CHƯƠNG 4
6.
Thẩm Tông Thanh làm việc rất dứt khoát.
Những việc anh đã sắp xếp, không thể từ chối.
Ví dụ như bây giờ, anh lái xe một mạch đến dưới lầu khu chung cư của tôi.
Anh xuống xe, mở cửa cho tôi.
Cơn mưa bên ngoài có xu hướng ngày càng lớn.
Mưa bụi dày đặc, rơi trên mặt, dần dần không mở mắt được. Tôi muốn bung dù, nhưng bị anh kéo đi về phía trước.
"Chỉ vài bước chân, đừng lãng phí thời gian."
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, lòng bàn tay anh áp vào cổ tay tôi. Nóng đến nỗi tôi nổi da gà khắp người.
Tôi sống ở tầng ba, ban đầu là vì ham rẻ nên mua tầng thấp.
Không ngờ bên ngoài cửa sổ lại có một cây long não. Cảnh đẹp vô cùng.
Nhưng bây giờ, tôi hận không thể mua ở tầng hai mươi ba, tốt nhất là thang máy bị hỏng. Để Thẩm Tông Thanh không đủ kiên nhẫn leo lên, anh sẽ lập tức quay về.
Đứng trước cửa, Thẩm Tông Thanh buông tay tôi ra.
"Mở cửa."
Hành lang rất tối, đèn cảm ứng đã hỏng từ lâu.
Tôi nhân cơ hội lề mề giả vờ tìm chìa khoá.
"Nhanh lên."
Giọng điệu của Thẩm Tông Thanh hơi trầm. Không phải đang tức giận. Nhưng lại khiến tay tôi run lên.
Thông thường, anh nói chuyện với giọng điệu này là khi trên giường lúc tôi khóc đến mức anh không chịu nổi nhưng anh lại không làm gì được tôi, anh sẽ nói: "Đừng khóc nữa, tôi sẽ cố gắng nhanh lên."
Chìa khoá nhắm vào ổ khoá. Cạch một tiếng, chưa kịp rút chìa khoá ra, Thẩm Tông Thanh đã nhanh chóng đẩy cửa, ôm eo tôi đưa vào trong nhà.
Nụ hôn nồng nàn ngay sau đó rơi xuống. Hạt mưa hối hả đập vào cửa sổ. Thậm chí, Thẩm Tông Thanh còn chưa kịp bật đèn.
Ở lối vào, bộ vest đắt tiền của anh bị tôi giẫm dưới chân.
"Sàn nhà lạnh, không đứng vững thì ôm chặt."
Anh không cho tôi cơ hội mở lời. Anh nâng chân tôi lên, chen vào giữa. Sức lực quá chênh lệch, tôi không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh. Phản ứng của cơ thể nhanh hơn não bộ. Những hình ảnh thân mật đáng xấu hổ theo nụ hôn của anh, dần dần được gợi lên. Xa cách quá lâu, tôi gần như quên mất sự bá đạo của anh.
Cho đến khi không khí trong miệng bị anh cướp sạch, bàn tay lớn men theo mép áo len thăm dò lên trên, tôi mới hoàn hồn, vội vàng giữ tay anh lại.
"Không được!"
"Cứng miệng."
Tôi không nhịn được nữa, cắn vào đầu lưỡi anh.
Thẩm Tông Thanh đau đớn lùi lại, anh khẽ hít một hơi.
Tôi nhân cơ hội đẩy anh ra, sửa sang lại cổ áo xộc xệch, đưa tay lau môi.
"Anh Thẩm! Có gì thì từ từ nói, anh như vậy... rất bất lịch sự!"
Trong bóng tối, Thẩm Tông Thanh thở hổn hển, áp sát tôi hỏi: "Cô Chung không từ mà biệt, biệt tích suốt ba năm, chơi đùa tôi chán rồi, giờ bắt đầu nói chuyện lịch sự?"
Tôi đẩy ngực anh ra, cố gắng dành cho mình chút không gian để thở.
"Anh Thẩm! Mối quan hệ của chúng ta vốn đã khó nói, anh đã giúp tôi khi tôi cần, tôi rất biết ơn anh. Nhưng ba năm qua, tôi... tôi cũng đã hết lòng hết dạ, chúng ta huề nhau! Nếu anh thấy thiệt thòi, tôi có thể trả lại tiền cho anh."
Môi Thẩm Tông Thanh áp vào cổ tôi mơn trớn, giọng nói khàn khàn.
"Cô Chung thích nói chuyện giao dịch như vậy, tôi có một đề nghị hay, chỉ cần em đồng ý, một nửa tài sản của nhà họ Thẩm đều là của em. Tôi cần một người phụ nữ trong sạch phù hợp để kết hôn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cô Chung là hợp khẩu vị của tôi nhất."
Tôi lập tức xấu hổ, không cần suy nghĩ đã muốn từ chối.
Cửa đột nhiên bị gõ, một giọng nói thiếu niên trong trẻo vang lên.
"Chị Niệm, chị có nhà không? Em vừa nghe thấy tiếng bước chân chị lên lầu, hôm nay trời lạnh quá, em định nấu lẩu, cùng ăn chút nhé?"
Là Lâm Việt ở đối diện. Vừa tốt nghiệp đại học, là một cậu em trai rất nhiệt tình.
Tôi vừa định trả lời. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Tông Thanh bóp cằm tôi, giọng nói đột nhiên lạnh lùng.
"Cậu ta thuộc giống chó sao? Còn biết nhận ra tiếng bước chân? Chung Niệm, tôi đối xử với em không tệ, em thì hay rồi, phủi mông rồi không nhận người, ba năm này, chúng ta nên tính sổ rõ ràng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro