
Judebra: Tháng tư (2)
Tháng Tư, cái tháng mà người ta thường nói đến những lời nói dối vụn vặt, thế mà lại trở thành chứng nhân cho một tình yêu thật đẹp, thật ngọt ngào giữa tôi và anh.
Một chàng trai với nụ cười tỏa nắng, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời mùa xuân.
Anh đến bên tôi như một cơn gió lạ, thổi tan đi những muộn phiền, u ám trong lòng. Mang đến cho tôi những giai điệu tươi vui, những bản nhạc rộn ràng, những sắc màu rực rỡ của cuộc sống.
Tôi, một chàng trai có phần trầm lặng, khép kín, đã bị cuốn hút bởi sự hồn nhiên, trong trẻo của anh. Anh như một tia nắng ấm áp, sưởi ấm trái tim tôi, giúp tôi tìm lại được niềm vui và đam mê.
Tháng Tư năm ấy, những cơn gió xuân còn vương chút se lạnh, thổi bay những cánh anh đào mỏng manh, nhuộm hồng cả một góc trời. Tôi, một kẻ lữ hành đơn độc, dừng chân dưới tán cây anh đào cổ thụ, ngỡ ngàng trước khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Và rồi, tôi thấy anh.
Anh ngồi đó, bên cây đàn piano đen bóng, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn, tạo nên một bản nhạc du dương, ngọt ngào như rót mật vào tai. Từng nốt nhạc vang lên, hòa quyện với tiếng gió xào xạc và tiếng chim hót líu lo, tạo nên một bản hòa tấu mùa xuân tuyệt diệu.
Tôi đứng lặng người, như bị thôi miên bởi vẻ đẹp thanh khiết của anh và tiếng đàn mê hoặc.
Anh có một vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát, như một bức tranh thủy mặc. Mái tóc đen bay nhẹ trong gió, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời tâm sự, và nụ cười hiền hòa như ánh nắng ban mai. Anh say sưa với tiếng đàn, không hề hay biết sự xuất hiện của tôi.
Tôi đứng đó, ngắm nhìn anh, trái tim rung động trước vẻ đẹp ấy. Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu, cho đến khi tiếng đàn ngừng lại và anh quay sang nhìn tôi.
"Cậu đứng đó lâu như vậy, có phải vì đã thích giai điệu tôi đàn hay không?", anh hỏi, giọng nói ấm áp như tiếng đàn piano.
Tôi bối rối, không biết phải trả lời thế nào. Tôi chỉ biết gật đầu, và rồi anh mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Tôi tên là Brahim Diaz, còn cậu?", anh hỏi.
"Em là Jude Bellingham", tôi đáp.
"Cậu có thích nghe nhạc không?", anh hỏi tiếp.
Tôi lại gật đầu.
"Vậy thì, tôi sẽ chơi cho cậu nghe một bản nhạc nhé", anh nói, và rồi anh lại đặt tay lên phím đàn.
Tiếng đàn piano lại vang lên, lần này là một bản nhạc vui tươi, rộn ràng như tiếng chim hót. Tôi ngồi xuống dưới gốc cây anh đào, lắng nghe tiếng đàn của anh.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại ánh hoàng hôn đang dần nhuộm tím chân trời. Những cánh hoa anh đào mỏng manh như dát vàng, lấp lánh dưới ánh chiều tà, tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng.
"Màn đêm sắp buông rồi, tôi phải đi thôi", anh nói.
Một thoáng hụt hẫng len lỏi trong lòng, tôi không muốn khoảnh khắc này vụt tan. Vậy mà không ngờ anh lại nói.
"Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nhé."
Trong tiếng gió rì rào, lời hẹn ước bật ra khỏi môi tôi, nhẹ nhàng và đầy mong đợi:
"Được, mai gặp lại."
Dưới tán anh đào mỗi chiều tà, công viên trở thành nơi ta tìm về, nơi những tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau.
Anh đàn, tôi nghe, những mẩu chuyện đời thường, từ cơn mưa bất chợt đến giai điệu tình cờ, cứ thế tuôn trào.
Tháng Tư, tháng của những lời dối gian, vậy mà tình ta lại là một khúc ca chân thật. Chẳng cần thề non hẹn biển, chỉ cần ánh mắt trao nhau, nụ cười rạng rỡ, bàn tay siết chặt.
Tình yêu này, giản đơn mà sâu sắc, như những cánh anh đào nở rộ giữa đời.
Khi những vệt sáng đầu tiên của đèn đường len lỏi giữa màn đêm, tháng Tư dịu dàng, như ôm trọn lấy khung cảnh hẹn hò của đôi ta. Tôi thổ lộ lòng mình dưới tán anh đào, và nụ hôn đầu tiên khẽ chạm, ngọt ngào như cánh hoa đào, ấm áp như nắng xuân, in sâu vào trái tim, như một dấu ấn không thể phai mờ.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, và chỉ còn lại hai ta, hòa quyện vào nhau trong một bản tình ca không lời.
Ánh trăng non lơ lửng, rọi chiếu xuống những cánh anh đào lay động trong gió. Tiếng đàn piano anh vọng lại, du dương, trầm ấm, kể câu chuyện tình yêu lãng mạn. Tôi tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, lắng nghe nhịp tim rộn ràng.
Chẳng cần lời, chỉ im lặng tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào. Tôi biết, từ giây phút này, cuộc đời tôi mãi gắn liền với anh. Tình yêu ta, như đóa anh đào, mỏng manh mà mãnh liệt, sẽ mãi nở rộ trong tim.
Những ngày tháng Tư sau đó, tình yêu của chúng tôi như một bản nhạc không lời, du dương và ngọt ngào.
Dưới những tán anh đào rực rỡ, như lạc vào một thế giới cổ tích, ta cùng nhau dạo bước.
Tiếng đàn anh, lời ca em, hòa quyện vào nhau, tạo nên khúc nhạc tình yêu.
Những bữa cơm đạm bạc, những buổi chiều cùng nhau đọc sách, những đêm dài tâm sự, ta cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc đời thường, những niềm vui bình dị như mật ong, những nỗi buồn thoáng qua như mưa phùn.
Ta cùng nhau xây dựng một thế giới chỉ có hai ta, nơi tình yêu và sự tin tưởng là ngôn ngữ duy nhất.
Một chiều hoàng hôn, tôi dẫn anh đến ngọn đồi nhỏ quen thuộc, nơi bầu trời nhuộm đỏ rực rỡ, như một bức tranh sơn dầu khổng lồ. Gió nhẹ lay động những ngọn cỏ xanh mướt, mang theo hương thơm dịu dàng của đất trời. Chúng tôi đứng cạnh nhau, lặng ngắm khung cảnh hùng vĩ ấy, lòng tràn ngập một cảm xúc khó tả.
Tôi quỳ một chân xuống, như một hiệp sĩ trao lời thề nguyện, nắm lấy bàn tay anh, bàn tay ấm áp và dịu dàng.
"Anh có muốn cùng em viết nên một bản tình ca bất tận, đi qua những mùa xuân tươi mới, hạ rực rỡ, thu vàng lãng đãng, và đông ấm áp, để tình yêu ta mãi xanh tươi như những cánh anh đào không?"
Giọng nói của tôi run run, như thể sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng có thể phá vỡ khoảnh khắc thiêng liêng này.
Tôi biết lời cầu hôn này khá sến súa, nhưng mà...
Đôi mắt anh rưng rưng, ánh lên niềm hạnh phúc vỡ òa, pha lẫn chút ngỡ ngàng, như hai viên ngọc bích lấp lánh, phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ.
Anh im lặng, bờ môi run run, như thể đang cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn.
"Anh...anh đồng ý", anh khẽ nói, giọng nói nghẹn ngào, như thể có một viên đá mắc kẹt trong cổ họng, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt hạnh phúc, nhưng không thể ngăn chúng trào ra.
Nụ cười anh rạng rỡ, xua tan cả màn đêm, như ánh mặt trời ló dạng sau cơn mưa. Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay anh, chiếc nhẫn bạc giản dị, nhưng chứa đựng cả tình yêu và sự chân thành của tôi.
Chúng tôi trao nhau nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn của tình yêu và sự hứa hẹn, như lời hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng.
Ngày cưới của chúng tôi, một ngày tháng Tư rực rỡ, như một giấc mơ thành hiện thực, dưới tán cây anh đào quen thuộc. Tình yêu của chúng tôi, như một đóa hoa anh đào, nở rộ rực rỡ, thăng hoa trong ngày trọng đại.
Sống bên nhau, ta cùng nhau vun đắp tình yêu, trân trọng từng khoảnh khắc. Tình yêu của chúng ta, như một đóa anh đào, tinh khôi và rực rỡ, biểu tượng cho tình yêu của chúng ta, mãi nở rộ trong tim, như một lời thề nguyền vĩnh cửu.
Tháng Tư, cái tháng của những lời nói dối, nhưng tình yêu của chúng tôi lại là một lời nói thật đẹp. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những ngày tháng tươi đẹp, cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.
Tháng Tư, cái tháng mà tình yêu của chúng tôi bắt đầu, và cũng là cái tháng mà tình yêu của chúng tôi mãi mãi được khắc ghi trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro