
Bài thơ: MỘT NGÀY EM ĐẾN (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)
Có một ngày em đã đến bên tôi,
Bằng nhân dáng tựa thiên thần hạ thế
Có một ngày, có một ngày như thế;
Nhìn thấy em tôi bỗng hóa đê mê.
Có một ngày tôi chìm giữa lê thê,
Thời gian bỗng lặng im về sâu thẳm
Khi ngất ngây trước nụ cười tươi thắm,
Thầm hỏi thăm "Em đã đến phương nào?".
Nhưng thật ra em chẳng đến phương nào,
Vì em đã ở hoài trong mắt tôi
Em đã ở trong mắt tôi thế đấy,
Từ lúc em quên đôi cánh trên mây.
Cũng vì vậy mà em chẳng ngay đây,
Dù đôi mắt tôi ngày đêm trông thấy
Tôi trông thấy nhưng em không ở đấy,
Vì em ở cách xa tôi muôn trùng.
Tôi biết em khi tim vẫn ngại ngùng,
Em thì mãi chẳng bao giờ biết được
Nếu biết được em cũng đâu để tâm,
Vì như thế tình tôi càng thăm thẳm.
Em đã đến cho lòng tôi say đắm,
Rồi cứ vậy đời tôi chết âm thầm
Chết âm thầm nhưng môi chẳng lặng câm,
Và đôi mắt tôi lại càng không thể!
Càng không thể bởi vì tôi vẫn thế,
Vẫn giữ em trong đôi mắt si tình
Nếu một mai tôi chợt dính thương đau,
Thì trong máu vẫn còn nguyên yêu dấu.
Đó là tình yêu chẳng thể che giấu,
Dẫu chỉ tôi và đôi mắt si tình
Xin giữ em trong mắt tôi thật lâu,
Như ghi dấu một ngày em đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro