bé Tâm lên 2
- Lên 2 rồi mà không đi được à- giọng của chị hàng xóm sang chơi.
- vâng- giọng Lan bình thản ,có vẻ không quan tâm lắm vì nghĩ rằng đây là chuyện bình thường, bé chỉ chậm đi thôi.
Mọi người đều nghi ngờ nhưng lại bỏ qua.
- chắc là do chậm đi thôi hoặc là bé lười đi - giọng ba Tâm.
- thôi ,bố cho đi bác si xem sao- giọng nội lo lắng.
- không sao đâu chậm đi thôi mà- giọng bà bình thản.
Mọi người bỏ qua.
- lại đây với mẹ nào- từ xa xa giọng người mẹ trẻ cất lên gọi co trai.đó là Ngọc. Cô đang cố gắng cho thằng con trai nghịch ngợm của cô.
- Thiên Dương đứng lại cho mẹ , mẹ mách ba con đó.
Thằng bé này rất nghịch ngợm , nó dường như không sợ j hết( man lì).
(Dương hơn Tâm 1 tuổi )
- Mẹ bắt được con rồi, mau ăn đi.
Nó khá nghe lời người lớn, vừa ăn vừa nghịch con sâu vừa bắt trên cây . Mẹ nó thì hãi sâu,có lúc nó dơ con sâu doạ mẹ nó để không phải ăn( lười ăn lắm chỉ nghĩ đến chơi thôi)
Nay ba nó đi công tác về mua cho nó toàn đồ chơi sịn nào là ô tô, đồ chơi bác sĩ , câu cá ... trong đó có cái máy bay điều khiển từ xa làm nó thích vô cùng.
- Anh mua nhiều đồ chơi cho nó quá ,kiểu này nó em khổ rồi.
- hi-ba nó cười đểu.
Cả nhà có mỗi thẳng con trai cưng nên rất được chiều chuộng và yêu thương.
- Ba ơi chơi với con đi - giọng thằng nhỏ thánh thót kêu ba nó ra chơi.
Nụ cười ba rạng rỡ trong nắng bước tới bế thằng nhỏ lên đi chơi khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro