Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày mười: Bởi vì tôi đã mơ về chàng (2)

Tất cả những nỗi thống khổ suốt những năm dài đằng đẵng của tôi.

Hoá ra đều chỉ để đôi chân nhuốm máu này đi đến được chỗ anh.

Để đôi tay nhuốm mực này chạm lấy anh; vấy bẩn anh.

Trong căn nhà với tông màu chủ yếu là trắng và xám đơn điệu nơi một thị trấn nhỏ, người ta đồn rằng có một gã trai chuyển đến đây không biết đã bao nhiêu năm, chẳng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chưa từng chào hỏi ai trong thị trấn hay những ngôi nhà liền kề, gần như khép mình hoàn toàn với mọi người. Ở đây không giống những thành phố lớn nằm ở khu trung tâm nơi mọi người làm việc không ngừng nghỉ như những con rối gỗ di chuyển theo cách một bàn tay vô hình (có thể là Thần, Phật, hoặc Trời; những tôn giáo mà phần đa người khốn đốn bấu víu lấy vị Thánh trong lòng như một tia hy vọng cuối cùng, quy lụy đến mụ mị một cách thái quá, đây chỉ là một phần tiêu cực thôi). Vì chỉ là người sống nơi ngoại ô (cơ bản thì ở đây không phải là nơi ít người lạnh lẽo, thay vào đó lại khá nhộn nhịp và sống động), mà những người không bị guồng quay cuộc sống gò ép, tự nhiên tinh thần sẽ thoải mái, tìm đến những nhu cầu tình thần nhiều hơn khi nhu cầu vật chất đã đáp ứng đủ yêu cầu; lúc này, tự nhiên họ sẽ tìm đến người xung quanh, và nếu đột nhiên sự gắn kết "tình hàng xóm", "tình bạn" bị phá vỡ bởi một cá thể tách bạch thì tự nhiên trong mắt họ cá thể ấy sẽ thành người kì quặc.


8:00 - Sáng.

Trong căn nhà với tông màu chủ yếu là trắng và xám đơn điệu nơi một thị trấn nhỏ, tạm thời gác qua những lời đồn đại dù xấu xí hay tốt lành; mà phần đa chẳng ai nói tốt cho người chưa từng tiếp xúc và được nghe người khác nói về họ những lời không hay. Phóng tầm nhìn vào trong căn nhà (ta sẽ bỏ qua phần sơ lược về ngồi nhà vì tôi nhớ đã từng cho các bạn thấy qua), lướt tầm mắt dần lên tầng hai, dọc theo hành lang dài và lạnh, dừng chân lại trước căn phòng nằm ở gần cuối góc, cánh cửa gỗ đang hé mở và vì thế tầm nhìn sẽ tiếp tục tiến vào trong, ánh nắng nhàn-nhạt rọi từ ban công vào xuống, xuyên qua lớp cửa kính để tràn trên mặt sàn gỗ. Ôi, toàn nắng là nắng, nắng tràn ra khắp nơi, chảy ra như nước, như sông, như suối. 

- Phù. 

Một thân trai cao ráo từ phòng tắm đi ra, gã chỉ khoác một lớp áo ngủ kiểu truyền thống khách sạn trên người, mái tóc vàng ướt nhẹp được vuốt ngược lên, để lộ ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt; đôi môi vừa tắm vẫn mang độ ẩm vừa dù cho không hồng; nước vẫn lách tách rơi từng giọt xuống mặt sàn mỗi bước gã đi; xương quai xanh lộ rõ trước tấm thân gầy; đôi chân đẹp (theo lời Iris là trói vào sẽ như họa) tiến dần về phía chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường, đôi tay gầy lộ rõ những vết mạch xanh tím cầm lấy cốc nước lọc đặt trên đó, uống một ngụm - thật là, hình ảnh này vẽ lên tranh đẹp biết bao.

An nhìn vào chiếc đồng hồ cũ cũ mềm treo trên tường, rũ mi mắt, một giọt nước từ làn mi đen rơi xuống má gã, đôi mắt xám mơ màng chất chứa vô vàn suy tư. 

An tiến về phía tủ, mở cánh cửa ra rồi đứng tần ngần mãi. Gã đang phân vân ghê gớm. Thật là xấu hổ khi đột nhiên An cảm thấy chẳng có món đồ nào đẹp cho hôm nay. Đây là buổi đi chơi đầu tiên mà gã có suốt bao nhiêu năm, trọng điểm là còn có một người bạn bên cạnh, gã không ngờ tới trong cuộc đời chết tiệt này vậy mà lại có một điểm sáng nhen nhóm qua một góc tối mà gã đang ngồi, men dần đến ngón chân gã. Nàng đến thật bất ngờ, nhưng chẳng hề vội vã hay dồn dập khiến gã cảm thấy kinh sợ, nàng đến thật chậm rãi, nhẹ nhàng gỡ từng mảnh ghép của bức tường mà gã dựng lên, nhưng tuyệt đối không gây tổn thương gã dù chỉ một chút. Nói ra thì hơi buồn cười nhưng rốt cuộc gã mới là người tìm đến nàng trước, nhưng nếu thời gian một lần nữa quay về điểm bắt đầu, gã vẫn chọn làm như thế, nhưng lần này không phải do cố ý vì hoàn cảnh mà là vì bản thân gã. An gần như đang dựa dẫm vào Iris trong vô thức mà gã chẳng hề biết. Tim gã đang đập vì hình ảnh nàng choán hết trong đầu gã.

An chôn chân tại chỗ một lúc lâu, rồi lấy một chiếc áo len đen cổ lọ, sơ mi trắng được bọc gọn trong chiếc quần âu, gã đã đeo thêm đai giữ áo để chắc rằng nó sẽ không bị bung ra, nhìn sẽ xuề xòa, và một chiếc áo dạ nâu khoác bên ngoài. Gã nhìn mình, An căn bản không rõ trông mình có đẹp hay không, vì gã nào có dùng gương. 

Cạch.

Gã trai nào đấy đang chăm chú nhìn đồ bản thân giật mình, mở cửa rồi đi xuống tầng, "bạn" của gã đến rồi. 

Iris đứng dưới tầng một, ánh mắt hướng về gã, là ôm trọn mình gã, môi nở một nụ cười.

"An."

An hơi mở lớn mắt, hôm nay nàng đặc biệt xinh đẹp, phải nói là đẹp hơn rất nhiều. Mái tóc thường được búi ra sau một cách hời hợt khi nàng đến đây để giúp gã nay được buông-thả, mềm mại; đôi môi điểm son màu đỏ trầm; chung quy lại là nàng có trang điểm, không đậm, nhưng đẹp. Iris mặc một chiếc áo lên cổ lọ màu trắng, một chiếc quần âu màu nâu và một chiếc áo dạ đồng màu. Gã nhìn xuống chiếc áo dạ của mình, y đúc, cùng màu, và cùng mẫu. Giống như liên tưởng đến điều gì đó, An cảm thấy tai mình nóng dần lên một cách lạ thường. 

Rõ ràng là nàng đã trưng diện hơn bình thường.

Nóng.

"Anh chưa sấy tóc?"

Giọng nói trầm ấm cắt ngang dòng suy nghĩ của An, gã ngước lên, lúng túng: 

- Anh quên mất.

Iris phì cười, tiến dần về nơi gã đang đứng, thấy bóng dáng kia tiến về phía mình càng lúc càng gần, gã vô thức lùi về sau nửa bước. 

"Ngoan, lên tầng thôi, xong chuyện 'cần làm' rồi chúng ta lại đi."

Không biết có phải là gã đáng có tưởng tượng không chính đáng không, sao An cảm thấy câu này hình như có gì đó kì lạ mà gã không thể nói rõ. 

- A..

An cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay mình, lại hướng mắt về phía mắt nâu đang sáng rực nhìn phía gã, đến mức An nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đấy. Lòng gã đột nhiên có một đập nước đang trào ra như sóng cuộn, Iris nhỏ quá, không biết ôm vào lòng sẽ thế nào nhỉ.

Yết hầu của đối phương nhấp nhô lên xuống, An không nhìn thấy một tia tham muốn vừa xuyên qua đôi mắt sáng kia. 

Iris kéo tay An đi lên một cách tự nhiên như thể hai người đã nắm tay đến quen, An bị quay vòng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có lẽ do đã lâu gã không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên ngầm nhận định rằng chuyện này là chuyện bình thường giữa bạn bè với nhau mà thôi, chẳng có ý đồ nào khác.

Bạn bè bình thường là An nghĩ.

"Bạn bè bình thường" của Iris thì không rõ.

Gã ngồi xuống nệm trắng, Iris vòng ra sau, cắm dây điện của máy sấy vào ổ rồi bắt đầu sấy tóc cho gã. Từ sau hôm nói về bố gã (hoặc nói là từ lúc được búi tóc cho gã) Iris bắt đầu thường chạm vào tóc gã nhiều hơn, hành động nàng làm có gì đó rất mờ ám, dù cho An cảm thấy không ổn nhưng thật lòng gã chẳng biết nói nó không ổn ở đâu. 

Tội nghiệp cho con mèo nhỏ, sói vẫn đang nhìn chằm chặp vào miếng mồi ngon.

Iris sấy đầu cho An, tay lại táy máy qua xuống vành tai gã, nàng thấy rồi, gã đã run lên trong phút chốc, có thể vì giật mình, cũng có thể.. một điểm yếu khác. Nàng nhướn mày.

Muốn gặm.

Ngón tay lại không yên phận rà xuống gáy rồi trượt dần xuống.

Muốn cắn.

Đối phương vô thức run lên. Sự hứng phấn trong Iris ngày một tăng.

Nếu nàng hiếp  gã luôn tại đây thì sao? Có được không? Có nên xin phép được hiếp gã không?

Cắn mạnh vào đôi dưới của mình, từng đợt nóng ran như dòng chảy chậm len lỏi qua người nàng, dày vò nàng đến cùng cực. Một người sống vì dục vọng, vì thỏa mãn bản thân như Iris, việc phải nuôi dưỡng mèo con như thế này thật là cực khổ.

Về phía An, gã cảm thấy không chỉ tai mình mà bây giờ mặt gã cũng nóng ran, cái nóng này khiến gã khó chịu quá, đầu gã quay mòng, hai mắt nhắm chặt.

- Được rồi.

Iris tắt máy sấy, nhìn về phía mái tóc vàng đang bồng bềnh.

- Có cần tôi buộc lại không?

"...Được" - Giọng gã the thé cất lên sau một lúc.

Chết tiệt thật.

Nàng không nói gì, lấy sợi dây buộc tóc đặt trên kệ tủ cạnh giường, bắt đầu buộc tóc cho An.

- Xong rồi. - Iris bước xuống giường, hướng về An nhìn rồi lên tiếng. - Đi thôi.

_

Hôm nay hình như nơi này có tổ chức một lễ hội nào đấy, mọi người đổ dồn ra đường, nói cười với khuôn mặt đến là rạng rỡ, các sạp đồ của các cửa hàng mở cửa dọc suốt con đường hai người đi. Lá trên cây rơi xuống, một vòng già cỗi qua đi để nhường chỗ cho tầng lớp trẻ lại đến. An cảm thấy trời hôm nay đặc biệt đẹp, cũng không quá khó chịu vì dòng người đông đúc như trước đây, có lẽ vì gã cảm thấy an toàn, an toàn bởi người đang đi bên cạnh.

- Anh muốn mua gì? - Iris nghiêng đầu nhìn gã, cười.

- Ừm... - An nhìn xung quanh một lượt. - Anh không biết.

Iris không nói nhiều nữa, nắm lấy tay An kéo vào một cửa hàng đồ nội thất. Anh chàng này, chẳng bao giờ biết yêu bản thân mình đâu.

- Tôi nghĩ chúng ta nên thay ghế cho anh rồi.

.

- Tôi nghĩ anh cần thêm nhiều đồ mới, đồ anh cũ quá rồi.

.

- Tôi nghĩ có thể mua thêm sách cho anh, ở nhà nhiều cũng buồn chán.

.

- Mua điện thoại đi, sau này liên lạc với tôi. Tôi không dùng điện thoại di động, nên anh mua cùng loại với tôi được không?

.

- Tôi nghĩ..

.

- Tôi nghĩ...

...

Suốt một buổi sáng gã dường như bị nàng xoay vòng từ chỗ này đến chỗ kia, với thể lực của An, gã sớm đã mệt đến rã rời, thế nhưng gã vẫn đi cùng với Iris đến nơi nàng muốn, gã không muốn vì mình lại khiến nàng mất đi nhã hứng của mình.

Thế nhưng với con mắt chỉ luôn quan sát gã, Iris ngay lập tức nhận ra chút bất thường của gã.

- Đi ăn chút gì nhé? 12 giờ rồi.

An thở hắt ra một hơi: Được.

Hai người chọn một quán bánh nhỏ nằm trong ngõ, chỗ này nằm trong góc khuất nên rất ít người, thế nhưng Iris lại thích điều này, nàng không thích nơi quá nhiều người, và nàng biết gã cũng thế. 

An ngồi trên ghế sô pha trong cửa hàng, nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau, dường như đang chất chứa những suy tư. 

Iris đứng nơi quầy chọn bánh, nàng phân vân không biết nên chọn cái nào thì mới hợp khẩu vị gã, nhìn bánh, rồi lại quay đầu xem mèo con của nàng có ngoan ngoan ngồi đúng chỗ không, lặp đi lặp lại một lúc, hành động này làm cho nhân viên quán để ý. 

- Chị đang chọn bánh cho người yêu sao? - Cô gái đứng đối diện nàng lên tiếng.

Iris nhìn chỗ bánh trước mắt rồi ngước đầu lên: Đúng, tôi không biết loại nào sẽ hợp khẩu vị của anh ấy nữa.

- Hai người là buổi hẹn hò đầu tiên sao?

- Đúng.

- Nếu vậy, tôi nghĩ rằng chỉ cần là người yêu mình chọn, tôi đều sẽ thích thôi.

Nàng nhìn vào nụ cười chân thật của đối phương, trong đầu bất giác nghĩ về hình ảnh của ai kia, khóe môi cũng vì vậy mà cong lên: Được, vậy thì lấy cho tôi 2 loại này đi.

Sau khi lấy bánh và thanh toán, Iris đem đồ về nơi anh nhỏ của nàng đang ngồi. Trông mà xem, dáng vẻ ngoan ngoãn kia kìa, thật sự chỉ muốn đem ăn tươi nuốt sống đến khi không còn mảnh thịt. Dù vậy, ánh mắt nâu lướt một vòng xung quanh quán, những lời thì thầm của những cô gái đang ngồi đây làm nàng thấy khó chịu. Nàng biết, An đẹp, gã có sức hút dịu dàng khiến cho người khác một lần nhìn đã mang cảm giác rung động, nhưng vậy thì sao, đồ vật này là của nàng! Của Iris! Làm gì đến lượt những ánh mắt bần hèn này được phép nhìn vào đồ vật của nàng?

Càng nghĩ càng khó chịu, thế nhưng Iris không thể hiện ra ngoài, nàng chỉ im lặng đem bánh về phía An, ngồi xuống.

- Của anh.


_

Năm mới nên đăng chương mới xem như lì xì cho mọi người, tính viết dài hơn cho buổi "hẹn hò" này đến tối muộn. Thế nhưng tôi làm biếng quá.

Xem như bù đắp, mọi người có thể lựa chọn một hướng đi cho An và Iris trên chặng đường tiếp theo, tôi sẽ xem xét. Hoặc nếu mọi người muốn một phiên ngoại nào đó tôi cũng có thể, hoặc nếu mọi người cần thêm thông tin gì cũng được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro