chương 509-510-511:
chương 509: quét sạch tội nghiệt (1)
"Được rồi, tôi không muốn nghe anh nói nhảm nữa! Trước khi tôi nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này thì anh tuyệt đối phải giữ kín miệng! Tôi không muốn bất cứ người nào biết chuyện tôi có thai! Bây giờ chúng ta ngồi cùng một thuyền, anh đừng hòng giở thủ đoạn gì."
Ngải Luân cười khổ một tiếng, vẫn không nói gì, mặt không đổi sắc lên xe.
Mộ Uyển Nhu ngồi trên xe, dọc đường đi đều cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
...
Xe Bentley chậm rãi lái vào bãi đậu xe của công ty giải trí.
Lý Hàn Lâm xuống xe, đi tới chỗ ngồi phía sau, mở cửa ra.
Vân Thiên Hữu xuống xe, Lý Hàn Lâm cúi người, ôm lấy cậu.
Cậu bé ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tòa nhà công ty giải trí cao lớn, thấp giọng nói: "Chuyện của người phụ nữ kia đã điều tra xong rồi sao?"
"Đã điều tra xong rồi!"
"Vào đi thôi!"
Lý Hàn Lâm gật đầu một cái, ôm Vân Thiên Hữu đi vào tòa nhà công ty giải trí.
Trên đường, nhân viên công ty thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ với ánh mắt kinh ngạc, thư ký đi ngang qua nhìn thấy Lý Hàn Lâm ôm một cậu bé diện mạo thanh tú thì trong lòng kinh ngạc, vui mừng hỏi: "Quản lý Lý, ông đã tới rồi! A, đứa bé này thật là đáng yêu! Là gì của ông thế ạ?"
Vân Thiên Hữu không vui cau mày, nhàn nhạt mở miệng: "Thời gian làm việc còn có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện phiếm sao?"
Lý Hàn Lâm lập tức trách mắng: "Đi làm việc đi, đừng nói nhiều!"
Vị thư ký kia kinh ngạc một hồi, lập tức vội vàng quay trở lại chỗ ngồi.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, đứa bé này nhìn qua còn rất non nớt, giống như là còn chưa dứt sữa, thế mà mở miệng lại có khí thế bức người như vậy?
Vẻ thành thục không giống như của một đứa bé!
Lý Hàn Lâm ôm Vân Thiên Hữu vào phòng làm việc, đặt cậu ở trên ghế, Vân Thiên Hữu tao nhã ngả người về phía sau, ánh mắt lướt qua, quan sát khắp phòng.
Từ sau khi nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần công ty giải trí, đây là lần đầu tiên cậu đi vào tòa nhà công ty.
Lý Hàn Lâm rót cho cậu một chén hồng trà Tích Lan, sau đó đặt một tập tài liệu dày lên tay Vân Thiên Hữu.
"Toàn bộ đều ở trong này?"
"Phải! Toàn bộ đều ở trong này."
Vân Thiên Hữu uống một hớp hồng trà, ngay sau đó cúi đầu tỉ mỉ lật nhìn tài liệu, nhanh như gió đọc hết một lượt, khóe mày chậm rãi nhíu chặt lại.
Trong tài liệu có nói đến, mẹ ruột của Mộ Uyển Nhu là một người phụ nữ làm nghề xoa bóp ở quán bar, thân phận đê tiện, sau khi sinh Mộ Uyển Nhu thì bỏ rơi đứa bé ở cửa bệnh viện.
Sau đó, cô ta được một đôi vợ chồng nhặt được, cho đến khi xảy ra một vụ tai nạn xe, cô ta mất cha mẹ, bị đưa vào cô nhi viện. Lúc chín tuổi cô ta được nhà họ Mộ nhận nuôi, mang về.
Tài liệu ở cô nhi viện cũng ghi chép rất đầy đủ, cặn kẽ.
Vân Thiên Hữu ngả người về phía sau lật mấy tờ nữa, ánh mắt bỗng nhiên ngẩn ra, giật mình sợ hãi.
Lý Hàn Lâm thấy sắc mặt cậu khó coi, ánh mắt rơi vào trong tài liệu, ở đó viết, viện trưởng cô nhi viện đã bị bỏ tù cha năm trước vì tội "xâm hại trẻ em", trong danh sách người bị hại có đề cập đến mười mấy đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện, trong đó không ít là những bé trai còn rất nhỏ tuổi.
Viện trưởng cô nhi viện tên là La Hàn Kim, năm mươi tuổi, chuyện này từng gây xôn xao dư luận, mọi người đều biết.
Người bị hại phần lớn đều là trẻ em mồ côi, trong đó nhỏ tuổi nhất mới chỉ được sáu tuổi.
Vụ bê bối này bị truyền thông đưa ra ánh sáng, là bởi vì một cô bé bị mắc bệnh lây qua đường sinh dục bị cô nhi viện bỏ lại ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra ra phần thân dưới của cô bé đã bị lở loét đến mức sưng mủ, ngay sau đó thì báo cảnh sát.
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
chương 510: quét sạch tội nghiệt (2)
Cảnh sát nhận được vụ án này thì cực kỳ coi trọng, sau khi lấy lời khai của cô bé kia thì lập tức tiến hành điều tra.
Sau khi điều tra toàn diện đã bắt được La Hàn Kim.
Sau khi La Hàn Kim bị bắt, hoàn toàn phủ nhận chuyện xâm hại trẻ em, ra sức kháng nghị với các tổ chức từ thiện trong toàn xã hội.
Cuối cùng, các tổ chức công ích đều tham gia vào, tất cả trẻ em trong cô nhi viện đều được kiểm tra, kết quả cho thấy mười mấy đứa trẻ trong đó có mức độ tổn thương khác nhau, có vài đứa trẻ đã bị mắc phải các bệnh lây qua đường sinh dục, khiến cho người ta vô cùng căm phẫn.
Cuối cùng, chứng cứ xác thực, La Hàn Kim bị tố cáo, hoàn toàn thừa nhận chuyện xâm hại trẻ em, lúc đầu còn cố gắng dùng đến quan hệ để đè chuyện này xuống, không để cho tai tiếng lan rộng khiến xã hội phẫn nộ, nhưng bởi vì tình tiết nghiêm trọng, đã dính đến tội xâm hại trẻ em nên bị tòa án xử tội chung thân.
"Thật là cầm thú..."
Lý Hàn Lâm lắc đầu một cái.
Vân Thiên Hữu nhíu mày: "Cháu nhớ, mẹ cháu được Vân Nghiệp Trình thu nhận từ cô nhi viện này..."
Lý Hàn Lâm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Tổng giám đốc vân, cháu đang lo lắng..."
Vân Thiên Hữu nắm chặt tay vịn, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Tôi muốn gặp ông ta!"
Lý Hàn Lâm nói: "Hiện giờ La Hàn Kim đang ở trong tù, nhưng nếu cháu muốn gặp ông ta, chú có thể sắp xếp!"
"Lập tức sắp xếp đi."
"Được."
Ngay sau đó Lý Hàn Lâm lấy điện thoại di động ra, đi sang bên cạnh.
Vân Thiên Hữu lại chăm chú tiếp tục đọc tài liệu, phía cuối là danh sách kèm theo ảnh tất cả trẻ mồ côi được cô nhi viện thu nhận từ trước đến nay.
Ánh mắt của cậu lướt qua, ngay sau đó rơi vào một bức ảnh.
Chỉ thấy trong ảnh là một bé gái xinh đẹp mặt không biểu cảm nhìn vào ống kính, trên mặt không rõ vui buồn, khóe mày tĩnh lặng như nước hồ, ánh mắt trống rỗng.
Mái tóc đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt gầy gò của cô bé, thoạt nhìn giống như do thiếu chất lâu ngày mà thành, sắc mặt trắng bệch, ảm đạm không chút sức sống. Bộ quần áo trên người cũ kỹ, nghèo khổ.
Đây là... mẹ khi còn bé sao?
Tại sao lại có thể gầy đến như vậy?
Vân Thiên Hữu đau lòng cau mày, ngón tay chậm rãi vuốt ve bức ảnh, trái tim giống như bị kim châm vào, không ngừng đau nhói.
"Mẹ..."
Lý Hàn Lâm cúp điện thoại đi tới, lại nhìn thấy Vân Thiên Hữu đang nhìn một bức ảnh tới mức ngẩn người, theo tầm mắt của cậu nhìn vào thì thấy Vân Thi Thi lúc chín tuổi ở trong cô nhi viện bị bắt chụp ảnh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
"Hôm nay lúc chú đến cô nhi viện tìm hiểu có nghe được một chút tin tức."
"Nói."
"Nhân viên trong cô nhi viện có nhắc đến chuyện mười mấy năm trước, một cô bé bởi vì trộm đồ cho nên ở trong cô nhi viện bị giáo viên và những đứa trẻ khác chèn ép, còn vì vậy mà bị mắc chứng trầm cảm."
"Chứng trầm cảm?"
"Phải. Bởi vì bị trầm cảm cho nên từng tuyệt thực, sau đó được đưa vào bệnh viện chữa trị nửa năm, vì thế khi cô bé này được nhận nuôi, gia đình thu nhận đã phải đóng cho cô nhi viện một số tiền mặt không nhỏ. Chính là cô bé này."
"..." Khóe mắt Vân Thiên Hữu run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Chứng trầm cảm? Tuyệt thực? Nghiêm trọng thế sao!"
"Phải, rất nghiêm trọng. Lúc bệnh nặng thì sẽ cảm thấy chán sống." Lý Hàn Lâm lại cúi đầu liếc mắt nhìn bức ảnh kia, chợt cảm thấy có chút quen mắt.
Lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vân Thiên Hữu thì lập tức kịp phản ứng, kinh ngạc đến mức thốt không nên lời: "Tổng giám đốc, người trong hình này, không phải là..."
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~
chương 511: em là người nhà của anh
"Kẻ trộm! Kẻ trộm, kẻ trộm không biết xấu hổ!"
"Đều là cô, cũng bởi vì cô nên mới khiến Tiểu Nhu tức giận bỏ đi! Sao một tên trộm như cô lại có thể hạ tiện như vậy chứ..."
"Tôi không phải là kẻ trộm, tôi thật sự không phải là kẻ trộm..."
...
Trong giấc mơ, Vân Thi Thi níu chặt lấy chăn, trán toát đầy mồ hôi.
Đèn trong phòng chợt sáng lên.
Tần Chu đẩy cửa ra đi vào, vừa rồi anh ta đứng ở ngoài gõ cửa hồi lâu nhưng không có tiếng đáp lại, vì lo cho cô nên đánh liều bước vào phòng.
Bây giờ ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu tối.
Gió đêm phe phẩy vào cửa sổ, rèm cửa bay phấp phơ.
Anh ta lập tức đi tới, đóng cửa sổ lại.
Chút động tĩnh nho nhỏ khiến người đang nằm mơ trên giường chợt tỉnh giấc.
Vân Thi Thi mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy trần nhà, ngay sau đó khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười của Tần Chu rơi vào mắt.
"Em tỉnh rồi sao?"
Vân Thi Thi cảm thấy đầu có chút đau âm ỉ, mơ mơ hồ hồ thiếp đi, trong giấc ngủ lại liên tục gặp ác mộng, đã thức giấc mấy lần. Cô chậm rãi ngồi dậy, Tần Chu lập tức cầm một tấm đệm đi đến kê phía sau cô.
Lúc xoa bả vai cô, đầu ngón tay bị da thịt nóng hổi của cô làm cho giật mình. Anh ta hơi hoảng sợ, lập tức đưa tay lên sờ trán cô, hoảng hốt nói: "Em hơi phát sốt rồi!"
"Hả?" Vân Thi Thi mơ mơ hồ hồ trợn tròn mắt, lúc này đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phản ứng có phần chậm chạp.
Tần Chu thở dài một tiếng, lập tức đi tìm hộp thuốc, ngồi ở bên cạnh giường, lấy nhiệt kế ra cho cô ngậm vào miệng.
Vân Thi Thi ngoan ngoãn làm theo, một phút sau, Tần Chu lấy nhiệt kế ra nhìn, 38 độ, quả thực là phát sốt rồi!
"Có lẽ là do lúc em ngủ không đóng cửa sổ, khu nhà này chính là như vậy, cứ tối đến sẽ rất lạnh, có lẽ là em bị cảm rồi! Đều là tại anh." Tần Chu ảo não, vội vàng rót nước, giục cô uống thuốc.
"Cảm ơn anh."
"Khách sáo cái gì chứ?" Tần Chu nói đùa: "Thi Thi, coi như là em may mắn. Em đi đâu mà tìm được một người đại diện dịu dàng chu đáo như anh chứ?"
Vân Thi Thi bị giọng điệu tự luyến của anh ta làm cho bật cười: "Phải, là em tốt số, có thể có một người đại diện chu đáo như anh chăm sóc, đúng là tích đức từ kiếp trước!"
"Đúng vậy." Tần Chu được cô khen, trong lòng có chút lâng lâng. Hai người lại nói chuyện phiếm hồi lâu, Tần Chu chợt cười hỏi: "Hiện giờ tâm tình đã ổn định rồi chứ?"
Vân Thi Thi chậm rãi gật đầu một cái.
"Vậy em và anh nói chuyện một chút, rốt cuộc lúc trưa đã xảy ra chuyện gì?" Tần Chu thay đổi sắc mặt bất cần thường ngày, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc quan tâm một người.
Vân Thi Thi yên lặng hồi lâu, ánh mắt theo suy nghĩ có chút xa xăm.
Tần Chu lại vô cùng kiên nhẫn, không hề quấy nhiễu suy nghĩ của cô, một hồi lâu sau, Vân Thi Thi chậm rãi nói: "Mấy chuyện này đều là chuyện cũ, không biết có nên nói với anh không."
Những ký ức kia, cô vốn đã chọn quên đi, nhưng tranh chấp với Mộ Uyển Nhu hôm nay đã khiến những chuyện cũ nghĩ lại mà sợ kia cùng lúc ùa về.
"Nếu em sẵn lòng nói với anh thì anh sẵn lòng lắng nghe, nhưng nếu em không muốn thì anh cũng sẽ không ép. Nhưng anh muốn nói cho em biết, mặc dù trên danh nghĩa anh là người đại diện của em, nhưng trong lòng anh vẫn luôn coi em như người nhà. Sau này chúng ta đồng tâm hiệp lực, họa phúc cùng chịu. Cho nên, đối với anh, em không cần đối đãi như người ngoài." Vẻ mặt Tần Chu nghiêm túc, lời nói cũng vô cùng thành khẩn.
Vân Thi Thi gật đầu một cái, liền nói rõ chuyện ân oán giữa cô và Mộ Uyển Nhu cho anh ta nghe.
Tần Chu nghiêm túc lắng nghe, hết sức kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro