Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 390-391-392:

 chương 390: tặng kinh hỉ cho cậu nhóc (4)

  Miệng của Tiểu Dịch Thần hơi mở ra, có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là vui mừng và hiếu kỳ.

"Cha, đây là cái gì nha?"

Mộ Nhã Triết giải thích cho cậu: "Đây là đồng hồ đeo tay thông minh, có thể trò chuyện, chỉ đường, còn định vị GPS, ừm...con xem, đây chính là nút báo nguy."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà dịu dàng, đầy từ tính.

Cơ thể Tiểu Dịch Thần thoải mái dựa vào Mộ Nhã Triết, chìm trong sự giải thích dịu dàng của anh.

Trong phòng sách, thoang thoảng ấm áp.

Tiểu Dịch Thần nhanh chóng học xong toàn bộ chức năng của đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ này được thiết kế khác lạ, thực ra ngoài những chức năng kể trên còn chứa một ít ứng dụng nhỏ, với trẻ con đang ở tuổi này mà nói, vô cùng hữu dụng.

Có điều, nếu Mộ Nhã Triết biết, chiếc đồng hồ này là một trong những sản phẩm do Vân Thiên Hữu thiết kế, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

"Chơi thật vui! Hì hì..."

Tiểu Dịch Thần đeo đồng hồ lên tay, lắc cổ tay trước mặt Mộ Nhã Triết, dương dương đắc ý nói: "Cái đồng hồ này có thể sánh ngang với đồng hồ của cha đúng không?"

"Ừ." Mộ Nhã Triết cười khẽ.

Cậu nhóc nở nụ cười má lúm hồn nhiên hiếm thấy, nhìn sự thỏa mãn của cậu nhóc, môi anh không khỏi cong lên, tâm tình vui sướng.

"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ." Anh xoa đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng in lên trán cậu một cái hôn.

Gương mặt Tiểu Dịch Thần đỏ lên, cũng ôm chầm lấy vai Mộ Nhã Triết, hôn lên mặt anh: "Cảm ơn cha nha!"

"Ngày mai muốn sinh nhật như thế nào?"

Tiểu Dịch Thần lặng lẽ suy nghĩ, rồi nhỏ giọng nói: "Muốn đi công viên trò chơi."

"Công viên trò chơi?"

"Ừ! Thung lũng cổ tích đó! Nghe nói chơi rất vui, cha có rảnh không?"

Mộ Nhã Triết im lặng một lát, trong đầu hiện lên lịch trình ngày mai, có chút tiếc nuối nói: "Ngày mai, cha có rất nhiều cuộc họp."

Tiểu Dịch Thần buồn bã cúi đầu.

"Ngày mai, để mẹ đi cùng con được không?"

"Không đâu." Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần rầu rĩ nói: "Con chỉ muốn cha dẫn con đi chơi..."

"Ngoan, cha rất bận, lần tiếp theo được không?" Mộ Nhã Triết kiên nhẫn dỗ dành cậu, trong giọng nói lộ sự hổ thẹn và tự trách.

Ngày mai có một cuộc họp vô cùng quan trọng, dứt không được.

Tiểu Dịch Thần tủi thân nhìn anh, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, rốt cuộc thỏa hiệp.

Cậu không phải một đứa trẻ ương ngạnh.

Mặc dù gật đầu thỏa hiệp, nhưng không có nghĩa là trong lòng cậu không mất mát.

Sinh nhật cô đơn như vậy, không phải một hai lần.

Cậu rất muốn cùng cha đi đến công viên chơi nha.

Chơi thuyền hải tặc, chơi vòng xoay ngựa gỗ, tuy trong mắt cậu những trò chơi ấy không có sức hấp dẫn quá lớn, nhưng nếu có cha đi cùng thì nhất định sẽ rất thú vị! Chơi sẽ rất vui.

Cha bận, cậu có thể hiểu.

Quản lý công ti lớn như vậy, không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh để chơi cùng cậu.

Nhưng cậu không tham lam, chỉ hi vọng khi sinh nhật, cha có thể bớt chút thời gian cho cậu, một ý nghĩ như vậy, lại là hy vọng xa vời!

Trong lòng Tiểu Dịch Thần hơi khó chịu.

Nhưng dù khó chịu, cũng không thể hiện trên mặt.

Làm cha, không thể tinh tế tỉ mỉ như người mẹ.

Từ góc độ này mà nói, có thể Vân Thiên Hữu hạnh phúc hơn Tiểu Dịch Thần.

Ít nhất mỗi lần sinh nhật của Vân Thiên Hữu, Vân Thi Thi sẽ đóng vai trò vô cùng quan trọng.  

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

chương 391: mắt chó coi thường người (1)

  Bất kể là quà tặng hay đi chơi, đều tỉ mỉ chuẩn bị để có thể cho đứa trẻ hồi ức tốt đẹp.

Vì vậy, ôm bao nhiêu tiếc nuối bà buồn bã, đêm hôm đó, Tiểu Dịch Thần ngủ không yên, vùi ở trong chăn, lòng đau ê ẩm!

Muốn cha cùng đi tới công viên cơ!

Đây mới là niềm vui mà cậu mong đợi...

...

Hôm sau, Vân Thi Thi thức dậy rất sớm.

Hôm nay là ngày thử trang phục, bởi vậy cô phải dậy sớm chuẩn bị sẵn sàng, đề cao trạng thái của mình lên mức tốt nhất, uống nước, chăm sóc da, làm mây trôi nước chảy.

Làn da của cô vốn mịn màng, trang điểm rất dễ, dù bôi gì lên cũng có vẻ trong suốt tự nhiên. Bởi vậy lúc bình thường đều để mặt mộc, nhưng thường bị tưởng là đánh phấn.

Dù vậy, cô vẫn phải dậy sớm để chuẩn bị đầy đủ.

Xe chuyên dụng Tần Chu sắp xếp cho cô đã sớm chờ ở cửa, cô bước lên xe.

Chỗ thử đồ được sắp xếp ở phòng chụp ảnh.

Khi cô chạy tới phim trường, thời gian vừa khít, nhân viên công tác cũng lục tục đến. Hôm nay Tần Chu không tới, nhưng trợ lý sắp xếp cho cô đã có mặt.

Trợ lý Tần Chu sắp xếp cho cô tên Tiểu Mộc, là trợ thủ đắc lực trong Tần Chu, bởi vì làm việc cẩn thận, được Tần Chu đưa đến làm phụ tá bên cạnh Vân Thi Thi.

"Thi Thi, xin chào, từ nay về sau em sẽ là trợ lí của chị, em họ Mộc, tên Mộc Tịch, gọi Tiểu Mộc là được rồi." Tiểu Mộc nhiệt tình bước tới, tiện thể giới thiệu.

Vân Thi Thi mỉm cười, quan sát cô ấy, Tiểu Mộc thoạt nhìn tuổi rất trẻ, chắc khoảng hai lăm hai sáu, khuôn mặt vui tươi, từ phong cách ăn mặc có thể nhìn ra, đây là một cô gái làm việc nhanh nhẹn.

Tuy chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi nhưng đã gia nhập rất sớm. Tần Chu bồi dưỡng cô ấy như người nối nghiệp tương lai, phương hướng phát triển sau này có thể sẽ là người đại diện.

Vân Thi Thi nở nụ cười: "Xin chào, Tiểu Mộc."

"Sau này, xin chỉ dạy nhiều hơn!" Mộc Tịch tinh nghịch nháy mắt một cái, cầm tay cô, ngọt ngào cười.

"Ừ, cảm ơn, về sau còn nhờ em chú ý nhiều."

"Lời này thật khách sáo quá đi!" Mộc Tịch giả vờ giận dỗi đáp lại, nói: "Lúc trước em đã nghe qua đại danh của chị rồi! Vân Thi Thi, không chỉ cái tên êm tai, ngoại hình còn thanh thuần như nước, còn đẹp hơn trong hình cơ!" Tiểu Mộc khen ngợi từ tận đáy lòng, trong mắt không che giấu sự tán thưởng và gần gũi.

"Quá khen quá khen." Vân Thi Thi bị mấy câu ca tụng của cô ấy khiến cho hơi ngượng ngùng, khiêm tốn một phen.

Hai người hàn huyên thêm mấy câu, chợt Mộc Tịch giơ đồng hồ đeo tay lên, vội nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em dẫn chị đi phòng hóa trang nhé! Thời gian rất vội, chúng ta phải đi chuẩn bị trước."

Mộc Tịch dẫn cô đến phòng hóa trang.

Dọc đường đi, Mộc Tịch đi đằng trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu bổ sung: "Dựa theo trình tự diễn viên, chắc chúng ta sẽ là người thử thứ hai. Có điều Cố Tinh Trạch vẫn chưa tới, chị sẽ thành người đầu tiên. Vì thế phải nhanh đi thử."

Nói rồi, bỗng cô ấy đứng khựng lại: "A? Phòng hóa trang ở đâu nhỉ?"

Vân Thi Thi hỏi: "Em không nhớ phòng hóa trang ở đâu à?"

"Phòng hóa trang có tận mấy phòng, không biết chị ở phòng nào." Mộc Tịch đáp, rồi để cô đứng yên chờ: "Em đi hỏi mấy nhân viên xem, chị cứ đứng đây chờ em quay về nhé!"  

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

chương 392: mắt chó coi thường người (2)

  Nói rồi, cô ấy lập tức đuổi theo mấy nhân viên cách đó không xa, vỗ vai một người trong đó, hỏi phòng hóa trang vai chính ở đâu.

Mấy người nhân viên đang trong thời gian bận sứt đầu mẻ trán, quay đầu thấy là một trợ lý mới, quan sát mấy lần, thấy Mộc Tịch rất lạ mặt, cho rằng là trợ lý của diễn viên mới nào đó, không phải người bên cạnh nhân vật tai to mặt lớn, bởi vậy không hề hòa nhã, thái độ lạnh lùng, đuổi cô ấy như đuổi ruồi: "Không biết tự đi tìm à? Tôi đang bận nhé! Tránh ra đi!"

Mộc Tịch không kịp đề phòng bị đẩy một cái.

Cô vốn là trợ thủ bên cạnh Tần Chu, dù là đạo diễn lớn thấy cô cũng sẽ nhiệt tình cười nói.

Bởi vậy, khi bị mấy nhân viên coi thường, Mộc Tịch tức giận xanh cả mặt, khi quay về không quên căm giận bất bình quở mắng: "Một đám bợ đít!"

Đang nói chuyện, Mộc Tịch chợt nhìn thấy Nhan Băng Thanh ung dung bước tới.

Nhan Băng Thanh, hiện nay đang là nữ hoàng nổi tiếng nhất giới giải trí, từng cử chỉ của cô ta đều khiến người khác phải ghé mắt.

Nữ hoàng thời trang, nữ hoàng tâm điểm, nữ hoàng quảng cáo, nữ hoàng scandal... Bây giờ cô ta chính là minh tinh hạng một của Hoàn Vũ.

Dù không có tác phẩm diễn xuất gì tiêu biểu, nhưng từ hành động lại trở thành chủ đề chỉ trích của truyền thông, phần lớn phim đóng danh tiếng bình bình, rating rất thảm, được mệnh danh là độc dược phòng bán vé.

Có điều, dung mạo tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành, ở thời đại coi trọng nhan sắc này, những điều kiện trở nên không còn quá quan trọng.

Nhìn thấy Nhan Băng Thanh, thái độ lạnh lùng xua đuổi Mộc Tịch vừa rồi của mấy nhân viên quay ngoắt, lập tức cúi đầu khom lưng nghênh đón, điệu bộ cực kì nịnh bợ.

Lần này, Mộc Tịch càng tức giận.

"Loại người gì đây! Rõ ràng là nâng cao đạp thấp mà?"

Nhưng chỉ có thể thầm oán trách thôi. Đi theo Tần Chu nhiều năm như vậy, Mộc Tịch luôn thờ phụng nguyên tắc thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói nhiều tất bại.

Huống hồ, nhân vật như Nhan Băng Thanh, bối cảnh lai lịch đều không đơn giản, nhất định không thể đắc tội.

Mặc dù Mộc Tịch vô cùng giận dữ, nhưng vẫn phải cố cảnh báo bản thân phải ngăn cơn giận, không thể rước lấy phiền toái cho Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi cũng thấy thái độ tương phản của mấy nhân viên kia, song không lên tiếng.

Đây là chuyện quá đỗi bình thường.

"Tiểu Mộc, đừng tức giận, không ích gì đây."

"Ôi, Thi Thi, em đang tức giận thay chị!" Mộc Tịch hừ một tiếng, hiển nhiên thay cô bênh vực kẻ yếu.

Hai người loanh quanh trong phim trường một lúc, nhanh chóng tìm ra phòng hóa trang của bọn họ.

"Phòng hóa trang ở bên này!"

Mộc Tịch nói rồi, đẩy cửa đi vào, đã thấy có gì không đúng, trong phòng hóa trang lại có mặt Nhan Băng Thanh.

Vân Thi Thi cũng ngây người.

Cô nhớ rõ, phòng hóa trang của cô và Cố Tinh Trạch là cùng một phòng.

Sao Nhan Băng Thanh lại ở đây?

Mộc Tịch thấy kỳ lạ, kéo một nhân viên qua, nhỏ giọng hỏi: "Anh đẹp trai, tôi hỏi anh xíu, đây có phải phòng hóa trang của vai chính không?"

Lâm Phượng Thiên cố ý sắp xếp một gian phòng hóa trang độc lập cho hai diễn viên chính, trong bộ phim này, Nhan Băng Thanh chỉ là một vai phụ, khách mời hữu nghị, sao lại chiếm phòng hóa trang của vai chính?

"Đúng vậy." Nhân viên gãi đầu, bối rối nói: "Căn phòng hóa trang này là phòng hóa trang của hai vai chính. Nhưng mà Nhan Băng Thanh nói cần gian phòng này, tôi thấy thiên vương Cố tạm thời chưa thể đến, cũng không tiện từ chối nên..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro