Untitled Part 19
Chương 19. Lời tỏ tình của cục đá họ Chương
Tối đến, trên đường về, tôi bắt gặp một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa nhà mình. Cha mẹ tôi hôm nay có việc, không ở nhà. Một mình tôi mua chút thức ăn là qua bữa tối. Tôi xem đồng hồ, mới có 8h, chưa đến lúc ma xuất hiện mà?
Bóng dáng ấy quay lưng về phía tôi, cô đơn tiêu điều dựa vào bức tường. Phía khuôn mặt có làn trắng vương vít bay lên, không nhìn rõ biểu cảm. Hình như người đó đang hút thuốc, nhưng có vẻ chưa quen, bị sặc vài lần.
Mà, tôi cực kì sợ mùi thuốc lá, nên chỉ đứng đấy, không tiến thêm một bước, lên tiếng:
"Cậu hút thuốc à?".
Chương Vĩ quay đầu lại, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, chất giọng khàn khàn bình tĩnh:
"Lâu quá". Có vẻ bất mãn.
Cậu ta định tiến lại gần, tôi vội xua tay:
"Tránh xa một chút. Tôi sợ mùi thuốc".
Bước chân hắn khự lại, vội vàng ném điếu thuốc xuống, dí dí cho hết khói. Rồi không biết lấy đâu ra cái kẹo cao su, cho vào mồm nhai. Xong, mới bước đến gần tôi.
Chương Vĩ vẫn mặc đồng phục trường, nếu như cậu ta chưa về nhà, có thể tính được hắn đã đợi ở đây hơn 3 tiếng đồng hồ rồi.
"Cậu hút thuốc từ khi nào?". Có thể thấy, tôi cực kì nhạy cảm với mùi thuốc
"Vừa mới hút chiều nay. Tôi nghe người ta nói hút thuốc sẽ giải tỏa tâm trạng, nên muốn thử". Chương Vĩ thành thật giải thích.
"Ừ, nếu cậu còn muốn nói chuyện với tôi, tốt nhất là đừng bao giờ động vào thuốc lá nữa".
"Sao không nghe điện thoại?"
"Bận".
"...".
"Cậu tìm tôi chỉ để nói như thế à? Vậy tôi về đây".
"Diệp Diệp".
"..."
"Mấy ngày qua, mình đã suy nghĩ kĩ càng, về tình cảm của mình, về tình cảm của cậu..." Khuôn mặt hắn mệt mỏi buồn bã, nhổ kẹo cao su ra, nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói:
"Diệp Diệp".
"Ừ".
"Mình thích cậu".
Ánh mắt Chương Vĩ thâm tình cảm động.
"...". Tôi nhìn cậu ta như nhìn tên điên, rất muốn nói :"Cái đồ đầu đá nhà cậu, chưa uống thuốc à!!", nhưng may vẫn còn kiềm lại được.
"Diệp Diệp, chiều hôm đó, mình xin lỗi cậu. Mình đáng ra không nên nói những lời đó".
" Diệp Diệp, cậu biết không, khi thấy ánh mắt cậu nhìn Tô Bách Cầm, giống như lúc mình nhìn cậu, mình cảm thấy vô cùng đau đớn, như có hàng nghìn hàng vạn mũi tên xuyên qua tim. Khi thấy cậu tỉ mỉ chăm sóc cho hắn, mình lại càng thêm khó chịu, vì sao, vì sao mình là người luôn ở bên cậu, trong tim cậu lại có người khác, cái người mà chưa từng nói chuyện với cậu lấy một lần".
"Khi biết cậu đến nhà chăm sóc cho Bách Cầm, mình cảm thấy gần như phát điên lên. Mình tìm mọi cách, kể cả cầu xin lão cha mình, bắt ép cậu ra khỏi đó, để đến bên mình. Nhưng khi ở cạnh mình rồi, dù mình làm bất cứ gì, cậu đều không để ý, chỉ lơ đãng là lại nghĩ về hắn. Thế nên...". Cậu ta thở dài, "Mình mới nói những điều đó với cậu, mong cậu từ bỏ hắn ta, mong cậu nhìn đến mình. Nhưng cái mình nhận lại, chỉ là một cú tát long trời lở đất, cậu bỏ đi không quay đầu lấy một lần. Lúc đó...mình thực sự cảm thấy hối hận, đau khổ, dằn vặt. Thì ra, mình cao ngạo và ích kỉ như thế. Không muốn nói ra mình thích cậu, cũng không cho phép cậu thích người khác. Gò bó ép buộc cậu, bắt cậu phải đáp lại tình cảm của mình...Mình...xin lỗi...Diệp Diệp...Thật sự xin lỗi..."
"...".
"Diệp Diệp...".
"Diêu Tiểu Diệp tôi, có cái gì tốt mà khiến thiếu gia nhà cậu để mắt đến".
"Diệp Diệp...Diệp Diệp của mình là tốt nhất trên đời! Mình thích cậu luôn bình tĩnh xử lý mọi chuyện, thích cậu nhiều khi uất ức nhưng không chịu nói ra, thích cậu mang lại cho người ta cảm giác an toàn và trách nhiệm...thích cậu rất nhiều...! Diệp Diệp cậu là đứa con gái duy nhất không bám dính lấy tôi, chưa bao giờ để ý đến tôi, luôn luôn bỏ mặc tôi, không bao giờ chiều theo ý muốn của tôi... Diệp Diệp nhìn bề ngoài thì hiền lành nhưng bên trong thì cứng cỏi, luôn có lập trường của riêng mình. Diệp Diệp nhìn như ngơ ngác nhưng luôn tỉ mỉ chu đáo trong mọi chuyện, lại biết săn sóc người khác, vô cùng đáng tin cậy. Diệp Diệp tưởng thì lạnh lùng thực ra vẫn luôn âm thầm giúp đỡ, đáp ứng nguyện vọng của người khác. Diệp Diệp là người tốt bụng nhất trên đời!!! Vì vậy, Diệp Diệp, cậu đừng nói với mình như thế..."
"...". Cậu thì hiểu tôi được bao nhiêu, biết tôi được bao nhiêu! Cậu bảo thích tôi, nhưng còn không hiểu rõ tính tình của tôi. Cậu ích kỉ là thế, tự mình quyết định, bây giờ lải nhải nhiều như thế là muốn tôi phải chấp nhận sao?? Chương Vĩ, tôi nên nói cậu ngây thơ hay là cố chấp không hiểu chuyện??
"Diệp Diệp, chúng ta quen nhau đi!". Chương Vĩ nắm lấy tay tôi, mong chờ nói.
"Mình chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Nhưng về lời tỏ tình, mình từ chối ". Tôi đẩy tay cậu ta ra, thẳng thắn nói.
Thân thể cậu ta cứng nhắc, một lúc sau, mới nhỏ nhẹ đáp lại :
"Cậu không cần trả lời vội vàng như thế. Qua Tết đi, khi đã suy nghĩ kĩ càng, hãy trả lời mình". Chương Vĩ quay mặt định đi.
"Câu trả lời của mình chỉ có một. Mình yêu Tô Bách Cầm, mình từ chối lời tỏ tình của cậu".
"Không, cậu chưa suy nghĩ kĩ...". Tôi thấy thân hình hắn khẽ run rẩy, làn môi mím đến trắng bệch.
"Cậu biết mà Chương Vĩ, lời mình đã nói ra, không bao giờ thay đổi". Tôi phá tan ảo tưởng của cậu ta, không hề ban phát một chút hi vọng dư thừa nào cả.
"Không, không...."
"...".
"Vì sao????? Vì sao lại không phải mình?? Mình và hắn có gì khác biệt cơ chứ? Vì sao cậu lại chọn hắn, mà không phải mình??? Hắn ta thậm chí còn chẳng để ý đến cậu!!! Cậu yêu hắn thì được cái gì??? Cậu yêu hắn vì cái gì???". Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nắm lấy vai tôi lắc lia lịa. Tôi vẫn bình thản mà thốt lên:
"Mình yêu Tô Bách Cầm là việc của mình, đáp lại hay không là việc của cậu ấy. Mình chỉ làm việc của mình, mình có gì sai, cậu ấy có gì sai?"
"Vậy thì mình thích cậu là quyền của mình, theo đuổi cậu là quyền của mình!!! Cậu không thể ngăn cấm!"
"Nhưng mình có thể từ chối. Chương Vĩ, đời này, kiếp này, vĩnh viễn không được, bỏ cuộc đi."
"Diêu Tiểu Diệp, cậu nhớ lấy, đời này, kiếp này, đời đời, kiếp kiếp, mình mãi mãi không buông tha cậu, Chương Vĩ này vĩnh viễn không buông tha cho cậu!!!!!". Cậu ta giận dữ bỏ đi, bóng dáng điêu tàn mà thê lương.
Chấp niệm quá sâu, khổ ải ái tình. Chương Vĩ, chỉ là một cuộc tình thôi mà, cuộc đời cậu vẫn còn dài, vì cớ gì cứ phải khăng khăng chiếm lấy thứ không phải của mình. Buông tha, không phải là nhẹ nhàng hơn sao? Sao cậu không hiểu, trái tim này, vốn đã không còn trong lồng ngực nữa rồi, nó ở bên Bách Cầm, hòa làm một với Bách Cầm. Cậu ấy, chính là trái tim của tôi...
Và, nếu muốn đấu, cậu phải đấu với mình, xem xem, rốt cuộc chấp niệm của cậu lớn lao hay tình yêu của mình mãnh liệt!!
Tôi ngước nhìn trời, trăng tròn sáng mông lung, nhưng ánh trăng, đã không còn thấu hiểu lòng tôi nữa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro