Chương 15:
Phó Chân tỉnh lại vào lúc 8 giờ, giống như rất lâu rồi cậu không có ngủ một giấc đến hừng đông như vậy.
Chân cậu không còn đau như đêm qua nữa, sau khi rời giường cậu đi vào phòng bếp nấu cho mình một gói mì, sau đó trở lại phòng tiếp tục vẽ.
Những khách thuê ở phòng khác đã đi làm từ sớm, bây giờ so với buổi tối thì yên tĩnh hơn rất nhiều, cậu mở video Sa Châu ký sự ra, hai con mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, chuyên tâm xử lý nốt bản nháp ngày hôm qua.
Đường Loan Loan biết được Phó Đình đã mua được bản quyền từ tay Phó Chân, trực tiếp tới công ty Phó Kiến Sâm, ngồi thang máy lên tầng cao nhất, đi vào văn phòng của Phó Kiến Sâm.
Giống như trước kia, khi đi vào nàng không gõ cửa mà trực tiếp xông vào, nàng ngồi ở trên sô pha, hướng Phó Kiến Sâm nói: "Ba, con nghe nói hai người muốn mua bản quyền của Sa Châu ký sự trên tay Phó Chân?
Phó Kiến Sâm nhìn thấy Đường Loan Loan vừa tới liền xông vào, trên mặt cũng không có tức giận, ông tiếp tục lật văn kiện trên nay, ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình tức giận gì.
Đường Loan Loan có chút không cao hứng, khuôn mặt nhỏ lập tức liền suy sụp, hướng Phó Kiến Sâm nói: "Vậy thôi, con không quay nữa, ba đừng mua."
Phó Kiến Sâm ngẩng đầu nhìn Đường Loan Loan ngồi trên ghế sô pha: "Con thích thì cứ mua đi. "
"Con không cần!" Đường Loan Loan cự tuyệt ngay lập tức, hiện tại mua bản quyền Sa Châu ký sự, chẳng khác nào đưa tiền cho Phó Chân, nàng không muốn thấy cậu sống sót.
Nhưng cậu còn sống cũng tốt, càng sống mới càng cảm nhận được nhiều khó khăn, nhưng nếu để Phó Kiến Sâm đưa tiền cho cậu, thì nàng không chấp nhận được.
Đường Loan Loan bỗng từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước bàn làm việc, nàng cong lưng, hai tay chống cằm, hướng Phó Kiến Sâm nói: "Ba, hay chúng ta đi xem Phó Chân được không?"
Phó Kiến Sâm ngẩng đầu, ông hơi nhíu mày lại, tựa hồ không quá vui vì vấn đề mà Đường Loan Loan vừa nói, ông hỏi lại: "Đi xem nó làm cái gì?"
Đường Loan Loan làm nũng nói: "Anh ấy dù gì cũng là con của ba, chúng ta đi nhìn anh ấy một cái, nếu Phó Chân sống không được tốt ....."
Đường Loan Loan dừng một chút, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể giúp anh ấy."
Phó Kiến Sâm nhấp môi, ông cũng có ý định đi xem Phó Chân hiện tại sống ra sao, nhưng là chỉ có mình ông đi thôi, ông không muốn đi cùng Đường Loan Loan, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kia của Đường Loan Loan, ông liền giống như trước kia không có cách nào cự tuyệt đề nghị của nàng.
"Chờ ba xử lý xong đống văn kiện này đã."
"Được ạ." Đường Loan Loan lại về tới sô pha, mở di động lên Weibo.
Chờ đến khi Phó Kiến Sâm đem những văn kiện trên tay xử lý xong thì cũng đã đến giữa trưa, ông thuận tiện mang Đường Loan Loan đi tiệm cơm Tây ăn bữa trưa, vừa lúc ngay bên tiệm cơm Tây có một cửa hàng bán quần áo nữ, Phó Kiến Sâm nhàn rỗi không có việc gì mang theo Đường Loan Loan đi vào mua vài bộ quần áo mới.
Phó Chân đã vẽ xong các bức vẽ về Sa Châu ký sự, hơi duỗi người giơ tay đấm lưng mấy cái.
Quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, liền thấy đã qua chạng vạng, lúc đang còn vẽ Phó Chân cũng không thấy đói, nhưng hiện tại bụng đã réo lên ầm ĩ.
Cậu ăn ít mì sợi xong liền cầm ví tiền đi xuống lầu mua ít thuốc giảm đau, lại đi siêu thị mua ít rau xanh.
Trong hẻm có một chiếc Bentley màu đen đang dừng lại, ở cái nơi này rất khó gặp được siêu xe như vậy, Phó Chân không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần.
Vừa nhìn liền thấy từ trong xe đi ra một cô gái trẻ mặc áo khoác màu vàng nhạt, trên mặt đeo kính râm cùng khẩu trang che đến kín mít.
Khi cô gái ấy vừa quay đầu lại hướng mặt về phía Phó Chân, liền tháo kính râm xuống.
Cô gái ấy có nước da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, những lọn tóc lượn sóng màu nâu, trong con ngươi màu hổ phách trong trẻo có thân ảnh của Phó Chân, nàng khẽ cười, dựa theo cách nói của fans nụ cười ánh như ánh dương giữa mùa đông, thẳng tắp mà chiếu rọi vào lòng người.
Phó Chân không có cảm nhận được độ ấm của ánh dương, cậu chỉ giật mình và nghĩ tại sao Đường Loan Loan lại tới nơi này tìm mình.
Cậu thật sự không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Đường Loan Loan, từ ba năm trước ngay khi Đường Loan Loan được nhận vào Phó gia, vô luận cậu làm chuyện gì, chỉ cần gặp được Đường Loan Loan liền lập tức muốn xui xẻo, sau này lại ở sau lưng Đường Loan Loan làm chuyện xấu liền lập tức chọc giận Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình, trận tranh đấu này làm cậu bị đuổi ra Phó gia.
Ngay khi Phó Chân lấy lại tinh thần, đang muốn quay người rời đi, Đường Loan Loan bỗng nhiên khẽ cười, gọi Phó Chân lại: "Ba cũng tới đây, cậu không muốn thấy ba sao?"
Thân thể Phó Chân cứng lại, cậu ngừng bước không động đậy được nữa, gió lớn cùng đất cát thổi qua, sắc trời âm trầm như muốn có tuyết rơi.
Qua thời gian rất lâu, Phó Chân chậm rãi xoay người sang chỗ khác, như là một con rối gỗ, thậm chí có thể khe thấy thâm âm xương cốt kêu lên.
Cậu thấy từ trên chiếc Bentley màu đen có một người đàn ông cao lớn bước ra.
Người nam nhân này mặc một bộ tây trang khéo léo, tóc được chải vuốt chỉnh tề, vẻ mặt ông nghiêm nghị, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ vui sướng gì, chỉ có khi ông đến gần Đường Loan Loan, khóe miệng mới khẽ hiện lên ý cười.
Đây là Phó Kiến Sâm.
Là .....
Ba ba.
Vành mắt Phó Chân khẽ đỏ lên, cậu theo bản năng lui về sau nửa bước, chân trái đang bị thương làm cậu thiếu chút nữa vấp ngã, cũng may cậu vội duỗi tay ra đỡ lên tường, mỡi miễn cưỡng đứng thẳng.
Trong khoảng thời gian này vận khí tại sao lại tệ đến thế, trong mấy ngày đều thiếu chút nữa té đến ba lần, chờ đến tết cậu phải đi chùa cúng bái mới được. Phó Chân dựa vào tường bình phục lại hô hấp, hiện tại dáng vẻ cậu nhìn qua có chút chật vật.
Bất quá, dáng vẻ bất kham của cậu những người này đều đã thấy, cũng chẳng có gì đáng chú ý.
Phó Kiến Sâm hướng Đường Loan Loan tươi cười, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Phó Chân, cậu hơi cúi đầu vào tường, tóc tai của cậu cũng đã rất lâu không có cắt, cậu bây giờ không có điểm nào giống đứa trẻ trong mơ.
Tầm mắt Đường Loan Loan dừng ở trên người Phó Chân thật lâu, trên người cậu mặc bộ trang phục vỉa hè có màu xanh dương nhìn qua có hơi cũ nát, trên đầu đang đội một cái mũ len, hai tay cầm hai cái túi ni lông, nhìn cậu như vậy trong lòng nàng thoải mái không ít, năm đó tiểu thiếu gia Phó gia không ai bì nổi kia, hiện tại lại cũng tầm thường như bao người khác, nàng muốn cậu mãi mãi sẽ tầm thường như vậy.
Bất quá có khả năng cậu so với những người tầm thường kia sẽ phải thảm hơn một chút.
Nàng nói: "Buổi chiều tốt lành."
"Ngày hôm qua Phó Đình tiên sinh tới tìm tôi mua bản quyền điện ảnh của Sa Châu ký sự, chúng tôi có ước định qua về sau sẽ không quấy rầy lẫn nhau, cho dù gặp được trên đường cũng coi như người xa lạ", thanh âm Phó Chân hơi trùng xuống, rũ mi mắt xuống tiếp tục nói, "Phó Đình tiên sinh có khả năng chưa kịp nói với hai vị."
"Bản quyền của Sa Châu ký sự em không cần nữa." Đường Loan Loan hướng Phó Chân nói, trong giọng nói tựa hồ mang chút xin lỗi.
Phó Chân ồ một tiếng, cũng không có biểu hiện đặc biệt khổ sở, chỉ ngẩng đầu nhìn Đường Loan Loan, "Ý của cô là ước hẹn hôm qua của tôi cùng Phó Đình tiên sinh không tính sao?"
Đường Loan Loan nhướng mày: "Cái này anh phải hỏi anh hai."
Phó Chân không muốn lãng phí nước bọt với Đường Loan Loan, cũng không quá muốn gặp Phó Kiến Sâm trong tình huống này.
Không đúng, ở dưới bất cứ tình huống nào cậu cũng không muốn gặp bọn họ.
Cậu lại lần nữa xoay người, hướng trên lầu đi lên.
Đường Loan Loan ở phía sau cười nói: "Như thế nào vừa thấy em và ba anh liền đi vậy, không ngồi xuống tâm sự chút sao? Đã thật lâu em không có gặp anh."
Đường Loan Loan luôn là như vậy, rõ ràng là nói chuyện rất khó nghe, nhưng ngay khi nàng nói ra luôn làm cho người ta cảm thấy nàng rất chân thành, nhưng chỉ có người bị nàng nhắm vào mới có thể cảm nhận được những con dao nhỏ ấy.
Đường Loan Loan chân chính sinh ra khi nào thì không ai biết, giấy chứng nhận thân phận của nàng là do dưỡng mẫu tùy tiện điền lên, so với Phó Chân thì kém hơn hai mươi ngày, cho nên khi nàng bước vào Phó gia, Phó Kiến Sâm cũng không quá rối rắm nhiều về vấn đề này, trực tiếp nhận nàng làm Tam tiểu thư Phó gia.
Phó Chân đã muốn nhanh bước lên bậc thang thứ ba, nhưng khi nghe được câu nói nhỏ kia của Đường Loan Loan, rốt cuộc vẫn không nhìn được quay đầu lại, cậu khẽ cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Đường Loan Loan, trong giọng nói mang theo trào phúng, cậu nói: "Tôi không có người em gái như cô."
"Phó Chân!" Phó Kiến Sâm lập tức mở miệng đánh gãy câu nói của Phó Chân.
Phó Chân quay đầu nhìn về phía Phó Kiến Sâm, cậu đã thật lâu không có nhìn qua ông, ở trong mơ cậu luôn bắt gặp cảnh Phó Kiến Sâm dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn mình, cậu sợ ánh mắt như vậy, vì thế quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Hiện tại đã hai năm qua đi, ông mang theo Đường Loan Loan xuất hiện ở trước mặt cậu, từ hồ như muốn nói với cậu, dù có qua bao lâu đi nữa, những chuyện đã phát sinh cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Phó Chân xốc xốc mí mắt, hỏi Phó Kiến Sâm: "Phó tiên sinh có gì chỉ giáo?"
Phó Kiến Sâm nhíu mày, đã hơn 2 năm ông chưa có gặp lại Phó Chân, nhưng thật ra không nghĩ tới cậu sẽ xưng hô với ông là Phó tiên sinh.
Trong giấc mơ đứa bé nho nhỏ luôn gọi mình là ba ba thật sự có tồn tại sao? Phó Kiến Sâm nâng tay lên đè lên trán mình, ông phát hiện trí nhớ của mình về thiếu niên kia ít ỏi đến đáng thương.
Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở đó thật lâu, hoàng hôn đã kéo xuống, làm cho cái bóng của Phó Chân kéo thật dài lên vách tường.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước." Phó Chân xoay người.
"Phó Chân," Đường Loan Loan rốt cuộc không có lại ghê tởm mà kêu Phó Chân là anh, nàng không biết xuất phát từ cái tâm lý gì, thế nhưng hướng Phó Chân hỏi, "Anh muốn trở lại Phó gia không?"
Động tác của Phó Chân cương lại, lãnh đạm trả lời: "Không muốn."
Bây giờ kỳ thực Đường Loan Loan đã có thể rời đi, hôm nay nàng tới đây vì muốn xem Phó Chân sống không tốt, hiện tại thấy được, chính là nàng luôn có cảm giác không thỏa mãn, trong tưởng tưởng của nàng, hẳn là Phó Chân phải như ăn xin ngồi dưới gầm cầu xin tiền sống qua ngày.
Đường Loan Loan quay đầu nhìn thoáng qua người Phó Kiến Sâm, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ba, nếu không chúng ta đón anh Phó Chân về nhà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro