Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19



Thời gian quả thực qua đi rất nhanh, thoáng chốc hai người đã yêu nhau được sáu tháng. Kim Minjeong cũng dần dần chủ động nắm tay Jimin, thỉnh thoảng khi hai người xem phim cùng nhau còn dựa vào vai người yêu.

Hôm nay Minjeong lại đến nhà giám đốc Yu ăn cơm tối. Cả hai vui vẻ ăn xong thì cũng đã trễ, lúc định về thì trời lại đổ mưa, hai người chỉ đành đứng cạnh cửa sổ chờ cơn mưa dứt.

"Hay em ngủ lại đây, sáng mai được nghỉ mà."

Kim Minjeong không trả lời, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì rồi cũng gật đầu, nhìn giám đốc Yu một lúc rồi nói.

"Vậy em ngủ ở phòng nào , nhà chị có ba phòng trống đúng không?"

"Em không muốn ngủ với chị à."

Lúc nghe xong câu nói của Yu Jimin, thư ký Kim lập tức muốn nhảy khỏi cửa sổ rồi trốn về nhà. Gương mặt đỏ ứng lên tận mang tai, Jimin nhìn thấy cười lớn.

"Yah Kim Minjeong em sợ chị sẽ làm gì em à, đừng lo chị sẽ không ăn thịt em đâu?"

"...em... em nghĩ em vẫn nên về là tốt nhất."

"Này em coi thường tôi đến thế à, tôi có làm gì em đâu hả, muốn về thì đi tôi không tiễn, đáng ghét."

Yu Jimin nói xong liền giận dỗi bỏ vào phòng.

Kim Minjeong thở dài rồi cũng đi theo, nhìn giám đốc Yu ngồi trên giường quay mặt vào tường. Kim Minjeong ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy người kia từ phía sau, giọng dịu dàng dụ dỗ.

"Em xin lỗi, em không có ý đó, chỉ là...."

"Chỉ là sao?"

Im lặng một lúc, Jimin không kiên nhẫn vùng ra khỏi cái ôm, đối mặt chất vất người kia.

"Rốt cuộc em có yêu chị không?"

"Đương nhiên là có."

"Vậy tại sao lúc nào cũng né tránh chị?"

Kim Minjeong thật muốn rớt nước mắt ~

Yu Jimin lại quay mặt vào tường, mặc cho người yêu đang cố hết sức lấy lòng mình. Không gian yên tĩnh, tiếng mưa bên ngoài hòa theo tiếng thở nhẹ, Minjeong cảm nhận được trên tay mình ươn ướt, rõ ràng giám đốc Yu đang khóc.

Kim Minjeong đau lòng càng siết chặt cái ôm, lát sau khẽ xoay người giám đốc Yu lại. Nhẹ nhàng hôn lên môi người kia, mặc dù Yu Jimin đang sướt mướt thì tâm trạng vẫn rất bất ngờ, liền đẩy nhẹ Minjeong ra có chút tủi thân, vừa lau nước mắt vừa nói.

"Đợi chị một chút, lúc nào cũng vậy em thích làm chị khổ sở vậy sao? Lúc nào cũng trốn tránh, em không bao giờ biết thẳng thắn là gì, nhìn xem em hại chị trở thành bộ dạng xấu xí thế này."

Kim Minjeong nhìn cô nàng lớn hơn mình đang vừa lau nước mắt vừa cằn nhằn. Thật khó thấy được bộ mặt này của giám đốc Yu, rất đáng yêu. Kim Minjeong dùng bàn tay thon dài, ôm lấy khuôn mặt nhỏ kia.

"Được không ?"

Vậy mà một tay sỏi đời như Yu Jimin lại đỏ mặt, gật đầu. Kim Minjeong chủ động kéo người kia vào một nụ hôn sâu, lưỡi hai người quấn lấy nhau trong khoang miệng, cảm giác vừa nghẹt thở vừa ấm áp. Nụ hôn dần trượt xuống cổ người kia, Minjeong để lại đó một dấu đỏ rồi đột nhiên ngẩn ngơ, nhìn Yu Jimin nở một nụ cười ngớ ngẩn.

"Để chị giúp em." Yu Jimin vội vàng dành lại thế chủ động.

Giám đốc Yu liền đỡ Minjeong nằm xuống giường, tay chặt lấy lưng người kia. Hơi thở cả hai dần gấp gáp, cô vội vàng đưa tay mở từng cái nút trên chiếc áo sơ mi màu đen. Ánh mắt hai người nhìn nhau, sự mãnh liệt không cần dùng bất cứ lời nói nào, hai bàn tay đan chặt vào nhau không thể tách rời.

Tiếng thở nhẹ, tiếng mưa rơi, những cái hôn nhiệt tình ẩm ướt tất cả hòa vào nhau trong không gian tĩnh. Không phải một bản nhạc ngọt ngào tẻ nhạt, không phải một giai điệu dễ nghe, chỉ là một âm thanh bình ổn.

Yu Jimin kéo người kia lại gần mình hơn, nhẹ nhàng ôm sát lấy cơ thể trần trụi đó.

"Ngủ ngon, người yêu của chị."



——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro