chương 524-525-526:
chương 524: "bắt gian" tại trận
Ở trước mặt anh thì có dáng vẻ lạnh lùng, đến trước mặt Vân Thi Thi thì có dáng vẻ đáng yêu, ngốc manh như vậy?
Vân Thi Thi khó khăn mới có thể gỡ áo và thắt lưng ra, nghe thấy Vân Thiên Hữu đáng yêu gọi cô, theo bản năng định mở miệng đáp lại, còn không có lên tiếng, cô vội vàng che miệng lại.
Hai người nhìn nhau.
Vân Thi Thi làm một thủ thế chớ lên tiếng với Mộ Nhã Triết: "Suỵt - - "
Hôm nay, cho dù Mộ Nhã Triết cũng hiểu được lúc này bọn họ không phải đang ôn chuyện tình cảm bình thường, mà là đang trộm tình rồi.
Giống như có người đang đến bắt gian tại giường vậy.
Vân Thi Thi mặc áo khoác vào, ngay sau đó ngắm nhìn bốn phía, lập tức đi đến trước cửa sổ sát đất, cô mở cửa sổ, ngoài cửa sổ đó là sân, cô quay đầu lại nói với Mộ Nhã Triết, cô nhỏ giọng thúc giục nói: "Anh đi mau!"
Mộ Nhã Triết lại nổi tính tình, hừ lạnh một tiếng: "Vì sao tôi phải đi ngay chứ?"
Vân Thi Thi ngây ngẩn cả người: "Hữu Hữu trở về rồi, anh đi trước đi?"
"Tôi không đi, tôi còn chưa hôn nhẹ, chưa được ôm, em lại kêu tôi đi thì tôi phải đi sao? " Mộ Nhã Triết tao nhã dựa lưng vào trên tường, lại học giọng điệu của Hữu Hữu nói một câu.
Khóe môi Vân Thi Thi giật giật: "Đừng làm loạn!"
"Tôi không làm loạn." Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói.
"Cũng là con của anh thôi!" Vân Thi Thi giận quá thành cười.
Cha con hai người chỉ có một đức hạnh.
Thật là di truyền sao?
Khi đùa giỡn, vô lại, cha con hai người quả thật không khác nhau.
Ngoài cửa, Vân Thiên Hữu đi dạo một vòng qua phòng vệ sinh, nhìn qua khe cửa có bóng đèn chiếu ra, vốn là khi Vân Thi Thi trở về đã giặt đồ nhưng quên tắt đèn, Tiểu Hữu còn tưởng rằng cô ở bên trong tắm rửa, mềm mại hỏi: "Mẹ, mẹ tắm rửa ở trong đó sao?"
Sau một lúc lâu, không ai đáp lại.
"Mẹ ơi, con vào nha.." Tiểu Hữu lấy tay che mắt lại, cẩn thận xoay tay cầm cửa bước vào trong.
Đi về phía bồn tắm lớn, nhìn vào trong, không có ai?
Tiểu Hữu có chút mệt mỏi đưa tay ôm ngực, thở hỗn hển.
Mẹ trốn ở đâu vậy?
Ra ngoài rồi sao?
Ra ngoài không thể không mang theo điện thoại?
Cậu đi ra ngoài vệ sinh, nhìn về phía phòng ngủ của mẹ.
Trong khe cửa, nhìn thấy trong phòng không có mở đèn, lại có bóng người hiện lên.
Vân Thiên Hữu nhíu mày, trong lòng có chút hoài nghi, đi tới cửa, đưa tay gõ cửa: "Mẹ, con biết mẹ ở bên trong, con có thể đi vào không?"
"..." Khóe môi Vân Thi Thi co rút, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết.
Người sau vẫn có dáng vẻ nhàn nhã, trên mặt không thấy chút bối rối nào, ngoắt ngoắt tay về phía cô, lập tức, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ chỉ vào má mình, ám chỉ cho cô.
Mặc dù Vân Thi Thi tức giận, nhưng cũng hết cách với anh, đi đến trước mặt anh.
Người đàn ông đưa tay cầm chặt cánh tay của cô, dùng lực kéo, người đã nhào vào trong lòng anh.
Vân Thi Thi khẽ cắn môi, kiễng chân lên, bưng chặt khuôn mặt của anh, hôn vào môi mỏng của anh.
Vừa hôn vừa xâm nhập.
Nụ hôn vội vàng mà lo lắng.
Trong lòng Mộ Nhã Triết có chút không vui.
Người phụ nữ này vì con trai mà đuổi anh đi?
Vì thế, cắn một ngụm ở trên khóe môi của cô.
Vân Thi Thi ăn đau mím môi, rời khỏi môi của anh, hung hăng liếc anh một cái, ánh mắt hỏi, lần này thỏa mãn rồi chứ?
Mộ Nhã Triết nhìn biểu tình xấu hổ của cô, trong mắt đầy trêu chọc.
Vân Thiên Hữu thấy cửa cũng không có khóa lại, vì thế vặn tay cầm cửa đi vào.
Mới vừa đẩy cửa tiến vào, trong phòng vang lên một tiếng "Cạch", đèn sáng lên.
Vân Thiên Hữu hơi giật mình, nhìn lại.
Chỉ thấy sắc mặt Vân Thi Thi có chút mất tự nhiên đứng ở bên giường, chắp tay sau lưng, cười híp mắt nhìn cậu: "Bảo bối, đã về rồi à!"
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
chương 525: có gian tình(1)
Vân Thiên Hữu ngẩn ra một chút, ánh mắt lập tức nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới một lần.
Lập tức, tầm mắt của Hữu Hữu rơi vào trên gáy cô.
Chỗ đó rõ ràng có một dấu vết ái muội, mặc dù không chói mắt, nhưng nằm trên làm da trắng nõn của Vân Thi Thi thì càng nổi bật, đặc biệt đỏ chói.
Ánh mắt của Vân Thiên Hữu tránh né, ngẩn người ra, đuôi mày nhướng lên có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy vẻ mặt Vân Thi Thi có chút xấu hổ đứng ở bên giường, quần áo có vẻ lộn xộn, nhất là cổ áo, có chút dấu vết uốn nếp.
Trên mặt cô nở nụ cười gượng gạo, lại khó nén bối rối xấu hổ, trong đôi mắt lộ ra ý cười mất tự nhiên, nhất là khi ánh mắt của Hữu Hữu nghi hoặc đánh giá cô, thì ý cười trong mắt càng ngày càng cứng ngắt.
"Hữu Hữu...?" Vân Thi Thi có chút xấu hổ gọi một tiếng, cô nhìn theo tầm mắt của cậu, lúc này mới giật mình quần áo của mình có chút nhăn nhúm.
Cô mất tự nhiên cười cười, đã thấy ánh mắt Hữu Hữu vẫn nhìn vào người cô, giống như bắt được chút dấu vết nào đó được để lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, kia đầy sự nặng nề.
Ánh mắt của cậu làm cho cô xấu hổ không thôi.
Tình cảnh nhất thời im lặng.
Vân Thi Thi cảm thấy xấu hổ: "Hữu Hữu, con làm sao vậy/"
Hữu Hữu im lặng một lúc lâu, bỗng dưng liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt cổ quái hỏi han: "Mẹ, sao con gọi mẹ nhiều lần như vậy, mẹ vẫn không trả lời con?
"Bởi vì..."
"Có phải mẹ đã lén lúc làm chuyện gì không?"
Vân Thi Thi đỏ mặt lên, trong nháy mắt nghẹn lại, không biết nói thế nào.
Cô không giải thích được.
Cô ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói với cậu: "Đến, Hữu Hữu ngồi đây!"
Ý muốn chuyển đề tài xấu hổ này.
Hữu Hữu vẫn còn nghi ngờ, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong phòng ngay ngắn chỉnh tề, cũng không có gì khác thường.
Lúc này cậu mới đánh mất nghi ngờ, đi tới phía trước, nhào vào Vân Thi Thi.
"Mẹ!"
Vừa nhào vào trong lòng Vân Thi Thi, Hữu Hữu lập tức nhíu mày.
Mũi của cậu đặc biệt nhảy cảm, lập tức ngửi được một mùi hương tươi mát trên người Vân Thi Thi.
Cậu ngửi ngửi, đây là mùi nước hoa của đàn ông, có chút giống nước hoa ở tiệm cậu đã thấy.
Lúc cậu đi mua sắm với mẹ, đi ngang qua quầy nước hoa thì đã ngửi được mùi này.
Hữu Hữu ngẩn ra, cảm thấy hương vị này rất quen thuộc.
... Mộ Nhã Triết?
Chú ta đã tới sao?
Vân Thi Thi cúi đầu, bưng mặt của cậu cười tươi, trái phải hôn một cái, vô cùng thân thiết cọ chóp mũi của cậu, thì nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của cậu."Hữu Hữu... Làm sao vậy?"
"Trên người mẹ có mùi nước hoa!" Hữu Hữu bỉu môi nhìn cô, nói ra chuyện nghi ngờ trong lòng
Vân Thi Thi xấu hổ nói: "Đó là mẹ xịt nước hoa."
"Nói bậy, trên người mẹ vốn rất thơm, cho tới bây giờ cũng không cần xịt nước hoa." Hữu Hữu vô tình chọc thủng lời nói dối của cô.
Vẻ mặt Vân Thi Thi cứng lại.
Đứa nhỏ này, bình thường sức quan sát cẩn thận như vậy saoNgay cả việc cô có xịt nước hoa hay không cũng rõ mồn một?
Hữu Hữu quyết định hỏi rõ ràng, vì thế chỉ vào vết đỏ trên gáy cô nói: "Đây là cái gì?"
"... Chỗ nào?"
"Nơi này, đỏ đỏ." Ánh mắt Hữu Hữu híp lại, theo đuổi không bỏ.
Vân Thi Thi vội vàng đặt cô ngồi xuống, đi đến trước gương, nhìn về phía trước, mãi đến khi tầm mắt của cô rơi vào dấu hôn, mới ngây ngẩn cả người.
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
chương 526: có gian tình (2)
A...
Đã lưu lại từ lúc nào vậy?
Tên lưu manh kia!
Hữu Hữu lại chỉ phía sau, hỏi: "Mẹ, kia là cái gì?"
"Muỗi cắn... cắn!"
"Đấy không phải vết muỗi cắn." Hữu Hữu vòng hai tay trước ngực, tỏ ra không vừa lòng với việc cô đưa ra lý do không hợp tình hợp lý.
Cô quay đầu lại, liền thấy ánh mắt hoài nghi của cậu nhóc đang dừng trên người mình, sau đó cậu nhóc đột ngột nói một câu: "Có gian tình!"
...
Hoàn toàn im ắng!
Trực giác thằng nhóc này đừng nhạy cảm quá như thế chứ!
Thằng bé thông minh quá... hình như là cũng không được tốt lắm!
Cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào!
Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười, vì vậy vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, soi gương, chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc đang lộn xộn.
Hữu Hữu đi một vòng xung quanh phong, phát hiện ra một dấu giày ngay tại cửa sổ sát đất.
Trong nhà thuê người giúp việc theo giờ, mỗi ngày đều có người tới dọn dẹp phòng đúng giờ, trong nhà lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ.
Cậu nhóc ngồi xổm xuống, lấy tay sờ lên dấu giày, dấu vết vẫn còn mới, hẳn là vừa được lưu lại cách đây chưa lâu.
Cậu đi đến trước cửa sổ sát đất, đẩy cửa ra, đi đến ban công, bật toàn bộ đèn sân lên, ánh mắt quét tìm một lần.
Một tiếng huýt sáo trong trẻo vang lên.
Hữu Hữu biến sắc, theo âm thanh mà tìm kiếm, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông ở trong sân, hai tay người đó đang nắm lấy thắt lưng, đứng thẳng tắp dưới tàng cây.
"Ai?"
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi ra từ dưới tàng cây, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú làm lộ rõ nụ cười không đứng đắn.
Trên người anh là áo sơ mi, cổ áo mở rộng, chỉ thấy trên cùng một vị trí giống như Vân Thi Thi cũng có một dấu hôn đỏ sẫm.
Kiều diễm mà bắt mắt.
Mộ Nhã Triết cười tà nịnh, ánh mắt nhìn Hữu Hữu đầy vẻ khiêu khích.
Người đàn ông này thật sự đang công khai khiêu khích với cậu nhóc!
Hữu Hữu tức giận đến mức tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Mộ Nhã Triết lại coi như không nhìn thấy sự tức giận của cậu nhóc, xoay người, ung dung đi ra phía cửa.
Lúc Vân Thi Thi trở lại phòng chỉ nhìn thấy Vân Thiên Hữu đang đứng trên ban công ngoài cửa sổ, sống lưng cứng ngắc lộ rõ vẻ tức giận.
"Sao vậy? Hữu Hữu?" Vân Thi Thi đi tới, ngồi xổm trước mặt cậu nhóc.
Cô nhìn thấy khuôn mặt Vân Thiên Hữu nhăn nheo, hốc mắt nổi lên ánh nước vô cùng đáng thương, đôi môi thì dẩu lên.
"Không vui, muốn mẹ hôn cơ, muốn mẹ bế con!"
Cậu nhóc ở bên ngoài vất vả như vậy, về đến nhà lại phát hiện mẹ mình bị người đàn ông kia chiếm đoạt, tâm tình thật sự không thoải mái nổi!
Vân Thi Thi lập tức ôm cậu nhóc vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Hữu Hữu ngoan, con làm sao vậy?"
"Mẹ... phản bội con!" Hữu Hữu dụi mắt, vừa khóc vừa kể lể: "Trong lòng mẹ có một bảo bối khác, Hữu Hữu không phải là bảo bối mà mẹ cưng nhất nữa rồi!"
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh một hồi, vội vàng lừa gạt: "Đâu có đâu có! Hữu Hữu vĩnh viễn là bảo bối số một trong lòng mẹ! Cho dù là ai cũng không thể thay thế được!"
"Hu hu hu, con không tin!" Hữu Hữu vừa khóc vừa lên án: "Mẹ thay lòng đổi dạ, mẹ không thích Hữu Hữu nữa! Hữu Hữu rất đau lòng... Hu hu hu, tim con vỡ thành mảnh vụn cả rồi..."
"..." Vân Thi Thi có chút bất đắc dĩ, vừa bực mình vừa buồn cười: "Nói bậy! Hữu Hữu tâm tính lương thiện, sao có thể vỡ thành mảnh vụn được chứ! Nào tới đây, mẹ hôn một cái, được rồi, Hữu Hữu đừng khóc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro