Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 369-370-371:

chương 369: giảng giải đạo lý

  Vân Thi Thi nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, vẻ suy sụp: "Này, em thật là chịu thua anh. Anh đã bị đau dạ dày rồi mà vẫn còn không chịu an phận sao..."

"Tôi không chỉ bị mắc bệnh đau dạ dày mà còn mắc bệnh tương tư, em không biết sao?"

Đã bao lâu rồi không chạm vào cô gái này?

Không nhớ rõ nữa.

Chỉ biết là thân thể không lúc nào ngừng kêu gào muốn đoạt lấy cô, xuyên qua thân thể cô, thậm chí hận không thể dung nhập cô vào trong xương cốt của mình, rốt cuộc đã bao lâu rồi không được nếm loại tư vị đó?

Mới nghĩ đến thôi đã muốn rồi.

Chỉ mới nghĩ đến thôi mà cho dù dạ dày đang đau thì ham muốn giữa hai bắp đùi cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy.

Anh giống như một thiếu niên mới lớn còn ngây thơ, mới được nếm thử trái cấm, khao khát được thưởng thức hương vị ngọt ngào đó.

Vân Thi Thi có chút tức giận, giọng oán trách: "Mộ Nhã Triết, anh là kẻ vô lại sao? Thân thể đã như vậy rồi mà còn..."

Nói được một nửa, cô không cách nào nói tiếp được nữa, chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

Gương mặt trắng nõn vì xấu hổ mà đỏ ửng lên, cô cúi đầu xuống, chỉ hận trên mặt đất không có một cái lỗ nẻ mà chui xuống, chôn luôn khuôn mặt đang nóng bừng lên của cô!

Mộ Nhã Triết thấy trên mặt cô hiện lên vẻ ngượng ngùng thì cảm thấy có chút thú vị, nhưng lại hơi buồn cười.

Anh tự cho rằng mình không phải là loại đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không giống với mấy kẻ có tiền chơi phụ nữ xong thì kéo quần lên, đối với phụ nữ anh luôn luôn có tự chủ, thậm chí còn có bệnh sạch sẽ!

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô gái này quả thực là một yêu nữ có sức quyến rũ, có bản lĩnh khiến cho đàn ông vì cô mà bị mê hoặc.

Cho dù là đặt ở thời cổ đại, một vị hoàng đế anh minh sáng suốt thì chỉ sợ cũng sẽ giống như Chu U Vương vì Bao Tự, sẵn sàng đốt lửa lừa các chư hầu*!

Anh chặn ngang ôm chầm lấy cổ cô, kề khuôn mặt cô vào sát hơn một chút, đôi mắt tuấn tú chậm rãi lướt qua khuôn mặt cô một lúc lâu, để mặc cho mặt mình vùi trong tóc cô, không chút kiêng kỵ lắng nghe âm thanh mê người của cô, cùng lúc đó, bởi vì thân thể bị đè nén nên sít chặt lại, có chút đau đớn.

Người đàn ông chậm rãi mở đôi mắt sắc bén ra, đối diện với khuôn mặt mê người kia lần nữa, bất thình lình hỏi ngược lại: "Em cảm thấy lên giường với tôi là chuyện xấu hổ lắm sao?"

Mặt cô hơi nóng lên, nhưng cũng không lên tiếng, dáng vẻ từ chối cho ý kiến!

Người đàn ông cười một tiếng, nói sâu xa: "Cô gái à, em biết không, các nhà khoa học nói rằng, một người trưởng thành bình thường sinh hoạt có quy luật, một tuần nên làm từ ba đến bốn lần."

"Ôi?"Vân Thi Thi thấy anh đột nhiên nói như vậy, có phần không thể phản ứng kịp.

Ngay sau đó lại đón nhận thêm một câu chất vấn của người đàn ông kia: "Chính em suy nghĩ kỹ một chút đi, đã bao lâu rồi tôi không đụng vào em. Chẳng lẽ ngay cả nhu cầu bình thường tôi cũng phải đè nén sao?"

Vân Thi Thi không khỏi có chút cứng họng.

Anh nói vô cùng đúng lý hợp tình, cô không cách nào phản bác, nhưng vẫn cảm thấy logic của anh có vấn đề!

Mộ Nhã Triết luồn tay vuốt mấy sợi tóc của cô, đầu ngón tay vân vê từng sợi, giọng nói không đàng hoàng: "Tôi chỉ có một người phụ nữ, tôi có nhu cầu, em không để cho tôi đụng vào người, vậy thì tôi phải đi tìm ai?"

"..."

"Hơn nữa, em là phụ nữ, tôi là đàn ông, tình yêu nam nữ như thế này ở trong mắt em là rất đáng xấu hổ sao?"

Vân Thi Thi suy nghĩ một chút, mặt đỏ tới tận mang tai, nói: "Anh rõ ràng... đã có vị hôn thê!"

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lộ ra biểu cảm khó đoán, ánh mắt sáng như đuốc, đuôi mắt hẹp dài hơi híp lại, có chút ý tứ sâu xa.

Thì ra, cô để ý cái này?

Hay là nói... cô đang ghen?

* Chu U Vương là vị vua thứ 12 của nhà Chu, rất sủng ái nàng Bao Tự. Bao Tự rất ít khi cười, để làm nàng cười, Chu U Vương đã nghe lời Quốc công Thạch Phủ, sai đốt lửa trong mấy tháp dầu báo hiệu được xây quanh đất nhà Chu. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy thì bật tiếng cười lớn. U Vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U Vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc. Từ lần Bao Tự cười, U Vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.   

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

chương 370: có tính là cầu xin được yêu không ?

  Ghen vì bên cạnh anh còn có một người phụ nữ hữu danh vô thực sao?

Vân Thi Thi bị anh nhìn chằm chằm đến mức có chút mất tự nhiên, muốn tìm cớ gạt chuyện này sang một bên: "Không nói chuyện này nữa, hiện giờ dạ dày anh còn đau nữa không?"

"Đang ghen sao?"

"Không có!"

"Rõ ràng là có! Nếu như em đang ghen, vậy tôi nói cho em biết, em không cần nghĩ ngợi quá nhiều!"

Mộ Nhã Triết chợt ôm lấy eo cô kéo về phía mình, lật người một cái, đặt cô ở dưới thân, dùng tay bóp cằm cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên môi cô.

Dịu dàng hôn lên, cứ như vậy ngăn lại đôi môi của cô, anh nhìn cô cười khẽ.

"Em chỉ cần biết, thân thể của tôi muốn em, chính là chỉ muốn một mình em, không có cảm giác với bất kỳ người phụ nữ nào khác."

Vừa nói, anh vừa bắt được bàn tay của cô, dẫn dắt xuống phía dưới, cho đến khi đầu ngón tay của cô chạm vào nơi thần bí kia, cách lớp vải quần, mơ hồ có thể cảm nhận được nơi kia đã kiêu ngạo đứng thẳng, vì vậy mặt cô càng nóng bừng lên, đỏ đến mức như thể muốn chảy máu.

"Em thì sao? Chẳng lẽ em không muốn tôi?" Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, một làn hơi ấm áp thổi vào tai cô, từ vành tai đến cổ đều đỏ ửng.

Thể chất cô gái này cực kỳ nhạy cảm, chỉ vừa nhẹ nhàng đụng vào thôi cũng đã đủ để cô thẹn thùng, đừng nói bị anh làm cho kích thích như thế, cả người cô đều nóng lên.

"Anh..." Vân Thi Thi cáu giận nói: "Anh đủ rồi đấy!"

Mộ Nhã Triết không cho cô cơ hội phản bác, ngăn lại lời nói của cô: "Tôi chỉ muốn em, đối với những người phụ nữ khác không có cảm giác gì."

Vân Thi Thi bị những lời này của anh làm cho mặt đỏ đến tận mang tai.

Mộ Nhã Triết dịu dàng đùa giỡn bờ môi của cô, đầu ngón tay vuốt cánh môi anh đào khiến người ta thèm thuồng của cô, thế nhưng trong lời nói lại giống như là gằn từng tiếng một: "Về phần danh phận, tôi sẽ cho em. Chỉ là, không phải lúc này!"

"Mộ Nhã Triết! Anh! Anh như thế này có tính là đang cầu xin được yêu hay không?" Vân Thi Thi đột nhiên nói ra một câu.

Sắc mặt người đàn ông lập tức cứng lại.

"Nhưng mà, anh còn đang đau dạ dày, cứ không biết tiết chế như vậy, đến lúc đó người chịu đau cũng chính là anh!" Vân Thi Thi nói rất nghiêm túc.

Lời của cô không biết là tiên đoán hay là nguyền rủa mà cô vừa dứt lời, cơn đau đã giảm đi của anh đột nhiên lại ập đến, dạ dày quặn lên một cái.

"..." Cô gái này là chuyên gia nguyền rủa sao?

Cơn đau dạ dày này giống như vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, thực sự là khiến người ta mất hứng!

Người đàn ông nào đó cảm thấy rất bực bội, vì muốn ăn người phụ nữ này, cô không thích thủ đoạn cứng rắn thì anh dùng đến tình cảm để lay động cô, đến lúc sắp ăn được vào miệng thì cơn đau lại kéo đến!

Thật đáng chết...

"Dạ dày đau, anh nghỉ ngơi cho tốt đi!" Vân Thi Thi đỡ anh ngồi lên ghế sa lông, lúc đẩy cửa đi ra còn nói thêm một câu: "Ngoan ngoãn chờ em quay lại! Em đi nấu cho anh tô mì..."

Mộ Nhã Triết chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn cô rời đi.

Cho đến khi mùi thịt bay đến bên mũi, anh lập tức không còn ý kiến gì nữa.

Vân Thi Thi đóng cửa lại, hai tay đặt lên ngực, cảm giác được nhịp tim đập rất nhanh.

"Về phần danh phận, tôi sẽ cho em!" Lời nói của người đàn ông kia không ngừng vang vọng bên tai.

Cô không dám suy nghĩ lung tung, chỉ có thể hít sâu một hơi, vội vàng đi nấu mì cho người đàn ông kia.

Chỉ một lát, món mì trứng gà giàu dinh dưỡng đã nấu xong. Nguyên liệu nấu ăn trong bếp rất phong phú, nhưng Vân Thi Thi nghĩ đến căn bệnh dạ dày của anh, nhất định là không có khẩu vì gì, cuối cùng vẫn là quyết định nấu một tô mì.  

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

chương 371: ngẫu nhiên gặp được đồng nghiệp cũ

  Mì được cố ý nấu cho mềm nhừ, cho vào miệng sẽ tan ra, vô cùng dễ tiêu hóa.

Lúc cô đưa tô mì đến trước mặt người đàn ông kia, Mộ Nhã Triết bày ra khuôn mặt lạnh lùng bất mãn, phối hợp với nước mì nóng hổi bốc hơi cuồn cuộn, tình cảnh đúng là đối lập rõ ràng.

Muốn mà không được...

Muốn mà không được...

Đến tột cùng thì anh muốn mà không được đến mức nào...

"Tôi không muốn ăn mì, muốn ăn..."

"Câm miệng, ăn mì đi!" Vân Thi Thi đỏ mặt nói.

"Tôi muốn ăn thịt cũng là không đúng sao?" Mộ Nhã Triết bưng tô mì lên, cố ý nói như vậy, vẻ mặt nhìn qua thì giống như là vô tội, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ chế nhạo!

Cho dù không thể đụng vào người, ngay cả đùa giỡn ngoài miệng cũng không được sao.

Vì vậy, lúc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, tâm tình Mộ Nhã Triết mới khá hơn một chút.

Sau đó, ăn sạch tô mì, không để sót lại giọt nước nào.

Sau khi ăn mì, cảm giác đau dạ dày dường như cũng đã giảm đi rất nhiều.

...

Xe chậm rãi đi vào trung tâm thương mại, Mộ Nhã Triết để Vân Thi Thi xuống xe ở cửa, sau đó đi tìm chỗ đỗ xe.

Vân Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn cửa lớn của tòa trung tâm thương mại nguy nga tráng lệ.

Một tòa kiến trúc bề thế như vậy đứng giữa khu vực đắt đỏ nhất ở trung tâm thành phố, gần như là tấc đất tấc vàng.

Bên ngoài xa hoa lộng lẫy, dường như trên mặt người bảo về đứng ngoài cửa cũng viết mấy chữ "Người nghèo và chó không được đi vào".

Cô nói muốn đi mua quà tặng, anh liền lái xe đưa cô đến đây.

Nghe nói giá cả ở đây rất đắt đỏ, một người lương tháng dưới mười vạn chắc chắn không dám bước chân tới nơi này.

Vân Thi Thi không nghĩ nhiều nữa, đi vào.

Tầng một phần lớn đều là cửa hàng mỹ phẩm chuyên doanh và một vài cửa hàng xa xỉ phẩm.

Mộ Nhã Triết bảo cô chờ ở tầng một, cô cũng không vội lên tầng hai, đứng chờ bên cạnh quầy hàng chuyên doanh bán trang sức.

Cô không định mua, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.

Cô đang đi dạo, lại bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc: "Thi Thi?"

Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên, lại thấy người đang đi tới là một đồng nghiệp lúc trước, Hàn Tiếu Tiếu.

Hàn Tiếu Tiếu này ở trong công ty cũng xem như là một nhành hoa, chẳng những dáng người nóng bỏng mà ngay cả ngũ quan cũng vô cùng xinh đẹp.

Trước khi Vân Thi Thi tới, ở trong công ty cô ta vẫn luôn như cá gặp nước, dù sao thì ở đó nam nhiều nữ ít, số lượng các cô gái còn độc thân lại càng ít đến thê thảm, vì vậy một cô gái vừa độc thân lại vừa xinh đẹp như Hàn Tiếu Tiếu đương nhiên trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, coi như là người có thể hô mưa gọi gió!

Nhưng từ sau khi Vân Thi Thi vào công ty, mọi việc đã không còn như vậy nữa. Vân Thi Thi tính tình dịu dàng, chung sống hòa thuận, chẳng những khiến người khác vui lòng mà còn khác Hàn Tiếu Tiếu ở chỗ, đối với đồng nghiệp nữ thì Vân Thi Thi cũng hết sức giúp đỡ.

Vì vậy, Vân Thi Thi đã lấy đi toàn bộ danh tiếng của cô ta.

Trong lòng Hàn Tiếu Tiếu cực kỳ ghét Vân Thi Thi, vì vậy thường xuyên tìm cớ chèn ép cô.

Hiện giờ Vân Thi Thi đã rời khỏi công ty, Hàn Tiếu Tiếu lại trở về vị trí công chúa lần nữa, trên dưới công ty có không ít người vây quanh cô ta.

Thời gian trước, cô ta và một vị cấp trên lén lút qua lại, nhờ vậy mà suôn sẻ được thăng chức thành Phó giám độc bộ phận Quan hệ xã hội, thực sự là tiền đồ mở rộng.

Vì vậy, hiện giờ Hàn Tiếu Tiếu cũng coi như là không giống ngày xưa nữa, ra tay cũng rộng rãi hơn rất nhiều, thường xuyên tiêu tiền ở nơi xa hoa thế này.

Nhìn thấy Vân Thi Thi ở đây, cô ta cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Trong ấn tượng của cô ta, Vân Thi Thi là một người cứng nhắc bảo thủ, không có chút kiến thức về hàng hiệu, nếu không phải là khuôn mặt kia vốn xinh đẹp thì cả ngày chỉ mặc mấy bộ quần áo giá rẻ như thế thật sự rất thấp kém.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro