Chương 1: Nó của ngày trước
Nó mở đôi mắt vẫn còn nặng trĩu khi mà cơ thể vẫn còn bám đầy mùi của rượu và thuốc lá . Nhìn lên chiếc đồng hồ để bàn hình quả táo điểm 6h sáng, nó tặc lưỡi
- Lại thế rồi , hôm qua mình đã làm cái khỉ gì thế
Nó ôm đầu , nhăn mặt nặng nề ngồi nhấc tấm thân dậy . Mới chỉ 22 tuổi mà qua 1 đêm nó có cảm giác như đã ngày hôm nay là lễ mừng thọ 80 tuổi của mình vậy. Cởi bỏ chiếc áo sơ mi nhăm nhúm và bốc mùi ra rồi quăng nhẹ vào sọt đồ còn dơ . Mà đã mấy ngày rồi chưa giặt . Đứng nhìn mình trong gương , cái thân xác nó h đây hiện lên chỉ đúng 2 từ duy nhất . " Thất bại " . Gương mặt đầy những vết sẹo do mụn để lại , cơ thể xuất hiện vài vết bầm tím mà chính nó cx chả biết từ đâu mà ra
- Vết này mình bị từ baoh nhỉ , mà thôi kệ đi - nó nói như thể đã quá quen với những vết thương tình cờ xuất hiện trên cơ thể
Nó nhẹ nhàng ngắm nhìn cơ thể 1 lần trong gương rồi tự nhủ rằng không biết điều gì khiến nó trở thành như vậy
Mới chỉ cách đây 5 năm thôi, nó vẫn còn là 1 đứa năng động và hiếu thắng. Lớp học đối với mỗi cá nhân thực chất là 1 xã hội thu nhỏ . Và việc thể hiện bản thân ra sao quyết định rất nhiều tới vị trí của bạn trong xã hội thu nhỏ đó. Nó là ai nhỉ...
Một cậu bạn điển trai đc nhiều con gái để ý ư .
Nah , nó k đủ nhan sắc và tự tin làm điều đó .
Hay là 1 chiến thần thể thao , kẻ hủy diệt các bộ môn ngoài trời.
Chúa ơi , cậu ta còn sống đc tới bâyh vs cái thân xác đấy là may mắn rồii đó
Lần này thì k thể sai đc , chỉ có thể là 1 thằng mọt sách cắm đầu vào học . Con trai cưng của mọi giáo viên thôi
Xin người đấy , điều gì khiến cậu đề cao nó như thế chứ
Rốt cuộc thì nó là cái mẹ gì trong lớp chứ
Nó hả. Nó chỉ là 1 học sinh trung học bình thường thôi . Lúc thì nó là chúa hề giữa những trò đùa nhạt như nước lã của giáo viên . Lúc thì nó cạy mồm nó ra cx chả ns đc câu nào
Nó là thế đấy , điều mà đa phần mọi người sẽ cố gắng để làm khi mà mình k có 1 tài năng hay kiến thức giỏi . Đó là trở thành một học sinh " bình thường " . Một kẻ " ko là ai cả "
Ngẩng ngơ hồi lâuu, tiếng chuông báo thức 6:30 vang lên kéo nó về thực tại . Trước mặt nó h đây vẫn " ko là ai cả " nhưng có lẽ lần này , hắn ta lớn tuổi và cô đơn hơn....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro