chương 345-346-347:
chương 345: Thực sự đói bụng
Xe từ từ dừng ở hội sở tư nhân.
Cố Tinh Trạch thu xếp cho Vân Thi Thi ở đại sảnh, rồi vội vã đi đến phòng lô khách quý.
Vân Thi Thi dự định ở đại sảnh chờ anh.
Tiện thể nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Qua một lúc, Lý Lan mang theo túi hồ sơ đi đến, vừa bước vào đại sảnh, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang ngồi một mình trong góc.
Cô không nhịn được nhìn kĩ lại, kinh ngạc phát hiện, đúng là Vân Thi Thi, vì vậy mỉm cười đi tới.
Vân Thi Thi yên lặng ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một quyển tạp chí đang xem, từ xa nhìn lại, bóng lưng gầy lẻ loi một mình, dưới ánh đèn lại tỏa ra sự điềm tĩnh xinh đẹp.
Lý Lan không ngờ có thể thấy cô ở đây.
Trong bụng thầm thở dài một tiếng, bước tới trước ghế sô pha, Lý Lan ngồi xuống cạnh cô, khẽ đẩy cô một cái.
Có lẽ là động tác hơi đột ngột, Vân Thi Thi đang đắm chìm trong cuốn báo bị kinh sợ, đầu vai rụt lại chút, rồi mới khôi phục tinh thần.
Ngẩng đầu lên thấy là Lý Lan, ánh mắt không khỏi ngơ ngác.
Lý Lan cười hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"À..." Vân Thi Thi mê man nhìn cô, vẫn chưa phản ứng kịp: "Sao cô lại ở đây vậy?"
"Tôi vừa xong việc, đến dùng cơm, còn cô?"
"Tôi..."
Vân Thi Thi giật mình, hơi hoảng hốt, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện sắc trời đã tối, bởi vậy không ý thức được trong bụng có cảm giác đói.
Lúc này cô mới nhận ra tròn một ngày đêm cô chưa ăn uống gì.
Nghĩ vậy, bao tử lại đúng lúc phát ra tiếng rên rỉ.
Vân Thi Thi quẫn bách, Lý Lan nghe thấy, bật cười: "Đói bụng đúng không? Cùng dùng bữa nhé."
Cô chậm rãi gật đầu: "A? Mộ Nhã Triết đâu? Anh ấy cũng ở đây sao?"
"Hành trình của tổng giám đốc luôn thay đổi, tôi không rõ lắm." Lý Lan hơi dừng lại, nói tiếp: "Cô tìm ngài ấy có chuyện gì không?"
Vân Thi Thi chợt nhớ tới hôm qua Mộ Nhã Triết đi mà không chào, nhất thời tức giận, vì vậy lắc đầu, bỗng nhếch nhếch khóe môi, mở miệng nói: "Tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó."
Hình như thật sự rất đói, thế nên vừa dứt lời, bao tử lại vang lên tiếng "ùng ục".
Vân Thi Thi luống cuống ôm bụng, thấy hơi xấu hổ, Lý Lan nhạy bén nhìn thấy, cười: "Xem ra là đói lắm đây."
Gò má của Vân Thi Thi hơi phiếm hồng.
Đáy lòng không khỏi hơi tủi thân.
Sao Cố Tinh Trạch đi lâu vậy chứ.
Cô đã một ngày đêm không ăn gì rồi.
Lý Lan cười hỏi: "Cô muốn ăn gì? Tôi dẫn cô đi ăn."
Nói rồi, cô không quên bổ sung thêm câu: "Yên tâm, muốn ăn gì cứ gọi cái đó! Nhất định sẽ thỏa mãn cô!"
Tổng giám đốc có dặn dò luôn phải để ý cô ấy, đây dĩ nhiên là Mộ Nhã Triết cố ý căn dặn!
Vân Thi Thi chợt nhớ cơm Trung, bình thường cô rất bận rộn, một ngày ba bữa đều do một tay Hữu Hữu phụ trách nấu ăn.
Giờ cô không ở nhà, lại nhớ tay nghề của cậu, bời vậy rất khao khát. Nghĩ tới đây, cô giật môi, thèm ăn nói: "Tôi muốn ăn cơm Trung!"
Lý Lan nở nụ cười, chút yêu cầu nhỏ ấy, đương nhiên cô có thể thỏa mãn!
Vì vậy, Vân Thi Thi gửi cho Cố Tinh Trạch một tin nhắn, rồi đi theo Lý Lan.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
chương 346: ăn uống no nê
Vì vậy, Vân Thi Thi gửi cho Cố Tinh Trạch một tin nhắn, rồi đi theo Lý Lan.
Đế Cung bao gồm chỗ ăn cơm, nơi nghỉ ngơi, phòng giải trí cao cấp, KTV, quán bar, phòng tập thể thao, quán cà phê, vô cùng đầy đủ.
Bất luận là làm việc hay tiến hành hội nghị, tất cả đều có thể giải quyết ở nơi đây.
Trong đó, nhà hàng cơm Trung ở Đế Cung cực kì nổi tiếng, trang trí lịch sự tao nhã, bình thường một bữa ăn ở đây, chỉ gọi vài ba đĩa rau xanh cũng phải đến mấy trăm.
Dù đắt đỏ nhưng lại rất được hoan nghênh.
Bởi vậy nếu không có hẹn trước, chỉ sợ rất khó có chỗ ngồi, hơn nữa bây giờ đang là giờ ăn cơm, lượng khách rất nhiều.
Gọi điện thoại hẹn trước, quản lý nhà hàng bèn sắp xếp cho bọn họ một gian nhỏ trang trí nhã nhặn, ánh đèn nền nã, cửa sổ thủy tinh, rèm châu thả xuống, vô cùng có ý vị cổ xưa.
Sức ăn của Vân Thi Thi không lớn, nhưng hôm nay đói gần chết, lại thấy trên thực đơn nhiều món ngon, nhìn những món ăn màu sắc mê người thì càng thêm thèm.
Càng đói càng không chú ý nhiều nữa, cái gì cũng muốn ăn. Kết quả bất tri bất giác cô đã gọi đầy một bàn.
Nhìn từng món ngon được đưa lên, Vân Thi Thi cầm đũa, hơi thẹn thùng.
Lúc trước cô có liếc qua giá tiền mấy lần, chỉ một món ăn đã mấy trăm, nhiều như vậy, chẳng phải sẽ thành mấy nghìn sao?
Lý Lan cũng hơi kinh ngạc, quan sát chiếc bàn đầy ắp, tay cầm đũa hơi cứng lại, bật cười hỏi: "Cô thực sự đói vậy à?"
Vân Thi Thi khổ não không thôi.
Trước khi Lý Lan tan làm đã ăn chút đồ ngọt, bởi vậy không quá đói, nữa cũng không thèm ăn, chỉ ăn mấy miếng là đã no rồi, vì thế chỉ gắp rau.
Vân Thi Thi ăn rất ngon miệng, nhà hàng cơm Trung này không hổ danh 'đệ nhất', chỉ rau xanh thôi cũng ngon cực kì.
Hơn nữa quả thực cô rất đói bụng, ở trước mặt lại là Lý Lan nên không quá để ý hình tượng.
Cô ăn rất tập trung, trong lúc chưa phát hiện, món ngon trên bàn đã bị diệt hơn nửa.
Lý Lan chỉ ngồi nhìn cô, cảm thấy chỉ nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Nghe câu "tú sắc khả xan*", chắc chính là điều này nhỉ!
*Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể thay cơm.
Người xinh đẹp làm việc gì, nhìn cũng cảm thấy là một sự hưởng thụ.
Khi nước canh được đưa lên, cô ngẩng đầu lên buông đũa, đầu lưỡi béo mập liếm khóe môi, như chưa thỏa mãn lại như là cảm thấy mĩ mãn, khuôn mặt lộ vẻ ngây thơ đáng yêu.
Lý Lan không khỏi khẽ cười, đưa khăn tới, dịu dàng hỏi han: "Ăn no chưa?"
Vân Thi Thi gật đầu, nhận lấy khăn tay từ tay cô ấy, cẩn thận lau miệng, theo bản năng sờ sờ bụng.
Khó trách chi phí nơi này đắt đỏ vậy, đúng thật là vừa đẹp vừa ngon, nếu dạ dày cô cho phép, hoàn toàn tự tin có thể tiêu diệt thêm một bàn nữa.
Tham lam liếc nhìn canh cá bạc nhân viên phục vụ vừa đưa lên, cô hơi luyến tiếc, nhưng thực sự không ăn nổi nữa, bất đắc dĩ thở dài, cô ngẩng đầu nhỏ giọng thăm dò: "Tôi có thể gói những thứ này mang đi không?"
"Tất nhiên có thể, chỉ cần cô thích!"
Lý Lan nói thêm: "Nếu cô thích hương vị nhà hàng này, lần sau tôi sẽ lại đưa cô đến."
Lúc này Vân Thi Thi mới thỏa mãn lộ ra lúm đồng tiền.
~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
chương 347: mơ ước
"Sắc trời không còn sớm nữa! Thi Thi, chúng ta về thôi!"
Cô ấy vô thức xưng hô vô cùng thân thiết, song trên mặt Vân Thi Thi không hề tỏ vẻ phản cảm, trong lòng cô đã thầm sinh ra hảo cảm với người phụ nữ này, bởi vậy không bài xích cô ấy gọi cô thần thiết như vậy.
Cô gật đầu, đứng dậy theo Lý Lan ra ngoài.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, trên hành lang chợt chạm mặt một người đàn ông trung niên ăn diện.
Ánh mắt sắc sảo của Lý Lan vừa liếc nhìn đã nhận ra là ai, xuất phát từ khách sáo, cô ấy nhanh chóng cười hỏi thăm: "Ôi chao? Đây chẳng phải là giám đốc Tiền đấy ư? Thật trùng hợp, ở đây cũng gặp ngài!"
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác mà chính là nhà đầu tư đang hợp tác với tập đoàn giải trí Hoàn Vũ - Tiền Thiếu Hoa.
Đây chính là người vung một khoản đầu tư rất lớn cho bộ phim điện ảnh tiếp theo Hoàn Vũ đang sắp quay, chính là ông chủ lớn tiếng tăm lừng lẫy thủ đô!
Bởi vậy, xuất phát từ phép lịch sự, cô chủ động hỏi thăm ông ta.
Tiền Thiếu Hoa cũng nhận ra cô ấy là ai, cười ha hả nói: "Haha! Là trợ lý Lý à? Thật trùng hợp quá! Không ngờ ở đây cũng gặp cô! Sao, giám đốc Mộ nhà cô đâu rồi?"
Lý Lan vươn tay, nắm tay ông ta, đang định mở miệng trả lời.
Thấy ánh mắt người đàn ông chuyển sang nhìn thẳng Vân Thi Thi đang đứng sau lưng cô.
Cô gái này, ngoại hình rất tươi ngon trẻ trung!
Chỉ liếc mắt thôi đã kinh ngạc ngẩn người, sự tồn tại của cô khiến ngay cả ánh đèn trên hành lang cũng phải làm nền cho cô!
Có lẽ do ánh mắt của ông ta quá nóng bỏng, hoặc có lẽ ánh mắt ông ta mang theo sự xâm lược, thế nên Vân Thi Thi đang thất thần dần quay về, nhìn lại ông ta, nhất thời bị ánh mắt thâm thúy như vậy khiến cho khó chịu, vô thức lui về sau Lý Lan một chút.
Nhưng động tác né tránh của cô, ở trong mắt ông ta lại thành ý nghĩa khác!
Ồ, đang xấu hổ à!
Cũng khó trách cô nàng thấy xấu hổ, cô nàng này bất kể từ ăn mặc hay thần thái cử chỉ, nhìn rất ngây ngô.
Chưa cần nghe thấy giọng nói, chỉ cần nhìn khuôn mặt trẻ trung tươi đẹp này cũng đủ khiến ông ta ngứa ngáy không chịu nổi!
Cô nàng này, thật hợp khẩu vị của ông ta!
Không phải Tiền Thiếu Hoa chưa từng chơi đùa phụ nữ, ông ta vốn giỏi buôn bán, lại còn đầu tư vào giới giải trí, quanh năm lăn lộn trong giới này, có thể nói là du lịch chốn bụi hoa. Lấy thân phận thành công của ông ta, chơi phụ nữ rất hăng say.
Cũng không phải chưa từng chơi qua nữ sinh ngây thơ, trên tay ông ta thể loại gì cũng có.
Nhưng trong thời đại coi trọng vật chất này, nào có sự ngây thơ thật sự?
Lúc chưa nổi tiếng thì tỏ vẻ nhu mì, ban đầu còn thấy hơi thú vị, mê người, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán.
Vì vậy trong lúc quan sát, ánh mắt sâu thêm mấy phần, như thợ săn khóa chặt mục tiêu, tràn đầy dục vọng muốn chiếm làm của riêng!
Lý Lan nhìn thấy tia sáng lộ ra trong mắt ông ta, khóe miệng cừng đờ, đồng thời thấy ái ngại.
Quanh năm đi theo Mộ Nhã Triết, cô cũng coi như quen với xã hội. Lúc này sao cô có thể không nhìn ra Tiền Thiếu Hoa đang suy nghĩ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro