Untitled Part 14
Chương 14. Hãy để tôi chăm sóc cho cậu (2)
Tôi bật dậy trên ghế, lao ra sân cỏ, chen trong đám người, chạy đến chỗ cậu ấy, như một kẻ điên.
Tô Bách Cầm ngồi bệt xuống đất, ôm lấy cổ chân, khuôn mặt đau đớn trắng bệch.
"Hình như là trật khớp". Tô Bách Cầm than nhẹ
"Có sao không? Có cần đi bệnh viện không?". Bạn A lo lắng hỏi
"Đúng đó Bách Cầm! Đi! Mình đưa cậu đi bệnh viện!". Bạn B lên tiếng , đỡ Tô Bách Cầm dậy.
Nhiều bạn nữ cũng xôn xao, lo lắng, Chương Vĩ thì đứng ngoài không quan tâm.
"Đến phòng y tế đi. Tốt nhất là phải sơ cứu kịp thời". Tôi nhìn cậu bạn B và Tô Bách Cầm.
Bọn họ đồng ý, đi hướng về phòng y tế. Đúng lúc đó thì chuông báo kêu lên, mọi người tản ra, về lớp, có chút lo lắng nhìn theo Bách Cầm.
Tôi chạy vội đến phòng y tế, quên mất, hôm nay cô hộ lý không có ở trường. Vẻ mặt tôi tuy bình thản, nhưng mồ hôi đã thấm ướt lưng áo. Tôi lấy trong tủ ra hộp y tế, cũng là lúc Tô Bách Cầm bước vào.
"Ấy, hộ lý Trương đâu rồi?" Bạn nam kia lên tiếng.
"Hôm nay cô ấy xin nghỉ, nhà có việc bận". Tô Bách Cầm đã ngồi xuống giường, tôi cũng đã lấy đồ ra.
"Vậy ...vậy thì phải làm sao???? Chẳng nhẽ bây giờ lại đưa Bách Cầm đi bệnh viện?"
"Tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu ta". Tôi quay mặt nhìn cậu ta, rồi vào trong phòng vệ sinh lấy khăn ướt
"Cậu...làm được không đấy?". Vẻ mặt không tin tưởng.
"Đừng lo. Ông ngoại tôi là bác sĩ đông y, mấy cái vết thương này tôi xử lý đơn giản. Tôi cũng từng băng bó cho chó, mèo rồi, vô cùng an toàn".
"Cậu...cậu.." Cậu ta trợn mắt, nói mãi không hết câu.
"Vương Quý, cậu ta ngoài đi, ở đây có bạn học Diêu lo rồi".Cuối cùng Tô Bách Cầm mới lên tiếng. Hình như vô cùng tin tưởng vào tài năng chó mèo của tôi.
Vương Quý có vẻ bất mãn, tuy vậy vẫn chờ ở phòng ngoài.
Tôi đẩy gọng kính, quỳ xuống xem vết thương ở chân cậu ta, đúng là trật khớp thật.
"Bạn học Diêu, làm phiền rồi". Tôi nhìn lên, thấy Tô Bách Cầm mỉm cười nhợt nhạt mà đẹp đẽ.
"Không có gì. Cậu chịu một chút, mình sẽ nắn xương giúp cậu".
Tôi nâng chân cậu ta lên một chút, ấn vào khớp xương, dùng sức.
Pặc
Tô Bách Cầm hít một hơi lạnh, đến tôi cũng cảm thấy đau thay cho cậu ta.
"Trong vài ngày nữa không được đi lại, không được đụng nước. Nếu không an tâm, cậu nên đến bệnh viện kiểm tra". Vừa nói, tôi vừa cởi giầy, tất cho cậu ta, bắt đầu băng bó vết thương lại.
"Ừ".
Ánh nắng sớm mai phủ lên tấm lưng Tô Bách Cầm một màu vàng óng ả. Không khí có phần thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Đóa hoa huệ cắm trong bình tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, hương sắc như điểm thêm mộ chút ánh sáng cho căn phòng chỉ toàn màu trắng này.
Sau khi quấn xong vòng cuối cùng, tôi đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Còn tay".
"Hả?".
"Cậu còn bị thương ở tay nữa. Để mình xử lý nốt cho".
"Phì...". Tô Bách Cầm cười nhẹ. "Sao cậu lại biết? Đến mình còn chẳng phát hiện ra".
Tôi không nói gì, chỉ kéo cánh tay trái cậu ta ra, lấy khăn lau sạch vết bẩn. Bắt đầu nhúng cồn vào bông, bôi lên vết thương để tẩy trùng. Vừa làm, tôi vừa thắc mắc:
"Lúc nãy thấy cậu đang thi đấu tốt, sao lại ngã vậy?"
"Chỉ là mất thăng bằng mà thôi. Cũng không có gì nghiêm trọng, cậu không cần bận tâm". Cậu ta nhếch mép, rủ mi, che dấu ánh sáng nơi khóe mắt.
Có chuyện khó nói à. Chắc lại là tên Chương Vĩ chơi xấu chứ gì. Cái tên này! Aiz, Tô Bách Cầm quả nhiên là rộng lượng tốt bụng! Sao trên đời lại có một con người hoàn hảo thế cơ chứ!!!
Khi đang miên man suy nghĩ, tôi đã xử lý xong vết thương ở cánh tay, nói cho có lệ:
"Vết thương ở đây cũng không được động nước".
"Bạn học Diêu, làm phiền rồi".
"Gọi mình là Tiểu Diệp thôi".
"Ừ, Tiểu Diệp. Cậu gọi mình là Bách Cầm cũng được".
"Mà, dù sao đây cũng là trách nhiệm của mình, chúng ta cùng là thành viên trong Hội học sinh mà. Không cần phải cảm ơn đâu". Tôi ngoảnh mặt ra chỗ khác, tránh ánh nhìn dịu dàng của cậu ta.
Cậu ta lại mỉm cười, thực sự là lực sát thương quá mạnh, nói:
"Vẫn phải cảm ơn cậu. Thôi, mình về lớp đây". Đứng dậy định đi
"Cậu vẫn muốn học trong tình trạng này?"
"Ừ, mình không sao mà".
"Nói gì chứ!" Tôi đẩy cậu ta lại giường, chắn trước khuôn mặt ngỡ ngàng của cậu ta, nói : "Việc bây giờ cậu nên làm là về nhà nghỉ ngơi! Đợi đến khi cái chân khỏi hẳn thì mới được đến lớp! Số điện thoại bố mẹ cậu là bao nhiêu, mình sẽ gọi cho họ". Rút điện thoại chuẩn bị bấm số.
"Có gọi cũng chẳng ích gì". Tô Bách Cầm nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có vẻ cô đơn.
"Sao lại thế?".
"À. Bọn họ đi công tác hết rồi. Chỉ có mình tôi ở nhà thôi. Lúc nào cũng thế..."
"Tiểu Diệp, cậu về lớp đi. Mình sẽ ở đây nghỉ ngơi một lúc. Cảm ơn cậu vì tất cả mọi chuyện". Tô Bách Cầm nằm xuống giường, quay lưng lại với tôi.
Tôi nhìn cậu ta một lúc, thở dài, rồi xoay người ra khỏi phòng, không nhìn thấy ánh mắt Tô Bách Cầm ở đằng sau có lóe lên chút thất vọng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro