Untitled Part 2
Chương 2. Tôi bị bắt nạt và tôi đã phản kháng
Trong cái trường này, học sinh đa số là nhờ thực lực mà vào được. Còn thiểu số, chính là nhờ bố mẹ có nghề nghiệp đặc biệt, được đặc cách không thi mà đỗ, ngồi vào ghế nhà trường.
Như bất cứ những con mọt sách nào khác, tôi bị bắt nạt. Một nhóm con gái trong nhóm thiểu số kia, xúm lại sai khiến tôi, bắt tôi phải làm bài cho bọn chúng
- Này, mọt sách, bài kiểm tra của tao xong chưa???- Một đứa con gái đanh đá hách dịch dở hơi ngu ngốc thét vào tai tôi.
Tôi đẩy gọng kính, bình tĩnh trả lời:
- Tại sao tôi phải làm bài cho cậu?
- Mày dám cãi! Muốn ăn tát à ????- Cô ta trợn con mắt to tròn lên với tôi, tôi còn trông thấy cả gỉ mắt, thật mất vệ sinh!!
- Tôi ..tôi chưa làm xong, xin lỗi! Chiều mai nhất định sẽ hoàn thành, tôi thề! - Dù nghĩ vậy tôi vẫn phải chiều lòng con nhỏ.
- Hừ! Mai mà không thấy, mày cứ chuẩn bị ăn đòn đi! - Nhỏ chỉ được cái chanh chua thích kéo bè kết phái mà thôi. Hơn nữa thằng anh nhỏ hình như mới ra tù, nên nhỏ mới ác bá toàn trường như vậy, đáng tiếc tôi lại là đứa xui xẻo gặp nạn.
Tối hôm đó , tôi nhắn tin hẹn nhỏ ra nhà kho chứa gạch của xí nghiệp, bảo là đưa bài kiểm tra. Tôi đợi hơn 1 tiếng , con bé mới lững thững xuất hiện, vẻ mặt khinh bỉ :
- Ồ, hiệu suất nhanh thật đấy! Nhưng sao mày phải hẹn tao ra chỗ xa xôi hẻo lánh này, định làm gì hả??
- Không ...không có gì, tại chỗ này chỉ cách nhà mình vài trăm mét, mà cô giáo vừa nhắn mình mai phải nộp bài rồi, nên.. nên.. Mà, bài của cậu đây!
- Cô giáo nói khi nào, sao tao không biết???- Nó cướp bài kiểm tra rồi thắc mắc.
- À, tôi vừa gặp qua nên biết ấy mà... - Vừa nói tôi vừa nhẹ nhàng ra sau nó, nhẹ nhàng rút cái dùi cui điện từ trong túi ra...
Roẹt roẹt
Bóng dáng thướt tha của nó đổ gục xuống, tôi nhẹ nhàng cúi đầu, đá đá vào thân hình bất tỉnh kia, thấy không động thì liền yên tâm. Lần mò trong túi áo rút điện thoại của nó ra, nhắn một cái tin cho anh trai nó : " Tối không về được, chơi với mấy đứa bạn ở Rao Land, mấy ngày nữa mới về"
Tôi thường nghe nó bàn tán với mấy đứa bạn, biết con bé là tay chơi, cũng hay đọc lỏm được tin nhắn của nó. Đoán rằng, quan hệ giữa con bé với thằng anh cũng tốt, nên mô phỏng nhắn cho anh nó, để anh nó yên tâm mấy ngày.
Nhắn xong, tôi tắt máy, rút sim, rồi lấy gạch đập vỡ cái điện thoại cảm ứng màu mè đắt tiền, lấy bài kiểm tra nhét vào túi. Nhìn con bé vẫn nằm lăn lốc giữa đống gạch, tôi mặc áo mưa, đeo găng tay, rồi nhẹ nhàng rút con dao thái thịt trong ba lô, tay trái cầm đèn pin, soi rõ cái cổ trắng ngần nổi mạch máu của nó. Đã nói tôi rất thích học Sinh học, nên dễ dàng tìm được đốt xương của nó, và...
Phập
Đầu lìa khỏi cổ...máu tươi tung tóe khắp nơi
Máu bắn trên khuôn mặt tôi, khiến tôi thỏa mãn vô cùng, nhẹ rên rỉ một hơi, rồi lưu loát cắt chân cắt tay của nó, nhét vào cái túi đen đã chuẩn bị sẵn. Sau khi thu dọn xong xuôi, tôi nhẹ nhàng đeo balo, xách cái túi trên tay, ra ngoài, khóa cửa nhà kho (Đây là nhà kho của công ti bố tôi, nên 'mượn' tạm cái chìa khóa) rồi thênh thang đi ra ngoài. Đến bãi rác gần đó, vứt xuống, rồi lấy cái xẻng bên cạnh lấp nó vào núi rác, chắc mai người ta sẽ đốt chỗ này.
Xong xuôi tôi lấy đồng hồ ra xem thử, ai, đã 10h tối rồi, còn bài luận văn chưa làm, hôm nay phải thức khuya đây....!
Mấy hôm sau, vẫn như thường, tôi đến lớp với chỗ ngồi trống vắng bên cạnh. Chẳng ai quan tâm nó đến lớp hay không, nhưng tôi vẫn nộp bài kiểm tra cho nó. Mở quyển sổ, ghi chép một số thứ, bỗng một bàn tay thon thả cướp lấy cuốn sổ của tôi
- Mày lại viết cái gì đấy... Gì mà lưu ý thứ 6, có cơ bắp, phải dùng sức, nhớ mài dao... Thứ quái quỷ gì thế này!Mày đúng là có bệnh !- Nó ném lại cuốn sổ vào bàn tôi.
Xong, với giọng hống hách, nó truy hỏi
- Này, mày có biết Chu Tuyết ở đâu không?? Quái thật, mấy hôm nay tự nhiên biến mất dạng, không biết làm sao, đến nhắn tin cũng không được
- Tôi... tôi cũng không biết, mấy hôm nay tôi cũng không thấy cậu ấy. Hôm trước, tôi còn nộp hộ bài kiểm tra cho cậu ấy cơ mà... - Chu Tuyết chính là tên con nhỏ đầu gấu kia, còn đứa này là Mạnh Hiểu, bạn thân của nó
- Lắp ba lắp báp, sao mày nói mãi không ra hồn thế! Không biết thì thôi! - Mạnh Hiểu bực mình quát lên, rồi vừa đi vừa lẩm bẩm : Không hiểu làm sao, tự nhiên chơi trò mất tích ở đâu đấy. Hừ!
Tôi thở dài một hơi, bị nó bắt nạt 3 tuần, thiếu thì tự nhiên cũng thấy nhớ. Tôi lại dở quyển sổ ra, ghi thêm vài dòng thơ văn : Tuyết tan, trời lại sáng
Phải rồi, đây là quyển sổ lưu ý của tôi, tích cóp thêm kinh nghiệm khi giết người. Mỗi lưu ý là 1 nạn nhân
Chu Tuyết, là nạn nhân thứ sáu, cũng là lần đầu tôi thử khảo nghiệm khả năng ở cự li gần, vẫn phải quan sát thêm đã
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro