Phần 1
-- Lạc Uyên! Lạc Uyên! Mày chết đâu rồi?
Tiếng chửi mắng chanh chua của người phụ nữ vang khắp căn nhà. Lạc Uyên vừa nghe thấy, liền ba chân bốn cẳng chạy từ trên phòng xuống.
-- Dạ, dì gọi con?
"Chát!"
Vừa đặt chân xuống, cô đã hứng trọn một cái tát khiến cả cơ thể nằm gục dưới nền nhà. Gò má ửng lên đỏ ửng và đau rát, khóe mắt cũng bắt đầu ngấn nước. Dì của cô cảm thấy chưa hả dạ, liền đem chiếc bóp tiền cầm trên tay quăng thẳng vào mặt cô, không tiếc lời chửi mắng.
-- Con khốn, mày ăn cắp tiền của tao. Tao nuôi báo mày bao nhiêu năm, để giờ mày ăn cắp của tao à? Đồ thứ hư thân mất nết!
-- Dì ơi, con không có, con không có lấy tiền của dì!
Vừa nói Lạc Uyên vừa nắm lấy ống quần của dì, nước mắt cũng chảy ướt đẫm. Nhưng dì của cô lại thuận chân mà đạp cô một cái khiến cô ngã xuống.
-- Tao còn lạ gì cái ngữ như mày nữa. Mẹ mày mất sớm nên không dạy mày, để mày thành ra như này đây.
Nói rồi, dì đi đến bàn, cầm cây roi quất liên tục vào thân thể bé nhỏ của cô. Mỗi lần hạ roi, bà ta liền không tiếc lời mắng chửi:
-- Đồ ăn cắp!
-- Thứ tiện nhân!
Lạc Uyên như một con chim non bị gãy cánh, chỉ biết co rút người mà chịu đựng.
Mấy năm rồi, từ lúc ba cô đưa dì và em gái cô về sống chung, đã có mấy ngày cô được yên thân. Bọn họ thay nhau hành hạ, móc nhiếc cô. Vốn dĩ cô không có mẹ, chỉ biết im lặng mà chịu đựng. Vết thương mới đè lên những vết thương cũ, đau đớn biết bao.
Trong căn nhà này chỉ có ba cô là thương cô và bảo vệ cô, nhưng bây giờ ông suốt ngày bận rộn với công việc, chẳng còn thời gian để hỏi hang cô được một câu. Bây giờ cô biết than khóc được với ai đây?
[...]
Ba cô vừa về nhà không lâu thì lại chuẩn bị cho một chuyến đi công tác xa khoảng 1 tuần, cô biết sắp tới cô sẽ phải chịu những trận đòn cay nghiệt của dì, nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy sợ hãi, người cô run lên, khóe mắt cay cay những giọt nước mắt chua xót, có lẽ đôi mắt này đã quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một ngày tồi tệ đã qua, lại bắt đầu một ngày mệt mỏi khác, đối với cô ngày nào cũng như ngày nào, không lúc nào cô được yên thân cả, mặc dù không làm gì sai nhưng dì của cô luôn tìm lí do để mắng riếc cô, có làm như vậy thì bà ta mới hả dạ.
[...]
Vài ngày sau, cô bất chợt đi ngang qua nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện của dì với một người lạ. Người lạ đó là giọng của chú công an.
-- Chào. Chị có phải là vợ của ông Thẩm không? Phiền chị đến sở cảnh sát ngay lập tức.
...
Còn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro