Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh là khẩu súng của em - 17

Taehyung ngồi trên giường, thẩn thờ nhìn Seokjin đứng dậy mặc quần áo. Bàn tay anh run rẩy khoác tạm chiếc áo rách bươm, mảnh vải mỏng manh xơ xát chẳng thể che được những vết hôn đỏ thắm trên ngực anh và dấu răng còn vươn tơ máu nơi cần cổ.

"Seokjin..." Cậu khó khăn mở miệng.

"Từ nay về sau tôi cấm cậu gọi tên tôi." Anh lạnh lùng nói, vẫn quay lưng về phía cậu.

Đôi môi Taehyung hé ra để rồi khép lại, cậu không tìm được từ nào để nói với anh. Thấy anh loạng choạng sắp ngã, cậu vội vã chạy đến đỡ nhưng bàn tay bị anh tàn nhẫn gạt đi.

"Đừng động vào tôi."

Taehyung chôn chân tại chỗ, đưa mắt nhìn anh xiêu vẹo bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đã đóng lại rồi mà cậu vẫn bất động, không biết làm gì hay nói gì, thậm chí ngay cả cách thở cũng quên mất.

Lúc Yoongi vào đến nơi, đập vào mắt y chính là cảnh tượng Taehyung nằm trên giường, một tay che mắt, phần ga trải giường dưới lưng cậu đầy máu nhưng cậu dường như không hề hay biết.

Hốt hoảng chạy đến, Yoongi lay cậu. "Taehyung, cháu sao vậy? Sao lại bị thương?"

"Chú Yoongi..." Thiếu niên nghẹn ngào. "Chú Yoongi, cháu phải làm sao đây?" Giọt nước mắt nóng hổi rơi ra, lăn xuống thái dương rồi thấm vào gối đầu.

"Khoan hãy nói. Băng bó trước đã." Yoong nhanh chóng đỡ cậu dậy, máu là từ lỗ thủng tròn bằng đầu ngón tay trên vai cậu, nhìn hơi nghiêm trọng nhưng không sâu lắm.

Lấy ra hộp y tế, Yoongi cẩn thận khử trùng rồi băng lại vết thương cho Taehyung. Lúc dọn dẹp, y phát hiện ra hung khí là một cây cọ vẽ, nó nằm lăn lóc trên sàn nhà, gãy đôi và nhuốm máu. "Là Seokjin sao?" Y nói, giống câu khẳng định hơn là câu hỏi. Bởi vì Seokjin là người ở cạnh Taehyung suốt thời gian này, hơn nữa với khả năng của Taehyung nếu không phải là do cậu tình nguyện thì làm gì có ai đủ sức khiến cậu bị thương.

"Tất cả đều là lỗi của cháu." Taehyung lẩm bẩm.

Yoongi nhìn cậu chủ của mình, cậu giờ giống như mất đi toàn bộ sức sống, nằm đờ người trên giường, một tay vẫn che mắt. Động tác này của Taehyung chỉ xuất hiện khi cậu khóc. Yoongi sẽ không hỏi lý do vì mùi hương trong phòng đã nói lên toàn bộ, hòa cùng mùi tanh nồng của máu là mùi của ái dục.

"Cháu nên đi xin lỗi thằng bé." Y nói.

"Anh ấy sẽ không tha thứ cho cháu đâu. Cháu đã—" Cậu ngập ngừng. "Cháu đã làm chuyện có lỗi với anh ấy. Thậm chí bây giờ mặt cháu anh ấy còn không muốn nhìn."

Yoongi thở dài một hơi. "Taehyung, mình làm sai thì phải xin lỗi, dù cho người ta có tha thứ hay không. Mục đích của xin lỗi là để người ta hiểu rằng mình đã biết sai, không phải để bào chữa." Y khuyên nhủ.

Những lời của Yoongi đã tác động đến Taehyung. Cậu bật ngồi dậy. "Cháu...cháu đi xin lỗi Seokjin. Cháu đi ngay." Cậu lắp bắp nói trước khi xông ra khỏi phòng.

Yoongi lắc đầu buồn bã, Taehyung đã quá nông nổi. Chỉ mong rằng Seokjin sẽ không vì hận mà dày vò cậu rồi tự làm khổ chính mình.
________

Taehyung dừng chân trước cửa phòng Seokjin, can đảm ban nãy của cậu hình như đã rơi mất trên đường chạy sang đây. Nắm tay giơ lên muốn gõ rồi lại buông xuống, cậu không dám đối mặt với anh, sợ anh sẽ lại xua đuổi mình, sợ anh sẽ nói anh ghét cậu.

Hít một hơi thật sâu, Taehyung gom hết dũng khí chạm tay vào mặt gỗ nhưng vì không đóng kỹ nên theo lực gõ của cậu mà cửa mở ra. Dè dặt đi vào, Taehyung thấy Seokjin đang ngồi trên chiếc ghế lười màu trà cạnh cửa sổ, tay mân mê một chậu xương rồng nhỏ, nơi cổ tay mảnh khảnh có một vết hằn rất đáng sợ.

Tim Taehyung như bị ai đó bóp nát. Seokjin ở trước mặt cậu nhưng cũng quá xa xôi, ánh sáng màu bạc của vầng trăng xuyên qua ô cửa khiến anh như một ảo ảnh. Cậu im lặng nhìn anh, sợ rằng chỉ cần mình lên tiếng thì anh sẽ tan biến tựa sương khói.

Seokjin lạc vào vùng trời của riêng mình, anh ở đó đang cuộn tròn trong đau đớn. Chuyện đến I Kim sẽ chọc giận Taehyung, anh biết nhưng vẫn chấp nhận là bởi vì cậu. Có thể lúc bắt đầu lý do cho những quyết định của Seokjin là vì Jungkook nhưng dần dà, ý nghĩ về Taehyung đã đến trước cả em trai anh. Hơn nữa đây là con đường ngắn nhất để Taehyung nắm trong tay quyền lực điều hành D Kim, sức khỏe của Kim Donghyun đang tuột dốc không phanh nên Taehyung nhất định phải ngồi lên cái ghế chủ tịch này càng sớm càng tốt để bảo toàn tính mạng cho Kim gia. Mặt khác nó còn giáng một đòn chí mạng vào tài chính và nhân lực của I Kim. Nhất cử lưỡng tiện.

Và Seokjin cam tâm làm hòn đá lót đường cho Taehyung. Nguyện dùng xương máu của mình để dệt hoa lên tương lai của cậu. Nhưng rồi cơn lũ vận mệnh quét ngang, anh tự hỏi liệu bản thân có đủ sức chống chọi đến sau cùng hay không?

"Hôm nay là chủ nhật, theo quy định tôi được nghỉ phép. Cậu chủ đến đây là cần gì sao?" Seokjin đột ngột lên tiếng.

Taehyung nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã qua khỏi số mười hai, sang ngày mới rồi. Thông thường Seokjin sẽ được nghỉ vào mỗi chủ nhật hàng tuần để đi chơi với Jungkook, nhưng tuần này thằng bé bận ôn thi cuối kỳ nên không về Kim gia. Seokjin thấy may mắn vì việc đó, nếu Jungkook có ở đây thì anh không biết làm sao để giải thích với em trai về bộ dáng tan vỡ xanh xao này của anh.

Người nhỏ hơn hắng giọng trước khi cúi thấp đầu. "Em xin lỗi."

"Vì chuyện gì?" Ánh mắt anh vẫn tập trung vào chậu cây trên tay. "À tôi nhớ rồi, là vì cậu đã cưỡng bức tôi sao?" Giọng anh đều đều, nghe không ra vui giận.

"Em thành thật xin lỗi anh. Đều do em quá kích động, em...em không cố ý làm tổn thương anh."

"Vậy theo cậu chủ thì như thế nào mới gọi là cố ý?" Seokjin hỏi, không đợi Taehyung trả lời anh đã nói tiếp. "Lúc giết người đâm một dao hay bắn một phát có thể nói là lỡ tay. Còn cậu? Trói tôi, xé quần áo của tôi, hôn tôi, xông vào người tôi. Cậu chủ lỡ tay hơi nhiều nhỉ?"

Taehyung cứng miệng, không tìm được từ để phản bác vì anh nói không hề sai. Cậu quả thật là vì muốn anh là của mình, hay nói trắng ra là vì ghen nên mới quẫn trí ép buộc anh.

Seokjin nhếch môi. "Cậu chủ, người ta thường xin lỗi là để có cái cớ cho lần sau tiếp tục làm sai. Cậu đến xin lỗi tôi là vì muốn chuyện kia có lần sau à?"

"Không. Không phải." Cậu lập tức phủ nhận. "Em...em sẽ chịu trách nhiệm với anh. Anh nói anh yêu em mà đúng không? Em sẽ chịu trách nhiệm với chuyện mình làm. Không chỉ vì em đã sai mà còn vì em yêu anh."

"Cậu chủ xem nhiều phim tình cảm quá rồi. Tôi là đàn ông, không có màng trinh cũng chẳng thể mang thai. Vậy thì cậu chịu trách nhiệm cho cái gì? Với lại tôi không nghĩ Kim Namjoon bên kia tài tình đến mức có thể phát hiện ra một người đàn ông đã từng lên giường hay chưa đâu." Anh nói, đặt chậu xương rồng xuống bệ cửa sổ. "Còn chuyện nói yêu cậu. Đúng. Tôi yêu cậu, thật lòng yêu cậu rất nhiều năm. Nhưng bây giờ tôi cũng hận cậu. Con người yêu là để bên nhau, kết hôn và sinh con. Tôi với cậu ngay cả bên nhau cũng không được thì có lý do gì để yêu đây?"

Im lặng bủa vây căn phòng nhưng Taehyung lại thấy tai mình ù đi, theo mỗi từ anh nói ra là một phần tâm can cậu bị cứa đứt, máu thịt be bét. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt Seokjin khi anh xoay người lại, vẻ xinh đẹp lonh lanh như mặt hồ những ngày thu đầy nắng trong đôi mắt nâu nay đã biến mất, thay vào đó là trống rỗng vô hồn.

"Nếu không có gì dặn dò thì làm phiền cậu chủ ra ngoài. Tôi muốn đi ngủ." Anh đuổi khách, thái độ lạnh nhạt.

"Anh...em...Seok—"

"Đừng nói." Anh cắt lời cậu. "Tôi không muốn tên tôi thoát ra khỏi miệng cậu. Tôi sợ bẩn."

Taehyung không biết rốt cuộc mình đã xoay người rồi bước đi như thế nào sau câu nói đó của Seokjin. Cậu ngồi lưng dựa vào cửa phòng anh, nước mắt trượt dài trên má, quả tim nơi ngực trái đập từng nhịp đau nhói. Thà là anh nổi giận với cậu, mắng cậu, đánh cậu hay thậm chí là giết cậu cũng được chứ cậu không có cách nào chịu thấu sự ghê tởm này của anh.

"Seokjin, cầu xin anh đừng ghét em. Anh ghét em rồi thì mối tình này em biết phải giữ làm sao đây?" Taehyung thì thầm.

Bên kia cánh cửa gỗ lạnh lẽo. Có một người con trai quỳ trên sàn nhà, trán tựa vào cửa, giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống vỡ thành đóa hoa trên tấm thảm nhung tối màu.

"Taehyung, cầu xin em đừng yêu anh. Em yêu anh rồi thì mối tình này anh biết phải buông làm sao đây?" Seokjin nỉ non.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro