Chương 2
Ngày hôm sau, nhà họ Lý lập tức nhờ một vị lão tướng có mối giao tình với cả hai nhà, trịnh trọng tới cửa làm mai.
Vị lão tướng này là chiến hữu già của tổng tư lệnh Trương, quyền cao chức trọng, bình thường đối nhân xử thế rất chính trực nghiêm minh, nhưng lúc này nhắc đến Lý Ý, lại hiếm khi thấy thao thao khen ngợi không thôi, cuối cùng dành cho hắn tám chữ: Tuổi trẻ hứa hẹn, tiền đồ thênh thang.
Lão tướng cười tủm tỉm nhìn Trương Phác Ngôn, bỗng nói: "Phác Ngôn, cháu từ nhỏ đã chín chắn, bác thấy mấy thanh niên đồng lứa với cháu, tính ra chỉ có thằng nhóc nhà họ Lý còn có thể xứng đôi."
Mọi người nghe vậy đều cười, Trương Phác Ngôn cũng tự nhiên phóng khoáng khẽ mỉm cười.
Tiếp đó mấy bậc bề trên muốn bàn một vài chuyện cô không tiện góp mặt, bèn lanh lợi đứng dậy rời đi. Lúc lên lầu, làn váy dài dài tao nhã nâng trong tay, xinh đẹp tựa như cánh bướm lay động.
Chỉ là cánh bướm cũng mỏng manh như vải vóc, bị những ngón tay thon dài ấy nắm chặt, đã lặng lẽ thay đổi dáng hình.
Lão tướng vừa đi khỏi, Trương phu nhân vội vã chạy lên lầu. Khi bà đẩy cửa bước vào, Phác Ngôn đang ngồi trước gương trang điểm, cầm một chiếc lược ngọc mượt mà, tỉ mỉ chải mái tóc dài mềm mại.
Trương phu phân ngồi xuống bên giường, cười đến sung sướng: "Phác Ngôn, con đã gặp Lý Ý chưa?"
Trương Phác Ngôn khẽ gật đầu, bình thản "dạ" một tiếng.
"Vậy con cảm thấy cậu ta ... thế nào?" Trương phu nhân quan sát vẻ mặt của con gái rượu trong gương, dè dặt hỏi.
Chiếc lược ngọc trong tay Phác Ngôn bỗng khựng lại.
Em gái Phác Ngọc tuy tuổi hãy còn nhỏ, nhưng đã định với người ta rồi, Tần Uẩn vốn được coi như con rể, là một nhân vật nổi trội có một không hai trên thương trường thành phố C, đối với Phác Ngọc vừa gặp đã yêu, tình cảm sâu đậm.
Vì Tần Uẩn là con trưởng nên một năm nay nhà họ Tần lúc nào cũng thúc giục mau chóng bàn việc hôn sự, mà nhà họ Trương, bởi trên Phác Ngọc vẫn còn Phác Ngôn chưa tính kết hôn, cứ chần chừ lần lữa mãi.
Tâm tư của mẹ, Trương Phác Ngôn hiểu rất rõ.
Nhưng nhớ tới cậu em rể Tần Uẩn, gần như ngay lập tức, trước mắt cô lại một lần nữa hiện lên nụ cười tựa gió xuân ấy tối qua.
Trái tim bỗng kết một tầng băng, mỏng manh đè nén ngọn sóng trào dâng nơi tận cùng trái tim.
Mà rìa băng mảnh ấy, sắc bén như dao, cắt vào lồng ngực cô, vừa buốt giá lại vừa đau đớn.
"Rất được," Ngón tay cô khẽ động, lại tiếp tục chậm rãi chải mái tóc đen nhánh, "Con gả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro