Chương 1:Gửi Gấm Bản Thân Nơi Xa
Trong căn nhà nhỏ nằm ở cuối con đường đất, tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo của mùa đông. Những bức tường bong tróc loang lổ và mùi ẩm mốc ám vào không gian chẳng thể xua tan nổi. Căn nhà vốn đã nhỏ hẹp lại càng trở nên ngột ngạt bởi những tiếng quát tháo, chửi bới của người đàn ông đang ngồi vắt chân trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp ở giữa nhà.
Mộc Kiều Nhi, cô bé 16 tuổi, đứng lặng lẽ trong góc bếp. Đôi bàn tay nhỏ bé chai sạn vì công việc nặng nhọc đang rửa sạch những chiếc bát đĩa cũ kỹ. Cô không dám ngẩng đầu lên, nhưng tai vẫn không bỏ sót một lời nào từ những câu chửi bới của cha mình.
"Con nhỏ đó giữ nó ở đây cũng chỉ tốn cơm tốn gạo! Nuôi lớn chừng này rồi, để nó đi kiếm tiền phụ gia đình đi! Học hành cái gì? Phí phạm!" Người đàn ông vung tay làm đổ cả chén trà, nhưng ông không thèm để ý. Ánh mắt đục ngầu vì men rượu hướng về phía mẹ Kiều Nhi.
Mẹ Kiều Nhi, người phụ nữ nhỏ bé với đôi mắt thâm quầng và gương mặt khắc khổ, đứng co rúm ở góc nhà. Bà lặng lẽ nhặt lại chén trà đổ xuống sàn, giọng nói run rẩy như một tia hy vọng mong manh:
"Nó còn nhỏ... Mình để nó học nốt cấp ba, sau này có nghề nghiệp đàng hoàng thì mới không khổ như tôi, như ông..."
Nhưng câu nói chưa kịp dứt,cha Kiều Nhi đứng dậy cắt ngang câu nói của Mẹ Kiều Nhi bởi tiếng quát:
"Đủ rồi! Bà tưởng tôi không biết bà đang nghĩ gì sao? Muốn nó học để nó bỏ mặc tôi? Tôi nói bà biết, đứa con gái đó không có tương lai gì đâu! Mai tôi gửi nó đi, để nó sống ở nhà anh Mộc Đức. Anh tôi giàu, ông ấy sẽ lo được cho nó! Vả lại còn nhận được tiền,anh tôi cũng có thêm người làm không phải là vẹn cả đôi à?"
Kiều Nhi nghe những lời đó mà lòng thắt lại. Cô không thể cãi lại cha, cũng không thể làm gì khác ngoài việc nén nước mắt và tiếp tục rửa bát. Cô đã quen với những trận mắng chửi vô cớ, những lần cha say xỉn về đập phá đồ đạc,quen với những vết bầm tím trên tay mẹ và cô,quen những lần mẹ và cô bị đổ máu do người cha trước mặt gây ra. Nhưng việc bị coi như một món hàng, bị cha định đoạt cuộc đời một cách lạnh lùng, khiến cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.
---
Buổi tối hôm đó, khi ánh đèn dầu lập lòe trong căn nhà, mẹ cô lặng lẽ bước đến bên giường cô nằm. Bà ngồi xuống, vuốt mái tóc dài của con gái, giọng nói trầm thấp:
"Con gái, mẹ xin lỗi... Mẹ đã không bảo vệ được con."
Kiều Nhi quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ. Cô biết mẹ đã chịu đựng rất nhiều để bảo vệ cô khỏi những cơn thịnh nộ của cha. Những vết bầm tím trên tay mẹ là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó. Nhưng cô không trách mẹ, bởi cô biết mẹ yêu thương cô hơn cả bản thân mình.
"Mẹ, mẹ đừng khóc. Con đi rồi mẹ sẽ bớt khổ hơn. Ít nhất, con sẽ không phải chứng kiến cảnh cha làm mẹ đau nữa," cô nói, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh.
Mẹ cô không trả lời, chỉ siết chặt tay con gái. Ánh mắt bà tràn đầy nỗi đau, như muốn khắc ghi hình bóng con gái trước khi phải rời xa.Cả hai mẹ con nằm ôm nhau chẳng ai muốn xa nhau,hổ dữ không ăn thịt con huống chi là nhìn đứa con gái mình đứt ruột đứt gan sinh ra lại bị đem bán cho một người khác,mẹ Kiều Nhi chỉ biết ôm đứa con gái của mình vào lòng chẳng biết làm gì hơn
---
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Kiều Nhi đứng trước ngôi nhà nhỏ với một chiếc túi vải cũ kỹ đựng toàn bộ đồ đạc của cô,trong túi vải ấy chỉ vỏn vẹn 3 bộ đồ cũ kỹ. Cha cô đứng bên cạnh, miệng vẫn lẩm bẩm những lời khó nghe.
"Đi đi, đến đó mà sống tốt. Đừng có làm mất mặt tao!"
Cô không nhìn ông, chỉ cúi đầu bước lên chiếc xe buýt đang chờ. Mẹ cô đứng ở cửa, ánh mắt dõi theo từng bước chân của con gái. Đó là lần đầu tiên, và có lẽ là lần cuối cùng, cô nhìn thấy mẹ khóc nức nở như vậy.
Chiếc xe buýt cũ kỹ bắt đầu lăn bánh, mang theo Kiều Nhi đến một nơi xa lạ, bỏ lại sau lưng tất cả những đau khổ mà cô đã chịu đựng. Nhưng trong lòng cô, nỗi đau không hề giảm đi, chỉ chuyển thành một hình thức khác – sự sợ hãi và lo lắng cho tương lai mờ mịt phía trước.Nỗi nhớ mẹ lo lắng cho người mẹ ở nhà sẽ bị người cha ấy đánh đập,tay Kiều Nhi nắm chặt lấy túi vải
---
Ngồi trên xe, Kiều Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cảnh vật lướt qua nhanh chóng. Trong đầu cô vang lên những câu hỏi không có lời đáp:
"Nhà ông Mộc Đức sẽ như thế nào? Ông ấy có tốt không? Còn con trai của ông ấy thì sao?"
Cô không dám hy vọng nhiều, bởi cô đã quen với việc hy vọng chỉ mang lại thất vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn mong rằng chuyến đi này sẽ mang lại một khởi đầu mới, dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời tăm tối của mình.
Từ lúc bước lên chuyến xe buýt này lòng cô đã nảy sinh một mục tiêu là phải thay đổi cuộc đời vận mệnh khó khăn của bản thân và mẹ, không thể cứ im lặng mà chịu những điều tồi tệ ấy,cô còn tương lai còn người mẹ đang nhung nhớ chờ cô quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro