Chap 3
Cánh cửa bật mở. Một vị bác sĩ và y tá bước vào để kiểm tra tình trạng của Minh Hiếu. Đã gần một tuần và không hề có tiến triển gì. Minh Hiếu vẫn trong cơn hôn mê. Họ kiểm tra nhịp tim, nhiệt độ và nhiều thứ khác. Cuối cùng, sau khi hoàn thành, bác sĩ đối mặt với tôi và ông ấy có vẻ như muốn nói với tôi điều gì đó. Và tôi đã đúng.
Cậu Thành An, như tôi đã nói với cậu. Mọi thứ chúng tôi làm đều vô tác dụng.
Cậu ấy không còn hi vọng nào nữa. Bây giờ cậu ấy thậm chí còn không thể thở được nếu như không có máy hỗ trợ.
Thành thật xin lỗi, cậu.
Chấn thương quá nặng, mọi cơ quan của cậu Minh Hiếu đều đã bị dập.
Đã quá trễ rồi. Chúng tôi không thể làm gì thêm được nữa. – Vị bác sĩ nhìn xuống và bước ra ngoài.
Tôi cảm thấy tim như nhói lên. Tôi biết vị bác sĩ sẽ nói thế, nhưng tại sao tôi vẫn đau. "Có thể bởi vì em vẫn mong rằng còn cơ hội để anh được sống, Hiếu. Em biết người yêu của em sẽ như thế. Những người bác sĩ ấy không hiểu rõ anh, chỉ có em biết được anh là người như thế nào. Và em biết anh sẽ sống. Anh lúc nào cũng rất mạnh mẽ, anh sẽ không bỏ em lại một mình, đúng không Hiếu. Làm ơn hãy ở lại thế giới này thêm chút nữa, Hiếu".
Tôi nắm lấy bàn tay Minh Hiếu và nhắm mắt lại để cầu nguyện. Chúa, xin Người, Người biết con yêu anh ấy nhiều như thế nào. Và như thế này thật không công bằng nếu như Người đem anh ấy rời xa khỏi con. Minh Hiếu là một người tốt, một người rất tốt. Anh ấy tốt bụng và có trái tim ấm áp. Tại sao Người lại nhẫn tâm mang một người như thế này rời khỏi thế giới?! Rời khỏi con?! Nước mắt tôi bắt đầu thấm ướt tấm khăn trải giường. Tôi gạt đi nước mắt khỏi mặt vì tôi biết Minh Hiếu sẽ rất ghét nếu như anh biết tôi khóc. Nên vì thế, tôi vùi mặt mình trong tấm khăn và khóc lớn hơn.
~~~~~~~
Những tháng ngày trôi đi thật nhanh. Tôi có một cuộc sống tuyệt vời khi Minh Hiếuie luôn ở bên tôi và mỗi ngày tôi không bao giờ ngừng cảm ơn Chúa vì đã gửi cho tôi một thiên thần tuyệt đẹp như thế này. Minh Hiếu là món quà tuyệt nhất trong đời tôi. Tôi không hề nhận ra rằng đã đến thời khắc chúng tôi tốt nghiệp. Anh nói đã có một dự định hoàn hảo để đưa tôi về gặp gia đình anh. Họ sẽ trở về Hàn vào tuần sau và tôi không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Cái gì? Không, Hiếu. Hai bác chắc chắn sẽ không thích em. – Tôi cuống cuồng lắc đầu.
Ai nói thế? Mọi người đều quý mến em, An. Nên ba mẹ anh cũng sẽ thế. – Minh Hiếu trấn an tôi.
Nhưng em là con trai, Hiếu. Hai bác sẽ nghĩ gì khi biết con trai mình yêu một người đàn ông? – Minh Hiếu nhìn tôi trước khi cúi đầu xuống
Lỡ như họ nổi cơn thịnh nộ với em? và sau đó, và sau đó...
Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Anh sẽ bảo vệ em. – Anh ôm lấy tôi vào lòng, âu yếm vuốt nhẹ mái tóc tôi.
Cua, em có thể nghe nhịp đập của tim anh. – Tôi nói khi dựa đầu lên ngực anh. Tôi áp tai mình lên đó để có thể nghe nó rõ ràng hơn.
Đó là vì em. – Anh hôn lên trán tôi.
Nhưng không có thứ gì diễn ra như chúng tôi mong đợi. Ba mẹ anh hoàn toàn giận dữ. Mẹ anh khóc và ba anh trông như ông chuẩn bị đánh anh vậy. Ngồi bên cạnh Minh Hiếu, tôi nắm chặt bàn tay anh như thể cuộc sống của tôi phụ thuộc vào điều này. Anh liếc nhìn tôi nhanh chóng trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện một lần nữa.
Ba, mẹ. Đã một thời gian dài từ trước đến bây giờ, con chưa bao giờ thất vọng về hai người.
Con lúc nào cũng là một đứa con ngoan ngoãn. Nghe theo lời chỉ bảo của ba mẹ, và lúc nào cũng học hành chăm chỉ cho đến khi đầu con cảm thấy gần như nổ tung.
Và đó là tất cả những việc con nên làm để ba mẹ có thể tự hào về con và trở thành một đứa con mà ba mẹ luôn mong muốn.
Trở thành người thừa kế tập đoàn G.N. Cuộc sống con thật vô nghĩa lúc đó.
Con không có mục tiêu, con không biết con sẽ làm gì nếu như không nghe theo lời ba mẹ.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Không hề liên quan tới việc người con yêu là con trai hay là con gái.
Con yêu cậu ấy và con không quan tâm mọi người nói gì. – Minh Hiếu kiên quyết.
Anh nhất định nói cho ba mẹ nghe về cảm giác của. Anh nói anh không quan tâm nếu như họ không đồng ý tôi. Anh vẫn sẽ yêu tôi và họ không thể thay đổi điều ấy. Mẹ anh càng khóc dữ hơn. Ba anh đập bàn gây ra tiếng động lớn.
Nó là một thằng đàn ông, Chúa ơi!!! – Ba anh bùng nổ. Ông đang giận. Cực kì giận.
Con đã nói là con không quan tâm. Con yêu cậu ấy, thưa ba. – Anh nhấn mạnh từ YÊU, mong ông có thể hiểu. Nhưng đột nhiên...
*CHÁT!*
Năm ngón tay của cha Minh Hiếu in hằn trên má trái của anh. Hơi thở ông nặng nhọc hơn và tôi thấy được má anh đang nóng dần lên. Tôi có thể cảm nhận cơ thể Minh Hiếu run lên khi ba anh 'chạm' vào anh. Nhìn anh tôi thật sự rất xót xa. Mọi người đều đứng im và nhìn tôi. Nhưng trong mắt tôi chỉ có Minh Hiếu. Anh ấy đang lặng lẽ nhìn tôi. Tôi muốn chạm vào gò má ấy nhưng anh đã ngăn cản bàn tay tôi và nói anh vẫn ổn. Minh Hiếu đưa mắt quyết liệt nhìn thẳng vào mắt ba mình. Bây giờ, tôi cảm nhận được anh bất chấp tất cả, không quan tâm ông sẽ làm gì với anh nữa.
Con vẫn sẽ yêu thằng đó nếu như ba nói sẽ không bao giờ coi con là con trai nữa sao? – Mẹ Minh Hiếu dừng khóc và Minh Hiếu nhìn ba mình bằng ánh mắt không thể tin được trước khi nhìn tôi.
Vâng. – Minh Hiếu kiên quyết nói. Và tôi thấy ba anh rên trong tuyệt vọng.
Cút!! Cút khỏi đây ngay! Đừng bao giờ bước chân về cái nhà này nữa!
Và đừng gọi tao là ba mày, mày không còn là con trai tao nữa!! – Ông hét lên. Sau đó ông thả mình xuống ghế. Mẹ anh chỉ còn biết ôm ông, khóc.
Ông Giang, đưa cho người này đồ đạc của nó. Từ giờ nó không còn thuộc về nơi này nữa.
"Người-không-còn-là-ba-anh" liếc nhìn tôi. Đôi mắt ông đỏ lên vì tức giận. Tôi có thể cảm thấy người của Minh Hiếu đang kiên cường đứng trước bảo vệ cho tôi.
Hiếu, đừng làm thế. – Tôi thút thít từ phía sau.
Anh không thể làm thế này. Họ là gia đình anh. – Tôi nức nở.
"An, anh biết em đang sợ nhưng anh sẽ không bao giờ đầu hàng." – Anh nắm chặt tay tôi.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ của anh, đồ đạc, vi tính và nhiều thứ khác đều được đóng gói. Ông Giang đặt chúng trước mặt chúng tôi, và thương cảm nhìn chúng tôi. Anh biết ông thương anh như cháu của mình.
Bây giờ thì biến đi! – Ba anh chỉ về phía cánh cửa. Minh Hiếu nắm lấy tay tôi và bước thẳng ra khỏi cửa. Ra đến xe đột nhiên mẹ và em trai Minh Hiếu chạy lại.
Minh Hiếu! Con!
Anh! – Mẹ anh ôm lấy anh và khóc, em trai anh cũng thế.
Bảo trọng, con trai. – Mẹ vuốt ve mái tóc anh.
Em xin lỗi đã không giúp gì được cho anh. – Tuấn Khoa nói với Minh Hiếu.
Anh không trả lời họ mà thay vào đó, anh nở nụ cười với họ để trấn an họ rằng chúng tôi sẽ ổn thôi. Anh đã trưởng thành rồi. Minh Hiếu quyết định để tất cả chiếc xe ở lại, không muốn mang bất kì chiếc nào trong số chúng. Chiếc xe màu đỏ Lamborghini, chiếc xe màu trắng Mustang, chiếc xe Porsche xanh đậm, hay chiếc mini Copper và chiếc Lotus. Anh nói không đem bất cứ chiếc nào vì tất cả đều được mua bởi tiền của ba. Và chúng tôi nắm tay nhau bước đi trong một buổi chiều mưa bay.
~~~~~End chap 3~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro