
Chương 35:
Phó Chân liền hỏi Giang Hằng Thù: "Nơi nào không tồi?"
Giang Hằng Thù nghĩ nghĩ, trả lời: "Cốt truyện không tồi, diễn viên cũng được."
Tuy rằng lúc Phó Chân quay chụp bộ 《 Xuân Hoa Sơn 》 chọn diễn viên đều là người mới, nhưng kỹ thuật diễn của bọn họ so với rất nhiều tiểu sinh lưu lượng tốt hơn rất nhiều.
"So với bộ phim chúng ta xem lúc Tết Nguyên Đán thì sao?"
Giang Hằng Thù nhớ lại một chút, bộ phim điện ảnh kia có những tình tiết gì anh không nhớ nổi, vì vậy Giang Hằng Thù liền trả lời: "Hiệu ứng đặc biệt không tồi."
Phó Chân lại hỏi Giang Hằng Thù đánh giá của anh với bộ điện ảnh này, phát hiện Giang Hằng Thù có thể tìm ra hai cái ưu điểm, cậu thuyết phục mình tiếp tục hỏi thử xem thế nào, lúc này Phó Chân mới ý thức được để Giang Hằng Thù tới đánh giá 《 Xuân Hoa Sơn 》 có lẽ là quá sai lầm.
Người xem như Giang Hằng Thù là loại hình mà mấy đạo diễn có có tỉ suất xem thấp thích nhất.
Nhưng Phó Chân vẫn chưa buông tay, cậu lại hỏi Giang Hằng Thù: "Anh có thể xếp thứ tự cho bộ điện ảnh này không?"
Giang Hằng Thù nghiêm túc tự hỏi vài phút, cho ra đáp án phi thường đáng tiếc chính là, 《 Xuân Hoa Sơn 》 chiếm vị trí thứ hai.
Phó Chân cảm thấy thật thất bại, chẳng lẽ《 Xuân Hoa Sơn 》lại chẳng bằng một bộ phim không đến năm điểm trên douban ư, nhưng có lẽ sở thích của mỗi người không giống nhau, mà cũng có lẽ Phó Chân chờ mong quá nhiều đối với Giang Hằng Thù, không có biện pháp tiếp thu kết quả này, hỏi: "Vì cái gì bộ kia lại xếp trước?"
Giang Hằng Thù: "Bởi vì ngày đó xem cùng em."
Tuy rằng những lời này nghe thực ngọt ngào, nhưng Phó Chân không có bị lời nói ngon ngọt mê hoặc, cậu nói: "Hôm nay bộ《 Xuân Hoa Sơn 》 chúng ta cũng xem cùng nhau mà."
Giang Hằng Thù lắc lắc đầu: "Không giống nhau."
Ngày tết Nguyên Đán đi xem phim kia, tâm tư của bọn họ không đặt vào phim điện ảnh, anh có thể nhận được Phó Chân vẫn luôn nhìn mình, Phó Chân cho rằng anh đang chuyên tâm xem điện ảnh, kỳ thật trong lòng anh cũng giống như Phó Chân.
Anh một bên nói, một bên duỗi tay đem Phó Chân ôm vào lồng ngực, khoảng cách hai người nháy mắt bị kéo gần, hơi thở ấm áp của Giang Hằng Thù đem Phó Chân bao bọc, bọn họ hướng về tiểu khu đi đến, đi qua hàng cây trụi lủi, bóng dáng hai người gắn bó ở bên nhau.
Phó Chân không muốn hỏi cái gì nữa.
Sau khi về đến nhà, Phó Chân đem túi lạp xưởng mua ở siêu thị lấy, phối hợp thêm chút rau dưa cùng trứng gà, làm một nồi cơm trộn thịt thơm ngát.
Sau khi ăn xong, hai người liền lên phòng ngủ làm việc của mình, nhưng Phó Chân lại không có tâm tình để vẽ, cậu nhớ tới bộ điện ảnh《 Xuân Hoa Sơn 》treo tên của Triệu Kim.
Phó Chân ngồi xuống đối diện Giang Hằng Thù, nhấp môi nhìn anh, cậu rất ít khi lộ ra biểu tình đứng đắn trước mặt Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù buông quyển sách trên tay, lẳng lặng mà nhìn cậu.
Phó Chân hít sâu hai cái, rốt cuộc hạ quyết tâm, cậu hướng Giang Hằng Thù nói: "Giang Hằng Thù, em có một việc phải thú nhận với anh."
Giang Hằng Thù gật gật đầu, không nói gì, chỉ là lẳng lặng mà nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Phó Chân rũ mi mắt xuống, cậu không dám đối diện với Giang Hằng Thù, cậu mở miệng nói về thân thế của mình cho Giang Hằng Thù, cậu kể về ân oán của cậu với Đường Loan Loan, rồi kể về sự yêu mến xen lẫn hận thù đối với cha con Phó Kiến Sâm, Phó Đình, còn có《 Sa Châu ký sự 》 cùng 《 Xuân Hoa Sơn 》.
"......《 Xuân Hoa Sơn 》 là tác phẩm tốt nghiệp em quay từ hai năm trước, sau khi kết ân oán với Đường Loan Loan, liền bị phong sát, không biết Triệu Kim lấy được từ đâu. Mấy ngày tới em muốn đem chứng cứ liên quan tới việc Triệu Kim đánh cắp《 Xuân Hoa Sơn 》toàn bộ thả ra, chỉ là nếu như làm như vậy nhất định sẽ khiến cho Đường Loan Loan chú ý, bọn họ nhất định sẽ giúp Triệu Kim phản công, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp không ít rắc rối, có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh......."
Thanh âm của Phó Chân càng ngày càng nhỏ, tuy rằng cậu không biết Giang Hằng Thù đang làm việc gì, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình làm sẽ làm anh bị Phó Kiến Sâm chèn ép đến chỉ có thể làm việc ở công trường, Phó Chân liền cảm thấy đau lòng.
Kỳ thật như bây giờ cũng rất tốt, cậu với Giang Hằng Thù có nhà của riêng mình, bọn họ có thể hạnh phúc mà sống với nhau cả đời, đây là việc mà sau khi cậu bị đuổi ra Phó gia cũng không dám tưởng tượng.
Chỉ là cậu không cam lòng, bao nhiêu tâm huyết của cậu bị người khác lấy ra chà đạp, nhưng sau một thời gian sẽ có ngày cậu quên đi chuyện này.
Phó Chân thở dài một hơi, hướng Giang Hằng Thù nói: "Thôi, cứ như vậy đi."
Cậu không muốn làm cái gì nữa, chỉ cần có thể bảo hộ gia đình sống thật bình an là được rồi.
Giang Hằng Thù an tĩnh nghe Phó Chân kể lại, chờ đến khi Phó Chân trầm mặc, cậu mới nhẹ giọng hướng Phó Chân nói: "Muốn làm cái gì liền đi làm đi, không cần cố kỵ thay anh, có yêu cầu gì cần hỗ trợ, nói với anh một tiếng là được."
Phó Chân ngẩng đầu, dưới ánh đèn, đôi mắt xanh thẳm của Giang Hằng Thù chiếu rõ ảnh ngược của ngược mình, dưới đấy lòng Phó Chân như được tiếp thêm lực lượng, cậu cảm giác mình không còn nhỏ bé như trước nữa.
Giang Hằng Thù ngồi thẳng thân thể, đem lưng đứng thẳng, lấy một loại tư thế trịnh trọng thời cổ xưa, hướng Phó Chân nói: "Thực xin lỗi, vẫn luôn không chính thức giới thiệu với em."
Phó Chân chớp chớp mắt, bị Giang Hằng Thù ảnh hưởng, cũng đem thân thể ngồi thẳng, cậu nhìn Giang Hằng Thù, không biết kế tiếp Giang Hằng Thù muốn nói cái gì.
"Anh tên gọi Giang Hằng Thù, đến từ Hạc Khê Giang gia, tổ tiên làm buôn bán nhỏ, sau trải qua mấy thế hệ sinh ý dần dần lớn, cha anh là chủ tịch tập đoàn Hạc Minh, mẹ là hiệu trưởng của một trường đại học."
Phó Chân trực tiếp ngây ngẩn cả người, cậu biết điều kiện gia đình của Giang Hằng Thù hẳn là không tồi, nhưng chưa từng nghĩ tới anh đến từ Hạc Khê Giang gia, cậu lúc trước không quan tâm đến sinh ý trong nhà nhưng vẫn nghe đến cái tên Giang gia.
Cậu ngơ ngác mà nhìn mình Giang Hằng Thù trước mặt, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng đến người thừa kế duy nhất của Giang gia sẽ có một ngày làm việc ở cùng công trường với mình, cậu nhớ tới hình ảnh Giang Hằng Thù mỗi ngày mặc bộ quần áo lao động màu xanh, đi khiêng bao cát ở công trường, bây giờ cậu cảm thấy việc đó có chút không chân thật.
Qua một hồi lâu, Phó Chân mới tìm lại được âm thanh của mình, cậu hướng Giang Hằng Thù hỏi: "Anh...... Tại sao anh lại đến công trường làm việc?"
Giang Hằng Thù giải thích: "Đây có thể coi là một bệnh của con nhà giàu. Sau khi tốt nghiệp anh ra nước ngoài làm lính đánh thuê, mấy hôm trước nhận được một nhiệm vụ, đi điều tra vụ án mất tích ở công trường."
Phó Chân như một cây đầu gỗ, sau một lúc lâu mới a một tiếng, như cũ cảm thấy khó tin, thân thể cậu hơi suy sụp, biểu tình hoảng hốt.
"Đúng rồi," Giang Hằng Thù bỗng nhiên lại đã mở miệng, "Anh thu hồi câu nói lúc trước."
"Cái gì?" Phó Chân nhấc lên tinh thần, sợ anh lại nói ra câu kinh người gì nữa.
Giang Hằng Thù cong nhẹ khéo miệng, hướng Phó Chân nói: "《 Xuân Hoa Sơn 》 là hay nhất."
Trong phút chốc Phó Chân nở một nụ cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền, như là một con chó con mới thoát ra khỏi xiềng xích, vui vẻ vẫy đuôi với Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù ôm chặt cậu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.
Giang Hằng Thù thấp giọng nói bên tai Phó Chân: "Muốn làm cái gì cứ làm, anh sẽ giúp em."
Phó Chân cũng không cần Giang Hằng Thù trợ giúp mình cái gì, cậu chỉ cần Giang Hằng Thù không phải chịu bất kì tổn thương nào trong sự kiện này, hiện tại đã biết thân phận của Giang Hằng Thù, cậu cũng có thể buông tay đi làm.
Sau khi 《 Xuân Hoa Sơn 》 chiếu được không lâu, trên mạng liền xuất hiện người nói bộ điện ảnh này không phải do Triệu Kim quay, là do một vị đạo diễn mới quay, nhưng người này vừa xuất hiện không lâu, liền bị thủy quân (1) áp xuống, không tạo nổi chút bọt nước.
Sau lại được Triệu Kim vận dụng lực lượng tư bản, đem toàn bộ tài khoản nói hắn ăn cắp xử lý.
Mà các diễn viên trong《 Xuân Hoa Sơn 》cũng bị cản trở gây sức ép, nghề diễn của họ ngày càng gập ghềnh nhấp nhô, nhưng có một số người hiểu phải nịnh nọt như thế nào, thực mau liền tìm được lối ra, nhưng cũng có một số bộ phận trời sinh ngạo cốt, bất luận kẻ nào uy hiếp đều không thể khiến cho bọn hắn khuất phục.
Trong cuộc họp báo《 Xuân Hoa Sơn 》tổng cộng chỉ có ba người diễn viên, mà trong ba vị này lại chỉ tới một vị, một phần do bộ phim này đã quay từ hai năm trước, rất nhiều diễn viên đã lui vòng, nên Triệu Kim tìm không thấy người, mà một phương diện khác, có người không chấp nhận Triệu Kim là đạo diễn bộ điện ảnh này, Triệu Kim tất nhiên sẽ không mời người này tới, đồng thời còn tìm người uy hiếp bọn họ, nếu bọn họ dám đem chân tướng nói ra, hắn sẽ để bọn họ hối hận cả đời.
Mà Phó Chân thì đang chờ cơ hội, cậu chờ tới khi bộ phim này ngày càng nổi, phòng bán vé ngày càng bán được nhiều, đến lúc đó mới đem đồ vật thả ra, lúc này Triệu Kim mới có thể càng thảm hại hơn.
......
"Bộ điện ảnh này......" Phó Kiến Sâm ấn cái trán, chỉ cảm thấy như có một cái giũa không ngừng ma sát đầu ông, làm ông chịu đủ tra tấn, "Là bộ mà năm đó Phó Chân quay sao?"
Thư ký không hiểu ra sao, căn bản không biết Phó Kiến Sâm nói vấn đề này là có ý tứ gì.
Rất lâu sau đó lúc sau, thư ký lại nghe thấy Phó Kiến Sâm nói với mình: "Mua cho tôi một vé 《 Xuân Hoa Sơn 》."
Thư ký đáp ứng, thực mau liền đem chuyện này làm tốt, ngay lúc Phó Kiến Sâm tan tầm, liền đem vé đưa đến tay ông.
Sau khi từ rạp chiếu phim về, thư ký phát hiện hai con mắt của Phó Kiến Sâm đều đỏ, hắn đi theo Phó Kiến Sâm nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy bộ dạng này của ông.
"Trở về đi." Phó Kiến Sâm chậm rãi nói, thanh âm của ông có chút khàn khàn.
Sau khi Đường Loan Loan về đến nhà tìm không thấy Phó Kiến Sâm, liền hướng người hầu dò hỏi coi ông đang ở đâu, đám người hầu nói ông mới từ công ty trở về sau đó liền đi hoa viên, đến bây giờ còn chưa trở lại.
Đường Loan Loan đi tới hoa viên tìm Phó Kiến Sâm, phát hiện Phó Kiến Sâm đứng ở một hòn núi giả không nhúc nhích, phảng phất như một pho tượng, Đường Loan Loan mở miệng hỏi ông: "Ba ba đang tìm cái gì?"
Trong lòng Phó Kiến Sâm có một thanh âm đang không ngừng hướng ông nói, không cần quay đầu, không cần quay đầu, chính là khi bị Đường Loan Loan kêu vài tiếng ba ba, thân thể ông hoàn toàn không chịu khống chế mà chuyển xoay qua. Khi ông nhìn vào đôi mắt của Đường Loan Loan, trong phút chốc liền cảm thấy núi giả cũng không còn quan trọng, ông hướng Đường Loan Loan nở nụ cười: "Không có việc gì, đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở về đi."
"Dạ được." Đường Loan Loan gật đầu, đi tới ôm lấy cánh tay Phó Kiến Sâm, khóe mắt liếc qua hòn núi giả mà Phó Kiến Sâm vừa nhìn, nàng cũng không phát hiện ra hòn núi giả ấy có gì đặc biệt.
(1) Thủy quân: Là một nhóm người được thuê tiền để định hướng truyền thông theo ý mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro