9H45 PM
Em à
Chỉ cần có một chút qua cùng với bão tố cuốn đi bóng dáng thướt tha
Về đâu em ơi
Vì sao em ơi
Giờ em đang ở nơi chốn mây trời
Những góc tối miên man sâu chìm theo không gian
Những nỗi nhớ đem theo cả tình yêu lang thang
Tìm về nơi đâu
Lạc trong miên man
Mong em hãy trở về nơi đây
Có phải vì anh
Vẫn thường vô ý
Chẳng cần suy nghĩ
Phải chăng chính anh u sầu
Có phải vì anh
Cho người thay đổi
Để giờ đây, tình yêu của ta đã thêm nát tan
Vài câu nói có khiến người thay đổi
Có khiến bờ môi ấm êm
Thêm từng ngày cho nỗi nhớ
Vài câu nói kéo đến màu u tối
Vứt hết tình yêu lúc xưa bên cạnh nhau
Mãi đi xa để mình ta trong căn phòng...
Mỗi khi bài hát vang lên, tôi lại thấy một nỗi buồn man mác. Tôi thường nhẩm lại lời của bài hát, và rồi như thói quen, nó đã trở thành một phần trong tôi. Tôi có thể nghe lại nhiều lần, vài tiếng, cảm giác u mê không thể diễn tả.
Tôi tưởng tượng ra cảnh buổi đêm đông lạnh giá, nơi góc tối vẫn luôn có người đàn ông hút vội điếu thuốc, hơi thở dốc mà xuýt xoa về cái lạnh.
Sự cô đơn trong lòng anh ta như một ly thuốc độc, giết dần riết mòn thời gian, khiến không gian trở nên u tối. Tình yêu tan vỡ, anh ta không thể níu giữ. Nhưng sao anh vẫn đứng đó? Cứ lặng lẽ mà chờ, đợi đến khi người đó quay lại, sao chẳng thể. Dường như mãi thành dài dòng, lê chân bước chậm thành lang thang. Giọt sương rơi xuống, ngày càng nhiều, như xóa lấp tất cả. Điếu thuốc rơi xuống, lấy chân giậm tàn, khói thuốc với hơi thở quyện vào nhau, đôi mắt anh u sầu, anh vô hồn với cái nhìn xa xăm, và rồi trời ngày càng tối dần...
Ngoài kia dòng người vẫn đông đúc qua lại, xe phóng vụt qua, tiếng còi ing ỏi, xe cứu thương với cảnh sát đèn nháy cảnh báo. Trong cơn miên man, anh lại thấy bóng dáng thân thuộc, em cười thật đẹp, mặc chiếc váy bồng bềnh, cơn gió rít qua, thả mái tóc thả nhẹ rồi chân nhảy giữa đồng hoa trong hoàng hôn ngập trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro