Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày bốn: cảm.

"Này là, cảm rồi?"

Iris một tay đỡ lấy gã, tay còn lại áp lên trán An để kiểm tra thân nhiệt. Nàng dường như lại càng hốt hoảng hơn khi cảm nhận được cái nhiệt nóng bừng trên lòng bàn tay nàng. Gã một thân ướt nhẹp là thế, nhưng toàn thân lại nóng như lửa đốt. Nửa thân trên của An nằm trên người Iris, nàng thấy gã thở thoi thóp yếu ớt vô cùng.

Iris nhìn đôi môi rách bươm của gã, nó thậm chí còn trắng hơn cả làn da tái nhợt thiếu sức sống này. Nàng có thể từ tia máu đang rỉ ra trên vành môi để đoán được rằng gã đã cắn nó đến mức rách toác.

Trong sự lo lắng của nàng lại đột ngột trỗi lên vài đốt lửa giận không rõ lí do.

Nàng bặm môi, bật máu.

Iris nắm chặt tay, nàng quay đầu nhìn sang nhà gã.

Biết là vô cùng thất lễ, nhưng mạng Người quan trọng hơn tất thảy.

Hơn nữa, căn bản đây chỉ là một tiệm hoa nhỏ để nàng làm việc, Iris không sống ở đây, nên những vật dụng cá nhân tiêu chuẩn trong căn hộ nơi này không hề có, mà nhà gã chỉ cách nàng vài bước chân.

Nghĩ là làm, nàng gắng gượng kéo gã lên, vòng lấy tay gã qua người mình. Iris lúi húi một tay giữ chặt An, tay còn lại với lấy chiếc ô cạnh đó, may mà nàng thích loại ô to để lúc mang những chậu hoa vào tiệm có thể che được hết người, cũng không dễ bị ướt.

Iris thở dốc lúc đỡ gã đến được trước cửa tiệm, nàng thề, trong suốt cuộc đời nàng chưa bao giờ ghét chiều cao của mình đến thế này. Gã rất cao, dù Iris không biết là bao nhiêu nhưng ước chừng cũng được 1m8. Nên việc đưa được gã về nhà đã là cả một vấn đề với nàng.

Mà Iris lại không muốn gã bị ướt thêm dù chỉ một chút, nàng sợ đôi chân trần bám đầy đất của gã tứa máu, cũng không muốn vì sự bất cẩn của mình nàng mà gã ngã xuống đất lạnh hoặc ướt hết ống quần vì nàng không thể cõng được chiều cao này.

Nàng nhìn sang khuôn mặt An trắng bệch, cắn răng đến ê ẩm, một lúc sau mới khẽ thì thầm vô cùng nhẹ nhàng, trong chất giọng xen lẫn bất lực:

- Anh, anh gắng một chút được không? Tôi biết anh mệt, nhưng tôi không thể cõng được anh với chiều cao này. Anh này, ngoan, đứng lên, rồi tôi với anh cùng về nhà, nhé?

Không nghe gã trả lời, nàng tiếp tục.

- Anh ơi, anh nghe tôi nói này, nếu bây giờ tôi đưa anh sang bên kia, mà lỡ như để anh ngã xuống do sự bất cẩn của mình thì tôi sẽ hối hận lắm, nên là gắng một chút, vì tôi, vì anh, được chứ?

Iris nói chậm rãi, trong giọng nói truyền vào tai gã ngoài ý muốn còn run rẩy khẽ.

An nghe được lời nàng nói, dù chỉ câu được câu không, đầu óc gã nóng dại và toàn thân như bị ai đó hung trên lửa. Dù rằng cũng chỉ lọt được đôi ba chữ, nhưng An vẫn đã lọc được những ý chính cần thiết.

Gã mơ màng gật đầu, Iris thở hắt ra một tiếng.

Vẫn may, Người đã nghe được lời tôi nói.

An gắng gượng đứng lên, mặc dù toàn bộ cơ thể vẫn đều dựa vào Iris, An cứ thế lấy đó làm điểm tựa để tiến lên phía trước. Iris bật ô, toàn bộ chiếc ô đen giăng ra rộng rãi, che được toàn bộ gã và nàng, Iris một tay cầm ô, một tay giữ lấy gã, miệng không ngừng cổ vũ An từng chút để gã từng bước nhích về phía trước.

Đến khi tới nơi, Iris mới lặng lẽ nuốt nước bọt, bớt
xuống chút lo lắng. Ít nhất thì gã đã không ướt thêm chút.

Nàng gập ô lại, từng bước đỡ gã vào trong nhà rồi đặt ô bên trái cửa chính. Vai nàng phía bên trái cũng đã ướt một mảng, cũng lại vì lý do chiều cao khác biệt, nàng phải giăng ô cao lên và nghiêng về phía gã, nên mưa theo gió vẫn đã chạm đến bả vai Iris dù nàng đã dùng ô to. Nàng thầm nghĩ lần tiếp nên mua loại to hơn loại này chút.

- Phòng anh ở đâu? - Iris hỏi rồi hơi nghiêng đầu sang bên phải nhìn gã tìm câu trả lời.

Mắt An mờ mịt một mảng, sớm đã không nhìn rõ được phía trước, gã muốn nằm xuống ngay lập tức, nhưng rốt cuộc như cảm thấy gì đó, gã rít qua kẽ răng.

- Tầng.. hai.

Iris gật đầu, rồi cùng gã từng bước vào trong, từng bước lên tầng, cuối cùng tìm thấy phòng gã phía bên trái cuối hành lang tầng hai.

Iris đặt gã thật cẩn thận lên giường, để phần từ đầu gối An trở xuống bên thành giường. Iris thầm tự trách, chưa bao giờ nàng thấy quãng đường đi từ tiệm nàng đến nơi gã ở lại khó khăn đến thế.

Có lẽ cũng khó như cách nàng cố gắng bước từng bước để đến được lòng gã vào tương lai. Không, thậm chí hơn.

Ít nhất thì nhà gã đã sáng đèn sẵn, nếu không việc tìm nguồn điện lại càng mất nhiều thời gian hơn nàng nghĩ.

Nàng đảo mắt qua đống lộn xộn trên sàn rồi dừng lại nơi phòng tắm được xây sẵn trong phòng ngủ. Iris bước vội vào nhà tắm, bên trong có ba chiếc khăn, nàng lấy loại màu xanh dương đầu tiên, cái mà nàng nghĩ có lẽ là để lau cơ thể. Iris giặt sạch nó rồi bước ra ngoài, nâng chân gã lên, lau từng kẽ ngón chân một.

An dường như đã mệt đến độ quên mất mang dày mà chạy đến chỗ nàng. Iris nghĩ, lại quên mất một chuyện gã chạy đến chỗ nàng - chủ nhân một tiệm hoa vừa chuyển đến chứ không phải là những căn nhà bên cạnh.

Nàng lặp đi lặp lại việc giặt khăn và lau chân gã đến khi cảm thấy đã sạch mới đưa toàn bộ thân thể gã lên giường.

Iris liếm môi, cảm nhận được vị tanh của máu tan vào trong miệng.

- Xin lỗi anh, anh có thể trách tôi sau cũng được.

Nói xong, Iris dần cởi bỏ từng thứ đồ ướt trên người An, chỉ đến khi chỉ còn chiếc quần lót thể thao màu đen gã đang mặc, tay nàng mới khựng lại giữa không trung, nàng nhìn An mơ màng, mày nhíu chặt, do dự một lúc, nàng hạ tay xuống.

Nàng quay về phòng tắm, lấy một chiếc khăn màu xám, giặt sạch rồi lại quay về lau người cho An. Tiếp tục chăm sóc cẩn thận cho gã như vừa rồi, nàng nhìn gã thở mạnh từng đợt mà đau xót.

Gã gầy, hơn nàng tưởng.

Dù nàng trước đó cũng đã cảm nhận như thế khi ngắm nhìn gã trong tiệm hoa, nhưng bây giờ khi không còn lớp áo quần nữa, khi toàn bộ cơ thể của gã đã phơi bày trước mắt, nàng chỉ thấy có thứ gì đó mặn chát đang gặm nhấm lấy linh hồn mình.

Nàng đột nhiên cảm thấy thực khó thở.

Iris mang tâm trạng tệ dần, lắng xuống như cơn mưa rào rồi tiếp tục chăm sóc gã. Nàng chỉ mặc cho gã một chiếc áo sơ mi, vì Iris nghĩ có lẽ gã sẽ cảm thấy nóng và bức bối, nàng thay ga giường ướt, trải tạm chăn và đắp một chiếc chăn khác lên cho An. Khi cuối cùng đặt lên cho gã chiếc khăn màu xanh lá lên trán, nàng mới xuống bếp để nấu cháo cho người trước mắt.

Sau khi tìm được bếp, Iris nghĩ có lẽ nàng đã biết được lý do gã gầy đến như thế khi nhìn tủ lạnh trống không, chỉ lẻ tẻ vài thứ hoa quả cùng đồ ăn nhanh.

Nàng thở dài, rồi ra ngoài, mang theo ô.

Lúc đó là 8:30 tối.

Một lúc sau, nàng trở về là vào 9:32.

Trên tay Iris nặng trĩu, nàng mang bốn túi lớn nhỏ.

Nàng đem đồ vào, đặt từng thứ trong bao vào tủ lạnh, một lúc sau chiếc tủ lạnh trống không đã đầy ắp.

Iris thấy vậy, mắt nâu hơi híp lại, cong lên.

Nàng sau đó bắt đầu nấu cháo.

Trong lúc chờ đợi hầm xương, nàng lại lên tầng tiếp tục thay nước cho An, bồi gã uống thuốc, dịu dàng an ủi gã.

Trong suốt quá trình được nàng chăm sóc, An đôi lúc cựa quậy rồi thu mình vào người nàng như tìm kiếm hơi ấm, đôi lúc lại lầm bầm rên rỉ trong miệng. Lần nàng ngỡ ngàng nhất là những giọt nước mắt sinh lý chảy ra từ hàng mi đen của gã, Iris sảng sốt lau đi rồi ru gã cho đến khi An chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau lại tiếp tục quay lại nấu cháo.

Cùng với nấu cháo, Iris vắt cam thành nước, nàng nghĩ có lẽ gã nên thêm chút vị chua. Nàng không ốm nhiều, nhưng mỗi lần đều là muốn liệt trên giường. Nên Iris dựa vào đó để làm cốc nước cam này.

Iris chạy lên xuống liên tục như thế cho đến khi thấy gã đã ổn định hơi thở mới an tâm xuống bếp luôn.

11:31.

An đau nhức cơ thể, hai mi mắt nặng trĩu dần kéo lên, những hình ảnh mờ đục trước mắt trở nên rõ ràng. Gã nhìn lên trần nhà sơn trắng, không khó để nhận ra đây là nhà mình. An gắng sức đem cơ thể mệt lả nâng lên, dùng hết sức ngồi dậy, tựa vào đầu giường, bần thần nhìn vào bức tranh trước mặt.

Gã như thế một lúc đến khi nghe 'cách' một tiếng, An mới giật mình khẽ rồi quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Ánh mắt xám của gã bắt đôi mắt nâu của nàng. Gã sững lại một chút, Iris cũng hơi mở lớn mắt, rồi nheo lại, cười.

- Tỉnh rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro