
Vị Thần Mỏng manh
Lee Min-hyung, dũng sĩ của vương quốc, được giao nhiệm vụ bảo vệ công chúa và đất nước. Anh từng mong muốn một ngày được đứng cạnh nàng công chúa xinh đẹp, người mà anh đã thầm thương trộm nhớ bao lâu. Nhưng tất cả đã thay đổi kể từ khi anh gặp Min-seok.
Lần đầu tiên, khi Min-hyung bước vào khu vườn thần thoại nơi Min-seok trú ngụ, anh đã phải dừng lại. Vị thần ấy đứng giữa vườn hoa, đôi mắt như hồ nước phản chiếu một bầu trời đầy sao, khuôn mặt thoáng buồn. Chưa bao giờ Min-hyung cảm thấy trái tim mình loạn nhịp như vậy.
"Ngươi là ai?" Min-seok hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý.
Min-hyung cúi đầu cung kính, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lẫm. "Ta là Lee Min-hyung, dũng sĩ của vương quốc. Ta được giao nhiệm vụ bảo vệ công chúa."
Min-seok nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc thấu tâm hồn anh. "Công chúa, ư? Nhưng có lẽ ngươi không cần bảo vệ nàng nữa."
Min-hyung cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể giải thích được. Cảm giác ấy làm anh bối rối
Trong những ngày tiếp theo, Min-hyung lại gặp Min-seok. Càng nhìn thấy vị thần này, anh càng cảm nhận được một sự mong manh, yếu đuối trong anh ta mà không thể rời mắt. Không giống bất kỳ thần linh nào anh đã từng gặp, Min-seok không chỉ xinh đẹp mà còn rất khác biệt. Anh ta không có quyền năng áp đảo hay khí chất mạnh mẽ như những thần linh khác, mà chỉ có một vẻ đẹp yếu đuối, như cánh hoa vừa mới nở.
Min-hyung bắt đầu nhận ra rằng mỗi khi ở gần Min-seok, anh lại cảm thấy trái tim mình xao động, lạ lùng như thể có một phần của chính mình đang tan chảy vào vị thần ấy.
Một ngày nọ, khi Min-hyung và Min-seok cùng ngồi bên bờ hồ, Min-seok bất ngờ lên tiếng, đôi mắt lấp lánh những giọt sương: "Ngươi có từng nghĩ về việc không bảo vệ ai đó nữa không? Chỉ vì trái tim ngươi muốn một điều gì đó khác?"
Min-hyung ngạc nhiên trước câu hỏi. Anh đã dành cả đời để bảo vệ mọi người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc liệu có thể yêu một ai đó, hay liệu bản thân có thể bị yếu đuối như vậy.
"Ta… không biết," Min-hyung thì thầm. "Ta luôn nghĩ rằng ta phải bảo vệ mọi người. Nhưng ngài…ngài lại khiến ta cảm thấy một thứ cảm xúc mà ta không thể hiểu."
Min-seok quay lại nhìn anh, đôi mắt như chứa đựng cả một thế giới buồn bã. "Đó là tình yêu, Min-hyung. Khi một người yêu ai đó, họ không còn cần lý do hay trách nhiệm nữa."
Min-hyung bắt đầu hiểu ra rằng trái tim mình không còn thuộc về công chúa nữa, mà là Min-seok. Nhưng yêu một vị thần là điều không thể, đặc biệt là một thần linh vốn đại diện cho sự mỏng manh, dễ vỡ. Min-seok không giống những thần thánh mạnh mẽ, hắn ta quá yếu đuối, dễ bị tổn thương bởi những lời nói, những ánh nhìn, những cơn gió mỏng manh.
Trong một đêm trăng sáng, khi Min-hyung gặp lại Min-seok, thần linh ấy đứng một mình bên bờ hồ, tay nâng niu những đóa hoa tàn.
"Ta sẽ phải rời đi, Min-hyung," Min-seok nói, giọng anh như thể đã chuẩn bị từ trước. "Ta không thể ở lại nơi đây lâu dài. Sự tồn tại của ta quá mỏng manh. Ngươi phải trở lại với bổn phận của mình."
Min-hyung nhìn Min-seok, trái tim đau như cắt. "Người đi đâu?" anh hỏi, giọng run rẩy.
Min-seok mỉm cười, một nụ cười buồn bã. "Ta là thần của sự mỏng manh. Ta sẽ trở về với cõi vô hình, nơi không ai có thể làm tổn thương ta."
Một nỗi đau lạ lùng trào dâng trong lòng Min-hyung, nhưng anh không thể làm gì. Anh biết rằng dù có giữ Min-seok lại bên mình, anh cũng không thể bảo vệ được cho người ấy, bởi lẽ chính sự tồn tại của Min-seok đã là một sự mong manh không thể nắm giữ.
"Ta không thể sống mà thiếu ngươi," Min-hyung nói, đôi mắt anh chứa đầy nước mắt. "Nếu người đi, ta cũng sẽ không còn gì nữa."
Min-seok quay lại, ánh mắt họ giao nhau. "Chúng ta sẽ cùng đi. Không phải một nơi nào đó xa vời, mà là vào một nơi không có trách nhiệm, không có bổn phận, chỉ có yêu thương."
Với quyết định ấy, Min-hyung từ bỏ vương quốc, từ bỏ công chúa, từ bỏ tất cả mọi thứ để đi cùng Min-seok, tìm một nơi không có sự áp đặt của trách nhiệm, nơi chỉ có tình yêu và sự hiểu biết lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro