Tìm Em
Năm 2017, Lee Sanghyeok và Han Wangho là đồng đội trong đội tuyển hàng đầu thế giới. Ở đỉnh cao sự nghiệp, họ mang trên vai kỳ vọng của hàng triệu người hâm mộ. Sanghyeok là thủ lĩnh tài năng, người được ca ngợi như một huyền thoại sống. Trong khi đó, Wangho – chàng trai trẻ tràn đầy năng lượng, là một người đi rừng xuất sắc. Sự ăn ý giữa họ trong các trận đấu khiến cả thế giới ngưỡng mộ, nhưng chỉ những người ở gần mới biết được rằng giữa họ có một mối quan hệ đặc biệt hơn bất cứ điều gì mà đồng đội hay bạn bè có thể chia sẻ.
Ban đầu, tình cảm giữa họ chỉ là sự đồng điệu trong cách chơi, sự hỗ trợ trên sân đấu. Nhưng sau những giờ tập luyện căng thẳng, khi chỉ còn lại hai người, những cuộc trò chuyện dần trở nên riêng tư hơn.
Một buổi tối khuya, sau trận đấu dài, Wangho bỗng thở dài:
“Hyung, anh không thấy mệt mỏi sao? Lúc nào cũng phải gánh cả đội, phải chịu mọi áp lực từ người hâm mộ…”
Sanghyeok nhìn cậu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng ấm áp:
“Anh quen rồi. Còn em, em mới là người cần nghỉ ngơi. Em luôn cố gắng hơn cả sức mình.”
Wangho cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chất chứa nhiều nỗi niềm mà cậu không dám nói ra. Trong bóng tối, ánh mắt của hai người giao nhau. Một sự im lặng kéo dài, nhưng nó không hề khó xử. Thay vào đó, là cảm giác thấu hiểu, như thể họ đã tìm thấy một nơi thuộc về nhau.
Từ đó, những lần trò chuyện kéo dài hơn, những ánh mắt trao nhau ngày càng nhiều hơn. Dần dần, họ bắt đầu một mối quan hệ bí mật, một tình yêu mà cả hai đều biết rằng không thể công khai.
Trong những tháng ngày tiếp theo, họ lén lút tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau. Sau những buổi tập luyện, họ cùng nhau đi dạo trong đêm, trò chuyện về ước mơ và dự định tương lai.
"Hyung,” Wangho nói trong một lần cả hai ngồi trên sân thượng của nhà thi đấu, “nếu sau này em không còn chơi nữa, anh có nhớ em không?”
Sanghyeok bật cười, đưa tay xoa đầu cậu:
"Ngốc à, em nghĩ gì vậy? Chúng ta đã hứa sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường mà.”
Wangho cúi đầu, đôi mắt long lanh như che giấu điều gì đó.
“Vậy… nếu một ngày em không còn ở bên cạnh anh, anh sẽ làm gì?”
Câu hỏi ấy khiến Sanghyeok hơi khựng lại. Anh nhìn cậu, khẽ nói:
“Nếu ngày đó đến, anh sẽ tìm em. Bằng mọi giá.”
Câu trả lời ấy như một lời hứa, một sợi dây ràng buộc giữa họ.
Nhưng hạnh phúc không kéo dài mãi mãi. Vào cuối năm 2018, sau một mùa giải đầy áp lực, Wangho bất ngờ thông báo rời khỏi đội tuyển. Tin tức ấy khiến cả đội ngỡ ngàng, nhưng không ai bất ngờ bằng Sanghyeok.
Anh tìm cậu sau buổi họp báo, nhưng chỉ nhận được một lời xin lỗi ngắn gọn:
"Hyung… Em xin lỗi. Em không thể tiếp tục được nữa.”
Sanghyeok nắm lấy tay cậu, giọng nói run rẩy:
“Tại sao? Em không nói gì với anh. Em rời đi vì lý do gì?”
Wangho cúi đầu, tránh ánh mắt anh.
“Đây là điều tốt nhất… cho cả hai chúng ta.”
Cậu quay lưng bước đi, bỏ lại Sanghyeok đứng đó, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Những ngày sau đó, anh cố gắng liên lạc với Wangho, nhưng tất cả tin nhắn và cuộc gọi đều không có hồi đáp. Wangho biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Một năm sau, khi mọi thứ tưởng như đã lắng xuống, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Trong lúc chuẩn bị cho trận đấu quan trọng, một giọng nói lạ bỗng vang lên trong đầu Sanghyeok.
“Lee Sanghyeok, ngươi có muốn biết sự thật về Han Wangho không?”
Anh giật mình, nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Giọng nói ấy tiếp tục:
“Cậu ấy rời đi không phải vì muốn. Cậu ấy không còn nhiều thời gian…”
Những lời ấy khiến Sanghyeok sững người. Anh cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình.
“Cậu nói gì? Không còn thời gian là sao? Giải thích rõ đi!”
Nhưng giọng nói ấy không trả lời, thay vào đó, nó kéo anh vào một chuỗi ký ức mà anh chưa từng biết đến.
Ký ức đầu tiên là hình ảnh Wangho năm 16 tuổi. Cậu khi ấy vừa bước chân vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp, một thiên tài trẻ tuổi với kỹ năng vượt trội. Nhưng tài năng ấy không mang lại cho cậu sự ngưỡng mộ từ tất cả mọi người.
Wangho bị những người hâm mộ xì xầm vì sự nổi bật của mình. Những lời chế giễu, ánh mắt khinh miệt bủa vây cậu:
“Thằng nhóc này nghĩ mình giỏi lắm sao? Chỉ là may mắn thôi.”
Dù đau đớn, cậu vẫn cố gắng mỉm cười, giấu đi những vết thương trong lòng.
Ký ức tiếp theo là những lần cậu luyện tập đến kiệt sức, ngã gục trên sàn, nhưng không một ai hay biết. Wangho tự mình gồng gánh tất cả, từ kỳ vọng của gia đình đến áp lực từ người hâm mộ.
Cuối cùng, hình ảnh hiện lên là một Wangho cô đơn, ngồi trong căn phòng tối, nhìn vào màn hình điện thoại với số liên lạc của Sanghyeok hiện lên. Nhưng cậu không gọi, chỉ thì thầm trong nước mắt:
“Em không muốn anh phải chịu đựng điều này… Hyung, em xin lỗi.”
Hệ thống bí ẩn đưa Sanghyeok đến một nơi xa lạ. Đó là một căn phòng nhỏ, ánh sáng yếu ớt. Trên giường, Wangho đang nằm, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt mệt mỏi.
Sanghyeok lao đến, nắm lấy tay cậu:
“Wangho! Anh đến đây rồi. Tại sao em lại tự mình chịu đựng tất cả?”
Wangho mở mắt, nhìn anh với ánh mắt đầy đau khổ:
“Hyung… Tại sao anh lại đến? Em không muốn anh thấy em thế này.”
Sanghyeok nghẹn ngào:
"Anh không quan tâm. Em đã từng nói gì? Chúng ta hứa sẽ đi cùng nhau. Anh không để em một mình.”
Nhưng Wangho lắc đầu yếu ớt:
“Hyung… Đừng làm điều này khó khăn hơn. Em… em không muốn anh đau lòng.”
Cơ thể Wangho ngày càng yếu đi. Làn da cậu nhợt nhạt, đôi tay lạnh giá. Nhưng Sanghyeok không bỏ cuộc. Anh chăm sóc cậu từng chút một, kể cho cậu nghe về những kỷ niệm đẹp, những ước mơ mà họ từng chia sẻ.
“Em đã hứa sẽ đi cùng anh. Em không được bỏ cuộc.”
Wangho nhìn anh, nước mắt chảy dài:
"Hyung… Em xin lỗi. Nhưng em không thể. Cảm ơn anh vì đã yêu em.”
Ngày Wangho rời xa thế giới, Sanghyeok ngồi bên giường, nắm chặt tay cậu. Căn phòng lặng im, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
“Wangho, anh hứa… Anh sẽ sống tiếp, sống thay cả phần của em. Em sẽ luôn ở trong trái tim anh.”
Tình yêu của họ, dù ngắn ngủi và đau thương, vẫn là ánh sáng dẫn lối cho Lee Sanghyeok trên con đường phía trước.
Sau khi Wangho rời xa, Lee Sang-hyeok như mất đi linh hồn của chính mình. Những ngày tháng sau đó, anh sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, gắng gượng tiếp tục sự nghiệp, nhưng mọi niềm vui, mọi mục tiêu dường như đã biến mất.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là hệ thống bí ẩn kia vẫn không rời đi. Mỗi khi đêm xuống, giọng nói ấy lại vang lên:
“Ngươi không muốn thử một lần sao? Ngươi có thể cứu cậu ấy.”
Sang-hyeok ban đầu không tin. Anh nghĩ đó chỉ là trò đùa tàn nhẫn. Nhưng khi những mảnh ký ức của Wangho hiện lên ngày một rõ ràng hơn, khi hình ảnh cậu gục ngã và những lời thì thầm đầy đau đớn vang vọng trong tâm trí anh, anh bắt đầu dao động.
Một đêm nọ, trong giấc mơ, anh nhìn thấy Wangho đứng giữa một cánh đồng rộng lớn. Cậu mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ như ngày đầu tiên họ gặp nhau. Nhưng khi Sang-hyeok cố gắng chạy đến, cậu dần mờ nhạt và tan biến.
“Hyung… nếu có một ngày chúng ta gặp lại, anh sẽ làm gì?”
Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trái tim anh rung lên với một cảm giác kỳ lạ: **Cậu ấy đang ở đâu đó, và anh cần phải tìm thấy cậu.**
Một ngày, giọng nói bí ẩn kia lại vang lên, lần này nghiêm túc hơn:
“Lee Sang-hyeok, nếu ngươi đồng ý từ bỏ tất cả ở thế giới này, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thể tìm lại Han Wangho, nhưng là ở một nơi khác. Một thế giới mới.”
Sang-hyeok cứng người. Anh đã quen với sự mất mát, nhưng giờ đây một tia hi vọng lóe lên. Không cần suy nghĩ quá lâu, anh gằn giọng:
“Nếu thật sự có cơ hội, tôi sẽ làm tất cả. Dù phải từ bỏ mọi thứ, tôi cũng không do dự.”
Giọng nói ấy bật cười, mang theo một chút chế nhạo:
“Tốt lắm. Nhưng hãy nhớ, thế giới mà ngươi sắp bước vào không giống nơi này. Ngươi phải tự mình xây dựng mọi thứ, bảo vệ mọi thứ. Và cậu ấy… sẽ không nhớ gì về ngươi.”
Khi mở mắt, Sang-hyeok nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Trần nhà được làm từ đá trắng, xung quanh là những ánh sáng lấp lánh kỳ ảo. Anh nhìn xuống tay mình, cảm giác sức mạnh tràn ngập khắp cơ thể.
Một giọng nói vang lên, không còn là hệ thống cũ, mà là một thực thể khác:
“Chào mừng ngươi đến với thế giới Eryndor. Nhiệm vụ của ngươi là sống sót, trở nên mạnh mẽ, và tìm lại điều quý giá nhất trong cuộc đời ngươi.”
Sang-hyeok không cần hỏi điều quý giá ấy là gì. Anh biết, đó là Wangho.
Thế giới mới này không hề yên bình. Những vùng đất bị chia cắt bởi các vương quốc thù địch, những sinh vật huyền bí và cả những âm mưu chính trị luôn rình rập. Sang-hyeok nhận ra rằng, để bảo vệ Wangho một lần nữa, anh cần trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.
Ban đầu, Sang-hyeok chỉ là một người lạ giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng với trí tuệ sắc bén và ý chí không gì lay chuyển, anh dần dần xây dựng vị thế của mình.
Anh trở thành một chiến binh huyền thoại, lãnh đạo những binh đoàn bất khả chiến bại. Sau vài năm, từ một kẻ vô danh, Sang-hyeok đã đứng đầu một đế chế vững mạnh, cai trị cả một vùng đất rộng lớn. Nhưng tất cả quyền lực ấy, anh không màng đến. Tất cả những gì anh làm chỉ để bảo vệ một người.
Anh xây dựng một tòa thành nguy nga, nơi an toàn nhất trong thế giới Eryndor. Và anh chờ đợi.
Wangho, trong cuộc sống mới ở Eryndor, là một cậu trai bình thường làm việc tại một quán trà nhỏ bên rìa thành phố. Cuộc sống của cậu yên bình, nhưng trong những đêm dài yên tĩnh, Wangho thường mơ thấy những hình ảnh mờ nhạt: một người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn như xuyên qua mọi tầng ký ức, cùng một giọng nói đầy tha thiết gọi tên cậu.
Mỗi lần tỉnh giấc, trái tim Wangho đau nhói. Cậu không thể giải thích được nỗi đau đó đến từ đâu. Có những ngày, giữa bộn bề công việc, cậu sẽ ngẩn người nhìn ra cửa sổ, cảm thấy một điều gì đó rất quan trọng đang thiếu sót trong cuộc đời mình. Nhưng dù cố gắng đến mấy, cậu vẫn không thể nhớ ra.
Một ngày nọ, khi Sang-hyeok đang đứng trên thành lũy, anh nhìn thấy một đoàn người lạ mặt tiến vào thành phố. Giữa dòng người, có một bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy… là Wangho.
Nhưng Wangho giờ đây không còn nhớ gì cả. Cậu chỉ là một thanh niên bình thường, sống giản dị và không biết gì về quá khứ.
Sang-hyeok luôn cố gắng giữ bình tĩnh. Anh không muốn làm cậu sợ hãi. Thay vào đó, anh âm thầm bảo vệ cậu, giúp cậu ổn định cuộc sống ở thành phố mới.
> “Cậu ấy không còn nhớ mình. Nếu ép buộc cậu ấy, có lẽ mình sẽ mãi mãi đánh mất cơ hội làm cậu ấy hạnh phúc.”
Dù Wangho không nhớ gì, nhưng sự gần gũi giữa họ dường như là một bản năng. Cậu bị cuốn hút bởi vị lãnh chúa lạnh lùng nhưng luôn quan tâm mình một cách âm thầm.
> “Ngài Sang-hyeok, tại sao ngài lại giúp tôi nhiều như vậy?”
Sang-hyeok chỉ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm mà cậu không nhận ra:
> “Có lẽ… vì ngươi quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Thời gian trôi qua, họ dần trở nên gần gũi hơn. Wangho không hiểu tại sao cậu luôn cảm thấy an toàn và ấm áp khi ở bên cạnh Sang-hyeok.
Một ngày nọ, khi đứng trên ban công lâu đài, Sang-hyeok được một vị pháp sư già ghé thăm. Vị pháp sư trao cho anh một cuốn sách cũ kỹ, trên bìa là dòng chữ mờ nhạt: “Linh hồn và ký ức bị phong ấn”.
“Ngài lãnh chúa, nếu ngài muốn cậu ấy nhớ lại tất cả, ngài sẽ phải đi qua ba thử thách. Nhưng hãy nhớ, mỗi thử thách đều sẽ khiến ngài trả giá bằng chính linh hồn mình. Ngài có sẵn sàng đánh đổi không?”
Không chút do dự, Sang-hyeok trả lời:
“Ta sẵn sàng. Chỉ cần cậu ấy nhớ lại, dù ta có mất tất cả, cũng không hối hận.”
Pháp sư mỉm cười, ánh mắt vừa thương hại vừa khâm phục:
“Tốt. Nhưng hãy cẩn thận. Ký ức của cậu ấy không chỉ bị phong ấn mà còn bị bóp méo bởi chính những đau khổ trong quá khứ. Nếu không đủ sức mạnh, ngài có thể đánh mất cả chính mình.”
Pháp sư đưa Sang-hyeok đến một hang động bí mật, nơi gọi là “Hố vực của Ký Ức”. Ở đó, anh phải đối diện với những ký ức đau đớn nhất mà Wangho từng trải qua, những ký ức mà chính cậu không thể chấp nhận và đã bị phong ấn sâu trong tâm trí.
Trong hang động, anh thấy hình ảnh Wangho khi còn là một thiếu niên tài năng nhưng cô độc. Cậu bị những người đồng đội khác ghen ghét, bị cô lập và chế nhạo. Cậu luôn mỉm cười trước mọi người, nhưng khi ở một mình, cậu chỉ biết ôm đầu khóc trong bóng tối.
“Mình không đủ giỏi. Mình chỉ là một gánh nặng.”
Những lời thì thầm đầy tuyệt vọng vang lên khắp không gian, khiến Sang-hyeok đau nhói. Anh muốn bước đến ôm lấy cậu, nhưng mỗi lần tiến gần, bóng tối lại dày đặc hơn, đẩy anh ra xa.
Pháp sư nhắc nhở:
“Ngài không thể giúp cậu ấy nếu chính bản thân ngài bị nỗi đau nhấn chìm. Ngài phải tìm ra ánh sáng để phá tan bóng tối này.”
Sang-hyeok nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Wangho, nhớ lại những khoảnh khắc mà cậu từng khiến anh cảm thấy ấm áp và tràn đầy sức sống.
“Wangho, em không phải gánh nặng. Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.”
Ánh sáng từ trái tim anh lan tỏa khắp hang động, phá tan bóng tối. Những ký ức đau đớn của Wangho bị phong ấn trong hố vực giờ đã được giải thoát.
Thử thách tiếp theo đưa Sang-hyeok đến “Hồ Thời Gian”, nơi thời gian chảy ngược và lộ ra những mảnh ký ức mà chính Wangho đã quên.
Mỗi bước đi trên mặt hồ là một lần anh phải đối mặt với ký ức của Wangho về những lần bị phản bội, những lần cậu đau đớn nhìn anh từ xa nhưng không dám đến gần. Những hình ảnh ấy như những lưỡi dao cắt vào tim Sang-hyeok.
Anh nhìn thấy Wangho vào đêm cậu rời đi, đôi mắt đầy nước:
“Em không muốn anh đau khổ. Em không muốn anh nhìn thấy em chết dần trong bất lực.”
Mỗi bước đi, Sang-hyeok cảm thấy sức lực của mình cạn kiệt. Nhưng anh không thể dừng lại. Anh biết, chỉ cần vượt qua dòng thời gian này, ký ức của Wangho sẽ dần trở về.
Khi anh bước đến điểm cuối cùng, một giọng nói vang lên:
“Ngươi đã trả giá bằng một phần linh hồn mình. Hãy nhớ, ngươi càng tiến xa, cái giá ngươi phải trả càng lớn.”
Thử thách cuối cùng là trong “Đền của Linh Hồn”, nơi anh phải đối diện với chính bản thân mình – con người luôn dằn vặt vì không thể bảo vệ Wangho trong thế giới trước.
Anh nhìn thấy chính mình, đầy giận dữ và tuyệt vọng, hét lên:
“Ngươi không xứng đáng có được cậu ấy! Ngươi đã để cậu ấy chết một lần, ngươi sẽ lại thất bại mà thôi!”
Những lời nói ấy như hàng nghìn mũi dao, nhưng Sang-hyeok không lùi bước. Anh nhìn thẳng vào phiên bản đó của mình, ánh mắt kiên định:
“Phải, ta từng thất bại. Nhưng lần này, dù phải đánh đổi tất cả, ta sẽ không để mất cậu ấy một lần nữa!”
Khi lời thề được thốt ra, bóng tối xung quanh anh tan biến. Một tia sáng bừng lên, và anh nghe thấy giọng nói của Wangho vang vọng:
“Hyung… em đã nhớ ra. Em nhớ ra tất cả rồi…”
Khi Wangho tỉnh dậy, ký ức của cậu ùa về như dòng nước lũ. Cậu nhớ lại tất cả: tình yêu của họ, sự hy sinh của Sang-hyeok, và cả những đau khổ anh phải chịu đựng để tìm lại cậu.
Cậu chạy đến tòa lâu đài, nơi Sang-hyeok đang ngồi một mình, cơ thể tiều tụy sau những ác mộng.
“Hyung… sao anh lại làm tất cả những điều này vì em?” Những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu ùa về. Cậu nhìn Sang-hyeok, đôi mắt đầy bối rối:
“Hyung… Đây là… chúng ta sao? Tại sao em không nhớ gì?”
Sang-hyeok bước đến, nắm lấy tay cậu, giọng nói nghẹn ngào:
“Phải. Em không nhớ vì em đã từng rời xa anh. Nhưng anh đã hứa, dù ở bất kỳ thế giới nào, anh cũng sẽ tìm lại em.”
Wangho rơi nước mắt, những ký ức mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Cậu nhớ lại mọi thứ – từ tình yêu lặng lẽ trong bóng tối, những đau khổ, và cả lần chia ly cuối cùng.
Dù ký ức đã trở lại, Wangho vẫn cảm thấy bất an.
“Hyung, em đã khiến anh đau khổ. Em không xứng đáng được anh bảo vệ.”
Sang-hyeok lắc đầu, kéo cậu vào vòng tay mình:
“Đừng nói vậy. Anh đã mất em một lần, anh không để mất em thêm lần nào nữa.”
Từ đó, họ cùng nhau cai trị vùng đất mà Sang-hyeok đã xây dựng. Tình yêu của họ không chỉ vượt qua thời gian mà còn cả những thế giới khác.
Dù có bao nhiêu kiếp trôi qua, Lee Sang-hyeok luôn giữ lời hứa: **Bằng mọi giá, anh sẽ luôn tìm thấy em.**
Dù đã khôi phục ký ức, Wangho biết rằng Sang-hyeok đã trả giá rất nhiều để đưa cậu trở lại. Nhưng cậu không để anh gánh chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa.
Cả hai cùng nhau xây dựng lại một cuộc sống mới, nơi không còn sự hối tiếc, chỉ còn lại tình yêu và hy vọng. Và lần này, Wangho tự nhủ:
“Dù thế giới này có đổi thay, em sẽ không bao giờ rời xa anh thêm một lần nào nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro