Q1- Chương 2.
#2
"......Zel."
Có ai đó lắc anh một cách thô bạo.
"Tĩnh dậy đi!"
Mắt anh nhấp nháy và anh cảm thấy chóng mặt.
Chắc là ngủ trong bồn tắm nên cảm giác trong người rất khó chịu, hay là bị cảm lạnh rồi.
Anh cố vẫy tay như muốn nói điều đó, nhưng nó không cử động như anh nghĩ. Đã xảy ra chuyện gì hả?
Có một người đánh thức anh.
"Chúng ta phải chạy trốn thật nhanh!"
Với những lời đó, khung cảnh trước mắt anh sáng lên rồi lại trở nên tối tăm.
"Hazel!"
"Được rồi, Han... Gì cơ?"
Một cậu bé mà anh chưa từng gặp trước đây đang túm lấy cổ áo anh và lắc mạnh. Mặc dù cánh tay nhóc gầy đến mức tưởng chừng như có thể gãy, nhóc vẫn cố gắng túm lấy Won Young và lắc.
"Tĩnh dậy đi? Chúng ta phải chạy trốn nhanh lên. Con lợn đang đuổi theo chúng ta!"
"C...chạy trốn?"
Ang trả lời một cách mơ hồ vì vẫn còn ngái ngủ, cậu bé trở nên bực bội và bắt đầu chạy, kéo theo Won Young.
Anh đã cảm thấy khó chịu vì say rượu rồi, vậy làm sao anh có thể đi chạy được?
"Khoan, khoan đã......!"
Đây rõ ràng là một giấc mơ.
Shim Wonyoung năm nay 36 tuổi. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy một con hẻm bẩn thỉu như vậy.
Những bức tường bong tróc, mạng nhện khắp mọi nơi, chuột chạy tán loạn khi nghe thấy tiếng bước chân, những ngôi nhà trông như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nền phủ đầy rác và được làm bằng đá lạnh, có một cậu bé và chính anh đang chạy chân trần trên đó.
Cậu bé, quen với việc chạy trên sàn lạnh lẽo và đau đớn, mặc một chiếc áo sơ mi nâu bẩn thỉu, cũ kỹ. Ban đầu nó có màu trắng mới phải.
"Khoan đã, chúng ta đang đi đâu thế?"
Giống như một cuộc đua khắc nghiệt đến mức Won-young, người tập thể dục lâu như anh cũng khó chịu.
Khi anh hết hơi, cậu bé trả lời bằng giọng bực bội.
"Được rồi, chúng ta đi về nhà. Nếu bị lợn bắt được, chúng ta sẽ bị đánh nữa cho coi!"
Nghe những lời đó, anh vừa lau đi chất lỏng đang chảy xuống trán, che khuất tầm nhìn của anh. Anh nghĩ đó là mồ hôi nhưng thực ra lại là máu.
Có vẻ như con lợn mà cậu bé đang nói đến là một người hoặc có thể họ đang chạy trốn khỏi một con lợn đang hung dữ thật, và Won-young đã bị đánh trúng và bị thương trong khi bỏ chạy.
Và có lẽ lý do khiến cậu bé bỏ trốn chính là những ổ bánh mì trên tay cậu bé.
Cảm giác thật kỳ lạ, bởi vì trong thế giới mà mọi thứ đều bẩn thỉu và xám xịt, thứ đó lại trông ấm áp và mềm mại.
Một giấc mơ tuyệt vời.
Cái đầu bị đánh, cơn nôn nao trong người, nó đau và nhói, và cơn gió thổi qua má anh.
Nó sắc và đau đến mức mặt anh tự nhiên nhăn lại.
Tôi phải nhớ thật kỹ giấc mơ này và dùng nó làm tài liệu khi thức dậy.
Nghĩ vậy, Wonyoung cố gắng hơn một chút và chạy với tốc độ gần bằng cậu bé.
"Này hai thằng nhóc kia!"
"Ghê quá, con lợn đuổi theo đến tận đây cơ đấy!"
Anh nghĩ biết tại sao nó được gọi là lợn.
Một người đàn ông trông thô lỗ, đeo tạp dề có hình đầu lợn hét lên từ phía sau.
Cùng lúc đó, hai người dễ dàng trèo qua bức tường cao vừa mới xuất hiện và biến mất khỏi tầm mắt của con lợn.
Cơ thể Wonyoung nhẹ hơn nhiều so với dự kiến, có lẽ vì đó là một giấc mơ. Đó là một sự quen thuộc, như anh đã làm điều đó hàng ngày, giống như việc trèo rào. Hai người dựa vào tường, lắng nghe âm thanh nhỏ dần, rồi nhìn nhau cười. Một tiếng cười nhẹ nhàng sảng khoái lan tỏa, anh vội vàng che miệng và cười khẽ lần nữa.
"Tớ rất vui, Hazel. Tớ đã lo lắng khi cậu không mở mắt ra."
"Hả? Ồ, được rồi. Giờ thì ổn rồi."
Có vẻ như 'Hazel' là tên của Wonyoung trong giấc mơ này. Anh cười ngượng ngùng và lau đi phần máu còn chảy dài trên má. Trời lạnh đến nỗi mỗi lần thở ra hơi thở của anh đã khô khốc rồi.
Trong lúc anh đang lẩm bẩm, không biết nên gọi cậu bé thế nào thì cậu bé đột nhiên đứng dậy.
"Đi thôi, hôm nay thu hoạch khá tốt, chắc chị gái và Andy cũng sẽ thích."
"Được..."
Anh đi theo cậu bé, tự hỏi không biết nên gọi cậu bé là gì.
Sau khi chạy một quãng đường dài, anh đã nhìn thấy một ngôi nhà thậm chí còn ổn hơn những ngôi nhà anh từng thấy trước đó.
Nhưng nó cũng một tòa nhà nguy hiểm, đúng như tên gọi của nó, mái nhà đã bị sập một nửa và trông giống như một ngôi nhà chỉ có một cây cột chống đỡ. Bức tường thấp hơn cậu bé đã bị ăn mòn và không còn hoạt động được nữa. Ngay cả ở nơi lạnh giá này, cỏ dại vẫn mọc dai dẳng ở đây và ở đó, làm tăng thêm cảm giác về một sự đổ nát không thể xóa nhòa.
Khi Wonyoung còn đang do dự mà không nhận ra, cánh cửa mở ra và một cô gái với mái tóc xám bẩn cắt ngắn vẫy tay.
"Roy, Hazel!"
"Chị ơi!"
Có vẻ như tên của cậu bé là Roy.
"Tóc của Hyezel lại bị sao nữa vậy?"
"Cậu ấy bị lợn đánh trúng. Nhưng nhìn này, hôm nay có thịt trong bánh mì!"
"Ông chủ chắc hẳn đã đuổi theo hai đứa vì đã ăn cắp món đắt tiền."
"Như vậy mới có ăn!"
Won-young nhìn họ trò chuyện, cô gái được gọi là chị gái đang vẫy tay chào hai người .
"Đi rửa tay rồi quay lại đây. Chị sẽ đánh thức Andy dậy."
Sau một cuộc trò chuyện và bữa ăn hỗn loạn như vậy, Won-young ngồi trên sàn nhà, không khác gì mặt đất, quấn một chiếc chăn mỏng, vô hồn nhìn đóng than hồng.
Bánh mì khá ngon. Chỉ có hai miếng nên phải chia đôi, nhưng Hezel trong giấc mơ hẳn đã rất đói lắm vì anh nhai và nuốt ngay cả miếng đó một cách vội vàng.
Ngôi nhà rất nhỏ. Kể cả khi ghép hai tầng của ngôi nhà này lại với nhau thì cũng không bằng ngôi nhà nơi Won-young sống một mình.
Anh cảm thấy muốn khen ngợi trí tưởng tượng của chính mình vì đã tưởng tượng ra được điều gì đó sống động và cụ thể đến vậy mặc dù nó chỉ là giấc mơ.
Tầng hai có hai không gian quá lớn để có thể gọi là phòng, và tầng một có một nhà bếp mà dù chỉ có một người vào cũng sẽ đầy ắp. Có một lò sưởi ở phía đối diện nhà bếp, trông giống như phòng khách. Phòng khách đầy mạng nhện mặc dù đây là nơi có người sinh sống.
Bốn người họ ngồi co ro bên nhau, tận hưởng hơi ấm từ lò sưởi.
Callie, người được gọi là chị gái với mái tóc màu xám và đôi mắt xám đậm, Andy, có mái tóc đỏ sẫm hơn, gần như đen và vẻ ngoài giản dị, cùng Roy và Hazel.
Ngoại hình của họ khác nhau đến nỗi thoạt nhìn bạn có thể nhận ra họ không phải là anh em ruột, nhưng có vẻ như họ sống cùng nhau trong ngôi nhà nhỏ này, Andy và Callie làm những công việc lặt vặt còn Roy và Hazel phải ăn xin hoặc ăn trộm để kiếm sống.
Andy cho biết anh đã làm việc đến tận sáng, trong lúc ăn bánh mì trong tình trạng nửa ngủ nửa tỉnh, không biết nó vào mũi hay vào miệng, anh đã ngã xuống bàn cụt một chân và lại ngủ quên.
Andy đưa cho một chiếc giẻ thủng lỗ chỗ, và Callie ra ngoài giặt chiếc giẻ đã bị bẩn vì lau máu của Hazel. Không thể nào có máy giặt hay phòng tắm đàng hoàng ở một nơi như thế này, vậy nên chắc hẳn họ đã đến con sông gần đó.
"Thật là một giấc mơ sống động."
"Cái gì cơ?"
"Không có gì đâu......."
Không chỉ có gió lạnh mà còn có hơi ấm của lò sưởi.
Một giất mơ thật chân thật. Cơ thể anh mệt mỏi và anh tự nhiên ngủ thiếp đi trong hơi ấm của lò sửi. Anh gật đầu và chìm vào giấc ngủ sâu như chết.
***
'....Tại sao mình không thể thức dậy từ giấc mơ của mình?'
Anh thức dậy vào buổi sáng, giúp việc nhà, ăn trộm, nhìn quanh, quay lại và dọn dẹp nhà cửa mà không bị chú ý, ngủ thiếp đi như chết.
Thức dậy và lặp lại điều đó trong vài ngày liền.
Mọi chuyện sẽ tuyệt vời nếu anh tỉnh dậy khỏi giất mơ này, Hazel lẩm bẩm và rửa mặt bằng nước lạnh như băng. Khuôn mặt của Hezel giống với Wonyoung.
Anh đoán là do thiếu trí tưởng tượng nên anh không thể hủy hoại khuôn mặt hoàn hảo của chính mình. Tuy nhiên, màu tóc gần giống với màu lúa mì nhạt pha nâu, và màu mắt cũng tương tự.
Vào những ngày đẹp trời, mái tóc của Hazel đôi khi lấp lánh vàng dưới ánh nắng nhưng lại xỉn màu vì đã dính quá nhiều bụi. So với làn da luôn được chăm sóc hoàn hảo của Wonyoung, thì làn da của Hazel thô ráp và có nhiều vết sẹo nhỏ, nhưng nó gợi nhớ đến anh khi còn trẻ.
Won-young nhìn xuống mặt nước và phá hủy hình ảnh phản chiếu trên đó.
May mắn thay, cả Callie và Andy đều bận rộn với công việc vào sáng nay.
Roy và Hezel muốn giúp họ, nhưng cả hai đều từ chối thẳng thừng và nhanh chóng chạy ra ngoài với bộ quần áo chỉnh tề nhất.
"Sao hôm nay cả hai người đều trong bận rộn thế?"
"Đồ ngốc, hôm nay là ngày rất quan trọng!"
"Ngày quan trọng?"
"Đúng vậy! Nghe nói hôm nay là sinh nhật con của lãnh chúa trước đây ... Nếu đúng như vậy thì rất quan trọng!"
"Sinh nhật của con của lãnh chúa thì có liên quan?"
"Thằng ngốc này nói nhảm. Hôm nay là sinh nhật của thiếu gia Công tước! Nghe nói hôm nay các cửa hàng đang phát đồ ăn miễn phí!"
"Điều đó quan trọng lắm!"
"Hả?"
Hezel, người đã thích nghi hoàn hảo với cuộc sống ở đây chỉ trong vài ngày, nhảy dựng lên, nhanh chóng dội nước lên đầu và ấn đầu xuống.
Cho dù đó có là giấc mơ thì nó cũng phải trông ổn khi anh đến nơi đông người. Kể cả khi anh có lên đồ thì cũng không thể cải thiện được vẻ ngoài nhếch, nhưng ít nhất nó sẽ che đi vết sẹo do lần bị đánh trước đó.
Cả hai đều đi chân trần vì họ không có giày vừa với trẻ em, nhưng họ chạy ra ngoài với bộ quần áo tương đối sạch.
Như Roy đã nói, khu mua sắm đang phát đồ ăn miễn phí nhân dịp sinh nhật con trai của lãnh chúa quyền lực.
Hai tay đầy thức ăn cho hôm nay, ngày mai và ngày kia, rồi ngồi xuống bên lề đường gần đó.
Ăn phô mai mỗi ngày, nhưng làm sao nó có thể ngon đến thế?
Họ thưởng thức bữa tiệc mà họ chỉ có thể ăn vào hôm nay, cảm giác như lưỡi họ đang tan chảy. Andy và Callie đi làm, trở về nhà với nhiều tiền hơn bình thường.
Hai người đã hứa trước khi đi rằng sẽ bắt đầu bằng việc sửa lại mái nhà.
Hezel đang mong chờ đêm nay và mỉm cười, đột nhiên nhìn lên bầu trời. Vài ngày qua còn viên mãn hơn thế giới thực. Mặc dù bạn bè và gia đình của anh biến mất khi anh mở mắt ra nhưng sự nhớ nhung bọn họ trong anh vẫn nổi dậy.
Thế là anh lập tức bắt đầu xoa đầu Roy một cách thô bạo. Cậu chàng này nhỏ tuổi hơn cháu anh lại gặp nhiều rắc rối trong giấc mơ. Khi anh đang lờ Roy đi, nhóc đang khó chịu và hỏi tại sao nhóc lại bị đối xử như trẻ con, thì một tiếng kèn lớn vang lên.
"Theodore Winter, Đại công tước giá đáo!"
Cùng lúc đó, tất cả các thương gia đều đứng dậy, đi đến quầy hàng của mình và bắt đầu cúi chào. Các em nằm bừa bãi trên mặt đất và được người lớn nâng lên, đầu đập xuống thềm đất.
Thềm đất rung chuyển với tiếng kêu lạch cạch.
Khi anh ngước lên nhìn, một con ngựa khổng lồ đang đi ngang qua, khoe thân hình nặng nề của nó. Và cũng rất chậm nữa.
Theodore Winter, anh đã nghe cái tên đó ở đâu đó thì phải. Cái gì mà lãnh chúa thừa kế, Đai công tước, Chúa tể phương Bắc.
Anh nhìn lên... và thoáng nhìn thấy bên trong cửa sổ xe ngựa.
[Mái tóc xanh đậm như đêm đông lạnh giá và đôi mắt bạc như bầu trời trong một ngày tuyết rơi dưới đôi lông mày rậm, sự hiện diện đơn thuần hắn đã để lại một ấn tượng cho người khác.
Vẻ ngoài chỉn chu từ đầu đến chân của hắn ta dường như cho thấy hắn thuộc dòng dõi quý tộc, nhưng hắn vẫn có vẻ ngoài trẻ trung, cho thấy thoáng qua tương lai của hắn.]
Khi anh nhìn cậu bé trong cỗ xe ngựa đang nhìn chằm chằm về phía trước, một câu miêu tả nào đó chợt lóe lên trong tâm trí anh.
Anh chưa bao giờ đọc một câu nói nào cụ thể như vậy. Nhưng Hezel lẩm bẩm mà không hề hay biết.
"Nhân vật nam phản diện phụ xui xẻo......."
---------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro