Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Dòng nước chảy cồn cuộn

Tóm tắt:

Rozemyne ​​gặp "Anh Syl." Sylvester bị một shumil thuyết giảng. Rozemyne ​​đóng vai một ninja.

__________________________________________

Đáp lại cho Leisegang và Aub Ehrenfest

Sau khi rời khỏi Haldenzel, hành trình Cầu nguyện mùa xuân của họ chính thức bắt đầu. Bắt đầu từ phía bắc, họ luân phiên giữa các tỉnh và quận trung tâm, dừng chân một lần vào đêm của Flutrane để lấy rairein cho jureve của cô. Sự kiện này diễn ra tương tự với kiếp trước, với việc thu thập thành công (mặc dù bị véo má). May mắn thay, cô nhớ sử dụng kỵ thú của mình để thu thập nên cô ấy vẫn trôi nổi trên ao khi lá co lại lúc bình minh.

Một điều thú vị cần chú ý là lần này Licht cũng đã trở thành thị trưởng của Hasse. Tuy nhiên, anh thực sự phải cải thiện lễ nghi của mình một lần nữa. Ít nhất thì anh cũng đã cố gắng

Khi họ đang đi đến phía nam của công quốc, chuyến đi của họ đã bị phá đám bởi một linh mục áo xanh có thái độ của một cậu học sinh tiểu học.

"Yo! Tôi sẽ tham gia cùng mọi người trong phần còn lại của chuyến đi Cầu nguyện Mùa xuân. Mọi người có thể gọi tôi là... Anh Sylvester." Anh ta tự giới thiệu với một nụ cười tươi.

Rozemyne ​​kiềm chế không nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cảm. Thay vào đó, cô quỳ xuống, hai tay bắt chéo trước ngực, cung kính chào anh ta. "Thật vinh dự khi được gặp ngài, Aub Ehrenfest."

"Hả?!? Làm sao con biết? Cậu có nói cho con bé không, Ferdinand?!"

Ferdinand thở dài, "Làm sao con bé không biết được? Rozemyne ​​có quan hệ với nhiều thương gia lớn, những người đủ đặc quyền để viết hợp đồng ma thuật. Họ hẳn đã mô tả ngoại hình của anh cho Rozemyne." Sau đó, anh nói thêm, "Và anh đã quên rằng cha con bé là hiệp sĩ chính của anh, người cũng đang đứng ngay sau anh sao? "

Sylvester liếc nhìn Karstedt, người đang nhìn anh với ánh mắt mỉa mai.

"Ồ, đúng rồi nhỉ." Sylvester cười ngượng ngùng.

Rozemyne ​​không nhịn được hỏi. "Xin thứ lỗi cho tôi. Ngài lấy áo choàng xanh ở đâu vậy ạ?" Cô có thể đoán được là kiếp trước anh mượn của Ferdinand nhưng lần này...

"Ồ, lần trước đến thăm cậu ấy, ta đã mượn một cái từ tủ đồ của Ferdinand," Sylvester trả lời không chút xấu hổ.

Chủ nhân của chiếc áo choàng chỉ biết ôm trán: "Sylvester, anh thật sự..."

Cho dù họ có khó chịu với vị đại công tước trẻ con này đến mức nào, họ cũng phải ổn định chỗ nghỉ đã được chuẩn bị sẵn cho họ. Rozemyne ​​cảnh giác, vì mặc dù gần tỉnh Leisegang hơn, khu vực này cũng gần các tỉnh ủng hộ Veronica và Georgine. Ký ức về vụ bắt cóc trong kiếp trước khiến cô luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ.

Cô dặn dò cặp kỵ sĩ hộ tống của mình, và cả hai đều hứa sẽ cảnh giác hơn.

Rosina và Jenny vội vã tắm cho cô, và gội đầu cho cô bằng loại rinsham mới theo chủ đề mùa xuân. Đó là sự kết hợp giữa schentis và nhiều loài hoa mùa xuân, một kiệt tác của Gilberta cho mùa này. Sau khi tắm, cô được mặc một chiếc váy theo chủ đề mùa xuân. Phần trên có màu xanh lá cây nhạt với cổ áo giống kimono được trang trí bằng ren và một dây đai thắt lưng rộng được tô điểm bằng ruy băng, ren và một vòng hoa đan móc. Phần dưới là váy xếp ly màu xanh lá cây sẫm hơn một chút được vẽ phong cảnh mùa xuân ở chân váy. Để hoàn thiện, cô mặc một chiếc áo khoác ren đan với tay áo bồng bềnh thanh lịch màu kem.

Rozemyne ​ đi đến phòng ăn cùng với các kỵ sĩ hộ tống và người hầu của mình. Khi cô bước vào phòng, Karstedt đã nhiệt tình chào đón cô. 

"Con gái ta thật đáng yêu trong bộ váy này. Elvira hẳn đã rất vui khi làm đẹp cho con."

Ông mỉm cười rạng rỡ, bế cô lên rồi đặt cô xuống ghế đối diện mình, tình cờ là cạnh Ferdinand. "Ta sẽ bảo Elvira may thêm nhiều bộ váy cho mùa hè!"

"Karstedt?" Sylvester nhìn ông với vẻ kinh ngạc.

"Sao? Niềm vui của một người cha là được thấy cô con gái đáng yêu của mình trông thật xinh đẹp. Làm sao anh có thể hiểu được chứ?" Karstedt hừ nhẹ.

"Tôi... tôi cũng có một cô con gái đấy!" Sylvester nhắc nhở Karsted, giọng đầy bức xúc.

"Ồ? Và anh thường xuyên đến thăm con gái anh chứ?"

"Tôi có đến thăm chứ! Tất nhiên là tôi thường xuyên đến thăm con bé! Con bé là một cô gái đáng yêu, rất yêu quý người cha tuyệt vời của mình."

Dối trá! Charlotte không phải là một người tôn sùng cha như thế! Cái gã trẻ con này đang nói cái quái gì về thiên thần của tôi thế?!

"Đủ rồi. Bữa tối sắp được dọn ra rồi." Ferdinand ngăn anh trai và anh họ mình lại trước khi họ kịp cãi nhau.

Đúng lúc đó, những người hầu của họ bước vào với khay thức ăn tương ứng. Họ cầu nguyện trước khi ăn như thường lệ, và thức ăn được phục vụ.

Đúng như dự đoán, Sylvester lại lên tiếng. "Mùi thơm quá."

"Syl-ves-ter..." Karstedt gầm gừ. "Một người đàn ông trưởng thành đang hỏi xin đồ ăn của cô con gái nhỏ bé yếu ớt của tôi sao?!"

Sylvester căng thẳng, "Tôi-Tôi chỉ nói-"

"Ăn phần của mình đi."

Ferdinand nhận thấy sự lưỡng lự của Rozemyne, nói: "Rozemyne, ăn đi. Con đã ngất xỉu ở Haldenzel rồi. Chúng ta không muốn chuyện không mong muốn đó lặp lại đâu."

"Vang ạ." Cô bắt đầu ăn, lờ đi ánh mắt thèm thuồng của Sylvester.

Sylvester không ăn ngay. Thay vào đó, anh hỏi, "Tôi nghe nói có chuyện điên rồ xảy ra ở Haldenzel. Chuyện gì đó về một cơn bão sấm và tuyết tan? Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải chỉ cần trao chén thánh cho Haldenzel là xong sao?"

Ferdinand thở dài trước khi ra hiệu cho người hầu dựng rào chắn cách âm. Khi rào chắn đã dựng lên, anh bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra ở Haldenzel. Rozemyne ​​nhận thấy Ferdinand không nhắc đến việc Verdrenna mở ra một con đường đến vùng đất chưa được khám phá, đầy tài nguyên. Có lẽ đó là sự cân nhắc của anh đối với những gì Haldenzel đã trải qua.

Sau khi kể xong, Rozemyne ​​quyết định tỏ lòng thương hại với Sylvester. Cô cho rằng cha nuôi của cô trông có vẻ hơi đáng thương, và đã phải chịu đựng đồ ăn kinh khủng ở lâu đài. May thay, cô đã chuẩn bị một món ăn phòng trường hợp cần thiết. "Aub Ehrenfest, tôi đã chuẩn bị một món ăn riêng làm quà cho chuyến thăm của ngài, nếu nó không làm ngài phật lòng?"

"T-tất nhiên rồi! Đem nó ra đi!"

Ferdinand nheo mắt nhìn cô. "Ta không nghe nói đến chuyện này."

"Ờ thì, chuyến thăm của ngài ấy quá bất ngờ..." Cô biện minh một cách yếu ớt. Thực ra thì đó bữa ăn nhẹ nửa đêm của cô, nhưng... giờ nó đã được chuyển thành một món ăn cho khách của họ. Coi như là một món quà hối lộ Sylvester, cô tự nhủ.

Rốt cuộc, tôi đã cấm anh ta vào Romulus và Remus. Mối hận thù liên quan đến thức ăn thật đáng sợ!

Fran bước vào, mang theo món ăn đựng trong chiếc giỏ. Đó là một chiếc bánh nướng đẹp mắt có hình con cá ở giữa. Bên trong là sự kết hợp thơm ngon của cá orola, kem và rau mùa xuân. Món ăn gợi nhớ đến một món trong bộ phim hoạt hình thiếu nhi nổi tiếng về cô phù thủy nhỏ và dịch vụ chuyển phát của cô ấy. (Phim hoạt hình: Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki)

"Cái gì thế?" Sylvester tò mò hỏi. "Vỏ bánh trông giống chiếc bánh mà Florencia thích."

"Đây là bánh Spring Orola Pie, Aub Ehrenfest. Tôi hy vọng ngài thích nó."

Một lát bánh được cắt cho cô, mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp phòng, hơi nước bốc lên từ phần nhân bánh. Sylvester nuốt nước bọt một cách thèm thuồng khi cô nếm thử bánh để kiểm tra có độc không.

"Mmhm! Ngon quá."

À... vị ngon của cá hồi...

Sylvester lập tức nhét vào miệng và gần như rên rỉ vì thỏa mãn. "Rozemyne... món ăn này thật không thể tin được. Đây có phải là lý do tại sao mọi người cứ nhắc về Romulus nhiều như vậy không?"

Nụ cười bí ẩn của một quý cô trên khuôn mặt Rozemyne trả lời cho câu hỏi của anh. "Tôi rất vui vì ngài thích món ăn khiêm tốn này của tôi. Đây là món ăn thử nghiệm và hiện nó ở cấp độ của nhà hàng Remus. Tôi tin rằng nó sẽ cần được hoàn thiện thêm để phục vụ ở Romulus."

Ở Romulus, chắc chắn sẽ không có lớp vỏ bánh hình cá như vậy. Lớp vỏ sẽ được làm từ bơ chất lượng cao cấp hơn, với một thiết kế tinh xảo hơn để phủ lên nhân bánh.

Sylvester, như dự đoán, tỏ vẻ bất mãn. "Món này sẽ được phục vụ cho thường dân sao?! Nó còn ngon hơn đồ ăn ở lâu đài đấy! Không, đợi đã... Đồ ăn ở Romulus thậm chí còn ngon hơn món này sao?!"

Rozemyne ​​chỉ mỉm cười khi nhấp một ngụm trà sau bữa tối, sự im lặng của cô là đủ để trả lời rồi.

Sylvester nghiêng người về phía trước. "Rozemyne, con phải cho phép ta vào Romulus. Ngay cả Florencia cũng đã thử đồ ăn ở đó và bị nó me hoặc. Tại sao ta lại không được vào chứ?!"

"Vậy xin thứ lỗi vì sự thất lễ của tôi, Aub Ehrenfest. Nếu tôi cho phép ngài vào, chẳng phải ngài cũng sẽ mời cả Phu nhân Veronica, kẻ thù chính trị của mẹ tôi, sao?"

Đôi mắt của Sylvester giật giật khi nghe điều đó. "Ờm, điều gì có thể khiến con nghĩ vậy?"

"Thật không may," Rozemyne ​​ôm má, "nhưng tôi sẽ không quan tâm đến chính trị nếu phe đối lập cư xử thanh nhã và không dùng đến những mánh khóe không phù hợp với giới quý tộc. Tôi thực sự lo lắng rằng các cơ sở của tôi cần vệ sĩ vì các đầu bếp của chúng tôi liên tục bị quấy rối. Thậm chí còn có những nỗ lực bắt cóc cho đến khi hợp đồng pháp lý khiến người thủ phạm hiểu rằng những nỗ lực đó là vô ích." Sau đó, cô nói thêm, "Và thậm chí còn có một lần cố gắng ăn cắp thức ăn từ bếp của chúng tôi!"

Sylvester quay mặt đi. "À... xin lỗi về chuyện đó."

Ít nhất anh cũng xin lỗi, nhưng không đưa ra bất kỳ bồi thường hay giải pháp nào.

Nhưng sau đó anh nhìn cô và nói, "Ta sẽ không mời bà ấy đâu. Dù sao thì Elvira cũng là người quyết định cuối cùng, đúng không?"

Cô nhướn mày nhìn anh. "Ngài có thể chịu đựng cơn thịnh nộ của mẹ ngài để được dùng bữa tại cơ sở của chúng tôi sao? Vậy tôi thật sự rất vinh dự, Aub Ehrenfest."

Sylvester thèm đồ ăn ngon đến mức nào vậy? Nếu không phải vì những gì cô biết về Ferdinand, cô sẽ nghĩ rằng hành vi ăn uống của họ là di truyền.

Anh ta cười ngượng ngùng, rồi chuyển chủ đề khỏi Veronica. "Nhân tiện, ta nghe nói con đã đào tạo đầu bếp của Ferdinand một số công thức. Ta có thể mua một số đầu bếp của con để họ nấu món tương tự ở lâu đài không? Hoặc chỉ cần đào tạo đầu bếp của lâu đài trong bếp của con thôi?"

Chế độ thương gia của Rozemyne bật lên. "Đầu bếp của ngài Ferdinand thực sự đã được dạy các công thức nấu ăn cao cấp của Remus. Tôi rất sẵn lòng cho mượn một đầu bếp được đào tạo ở Remus cho lâu đài với giá ba đồng vàng nhỏ cho mỗi công thức, và 8 đồng bạc lớn mỗi tháng cho thời gian của đầu bếp."

Mua đầu bếp cua tôi là không bao giờ được phép!

Sylvester nhìn Ferdinand, nhưng may mắn thay Ferdinand vẫn vui vẻ im lặng về việc đầu bếp của anh được đào tạo với mức giá bằng một phần ba, rẻ hơn nhiều. Anh ta thở dài. "Ta phải xem xét ngân sách của lâu đài trước khi đồng ý... Ta sẽ liên lạc lại với con về vấn đề đó sau."

"Xin hãy làm vậy ạ. Tôi mong được hợp tác cùng ngài."

Rồi, gương mặt của Sylvester trở nên nghiêm túc, báo hiệu rằng họ sắp đi vào chủ đề chính của cuộc thảo luận.

"Vậy thì... những gì con đã làm ở Haldenzel thật đáng kinh ngạc." Sylvester mở đầu, lời nói nhẹ nhàng của anh không hợp với vẻ mặt nghiêm túc của anh. "Thậm chí, những thành tựu khác của con cũng vượt xa mong đợi."

Đó không chỉ là một lời khen. Sylvester đang bận tâm đến những gì cô đã làm. Haldenzel giờ đã hoàn toàn đứng về phe cô, có thể nói là như vậy, và dĩ nhiên Leisegang cũng sẽ như vậy. Sylvester muốn sự ủng hộ của họ.

"Vì con xứng đáng được thăng lên làm ứng cử viên đại công tước nhờ dòng dõi, thành tích và lượng mana dồi dào của mình, con sẽ được nhận làm ứng cử viên đại công tước trong tương lai gần. Thời gian sẽ phụ thuộc vào một vài yếu tố..." Anh bỏ lửng nhưng không nói rõ là gì.

Rozemyne ​​hiểu Sylvester đang ám chỉ điều gì. Anh muốn con cái mình được rửa tội mà không bị cô làm lu mờ. Giữ cô ở vị trí một đại quý tộc sẽ cho phép cách làm của phe Veronica có thể được áp đặt lên cô: khiến cô từ bỏ công lao cho những thành tựu của mình để nâng cao vị thế con cái của anh.

Trước đây cô không để ý, nhưng Sylvester dường như đã coi hệ thống mà Veronica thiết lập là điều hiển nhiên. Anh không nhận ra rằng Leisegang và những người trung lập không tuân theo nó. Những thành tựu mà Rozemyne ​​đạt được sẽ không mang lại sự ủng hộ và tín nhiệm mà Sylvester nghĩ anh sẽ nhận được với tư cách là cấp trên của cô.

Nó khiến cô nhớ lại khoảng thời gian cô bận rộn làm việc vì Ehrenfest khi Ferdinand rời đi đến Ahrensbach trong kiếp trước của cô, và điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng cay đắng.

Tư duy của Sylvester không hoàn toàn sai. Ngay cả ở Nhật Bản khi còn là Urano, cô biết các cấp trên thường nhận được tín nhiệm vì có cấp dưới giỏi. Nhưng đó là vì các cấp trên đó đã đóng góp vào việc phát triển và giúp cấp dưới của họ đạt được thành công. Đó là minh chứng cho sự đầu tư của họ.

Sylvester chỉ đưa ra mệnh lệnh mà hầu như không đầu tư gì vào những nỗ lực của người khác để thực hiện chúng, và do đó anh không nhận được sự tín nhiệm. Rõ ràng, anh không được Veronica dạy dỗ tốt, và có lẽ cha của anh, cựu Aub Ehrenfest, cũng không dạy anh điều đó.

"Ta mong là con sẽ không từ chối," anh tiếp tục một cách điềm tĩnh, "biết rằng điều này sẽ giúp mẹ con đạt được hòa bình ở Ehrenfest."

Rozemyne ​​nghiêng đầu. "Tôi không có ý định từ chối việc được nhận làm con nuôi trong gia tộc Đại công tước, đặc biệt là khi biết tình trạng khẩn cấp cần bổ sung mana vào nền tảng hiện tại vì số lượng thành viên trong gia tộc quá ít... vì một số lý do."

Ferdinand trừng mắt nhìn cô, trong khi Sylvester căng thẳng trước ẩn ý trong lời nói của cô.

Cô nở một nụ cười ngây thơ, chắp hai tay lại. "Một số thương gia du lịch mà tôi biết đã nói với tôi rằng các gia đình đại công tước của các công quốc khác lớn hơn nhiều. Có một công quốc ở phía nam mà chúng tôi nhập khẩu một loại rượu đặc biệt... à, Dunklefelger! Cựu đại công tước của họ và các phu nhân đã nghỉ hưu của ông ấy vẫn đang tích cực hỗ trợ đại công tước hiện tại của họ. Những anh chị em của đại công tước cũng ở lại công quốc để hỗ trợ." Rozemyne ​​nói tiếp với một nụ cười buồn. "Thật không may cho Ehrenfest, nhưng vâng... Tôi sẽ không từ chối giúp đỡ, dù con còn rất nhỏ."

Tình trạng hiện tại của Ehrenfest chính là nhờ ANH và Veronica!

Cô liếc nhìn Ferdinand. "Tôi nghe nói rằng người giám hộ thân yêu của tôi cung cấp mana cho cả đền thờ lẫn lâu đài, mặc dù đã từ bỏ địa vị quý tộc của mình. Tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho ngài ấy vì tất cả những gì ngài ấy đã làm cho tôi!"

"Rozemyne..." Ferdinand nheo mắt, "Con nói nhiều quá rồi."

"Tổng giám mục, ngài nói ít quá," Cô đáp lại. "Chúng ta đang cố gắng theo kịp khối lượng công việc của ngài để đảm bảo rằng ngài không phải bo ăn bỏ ngủ để xử lý công việc."

Sylvester bật cười, đó không phải là phản ứng mà cô mong đợi. Đó là dấu hiệu cho thấy anh coi nhẹ những gì cô nói và không nghiêm túc.

"Ha ha ha, ta hiểu rồi... con không thích ta. Nhưng thực ra, Ferdinand giỏi việc của mình và thích bận rộn. Một nhà lãnh đạo phải biết giao việc. Khi lớn lên, con sẽ hiểu."

"Tôi thường xuyên giao việc trong các ngành mà tôi quản lý ," Rozemyne ​​gật đầu với một nụ cười sắc sảo. "Nhưng tôi lạc đề rồi... Bây giờ ngài đã biết rằng tôi sẽ không từ chối và tại sao tôi đồng ý việc được nhận làm con nuôi để trở thành ứng cử viên đại công tước." Đó là tất cả những gì anh cần biết. "Tôi cũng có thể hỏi ngài một số câu hỏi không?"

"Được!" Anh trả lời trong tích tắc với giọng điệu hòa nhã, cố tình lờ đi cái nhìn cảnh báo của Ferdinand. Có lẽ anh thấy nhẹ nhõm vì cô không phản đối hoặc làm mình làm mẩy như Wilfried.

Cô đan các ngón tay vào nhau, tựa cằm lên chúng khi nhìn thẳng vào mắt anh. "Aub Ehrenfest, ngài sẽ làm gì sau khi tôi được nhận nuôi?"

Anh chớp mắt. "Ý con là gì?"

Cô cố kìm lại mong muốn vỗ trán. Anh lại nhận nuôi cô mà không có bất kỳ kế hoạch nào tiếp theo cả.

"Ngài đã nói với tôi tất cả những lợi ích của ngài khi nhận nuôi tôi, nhưng tôi sẽ nhận được gì? Hoặc gia tộc Leisegang sẽ nhận được gì từ việc này? Chỉ nhận nuôi tôi thôi thì chưa đủ, tôi chắc ngài cũng hiểu. Với vai trò là một nhà lãnh đạo, hẳn ngài đã nghĩ về cách thực hiện việc nhận con nuôi sao cho có lợi để có được sự ủng hộ và xây dựng được mối quan hệ, đúng không?"

Sylvester liếc nhìn Ferdinand rồi lại nhìn Karstedt. Cảnh tượng trông thật ngượng ngùng.

Ferdinand xoa cằm suy nghĩ, nhìn anh trai mình: "Rozemyne ​​nói không sai... chắc chắn anh phải có điều gì đó trong đầu chứ?"

"Đưa Rozemyne ​​vào gia đình đã là một sự nhượng bộ với Leisegang rồi, đúng không?" Sylvester chỉ ra. "Tôi nghĩ chỉ cần nhận nuôi cô bé là đủ. Tôi không thể cứ chiều theo yêu cầu của họ. Họ mong tôi lấy đi mana được phân bổ cho các khu vực của phe Veronica - nơi vốn là sự ủng hộ chủ yếu của tôi - trao cho họ! Mẹ cũng sẽ không chấp nhận điều đó. Nên không, tôi không thể nhượng bộ thêm nữa. Họ đang ngày càng tỏ ra thiếu tôn trọng."

Vậy ra gia tộc Leisegang đã yêu cầu như vậy, hử? Trong kiếp này, việc quản lý sai lầm đã bị công khai và những Giebe phe Veronica, mặc dù không bị trừng phạt, vẫn bị buộc tội nhận đặc quyền dưới hình thức lượng mana bổ sung . Cô hiểu sự bực bội của Sylvester, nhưng dùng việc nhận nuôi cô để 'bịt miệng' họ không phải là một giải pháp.

"Aub Ehrenfest... Tôi chưa qua lễ rửa tội và vẫn đang học cách sống của giới quý tộc từ những người giám hộ của mình. Nhưng có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu tôi giải thích theo góc nhìn của một thương gia. Ít nhất thì ngài cũng đã từng nhìn thấy hóa đơn từ các thương gia cho những thứ ngài đã mua, đúng không?"

Sylvester thở dài. "Con không chịu bỏ cuộc nhỉ, nhóc? Được rồi, nói đi."

"Việc nhận nuôi tôi giống như... một khoản đặt cọc để trả trước cho một hóa đơn, một động thái có thể diễn ra theo cả hai hướng tốt và xấu. Đối với gia tộc Leisegang, họ có thể nhìn nhận việc này như việc nhận nuôi con như là nhận một con tin chính trị, làm tăng thêm khoản nợ trên hóa đơn, chứ không phải là dấu hiệu cho thấy họ sẽ được tăng cường ảnh hưởng để giảm nợ trên hóa đơn."

Điều đó thu hút sự chú ý của Sylvester. Cả Ferdinand nữa, người nhìn cô với vẻ không tin nổi. Ferdinand hẳn chưa từng nghĩ rằng việc cô được nhận nuôi cô có thể bị coi như một tình huống bắt giữ con tin.

Cái nhìn chằm chằm của Karstedt vào chủ nhân của mình đầy đe dọa đến mức Sylvester phải nhanh chóng giải thích ý định của mình.

"Tất nhiên là không! Cha con là hiệp sĩ của ta, và mẹ con là người ủng hộ chính của vợ ta. Chúng ta sẽ không bao giờ đối xử với con như một con tin. Thật là vô lý!"

Rozemyne ​​lắc đầu. "Aub Ehrenfest, đó chỉ là những gì ngài nghĩ thôi. Không phải họ hàng xa của tôi sẽ nhìn nhận như vậy, đặc biệt là khi cân nhắc đến những hành vi sai trái của Phu nhân Veronica. Bây giờ, vấn đề vẫn còn đó... hóa đơn." 

Lông mày anh nhíu lại nhưng cô lờ đi để tiếp tục phép ẩn dụ của mình. "Ngài sẽ trả khoản nợ đó như thế nào? Ngài sẽ mạng lại cho tôi lợi ích gì để đổi lại việc con trở thành con gái nuôi của ngài? Và ngài sẽ làm gì với tư cách là Aub Ehrenfest để đáp ứng lại kỳ vọng của gia tộc Leisegang rằng ngài sẽ mang lại cho họ đủ lợi ích để họ ủng hộ ngài? "

Cô hỏi anh từng câu hỏi một, chỉ ra đủ thứ vấn đề mà họ đã từng phải đối mặt trong kiếp trước do việc nhận nuôi cô.

"Rozemyne, đủ rồi!" Ferdinand gầm lên. Tất cả những câu hỏi của cô chẳng khác gì những lời chỉ trích dành cho Sylvester; có lẽ cô đã vượt quá giới hạn rồi.

Thay vào đó, cô trừng mắt nhìn anh, "Tổng giám mục, ngài quá mềm yếu, và nó chẳng giúp ích được gì cho ai cả!"

Sylvester trông kiệt sức sau những câu hỏi dồn dập của cô. "...Rozemyne, con không hiểu rằng việc ta nhận nuôi con là có lợi cho con sao?"

"Theo cách nào? Vì con sẽ được mặc những bộ váy đẹp hơn và sống trong lâu đài sao? Con cũng có thể làm điều tương tự nếu được ông nội Bonifatius nhận nuôi," cô đáp trả. "Tôi cũng phải gánh thêm trách nhiệm cung cấp mana, và tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn khi sống gần kẻ thù chính trị của mình... Tôi không có ý bất kính với ngài, nhưng ngài phải hiểu rằng những người họ hàng xa của tôi sẽ không nhìn nhận việc nhận con nuôi này theo hướng tích cực nếu ngài không cố gắng làm gì đó để biến nó thành lợi ích!" Cô lắc đầu. "Mỗi phe phái có cách suy nghĩ khác nhau... ngài cần phải cung cấp cho họ những lợi ích để tự mình kêu gọi sự ủng hộ của họ. Việc đó không thể thực hiện thông qua tôi được." Cô khoanh tay lại, "Chẳng lẽ tôi chưa làm đủ những việc tốt cho họ trước khi được ngài nhận nuôi sao? Việc nhận tôi làm con gái nuôi của ngài không có nghĩa là..." Cô ngập ngừng, rồi lấy hết can đảm để nói, "Điều đó không có nghĩa là những thành tựu của tôi sẽ trở thành của ngài."

Đôi mắt xanh của Sylvester mở to vì ngạc nhiên. "Ta không có ý đó!"

Sylvester có thể không cố ý, nhưng cách làm này đã ăn sâu vào tư duy của anh như một chuẩn mực. "Tôi muốn làm rõ: việc tôi được Aub Ehrenfest nhận nuôi không có nghĩa là nó sẽ tự động mang lại cho ngài sự ủng hộ mà người thân của tôi dành cho tôi." Cô tuyên bố dứt khoát.

Vậy nên ngài phải tự làm gì đó. Đừng phụ thuộc vào Tổng giám mục và tôi cho bất cứ điều gì ngoài việc đưa ra lời khuyên mà không được đền đáp xứng đáng. Hãy tự hành động theo lời khuyên!

Ferdinand trông có vẻ định mắng cô, nhưng Sylvester giơ tay lên ngăn lại. "Vậy thì, Rozemyne nhỏ bé ​​thông minh. Con sẽ làm gì nếu ở vị trí của ta? Con có thể chiều lòng phe đối lập mà không làm phật lòng người lãnh đạo phe ủng hộ con như thế nào?"

Rozemyne ​​cảm thấy bực bội vì anh không thể tự mình giải quyết, nhưng... cô cho rằng mình có thể cho anh một số lời khuyên vì lợi ích của công quốc. Chưa kể đến việc cô đã làm khó anh vì những việc mà anh thậm chí còn chưa làm với cô.

"Tôi đồng ý rằng việc tước đi chén thánh của phe Veronican là quá đáng; nó sẽ chỉ lặp lại vòng luẩn quẩn này. Nhưng tôi không nghĩ đó là mục tiêu thực sự của họ."

"Ồ?"

"Họ đang mặc cả. Gia tộc Leisegang đang bắt đầu với những yêu cầu cao để sau các cuộc đàm phán với ngài, họ có thể đạt được một giải pháp hợp lý. Ngài không cần phải đáp ứng những yêu cầu vô lý. Nhưng điều ngài không thể làm là không làm gì cả."

"Ta hiểu rồi...thì ra đây là chiến thuật mạnh tay trong đàm phán", Ferdinand trầm ngâm.

"Vậy thực ra họ đang muốn cái gì? " Sylvester hỏi, gãi đầu.

Ferdinand gõ nhẹ vào thái dương. "Họ chủ yếu muốn gia tăng ảnh hưởng trong suốt thời gian qua. Tình hình hiện tại là chỉ có phe Veronica mới có quyền lực thực sự."

Sylvester trông rất miễn cưỡng. "Nhưng nếu tôi nhượng bộ và trao cho Leisegang một chút quyền lực, chẳng phải họ sẽ đòi hỏi nhiều hơn sao?"

À, nghe giống như Veronica bị tẩy não vậy. Quả là một tác phẩm đầy toan tính.

Cô quyết định xen vào với lời khuyên của Benno từng dạy cô. "Trong bất kỳ cuộc đàm phán nào, nguyên tắc cơ bản là phải biết mình cần gì, bên kia muốn gì, và tìm cách thỏa hiệp sao cho cả hai bên đều có lợi. Vậy nên, Aub Ehrenfest, giờ ngài còn thiếu gì ngoài mana?"

Các quý tộc, đặc biệt là những người có địa vị cao, đã quá quen với việc ra lệnh đến nỗi họ không biết gì về đàm phán và thỏa hiệp. Cô nhớ lại khoảnh khắc mình trở thành một vị 'thánh thương gia' trong các cuộc đàm phán với hoàng tử bột vàng.

Rozemyne ​​gần như đã 'ăn tươi nuốt sống' đối phương.

"Lâu đài đang thiếu nhân lực sau vụ tham nhũng...và chúng ta đang thiếu tiền...có lẽ ta có thể thuê một số người từ gia tộc Leisegang vào làm việc trong lâu đài?" Sylvester tự hỏi.

Bingo.

Cô gật đầu. "Điều đó sẽ giúp ngài xủ lý công việc hiệu quả hơn, đồng thời khiến gia tộc Leisegang cảm thấy yên tâm rằng người của họ có tiếng nói trong lâu đài. Đây không chỉ là một sự thỏa hiệp, mà còn là một tình huống đôi bên cùng có lợi." Sau đó, cô nói thêm, "Ngoài ra, cũng nên thêm vào một số quý tộc trung lập khi ngài thuê người để giữ cân bằng."

"Và vì những học giả bị sa thải đều thuộc phe Veronica, mẹ của anh sẽ không có lý do gì để phàn nàn", Karstedt nói. "Việc thuê cả những quý tộc trung lập cũng sẽ xoa dịu lo ngại Leisegang quá mạnh mẽ. Ít nhất, tôi chắc rằng đó là những gì Elvira sẽ nghĩ."

Sylvester gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

"Về vấn đề tài chính, cũng có một cách khác," Rozemyne ​​nói với một nụ cười toe toét đầy mưu mô. "Những chiếc chén thánh nằm trong phạm vi quản lý của đền thờ, vì vậy ngài có lý do chính đáng để bác bỏ yêu cầu của gia tộc Leisegang. Nhưng ngài biết những gì nằm trong quyền hạn của ngài không? Thuế. Hãy giảm nhẹ thuế cho gia tộc Leisegang trong vòng... một thập kỷ, có lẽ? Và áp đặt mức phạt thuế nặng tròng cùng thời gian đó đối với những tỉnh đã lấy chén thánh trái phép."

"Phạt thuế? Như vậy có phải quá khắc nghiệt không?!" Sylvester kêu lên.

"Đâu phải là họ thiếu chén thánh hay đang cạn kiệt mana như các tỉnh của Leisegang đâu," Rozemyne ​​nhún vai. "Họ vẫn sẽ sống được. Gia tộc Leisegang sẽ hài lòng. Sau một thập kỷ, ngài có thể điều chỉnh lại mức thuế sao  cho công bằng với tất cả mọi người. Thêm vào đó, nếu ngài có được những học giả mới không tham nhũng, thì kết quả cuối cùng sẽ là một khoản lợi ích ròng cho ngân sách lâu đài! Ehehehe~"

Rozemyne ​​tưởng tượng rằng những tỉnh đó đang hỗ trợ những người thân của họ mà Sylvester đã sa thải sau khi vụ tham ô bị phanh phui. Họ sẽ không chết đói, nhưng cuộc sống xa hoa của họ sẽ phải nhường chỗ cho một cuộc sống giản dị hơn . Không còn hải sản và gia vị đắt đỏ từ Ahrensbach nữa.

"Rozemyne, bình tĩnh lại và đừng cười khúc khích như một kẻ ngốc nữa." Ferdinand cảnh cáo cô, chắc chắn là đang ngứa ngáy muốn nhéo má cô nếu không có sự có mặt của Karstedt.

Sylvester thở dài nặng nề. "Ờ thì... giải pháp của con nghe có vẻ sẽ hiệu quả, nhưng để có những quý tộc trung lập và Leisegang trong đoàn tùy tùng của ta ngoài Karstedt và Rihyarda..."

"Sylvester..." Ferdinand cảnh báo anh ta.

"Được rồi! Tôi sẽ thử, trời ạ. Ít nhất thì tôi cũng có nhiều người hỗ trợ tôi xử lý giấy tờ hơn." Anh ta nhượng bộ, "Vậy, Rozemyne... còn vấn đề gì nữa về việc nhận con nuôi con không, để ta sẽ không trông giống như một nhân vật phản diện trong mắt gia đình con?"

Rozemyne ​​đang chờ cơ hội này. Đây là sai lầm lớn nhất trong kế hoạch của Sylvester để có được sự ủng hộ từ Leisegang. "Có. Đừng ngăn cản tôi nói chuyện với các quý tộc trong gia tộc của tôi... đừng bảo tôi không được gặp họ hoặc bắt tôi ở trong đền thờ và tránh xa họ."

Cô liệt kê những mệnh lệnh của anh đưa ra trong kiếp trước. Tất cả đều phản tác dụng, vì anh muốn cô mang lại sự ủng hộ của gia tộc Leisegang mà lại không cho cô gặp họ.

Sylvester thở dài. "...Miễn là con được Ferdinand giám sát."

Anh lại dựa vào Ferdinand nữa à?

Rozemyne ​​cười toe toét, "Về phần phúc lợi của tôi— "

"Còn nữa sao?!"

"Xin hãy cho phép tôi tiếp tục quản lý các ngành công nghiệp của mình. Cho phép gia đình tôi và tôi có quyền thêm một số học giả trưởng thành có năng lực vào đoàn tùy tùng của tôi khi tôi được nhận nuôi. À, và cả đảm bảo thời gian đọc sách nữa! Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu. Ít nhất là bây giờ."

Sylvester thở dài. "Con yêu tinh tham lam, con quả thực là tín đồ của Greifechan."

Karstedt trừng mắt nhìn anh ta. "Anh vừa gọi con gái tôi là gì hả?!"

Rozemyne ​​uống xong tách trà và cảm ơn Sylvester vì đã lắng nghe trước khi xin lui để đi ngủ.

Sylvester - Một Con Yêu Tinh Nhỏ Đáng Sợ

Sau hai ly rượu, Sylvester lấy can đảm từ Angriff để nói: "Con gái anh thật đáng sợ."

"Anh lại xúc phạm con gái tôi nữa à?" Karstedt trừng mắt nhìn anh ta.

"Con bé cũng khiến anh và Bonifatius phát điên..." Sylvester lẩm bẩm một mình. "Nhưng nghiêm túc đấy, Ferdinand... Cậu nuôi đứa trẻ đó trong đền thờ như thế nào vậy? Nó chỉ mới sáu tuổi và nó cho tôi lời khuyên."

Cái nhíu mày của Ferdinand thật ấn tượng, "Đó là sự kết hợp giữa sự đào tạo của một thương gia, sự giáo dục của Elvira, và... những thách thức mà tôi đã ném vào con bé mà đã dễ dàng vượt qua." Anh lẩm bẩm. "Tôi không mong gì hơn, biết rằng con bé sẽ được gia tộc đại công tước nhận làm con nuôi."

Điều đó khiến Sylvester nhăn mặt khi nghĩ đến đứa con trai của mình, người chẳng xuất sắc chút nào. Đứa trẻ tội nghiệp bị kẹt giữa Florencia và mẹ anh, và nó không biết việc giáo dục nó sẽ ra sao. Vì vậy, Sylvester không muốn nhận nuôi Rozemyne ​​quá sớm, sợ rằng sẽ hành động vội vàng.

Có lẽ đó có thể là động lực tốt trong một thời gian nếu Wilfried có một cô em gái được rửa tội mà nó phải gây ấn tượng. Tuy nhiên, Sylvester nhớ lại chính mình từng có động lực đó với Ferdinand, nhưng khoảng cách tuổi tác lớn đã khiến niềm tự hào của người anh trai không kéo dài được lâu.

Rozemyne ​​chỉ kém Wilfried một mùa. Đứa trẻ tội nghiệp sẽ bị đè bẹp dưới đôi chân nhỏ nhắn của con yêu tinh đó trước khi nó kịp làm bất cứ điều gì để gây ấn tượng với con bé!

"Này... Có đúng là con bé đã dạy bọn trẻ mồ côi biết đọc, viết và tính toán chỉ trong một mùa không?"

"Qua mùa đông, và đúng vậy." Ferdinand thở dài. "Tôi đã tự mình xem bài kiểm tra của lũ trẻ... và tất cả những gì Rozemyne ​​nói là..."

"Mùa đông không có việc gì làm, te he~"

Con bé đúng là một người làm nên kỳ tích, phải không?! "...Florencia đã mua mọi thứ liên quan đến giáo dục được bán trong đợt bán hàng của Nhà hàng Romulus cho Wilfried. Mẹ tôi đã rất tức giận vì điều đó..."

"Bà ấy muốn con trai anh mãi mãi mù chữ sao?" Karstedt vừa hỏi vừa vuốt ria mép. "Mà mấy món đồ chơi giáo dục đó giờ ra sao rồi?"

Sylvester rùng mình, "Mẹ tôi không chấp thuận, nên Rihyarda phải giấu nó vì sợ chọc tức bà ấy. Chúng được bán ở Romulus trước, đó là một chủ đề khá nhạy cảm..." Anh trừng mắt nhìn Karstedt. "Và con gái anh dường như thấy thú vị khi thêm không chỉ biểu tượng xưởng của mình với tên của cô ấy mà còn cả một con sói trên đó! Tôi thừa nhận là nó dễ thương, nhưng nó rõ ràng là biểu tượng của Linkberg!"

"Chuyện đó thì liên quan gì đến chúng tôi?" Karstedt chế giễu.

Ferdinand xoa xoa thái dương. "Anh là đại công tước. Không có bất kỳ hợp đồng ma thuật nào buộc con trai anh phải nằm trong sự chăm sóc của Veronica," anh chỉ ra. "Hãy lấy lại quyền kiểm soát đoàn tùy tùng của nó khỏi tay Veronica và tự mình lãnh đạo việc giám hộ từ giờ trở đi."

Karstedt gật đầu. "Tôi sẽ luôn hối hận vì đã để con gái mình bị cướp đi, và anh cũng sẽ vậy. Đừng để hành động quá muộn mà hủy hoại tương lai của nó."

"Tôi biết..." Sylvester rên rỉ, "Nhưng Wilfried... đối với mẹ tôi, nó không chỉ là một đứa cháu trai mà còn là lá chắn bảo vệ bà."

"Bởi vì anh đã sớm quyết định chọn nó làm người thừa kế của mình."

Anh chỉ không muốn con cái mình cạnh tranh và căm ghét nhau vì ngai vàng mà anh đang ngồi. Nhưng giờ Sylvester bắt đầu hối hận về quyết định đó, vì giờ đây nó đang giày vò con trai anh. "Nếu tôi hỏi con yêu tinh nhỏ đó thì sao nhỉ?"

"Sylvester, con gái tôi có tên... và nó là Rozemyne."

"Đúng vậy, Rozemyne ​​bé nhỏ."

Ferdinand bất ngờ trả lời thay Karstedt. "Hãy tước đi."

"Hả?" Sylvester chớp mắt.

"Rozemyne ​​sẽ bảo ngài tước bỏ vị trí người thừa kế của Wilfried và biến nó thành cuộc cạnh tranh công bằng giữa tất cả các con của anh. Nó sẽ giảm bớt áp lực để Veronica phải giữ chặt nó."

Sylvester lắc đầu. Nghe như là một hình phạt cho Wilfried vì việc nó không làm! "Nó không làm gì đáng bị như vậy cả! Làm vậy chẳng khác nào trùng phạt nó hết!"

Ferdinand nhanh chóng chỉ ra, "Với cùng một logic tương tự, con trai anh cũng chưa làm gì để xứng đáng với vị trí người kế vị."

Sylvester nhận ra mình không thể thắng trong cuộc tranh luận này, liền nhanh chóng đổi chủ đề. "Bây giờ... Tôi chỉ hy vọng nó sẽ vượt qua buổi trình diễn mùa đông của mình sắp tới một cách suôn sẻ. Wilfried chẳng hề thích đàn harspiel. Đệ tử của anh có biết cách luyện tập không?"

"Rozemyne ​​luôn luyện tập harspiel của mình mà không phàn nàn, và danh sách các bài hát gốc của con bé ngày càng dài. Con bé chắc chắn được Kunstzeal ban phước, và Elvira nghĩ rằng đôi tai âm nhạc của nó là xuất sắc vượt trội." Karstedt khoe khoang, gật đầu đồng tình với chính mình. "Hỏi Ferdinand cũng vậy thôi. Tôi không nghĩ cậu ta lẫn con gái tôi hiểu được việc không thích âm nhạc."

Sylvester há hốc mồm. "Chẳng phải con bé mới bắt đầu học vào mùa hè vừa qua thôi sao? Thậm chí còn chưa đến một năm nữa mà?! Vậy là cô bé tận tụy với Kunstzeal như với Greifechan."

"Con bé là người chăm chỉ và không phàn nàn," Ferdinand nói một cách bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên. "Rozemyne ​​thực ra không có nhiều đam mê với âm nhạc. Con bé thích sách, đồ ăn ngon và tiền hơn."

"Con bé không yêu âm nhạc một cách kỳ lạ như anh sao?" Sylvester hỏi, không tin nổi. "Vậy thì làm sao anh đã dạy con bé giỏi được như thế?"

Ferdinand nhún vai. "Tôi đã thiết kế chương trình học đủ thách thức, thuê một gia sư giỏi đảm nhiệm phần lớn việc giảng dạy, và định kỳ kiểm tra với kỳ vọng con bé làm theo chương trình học của tôi một cách nghiêm ngặt. Chỉ vậy thôi."

Về cơ bản, người em trai thiên tài của anh đã bỏ mặc cô con gái thiên tài của Karstedt, để nó tự xoay xở, phải nuốt trôi những kỳ vọng vô lý hết lần này đến lần khác.

"Được rồi... Tôi chưa từng hỏi, nhưng anh có thể tóm tắt đại khái về khả năng của đứa trẻ này khi anh nhận nuôi nó, và trình độ của nó chỉ một mùa trước lễ rửa tội không?"

Trí nhớ điên rồ của Ferdinand vẫn hoạt động như thường lệ, và em trai anh đã kể tóm tắt về tiến độ của Rozemyne ​​trong vòng chưa đầy một năm. Con bé biết chữ, hiển nhiên, nhưng đã đạt đến trình độ mà Ferdinand đang dạy nó các cách nói cổ và bài học trung cấp về ngôn ngữ cổ. Không hề có bài học tính toán nào cả; con bé có khả năng xử lý con số do được đào tạo về thương gia và giỏi hơn hầu hết các học giả.

Kỹ năng harspiel của con bé lúc đầu hoàn toàn không có, nhưng nó học cách đọc nốt nhạc rất nhanh. Khả năng nghe tốt và sự chăm chỉ đã làm phần còn lại. Các môn học thuật khác đối với Rozemyne là trò trẻ con. Ferdinand thường chỉ đưa các tài liệu dưới dạng sách và con bé sẽ đọc ngấu nghiến chúng trong giờ "nghỉ ngơi" thay vì coi đó là "bài học".

Bất kỳ ai mà các thương gia thuê để dạy lễ nghi cho Rozemyne ​​đều rất giỏi; phong thái tao nhã của con bé tự nhiên đến nỗi Elvira chỉ cần mài giũa thêm để trở thành một viên ngọc hoàn hảo. Lĩnh vực duy nhất cần được rèn luyện là phong thái nói chuyện quý tộc, và Elvira báo cáo với Ferdinand rằng tiến độ của con bé đã đạt được trên mức trung bình so với một cô bé quý tộc đồng trang lứa.

Những bài học mới nhất mà Rozemyne đang vật lộn là rèn luyện thể lực, một số kỹ năng tự vệ cơ bản, và cách sử dụng vũ khí nhẹ. Tất cả nhằm giúp con bé khỏe mạnh và cân đối hơn. Ngoài ra, con bé cũng đã hoàn thành xuất sắc việc tạo kỵ thú và tạo áo giáp Feystone một cách hoàn hảo.

"Rozemyne ​​đã bày tỏ lo ngại về việc mọi người sẽ so sánh con trai anh với con bé như thế nào sau khi nghe nói con trai anh là một thảm họa," Ferdinand thừa nhận khi kết thúc báo cáo của mình. "Tôi đã nói với con bé rằng đó không phải là việc của nó. Wilfried không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự vươn lên trình độ ngang hàng với con bé để giữ được vị trí thừa kế."

Sylvester nhìn Ferdinand với vẻ không tin nổi, "F-Ferdinand, tôi không biết phải giải thích thế nào với một thiên tài không bình thường như anh... nhưng con trai tôi không phải là đồ ngốc. Tôi nghĩ nó có thể khá thông minh nếu được trao cơ hội học hành đúng cách! Giống như tôi vậy! Nó chỉ cần động lực để nghiêm túc với việc học thôi!"

Nụ cười đen tối của Ferdinand hiện lên. "Nó nên nhìn thấy vực sâu tuyệt vọng ít nhất một lần. Tôi chắc chắn khi đó nó sẽ có động lực. "

"Không!" Sylvester thẳng thừng từ chối. "Dù vậy, mong đợi nó bắt kịp trình độ của Rozemyne ​​chẳng khác nào yêu cầu một zanze trở thành Chúa tể Mùa Đông. Điều đó không thể xảy ra. Nó không thể học chương trình giảng dạy của anh giống như cô con gái thiên tài của Karstedt. Điều đó là không thể."

"Anh không thể biết nếu chưa thử," Ferdinand nói một cách lạnh nhạt, giống như một thiên tài chẳng hiểu gì về những khó khăn của những người bình thường như Sylvester.

Sylvester lắc đầu, lặp lại một cách kiên quyết, "Không, hãy tránh xa con trai tôi ra... Tôi thấy Rozemyne ​​đã làm tiêu chuẩn của anh với tư cách là một giáo viên trở nên phi thực tế hơn bao giờ hết. Không bao giờ..."

Anh biết em trai mình rất đáng sợ, nhưng con gái của Karstedt còn đáng sợ hơn!!! Sylvester đang nghiêm túc cân nhắc lại việc nhận nuôi Rozemyne; việc có một cô con gái quá tài giỏi sẽ phá hủy lòng tự tôn của người cha!

Ninja Rozemyne 

Chỉ vì 'ông già Noel giả' đã biến mất không có nghĩa là lần bắt cóc đầu tiên của Rozemyne ​​chắc chắn sẽ không xảy ra. Một số mô-típ nhất định trên tấm vải của Ventuche chắc chắn sẽ lặp lại. Vì vậy, Rozemyne ​​quyết định tự mình giải quyết vấn đề này bằng cách chuẩn bị cho trận chiến, thay vì thả mình trôi dạt đến vương quốc của Schraltraum. Cô đã chuẩn bị sẵn một viên đá feystone parue trong tay, để làm khiên hoặc vũ khí tấn công. Tất nhiên, cô không đơn độc: Lupin trung thành luôn ở bên cô!

Kế hoạch của cô rất đơn giản: cô sẽ là một ninja! Tạo ra một hình nhân giống cô bằng một viên đá feystone dự phòng, và để nó "ôm" công cụ ma thuật hình lồng đèn để giữ nguyên hình dạng. Đây là dụng cụ ma thuật cô mua từ Ferdinand, nó có màu vàng nhạt và hơi... méo mó, nhưng hình nhân của Rozemyne ​​đủ tốt để đánh lừa những kẻ bắt cóc trong bóng tối! Hơn nữa, trong kiếp trước, khi bị bắt cóc tại lâu đài, bọn chúng chỉ nhét cô vào một bao tải mà không kiểm tra kỹ.

Còn về các hiệp sĩ của cô ấy... cả Damuel và Brigitte đều không thắc mắc tại sao Rozemyne biết những gì cô biết. Họ đang đợi bất kỳ kẻ bắt cóc khả nghi nào bên ngoài phòng cô.

Khi rèm che giường đóng lại, cô trèo lên kỵ thú Lessy và lơ lửng trên không trung. Cô cảm thấy mình như một ninja đang nấp trên trần nhà!

Thời gian trôi qua. Khi cô sắp ngủ gật và định quay lại giường, bọn bắt cóc xuất hiện!

Cô và Lupin thò đầu ra khỏi cửa sổ của Lessy. Rèm giường đã mở ra, và hai kẻ bắt cóc mặc đồ đen nhét hình nhân của cô vào một bao  tải như cô dự đoán, cùng với công cụ ma thuật mà nó đang ôm trong tư thế bào thai. Chúng thực sự không kiểm tra, đúng là lũ ngốc!

Rozemyne ​​sau đó nghe thấy chúng thì thầm nói chuyện. "Đứa trẻ ngủ rất say, thậm chí không có phản ứng gì cả."

"Suỵt, mau rời khỏi đây đi!"

Rồi chúng cố trèo qua cửa sổ, và đó chính là cơ hội của cô. Lupin giờ đã lớn trong mùa qua, và đủ mạnh để phục kích hai tên đàn ông trưởng thành đang cố trèo qua cửa sổ khi quay lưng lại.

"Gâu!"

"Uwargh!"

"Hey!"

"Làm tốt lắm, Lupin!" Đó là lời khen ngợi của Damuel dành cho cậu bé ngoan. "Bây giờ tôi phải tháo chiếc nhẫn của chúng ra!"

"Thật to gan, dám lẻn vào phòng của một quý cô sao!" Brigitte gầm gừ. Tiếng dậm chân vang lên và tiếp theo là tiếng hét chói tai khiến nửa dinh thự thức giấc, Rozemyne ​​đoán Brigitte đã đánh vào chỗ hiểm của kẻ bắt cóc.

Thành công! Cô không cần những mảnh quần bị Lupin cắn rách. Rozemyne ​​bảo Brigitte rửa miệng Lupin đề phòng trường hợp cậu ấy cắn chúng ở nơi mất vệ sinh.

"Chuyện gì mà ầm ĩ thế này—CÁC NGƯƠI DÁM BẮT CÓC CON GÁI TA SAO?!"

Bộ ba bảo vệ đã đến phòng cô, Karstedt lao thẳng vào bọn bắt cóc, nhưng bị Ferdinand ngăn lại.

"Đợi đã, Karstedt! Chúng ta cần giữ chúng sống để thẩm vấn."

Wow, Bonifatius và Karstedt thực sự là cha con.

Ferdinand hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, và cô kể cho anh nghe kế hoạch của mình. Sylvester bật cười khúc khích khi nghe cô dùng hình nhân để đánh lạc hướng, và cười lớn hơn nữa khi nhìn thấy công cụ ma thuật đó.

Ferdinand tức giận: "Đây chính là lý do con nhất quyết đòi mua công cụ ma thuật đó sao?"

"Bwahaha! Khuôn mặt của Ferdinand! Khuôn mặt của thứ đó " Sylvester cầm hình nhân của cô lên, vẫn ở tư thế bào thai, và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trống rỗng với những chấm tròn làm mắt. "Một con yêu tinh nhỏ màu vàng nhạt! Bwahahaha! Tôi không thể tin rằng chúng lại mắc lừa! Hngh!"

"Trời tối mà, Aub Ehrenfest." Cô nhún vai.

Karstedt nhíu mày, "Nhưng chúng vẫn có thể bắt con chứ không phải hình nhân! Sao con lại liều lĩnh thế?"

"Con đang lơ lửng trên cao trong kỵ thú của mình với Lupin, nên con hoàn toàn an toàn!" Cô ấy không nói rằng cô ấy sử dụng Lessy tàng hình, nhưng căn phòng đủ tối để cho rằng những kẻ bắt cóc sẽ không nhìn thấy cô ấy lơ lửng trên trần nhà.

Rồi Ferdinand khoanh tay. "Làm sao con biết sẽ có kẻ xâm nhập?" Ánh mắt anh sắc bén. Rozemyne ​​biết Ferdinand sẽ không mù quáng chấp nhận câu trả lời nửa vời như các hiệp sĩ và cha cô. Vì vậy, cô đã đưa cho anh lý do mà cô đã bịa ra khi cô đang vật lộn với giấc ngủ chờ đợi bọn bắt cóc đến.

"Ừm, mọi người đều đã cảnh báo rằng chuyến đi mùa xuân này có thể nguy hiểm vì đây là lúc con dễ bị tổn thương nhất, đặc biệt là khi con là một đứa trẻ chưa được rửa tội! Hơn nữa, sự thành công của Romulus vào mùa đông vừa qua, và Mẹ cũng có rất nhiều kẻ thù,... Nếu bắt cóc con ở đây bây giờ thì họ có thể loại bỏ con trước khi lễ rửa tội của con diễn ra... và còn có vấn đề về địa điểm nữa..."

Sylvester có vẻ bối rối. "Địa điểm? Chẳng phải việc ở gần lãnh thổ Leisegang khiến việc bắt cóc Rozemyne ​​trở nên khó khăn hơn sao?"

"Bất hòa." Ferdinand nhanh chóng đưa ra câu trả lời đúng. "Nếu gia tộc chính của Leisegang không thể bảo vệ được Rozemyne ​​trong lãnh thổ của họ, điều đó sẽ gây ra sự bất hòa trong nội bộ phe Leisegang... đặc biệt là với Haldenzel."

Rozemyne ​​chậm rãi gật đầu. "Hơn nữa, vì chúng ta ở phía nam, điều đó có nghĩa là chúng ta cũng gần hơn với các tỉnh của phe đối lập."

Sylvester vỗ tay vào trán, "Chết tiệt..."

Cô nói thêm một cách lo lắng, "Đó là lý do tại sao con đã chuẩn bị trước. Con nghĩ rằng mọ người sẽ coi đó là ngớ ngẩn nếu con nói trước mà không có gì xảy ra, vì vậy con đã không báo cáo. Con xin lỗi."

Phần cuối phần lớn là sự thật. Mặc dù cô có kiến ​​thức về tương lai, Rozemyne không biết làm cách nào để cảnh báo họ một cách đáng tin mà không lộ bí mật.

Karstedt quỳ xuống và ôm chặt Rozemyne. "Cha sẽ không coi nhẹ những lo lắng của con đâu, Rozemyne. Không có gì ngớ ngẩn khi giữ con gái ta an toàn cả. Con biết những gì chúng tôi, những người nhà Linkberg đã trải qua. Chúng tôi không thể quá cẩu thả được."

Cô gật đầu: "Lần sau con sẽ nói cho cha biết trước..."

"Hãy tin tưởng cha con hơn một chút," Karstedt nhăn mặt. "Ít nhất là trong việc bảo vệ con, được chứ?" Cô gật đầu lần nữa.

Ferdinand hắng giọng, "Dù sao đi nữa... việc nghĩ rằng sẽ không có gì xảy ra khi con bé ở trong lãnh thổ của người thân là một suy nghĩ ngây thơ. Chúng ta cần phải thẩm vấn những kẻ đột nhập này trước đã."

Các hiệp sĩ đã đưa những kẻ bắt cóc đi, và Ferdinand kiểm tra tình trạng của Rozemyne ​​để đảm bảo cô không bị tổn thương gì sau vụ việc này, dù cô khẳng định mình luôn quan sát mọi thứ từ một nơi an toàn!

*

Ferdinand đã dành cả đêm với cha cô để thẩm vấn chúng. Họ không cần sử dụng vòng tròn thẩm vấn, họ đã sử dụng phương pháp tra tấn thông thường. Vì vậy, ngay khi bữa sáng của họ kết thúc và trà được dọn ra, một công cụ cách âm đã được dựng lên để tóm tắt cho họ về kết quả của cuộc điều tra.

"Bọn chúng được Kantna phái tới." Ferdinand tuyên bố với vẻ nghiêm trọng.

Tên học giả ở Hasse ư? Mắt Rozemyne ​​mở to, "Không phải Phu nhân Veronica sao?"

"Này!" Sylvester kêu lên. "Khoan đã- Kantna là ai thế?

Ferdinand giải thích, "Anh đã sa thải hắn ta. Hắn dính líu đến vụ tham nhũng và có mối quan hệ mật thiết với cựu Giáo Hoàng. Hắn..." Ferdinand liếc nhìn cô, "đã giúp tên ngốc kia quản lý công việc kinh doanh của mình."

Khi nói đến "kinh doanh", Ferdinand ám chỉ đến nhà thổ trá hình dưới danh nghĩa dâng hoa trong đền thờ. Không có gì ngạc nhiên khi Kantna cố gắng mở lại công việc kinh doanh tương tự sau khi cựu Giáo hoàng bị lật đổ trong kiếp trước của cô.

"Vậy thì hoặc là hắn ta nhắm vào con theo lệnh của Phu nhân Veronica," Rozemyne ​​nói, phớt lờ lời phản đối của Sylvester, "hoặc là hắn ta muốn đe dọa mẹ con và ngài, Tổng giám mục..."

"Sau khi thẩm vấn tên ngốc kia, chúng ta sẽ biết thêm thông tin," Karstedt gầm gừ. "Tôi đã thông báo cho cha tôi rồi, nên sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ nhận được thêm tin tức mới thôi."

Karstedt và Sylvester rời đi, đưa bọn bắt cóc trở về thành phố để giam giữ. Trong khi đó, Rozemyne ​​và Ferdinand tiếp tục hành trình cầu nguyện mùa xuân.

Khi cuối cùng họ đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về đền thờ, Rozemyne ​​đã kiệt sức. Haldenzel, thu thập rairein, bọn bắt cóc... ngay cả khi Ferdinand đã cẩn thận dùng thuốc trong suốt chuyến đi, cô vẫn nằm liệt giường trong ba ngày. Thật kỳ diệu khi cô có thể vượt qua chuyến đi với tình trạng sức khỏe yếu của mình như vậy, dù đã cải thiện chút ít nhờ tập luyện.

Sau khi hồi phục, Rozemyne đã gặp Ferdinand và Karstedt trong phòng của cô trong bữa trưa. Sau đó, họ dựng một rào chắn cách âm để nói chuyện nghiêm túc.

"Cha ơi, chuyện gì đã xảy ra với Kantna và bọn bắt cóc vậy ạ? Cha có phát hiện ra động cơ của người đàn ông đó không?"

Karstedt lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị. "Ông nội con đã hành động để bắt hắn vào sáng hôm đó, nhưng trước khi ông kịp làm điều đó thì hắn đã... ở trên đỉnh cao chót vót rồi."

Nhanh thế sao?! "Ông ta chết rồi?! Sao lại vậy?"

Lông mày của Ferdinand nhíu lại vì khó chịu. "Chúng ta nghĩ rằng chủ nhân của hắn có thể đã loại bỏ hắn khi Bonifatius và các hiệp sĩ bắt đầu hành động."

"Chủ nhân của ông ta là Veronica, đúng không? Bà ấy đã làm điều đó như thế nào vậy ạ?" Rozemyne đã ​​có một ý tưởng, nhưng...

"Rozemyne, dù con thông minh, nhưng con còn quá nhỏ, không nên biết những thứ này." Karstedt kiên quyết nói, giọng nói tràn đầy lo lắng. "Chỉ cần biết rằng con phải cẩn thận."

À. Hóa ra Kantna là một trong những người bị Veronica bắt làm nô lệ bằng cách thề bằng viên đá tên và bị xử lý trong cuộc thanh trừng trong kiếp trước. Bà ta đã hắn, một người trung thành với mình, chỉ trong chớp mắt...

Rozemyne ​​kìm nén cơn rùng mình và gật đầu. "Con sẽ cẩn thận, thưa cha."

"Tốt." Ông đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu cô và nhẹ nhàng vỗ về. Bàn tay ông cảm giác thật mạnh mẽ và ấm áp. "Bây giờ, hãy tập trung vào việc chuẩn bị cho lễ rửa tội của con vì nó sắp đến rồi. Ta sẽ phải tìm thêm cho em nhiều kỵ sĩ hộ tống hơn nữa..."

"Và đừng bỏ bê việc học để được bổ nhiệm làm Giáo Hoàng," Ferdinand nói thêm. "Elvira đã hoàn thành việc sửa lại phòng, nên ta không thấy lý do gì khiến con không thể được bổ nhiệm sớm nhất có thể."

Có vẻ như tôi sẽ khá bận rộn trong suốt phần còn lại của mùa này.

Nhưng mọi thứ hông quá tệ, vì trước đây cô đã từng là Giáo hoàng. Cô đã thuộc lòng các nghi thức và lễ rửa tội.

Thêm vào đó, em trai Kamil của cô đã chào đời an toàn! Thật tiếc là cô không thể ở đó, nhưng... cô đã cử Wilma, Lily và Delia đến giúp mẹ cô trong lúc sinh nở thay mình. À, Delia được cử đến để có thể tận mắt chứng kiến ​​cảnh sinh con và hiểu rõ hậu quả của việc trở thành một tình nhân là như thế nào. Thật buồn cười khi cô ấy trở về với khuôn mặt tái nhợt, thề rằng sẽ không bao giờ mơ làm tình nhân nữa. Máu và nỗi đau đớn đã khiến cô ấy sợ hãi, đúng như dự định.

Rozemyne ​​làm việc chăm chỉ, háo hức chờ đợi khoảnh khắc được gặp lại em trai mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro