Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

5. 

Sau đó, tôi mới biết trong thẻ có ba triệu tệ. Tôi chưa kịp hỏi anh là có ý gì.

Ngày hôm sau Thẩm Tông Thanh đã xuất hiện tại bệnh viện. 

Anh tự mình đến thăm mẹ tôi. 

Khi anh hỏi bác sĩ chủ trị về tình hình bệnh, mẹ tôi lặng lẽ nắm lấy tay tôi hỏi: "Niệm Niệm, cậu ấy là ai? Mẹ thấy thằng bé này không tồi, nói năng chững chạc, đáng tin cậy. Con hãy nắm bắt cho tốt, mẹ cũng yên tâm." 

Giọng bà không nhỏ, khiến Thẩm Tông Thanh liếc nhìn. 

Tôi chạm mắt anh, ngay lập tức đỏ mặt. "Mẹ! Mẹ nói linh tinh gì vậy? Anh ấy là sếp của con!" 

Thẩm Tông Thanh đột nhiên lên tiếng: "Bác gái, nếu bác không phiền, cháu sẽ sắp xếp chuyển viện cho bác. Cháu biết một chuyên gia về điều trị tuyến tụy, vừa rồi đã gửi bệnh án cho ông ấy xem, bên đó khuyên nên chuyển viện càng sớm càng tốt." 

Nghe thấy có hy vọng, tôi kích động đứng dậy. "Thật sao?" 

Thẩm Tông Thanh liếc nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười nhạt. "Ừ, chỉ cần bác gái đồng ý." 

Tôi nắm chặt tay mẹ, mắt rưng rưng. "Mẹ, con đã nói là trời không tuyệt đường người. Đừng bỏ cuộc, mẹ nhất định sẽ khỏi bệnh!" 

Sau khi tiễn bác sĩ chủ trị, Thẩm Tông Thanh dựa vào cửa nhìn tôi. 

Mẹ tôi ra hiệu cho tôi. "Nhanh đi tiễn sếp của con, cậu ấy đang đợi con." 

Vì tâm trạng vẫn còn đắm chìm trong niềm vui, bước chân tôi đi về phía anh cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. 

Tại bãi đậu xe. Tôi đứng bên xe, cúi đầu chào Thẩm Tông Thanh. 

"Anh Thẩm, thật sự cảm ơn anh." 

Anh ừ một tiếng, hất cằm về phía tôi. "Nói trên xe." 

Tôi dè dặt ngồi vào ghế phụ. 

Trong xe rộng rãi, nhưng có anh ở đó, tôi không khỏi căng thẳng. 

Thẩm Tông Thanh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. "Chung Niệm, ba ngày nữa tôi có một buổi tiệc rượu, cô đi cùng tôi. Quần áo tôi sẽ chuẩn bị cho cô." 

Tôi gật đầu, nói được. 

Chỉ là tiệc rượu thôi, cùng lắm thì tôi chuẩn bị thuốc giải rượu trước. Anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, dù có uống đến nôn ra máu, tôi cũng phải đi. 

Anh thắt dây an toàn, thong thả bổ sung thêm một câu: "Kết thúc tiệc rượu thì đi cùng tôi, không cần quay lại bệnh viện." 

Tôi ngay lập tức tái mặt. Cổ tôi cứng đờ, không dám nhìn anh. 

Biết ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro