ALKSCE: Đông đến, Tuyết rơi
Biệt thự Kim gia chìm trong không khí tang tóc ảm đạm, chim không dám hót bướm chẳng buồn bay. Người làm trong nhà đi đứng cũng phải nhấc chân thật khẽ, sợ đánh thức người đang say giấc.
Yoongi và Hoseok im lặng cúi đầu còn Jungkook cắn môi, bã vai run rẩy cố kìm tiếng nức nở. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến ai cũng bàng hoàng, nhưng có ngạc nhiên mấy thì đó vẫn là sự thật và họ buộc phải chấp nhận nó.
Seokjin nằm trên giường, trang phục nhuốm máu đã được đổi sang quần tây và sơ mi trắng. Gương mặt sạch sẽ, môi đỏ hồng, hàng mi đổ bóng trên gò má an yên chìm vào giấc ngủ...chỉ là anh không có hơi thở.
Taehyung ngồi bên cạnh, cậu áp bàn tay anh lên má mình cọ cọ dù rằng đôi tay ấy đã lạnh từ lâu. "Anh thật là xấu tính. Bất ngờ bỏ đi như thế...không công bằng gì cả, Jinnie." Cậu cảm thán.
Vốn dĩ trước khi xuất phát cậu mong chờ phút ân ái mặn nồng, ai dè đón chờ họ là nghĩa trang lạnh lẽo. Ước nguyện cả đời cậu chính là cả hai có thể đi chung một đường, nào ngờ định mệnh chắn ngang, tàn nhẫn cướp anh khỏi vòng tay cậu. Hai người bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, yêu nhau nhiều như vậy, đến cuối cùng lại chịu cảnh kẻ ở người đi, tựa như dã tràng se cát.
"Jinnie, người ta nói yêu nhau nhưng không thể bên nhau là do có duyên không nợ. Anh vì em mà chịu đựng biết bao khổ sở, cũng vì em mà từ bỏ sinh mệnh này. Em nợ anh một tình yêu và một mạng sống, vậy nên gặp lại anh nhất định phải đòi cho bằng được có biết không? Em biết em để anh một mình thế này là ủy khuất anh. Nhưng đừng lo, em gửi trái tim của em ở chỗ anh nên nhẫn nại đợi em thêm chút nữa nhé. Jinnie..." Bi thương hóa lệ đắng, theo khóe mắt chảy thành dòng, từng tiếng nấc nghẹn tràn ra khỏi khóe môi Taehyung. "Không có anh...ngày tháng sau này em biết phải sống thế nào đây..."
Mười ba năm bên cạnh nhau, từ xa lạ thành thân quen, sau đó là chuỗi ngày ôm tương tư, thầm thương trộm nhớ. Đến lúc nhận ra người đối phương phải lòng vừa hay chính là mình cũng là lúc mở màn cho tấn bi kịch mới. Lúc bắt đầu ai cũng tin rằng cả hai sẽ cùng đi trọn kiếp người này, đâu biết điểm cuối con đường của Taehyung là rất lâu về sau còn Seokjin mãi mãi dừng lại ở năm hai mươi mốt.
Seokjin là đóa hoa dành riêng cho Taehyung, vì cậu mà nở rộ cũng vì cậu mà úa tàn.
Jungkook tiến lại gần, cậu ôm chầm lấy Taehyung, nghẹn ngào: "TaeTae hyung...chúng ta buông tay thôi...đ-đến lúc phải nói t-tạm biệt rồi."
Taehyung khó khăn đứng dậy, từng tế bào trong người cậu đều gào thét thống khổ, cậu đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh trước khi cúi đầu trao anh nụ hôn cuối cùng. Xúc cảm mềm mại và ngọt ngào này kể từ hôm nay sẽ chỉ còn tồn tại trong hồi ức.
"Em yêu anh...hẹn gặp lại...Seokjin của Taehyung."
Giữa cái nắng oi mùa hạ, trời đổ mưa ngâu, nước mưa như nước mắt, khóc tiễn một người đi.
_________
Nghĩa trang ngoại ô thành phố, hương khói lượn lờ. Chàng trai trẻ đặt bó diên vĩ thắm xanh xuống trước ngôi mộ đá còn mới.
"Em ấy từng bảo anh thích màu xanh." Jimin lên tiếng. "Đáng lý ra thấy anh chết tôi phải cười thật to nhưng rốt cuộc tôi lại chẳng cười nổi. Anh giết bố tôi, hại mẹ và tôi phải trốn sang Mỹ, đến khi trở về rồi tôi cũng không thể nhận mình là hậu nhân của Park gia." Anh nhìn chằm chằm hình ảnh trên tấm bia. "Kim Seokjin, anh là kẻ thù của tôi thì cớ gì lại còn là anh trai của người tôi thích?"
Hôm đám tang Jimin cũng có mặt, lúc nhận ra anh trai của Jungkook là sát thủ mấy năm trước đã giết chết bố mình anh chẳng biết phản ứng sao đúng, tha thứ không đặng mà hận cũng chẳng đành. Số phận thật lắm trò, đem cuộc đời con người ra đùa bỡn như một thú vui tao nhã.
"Anh yên tâm, tôi cũng là người hiểu chuyện nên sẽ không giận cá chém thớt, đổ mọi lỗi lầm của anh lên Jungkook. Người chết là hết. Với lại ôm hận mãi cũng chả vui sướng gì cho cam. Cái gì bỏ được thì bỏ cho nhẹ lòng." Vẻ ưu thương nhàn nhạt hiện lên mặt Jimin. "Kim Seokjin, hy vọng anh trên kia sẽ dõi theo Jungkook."
Jimin kính cẩn cúi đầu với người đã khuất trước khi rời khỏi nghĩa trang. Chiếc xe hơi màu đen từ từ lăn bánh hướng sân bay quốc tế Incheon mà đi. Đúng vậy, Jimin chọn cách trốn chạy vì có những vết thương dẫu đã lành nhưng trái gió trở trời vẫn sẽ nhứt nhói. Anh không có đủ can đảm để đối mặt với Jungkook, sợ mình trong lúc vô thức sẽ để hận thù che mờ mắt mà làm tổn thương cậu. Tơ hồng chồng chéo lên nhau để anh và cậu hội ngộ tại một điểm thế nhưng đó không phải là nơi cả hai thuộc về.
Thưa quý vị, tôi tên là X và tôi là giám đốc tiếp viên hàng không của phi hành đoàn....Chuyến bay của chúng tôi từ Seoul Hàn Quốc đến New York Hoa Kỳ sẽ bay trong thời gian 13 giờ 55 phút...
Jimin nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đời này, dẫu chúng ta có gặp ai thì đó đều là người cần xuất hiện trong sinh mệnh của mình, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Dù nán lại lâu hay mau họ nhất định sẽ dạy cho ta điều gì đó. Cho nên dù đến nơi nào thì đó cũng là nơi hai người cần phải đến, để trải nghiệm những việc cần trải nghiệm và gặp gỡ những người cần gặp gỡ. Chuyện cũ như một bức tranh, nhìn thấy rồi cũng sẽ mờ nhạt. Ngày qua tháng lại rồi bãi bể sẽ hóa nương dâu, hy vọng đến lúc đó cả anh và cậu đều đã nguôi ngoai, vững bước trên con đường mới. Dù biết sẽ lắm gian truân nhưng hai người buộc phải tập thích nghi với những điều xa lạ, giống như việc biến đất khách thành nhà, quê hương thành cố hương.
Sân bay chiều hôm đó, Jungkook đứng nhìn lên trời cao vời vợi, hai người cứ thế chia đôi ngã, không từ biệt không hứa hẹn. Có thể cậu chỉ là một người khách qua đường trong cuộc sống của anh, nhưng anh sẽ không thể tìm thấy người thứ hai giống như cậu.
_________
Mùa đông, mảnh sân rộng đầy tuyết trắng xóa, trước hiên nhà có một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi sưởi nắng. Trên gương mặt anh tuấn đã có thêm những nếp hằng của tháng năm, bớt đi một chút kiêu ngạo bất cần của tuổi trẻ thêm vào một chút trải đời và cô đơn.
Đôi mắt lim dim chợt mở ra khi nghe thấy tiếng "hyung" của một ai đó. Jungkook bước đến ngồi khoanh chân xuống chiếc đệm kế bên ghế Taehyung nằm. "Trời lạnh, hyung đang ốm ra đây làm gì?" Giọng cậu lo lắng.
Taehyung bật cười. "Aishh, hyung đây khỏe như văm nhé. Có điều sợ là tuyết rơi dày quá cảnh sát chặn đường, không đến thăm anh ấy được." Đôi mắt già nua của Taehyung tràn ngập mềm mại ôn nhu khi nhắc đến người đó.
"Nắng lên tuyết sẽ tan thôi." Jungkook thì thầm. Tất cả họ trải qua rất nhiều chuyện, gần bốn mươi năm đã trôi đi, đến lúc phồn hoa phai màu chỉ còn mỗi cậu, Taehyung, Hoseok và Yoongi.
Taehyung ngã người ra ghế, hơi thở có phần nặng nhọc, một hạt trong suốt trượt qua khóe mắt. "Ừm, mong là vậy." Anh thì thào.
Hai người không nói thêm gì, chỉ im lặng ngắm cảnh vật ngoài sân. Seokjin chính là nỗi mất mát lớn nhất của hai người họ, thế giới của Taehyung đổ sụp, anh gần như muốn đi theo Seokjin nếu không có Jungkook, Hoseok và Yoongi trông chừng. Những người ở lại đã phải gồng mình dìu dắt nhau vượt qua cơn bão lòng này, duy chỉ có Taehyung biến Seokjin thành chấp niệm, lẩn quẩn trong nhớ thương không chịu thoát ra.
Trên đời này có những việc phải làm rồi ta mới biết, sai rồi mới nhận ra, trưởng thành rồi mới hiểu. Jungkook chính là kiểu người như thế, thời còn son trẻ không đong đếm được người ấy trong lòng mình nặng bao nhiêu. Bây giờ nghĩ lại dù có tiếc nuối thì cũng đã bỏ lỡ.
Taehyung đưa tay lên miệng ho khan mấy tiếng, một đóa hoa hồng sắc nở trong lòng bàn tay. "Em nói xem bây giờ gặp lại hyung ấy có chê hyunh già không?" Anh phấn khích hỏi.
Khóe mắt Jungkook cay cay, cậu ngước nhìn Hoseok và Yoongi đang lặng lẽ đứng sau lưng, bọn họ dù không nói ra nhưng ai cũng biết thời gian của Taehyung chẳng còn được bao nhiêu. Câu chuyện cuộc đời họ mỗi chữ một giọt lệ nên kết thúc càng sớm càng tốt, phải không?
Mí mắt Taehyung trĩu nặng, khóe môi vươn ý cười. "Seokjin của Taehyung, hôm nay rốt cuộc tuyết cũng chịu rơi. Em đến gặp anh có được không?"
Trong không gian nào còn thanh âm của người kia nữa, chiếc túi sưởi nhỏ trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng chát chúa như hồi chuông báo hiệu có một sinh mệnh vừa vụt tắt. Sau ngần ấy năm dài đăng đẳng, Kim Taehyung cuối cùng cũng gặp lại Kim Seokjin quý giá của cậu. Dù điểm dừng cho cuộc đời hai người khác nhau nhưng đến phút giây cuối cùng trên cõi đời này họ vẫn hướng về nhau, trọn vẹn yêu đối phương hết một kiếp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro