Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q1- Chương 1.

#1

Theodore Winter, thực sự là một người đàn ông đáng thương. Theodore sinh ra là đứa con duy nhất của gia đình Đại công tước cai trị phần phía Bắc của đế chế. 

Trong một đế quốc thống nhất hơn nửa đại lục, người cúi đầu từ nay trở đi được hứa hẹn một vị trí quyền lực chỉ đứng sau Hoàng đế trong suốt quãng đời còn lại. 

Lãnh địa mặc dù lạnh lẽo nhưng lại vững chắc, cư dân an ổn, khỏe mạnh. Có vẻ như một cuộc sống hạnh phúc đẹp như tranh vẽ và tiếp tục mãi mãi.

Điều bất hạnh đầu tiên của Theodore là ông là Hoàng đế cai trị Đế quốc, và Hoàng đế lại là một người rất đa nghi. Việc ông có một cậu con trai trạc tuổi Theodore cũng là một vấn đề. 

Lo sợ em trai mình có ý đồ xấu hại mình và đưa con trai họ lên ngai vàng, Hoàng đế đã đầu độc em gái mình là công chúa và chồng của cô ấy là Đại công tước.

Theodore trở thành trẻ mồ côi chỉ sau một đêm và được trao danh hiệu chủ nhân của lâu đài đá và khu đất lớn phương Bắc. Theodore Winter tội nghiệp chỉ mới tám tuổi, người đã khóc lóc thảm thiết và cầu xin sự sống của cha mẹ.

Sau đó, hắn lớn lên và trở thành một người đàn ông lạnh lùng và tàn nhẫn.

 Hắn luôn tỏ ra lạnh lùng và không bao giờ nói những lời không cần thiết. Hắn có cơ thể cường tráng bởi được rèn luyện bằng cách âm thầm cầm kiếm trong mười năm, vẻ ngoài sắc sảo nửa giống cha nửa mẹ, và không có cảm giác ấm áp nào trên mái tóc xanh đậm, giống như một đêm mùa đông, và màu mắt của hắn, giống như tuyết trắng tinh khiết. 

Cúi đầu trước Hoàng đế và kết thúc cuộc đời một cách lặng lẽ.

Thời gian trôi qua, một tia nắng chiếu vào cuộc đời lãnh lẽo của hắn.

 Một cô gái tóc vàng xinh đẹp được nhìn thấy ở thủ đô. Thái độ tốt bụng và thân thiện, vòng tay ấm áp bao bọc mọi thứ. Một nụ cười đẹp, lấp lánh. 

"Theo, tôi sẽ gọi anh là Theo. Có được không?" 

Cô ấy là một cô gái bình thường. Tên là Isabelle. Tuổi của cô trẻ hơn Theodore một chút.

 Đối với Theodore, người như một ngọn núi băng giá, bàn tay của Isabelle, giống như một mầm non mới mọc, cũng đủ là sự cứu rỗi và duy nhất của hắn.

 Cô tiếp cận hắn một cách thân thiện và gọi hắn bằng danh hiệu mà chỉ bố mẹ hắn mới gọi. Yêu Isabelle từ cái nhìn đầu tiên là một điều hết sức tự nhiên. 

Vấn đề là Theodore không phải là người duy nhất nhận được sự cứu rỗi của Isabelle. Bắt đầu với Thái tử của Đế quốc, chủ sở hữu của tòa tháp ma thuật đơn độc ở phương Đông, chủ của Nam Hải , chỗ dựa lớn của phương Tây, thầy tế lễ thượng phẩm duy nhất trên lục địa, người kế vị Hầu tước mà mọi người đều biết đến biết, một học giả tài năng.

 Mọi người đều yêu quý Isabelle.

 Sau đó Theodore trở nên rất đau khổ. Khi hắn nhìn thấy Isabelle mỉm cười ngọt ngào khi nắm tay Thái tử, sự ganh tị và đau khổ của hắn càng tăng thêm. 

Tôi yêu em, ước gì em chỉ có thể nhìn một mình tôi thôi. 

Vì hắn là một người đàn ông 'đáng thương' không nói được dù chỉ một lời.

 Theodore Winter ngu ngốc. 

Điều hắn lựa chọn, không thể bày tỏ chính mình, là biến những nghi ngờ của Hoàng đế thành hiện thực. Đó là một hành động đã khiến điều đó xảy ra. Chiếm lấy đất nước này và phong Isabelle làm Hoàng hậu. Và sống một cuộc sống thật hạnh phúc.

Trong chốc lát,  phía Bắc trở thành kẻ thù của cả đất nước, Theodore bị Thái tử hành quyết mà thậm chí còn chưa kịp lên kháng đài. 

Thứ mà hắn hầu như không thể nhìn thấy qua tấm bịt mắt được đeo một cách thô bạo để bảo vệ phẩm giá bụi bặm của mình là Isabelle, người đang sợ hãi khi nhìn thấy chính 'người yêu mình'.

 Cứ như vậy, những lời cuối cùng biến mất trong không khí. Đó là sự kết thúc của Theodore Winter, Chúa tể phương Bắc. 

Chứng kiến những giây phút cuối cùng của Theodore, Thái tử ôm Isabelle nhẹ nhàng và mùa xuân năm sau, hai người kết hôn. Và họ sống hạnh phúc như Hoàng đế và Hoàng hậu.

***

Sau khi nghe câu chuyện này, Shim Won-young, đã nghĩ. 

Một người quyền lực của cả một đất nước yêu một người phụ nữ, điều đó có ổn cho tương lai của đất nước không?

 Giống như hiện tại, có tổng thống, bộ trưởng quốc phòng, thủ tướng, CEO của các tập đoàn lớn, các nhà lãnh đạo tôn giáo, giáo sư và thậm chí cả bác sĩ đều yêu cùng một người? 

"Đó là điểm nhấn của câu chuyện này!"

 "Chú không hiểu, Sihyeon." 

Trong bữa tiệc mừng năm mới đầy màu sắc và ồn ào, hai chú cháu cùng nhau lẻn vào một góc thì thầm. 

Cả hai biết rất rõ, nếu cả hai ra ngoài thì sẽ được nghe những câu  như: anh khi nào kết hôn, con gái nhà đó thì sao?

Cháu gái của Shim Won-young, Shim Si-hyeon, đã kể cho anh nghe về cuốn sách yêu thích của cô ấy. Đó là cuốn sách mà tác giả cô ấy yêu thích.

 "Tình yêu thời xưa, hai người thậm chí tay còn chưa hề chạm vào nhau đã có cảm giác nóng lòng, tương tư không thể chịu đựng được..."

"Sở thích của chú thì khác với vẻ ngoài của chú." 

Ừmm..., Wonyoung đã im lặng khi nghe điều này từ người cháu của mình.

Những sở thích đó thì sao? Vốn dĩ, hẹn hò và yêu đương chỉ nên dành cho một người.

 "Cháu thực sự thích sự cứu rỗi và là nỗi ám ảnh đối với một người đàn ông có quá khứ không hạnh phúc. Cháu cũng muốn có một mối quan hệ như thế này."

 "Nếu cháu thực sự hẹn hò với một người đàn ông như vậy, chuyện đó sẽ thực sự được đưa lên tin tức." 

"Ồ, thật đấy! Cháu không biết lãng mạn đâu!"

 Cho dù có người như vậy tồn tại ở thế giới thực thì cũng sẽ giống như bản tin 9 giờ hôm nay. Chỉ vì một người mà phạm tội phản quốc thì có ích lợi gì?

 "Chú về nhà ngủ đây."

 "Gì vậy? Bố cháu nói có chuyện muốn nói với chú?"

"Nếu bố cháu nói về di sản của ông ấy, công ty như thế nào, thì nhân tiện, không phải cháu cũng sẽ kết hôn và có gia đình sớm phải không? Chú không phải là doanh nhân, cũng không quan tâm. Chú chỉ là một tên viết truyện tiểu thuyết để kiếm sống, nên chú không biết về các khoảng đó."

Anh chào đàng hoàng những người ở xung quanh, vẫy tay và rời khỏi bữa tiệc mà không ngoảnh lại. 

Anh nghe thấy Sihyeon hét lên điều gì đó ở phía sau nhưng anh không nghe rõ.

 Thang máy lặng lẽ đi lên, cảm  bản thân mình say. Wonyoung nới lỏng cà vạt trên cổ và vạt áo sơ mi, chợt nhớ đến câu chuyện Sihyeon đã kể và lấy điện thoại di động ra. 

Tiêu đề là cái gì vậy?

 Anh nghe nó không chỉ được xuất bản ra sách, còn được đăng trên Internet. Khuông mặt càu nhàu rất nhiều khi còn trước mặt Sihyeon, vẫn còn say rượu nhưng trông có vẻ thoải mái hơn so với khi ở trong hội trường. 

Câu chuyện bắt đầu từ góc nhìn của nữ nhân vật chính. Wonyoung lật ngược các trang một cách máy móc và dừng lại ở cảnh đầu tiên Theodore, nhân vật được Sihyeon giới thiệu, đối mặt với nhân vật chính.

 Một mô tả tâm lý nghiêm túc tràn ngập trong hắn khi hắn ngây người nhìn Isabelle trong bộ váy trắng trong phòng khiêu vũ. 

Anh lật thêm vài trang nữa. Anh quét cảnh các nhân vật nam chính đang kiểm soát lẫn nhau, rồi đột nhiên màn hình chuyển màn hình thành màu đen. 

Cuối cùng thì nó không phải là sở thích của anh.

 Liệu có tốt khi nhận được tình yêu từ nhiều người đến mức không thể nắm giữ trong ?

Mặc dù  đã cố gắng đến mấy đến nhưng điều đó không hề dễ dàng. 

Tại sao mình không là khác biệt đối với hai người? Nếu sống một cuộc sống bình thường thì cũng không tệ lắm đâu?

Gia đình anh là một gia đình kinh doanh. Tiền nhiều đến mức ba đời tiêu không hết, anh em cũng nhiều. Thế là anh em tranh giành tài sản. Ngoài ra còn có rất nhiều mối quan hệ mà mọi người chỉ thấy trong phim hoặc xuất hiện trên tiểu thuyết.

 Anh trai của anh, người con trai cả, đang nắm quyền chủ động và lãnh đạo công ty, nhưng các anh chị em khác cũng quan tâm đến việc đảm nhận vị trí này. Rất nhiều người thèm muốn vị trí đó. Cảnh tượng thực hiện đủ mọi thủ đoạn đằng sau hậu trường, tâng bốc lẫn nhau trước mặt người khác để giữ cho họ đứng vững trong giới, giống như một bộ phim trong giới thượng lưu đầy drama.

Có ai muốn làm điều đó không?

 Không có ai có thể đáp câu hỏi của Wonyoung. Nếu vì tiền, họ là người duy nhất sẽ làm bất cứ điều gì để họ lấy được gan và túi mật của đối phương.

 Người con thứ tư, Wonyoung, tuyên bố sẽ sống lặng lẽ và không làm bất cứ điều gì bị đưa tin trên báo chí miễn là tài sản thừa kế được chia. Anh trai, chị gái và thậm chí cả em trai của anh đều cố gắng giúp đỡ anh, hỏi anh có bị điên không, nhưng anh không quan tâm. 

Làm những gì cảm thấy thích và sống như thế này. Thì có vấn đề gì?

Trong một gia đình đầy tham lam đến bất mãn, Sihyeon cũng là một người có tinh thần tự do thực sự. Nói một cách thẳng thắn, Wonyoung gật đầu, thành thật mà nói thầm, còn tệ hơn cả anh.

Dù là con gái lớn của anh cả nhưng cô biết rõ điều đó. Cô tuyên bố mục tiêu của mình là sống một cuộc sống đàng hoàng như chú mình, chỉ đọc những cuốn sách cô thích mỗi ngày và nói rằng cô muốn theo anh và trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng. 

Người anh cả nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, tự hỏi liệu anh có bùa phép xấu đến con gái hay không, nhưng anh thề, Wonyoung cảm thấy bất công.

 Số lần họ gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay và chưa hề có một cuộc trò chuyện nào. Tuy nhiên, Wonyoung bắt đầu hứng thú với câu chuyện và lần đầu tiên nói chuyện với Sihyeon. Chỉ là tình cờ thôi! Mỗi lần gặp nhau, anh đều cố gắng chia sẻ cảm quang của mình bằng cách hỏi những câu như, lần này thấy nó như thế này, như thế kia...

Wonyoung quyết định rằng thà nghe câu chuyện của cháu mình còn hơn là bị vây quanh bởi những người anh em nói về chỉ số kinh tế và khi nào nên bán hết cổ phiếu, nên anh đã ở bên cạnh Sihyeon kể từ đó.

 Và anh đoán ngay, sở thích của Sihyeon là tiểu thuyết lãng mạn. Rất nhiều đàn ông xuất hiện và đặc biệt hết là 

'Kiểm soát! Tôi thích được kiểm soát em. Tôi sẽ quỳ xuống và cầu xin em chỉ nhìn một mình tôi. Tôi sẽ nhốt em dưới tầng hầm để em không thể đi đâu được!'

 'Nhưng điều đó thật xa xỉ' 

'Một nam phản diện rơi nước mắt nhìn nữ chính dù đã làm rất nhiều nhưng không quan tâm đến mình... Đúng vậy, vì hắn là tên phản diện!'

Gu truyện dở tệ. Nhìn đây anh trai, con gái anh như vậy đấy!

 Mặc dù anh cũng là một tiểu thuyết gia và đã từng viết tiểu thuyết lãng mạn nhưng sở thích của Shim Won-young rất độc đáo. Loại tình yêu mà người cả hai vừa gặp nhau đã làm tình và khi ngón tay chạm vào nhau đã mang lại cảm giác kích thích. Đó là sở thích của anh. 

Anh đi lên phòng đã đặt trước, vứt từng bộ quần áo và mặc áo sơ mi và nằm trong bồn tắm đầy nước. Rồi tự cười một mình. Thuê hội trường khách sạn 5 sao giữa thủ đô để tổ chức tiệc tất niên thì hơi lãng phí. Mặc dù Wonyoung nói vậy nhưng anh ấy vẫn chiếm phòng Suite trước. 

"À, hy vọng sáng mai là không gặp phải anh trai mình." 

Đoán trước sẽ có tiếng cằn nhằn lớn, anh nhắm mắt lại khi hơi nước nóng và rượu ùa vào.

------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro