24
Không có nghi ngờ gì nữa, ngươi đã phạm phải sai lầm. Ngươi phải ăn năn, ngươi phải hối cải. Ngươi cũng thực sự đang làm thế.
Không phải nhà giáo sĩ nào cũng có phòng giải tội, nhưng nhà linh mục nào cũng có ít nhất một phòng đọc kinh nhỏ có thể sửa đổi đôi chút. Phòng giải tội được thiết lập vào năm đầu tiên ngươi lưu trú tại đây, nhưng nó không có ích gì cho đến khi ngươi gặp Remiel. Những đêm sau đó, sau khi tắt đèn, ngươi sẽ dành một giờ trong phòng giải tội. Ánh sáng kéo dài bóng thánh giá, tiếng roi mây kêu răng rắc bị bốn vách tường cách âm thấm vào. Lưng ngươi trước nóng sau lạnh, ngươi sám hối như mọi khi.
Ngươi lặp đi lặp lại Kinh Sám Hối. Ngươi không biết liệu nó có thể gột rửa tâm hồn ngươi hay không, nhưng ít nhất nó cũng để cho tâm trí người được trống rỗng. Những khi ngươi không làm vậy, ngươi luôn nghĩ đến Remiel.
Mái tóc đỏ ướt đầy mồ hôi. Những vết sẹo nhạt màu bị thủy triều ham muốn đỏ rực tô đậm sắc tố. Đôi môi như anh đào căng mọng. Đôi mắt sáng rực như ngọn lửa. Thân hình hắn như là sự hiện hình của Địa Ngục trong truyện, nóng bỏng, tội lỗi, hút lấy ngươi như một vũng lầy. "Enoch," hắn đã gọi. Lần cuối cùng ai đó gọi ngươi theo cách này là năm năm trước, và trước lần cuối cùng đó có lẽ là đã hơn mười năm trước. Họ không gọi ngươi bằng tên, họ sẽ gọi ngươi là "linh mục" hay gì đó. Tên không có ý nghĩa, nó chỉ là một biểu tượng. Nhưng khi Remiel gọi ngươi, mọi thứ dường như thay đổi.
Hắn gọi tên ngươi, khi cơ thể hắn dựa vào người ngươi, khi tay hắn bưng lấy má ngươi, khi môi hắn hôn môi ngươi, khi hắn nhìn vào ngươi. Mồ hôi của Remiel rơi trên người ngươi, tinh dịch của ngươi vẫn còn trong cơ thể hắn. Hắn để hơi ấm nóng bỏng vỗ lên người, ngươi, trong ngực ngươi. Hắn thổi tên cái tên ấy vào miệng ngươi, khiến cái tên ấy như đột nhiên có ý nghĩa. Dường như ngươi đã hiểu một chút, tại sao khi ngươi nói tên Remiel trong giây phút hỗn loạn đó, hắn lại sẽ phản ứng dữ dội như vậy.
Ngươi có tội, chứng cứ phạm tội vô cùng xác đáng. Ngươi không cần phải nói với các giáo viên hay anh chị em của mình, bất kỳ người ngoài cuộc nào cũng sẽ vì tình hình hiện tại của ngươi – một Ác Ma hỗn huyết luôn lởn vởn trong tâm trí ngươi, hoặc ngươi và một người đàn ông dây dưa tằng tịu cả ngày và rồi cả ngày cũng chỉ nghĩ về hắn – mà lắc đầu. Nếu cha ngươi biết, ông ấy sẽ nói với ngươi rằng đây là một thử thách của Đức Chúa Trời, "Thánh Tử cũng sẽ gặp phải sự cám dỗ của ma quỷ!" Ngươi có thể tưởng tượng những lời ông ấy sẽ nói, "Đây là một thử thách của con. Enoch, con phải..."
Ngươi phải sám hối, ngươi đang sám hối. Ngươi phải sám hối, ngươi... ngươi không chắc.
Đôi khi, sau khi rời tòa giải tội, ngươi sẽ đi vào phòng khách nhìn Remiel, tự hỏi liệu những suy nghĩ miên man bị ma quỷ ám kia có bị cuốn trôi bởi những lời thú tội kia không. Remiel ngủ trên ghế sofa, ánh sáng của TV chiếu vào hắn. Lúc này, hắn không còn sắc sảo như lúc tỉnh giấc. Hắn sẽ không nhìn vào mắt ngươi, sẽ không làm những phản ứng khiến ngươi ngạc nhiên, cũng sẽ không tác động nhiều đến ngươi nữa. Nhưng khi nhìn hắn hít thở nhẹ nhàng, chỉ hít thở thôi, ngươi đã muốn duỗi tay ra và gạt mái tóc đang xõa sang một bên. Ngươi muốn chạm vào hắn, trán hắn, má hắn, kể cả là bàn tay đang treo trên chăn ấy, nơi nào ngươi cũng muốn.
Âm thanh của TV lí nhí không rõ ràng, ngươi đứng bên cạnh Remiel, cảm thấy hơi thở của hắn tràn ngập khắp căn phòng, như từng đợt sóng biển giữa đêm khuya vắng lặng. Ngươi muốn nhúng tay vào thủy triều đều đặn này, đêm hè ấm áp, phỏng chừng thủy triều sẽ mang theo nhiệt độ của mặt trời.
Bất chấp thời gian hay nơi chốn, mong muốn này ngày càng trở nên nặng nề hơn. Ngươi đứng sau Remiel xem hắn nấu ăn. Tóc hắn được buộc lên để lộ ra gáy. Làn da đó quyến rũ đến kỳ lạ. Ngươi muốn chạm vào nó, bằng ngón tay, mu bàn tay, trán, môi, bất cứ thứ gì. Ngươi phải buộc mình đứng ở cửa bếp, kiềm chế sự thôi thúc tồi tệ này. Nó khó nhịn như một cơn ho, dai dẳng như một cơn đau răng. Remiel đưa cho ngươi cái đĩa. Ngươi cầm lấy nó, xoa nó, dùng ngón tay vuốt ve mảnh sứ mà hắn đã chạm vào. Nhiệt độ còn sót lại trên nó nhanh chóng tan biến. Ngươi chà xát mép đĩa như dê liếm vách đá để lấy muối.
Sự tà dâm của ngươi khiến cuộc sống của ngươi bị gián đoạn. Ngươi bối rối không biết phải làm sao, như thể ngươi đã mắc phải một căn bệnh lạ lẫm vô phương cứu chữa. May mắn thay, ngươi không phải là người duy nhất không biết phải làm gì.
Remiel không đề cập đến việc kia, nhưng rõ ràng là nó cũng ảnh hưởng đến hắn. Hắn sẽ thỉnh thoảng đột ngột bỏ đi giữa cuộc trò chuyện, bỏ mặc ngươi sang phòng khác. Đôi khi hắn sẽ thốt lên tên ngươi, rồi đột nhiên im bặt, đôi mắt hắn lộ rõ sự nôn nóng, đôi môi thì mím chặt, trông hắn có vẻ không được tốt lắm, như thể chính sự tồn tại của ngươi khiến hắn khó chịu vậy. Nhưng có đôi khi hắn sẽ lại gần ngươi, cố ý ngồi sát bên cạnh, yên lặng và bình tĩnh, dường như chỉ cần ở đó để có được chút bình yên.
Có những ngày, Remiel sẽ giận ngươi vì những lý do mà ngươi không hiểu. Khi bình tĩnh lại, hắn sẽ xin lỗi ngươi – không phải kiểu xin lỗi vì đã khiến ngươi tỉnh giấc sau một cơn ác mộng. Ngươi cẩn thận phân biệt sự khác biệt giữa chúng, cảm thấy rằng lời xin lỗi này của hắn dành cho ngươi chân thành hơn. Ý của ngươi là hắn không còn nghĩ rằng mình sẽ chết hoặc tệ hơn nếu hắn không xin lỗi — ít nhất là hắn không còn quá tin tưởng chuyện này như trước đây nữa — hắn muốn nói với ngươi rằng hắn xin lỗi, xin lỗi vì đã nổi giận với ngươi.
Ngươi sẽ không vì sự ủ rũ của hắn mà khó chịu mà ngược lại, cảm giác đồng bệnh tương liên trào dâng trong lòng ngươi. Sự bất thường của hai người khiến cuộc sống của ngươi khó duy trì sự đều đặn của nó, nhưng việc đó lại khiến ngươi thanh thản đến lạ, và ngươi mừng vì ngươi không phải là người duy nhất rơi vào tình trạng hỗn loạn này.
Ít nhất thì đôi khi, hai ngươi vẫn có thể bình yên với nhau.
Nước súp đang sôi trong nồi. Khoai tây, thịt bò và pho mát trộn đều tạo thành một mùi thơm ấm áp. Mấy ngày nay trời mưa, ẩm ướt oi bức khắp nơi, Remiel thông báo rằng hắn nên ăn thứ gì đó ấm áp một chút – nhưng ngươi nghĩ chủ yếu là vì hắn thích ăn mấy món kiểu đó mà thôi. Hắn thích những loại thức ăn nhiều calo và đạm. Ngươi bí mật đoán việc này có lẽ có liên quan đến việc hắn từng bị đói trong một thời gian dài. Nếu gần đây không phải do ngươi vẫn năng vận động, ngươi chắc chắn cũng sẽ tăng cân.
Các nguyên liệu đã sơ chế được cho vào nồi, lửa trên bếp nhỏ liu riu, một nồi canh bắc trên đó đang chậm rãi sôi. Còn một lúc nữa mới đun xong, Remiel ngồi lại trên ghế sô pha, ngẫu nhiên đổi kênh rồi cuối cùng dừng lại ở một bộ phim đang chiếu dở.
Đây hình như là một bộ phim bối cảnh chiến tranh, ngươi đoán. Hầu hết phim ảnh ngày nay đều liên quan đến chiến tranh. Bùn được rải từ một nơi cao xuống thay cho đạn dược của nhân loại. Ngươi có thể dễ dàng nhận thấy sự thô sơ của chiến trường ngụy trang này, và tất nhiên Remiel cũng có thể nhận ra điều đó. Một lúc sau, hắn thở dài khi "cái xác" rơi xuống, rồi than rằng nam diễn viên đào rãnh dở như kia thì cũng đáng ăn một quả cầu lửa vào mặt lắm. Ngươi ngồi xuống phía bên kia của chiếc ghế sô pha, cách Remiel một mét, và ngay cả khi hắn nhìn thấy ngươi, hắn cũng không nói gì.
Vài phút sau, ngươi phát hiện ra lý do tại sao chiến trường giả lại thô sơ như vậy. Nữ chính tóc vàng xinh đẹp lao vào bệnh viện, gào khóc trong vòng tay của vị anh hùng. Đây không phải là một bộ phim chiến tranh, nó là một bộ phim tình cảm lãng mạn. Remiel thở dài. Vì TV vốn có ít kênh, đa phần lại đều là quảng cáo hoặc nội dung tệ hơn, thành ra hắn chỉ xem TV kiểu lơ đãng, nên cũng không đổi kênh.
"Còn nếu như khuôn mặt của anh thay đổi thì đã sao? Đôi mắt anh vẫn sáng như ngọc bích, và trái tim anh vẫn sáng như kim cương!" Nữ chính nói (Remiel lẩm bẩm "Chắc cái phim này được cái tiệm kim hoàn nào đấy tài trợ đây mà" hoặc gì đó). Hai ngươi nói vài lời qua lại, sau đó họ hôn nhau một cách mãnh liệt. Máy quay quay ba trăm sáu mươi độ rất đẹp, và nhân vật nữ chính nhấc một chân lên, đôi giày cao gót của cô ấy đủ để giết người.
Một bộ phim với đủ lời thoại nối tiếp nhau, lúc này lại chỉ còn nhạc nền. Remiel khịt mũi, có vẻ như không thích sự kịch tính thái quá này, nhưng hắn lại không nói gì để phá bỏ khoảnh khắc.
Vì vậy, có một sự im lặng trong căn phòng đầy những câu nói khác nhau. Không có ngôn ngữ, chỉ có âm thanh. Đàn vi-ô-lông cất lên tiếng nhạc du dương, ánh nắng trên màn ảnh tràn vào ô cửa sổ, khung cảnh nơi ấy là một ngày nắng vàng đầy chim muông, hoa lá. Bên ngoài màn hình là tiếng canh sôi ùng ục trong bếp, tiếng kim giây của chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng khách nhảy từng nấc một, và tiếng mưa đang đập vào cửa sổ, lọc bỏ mọi âm thanh bên ngoài và biến ngôi nhà của ngươi thành một hòn đảo. Trong khi nữ chính đang ôm lấy cổ nam chính, ngươi đang ngồi cách Remiel một mét, mà dù hắn có ngồi hay không ngồi, bàn tay đặt lưng ghế sô pha cũng chỉ cách ngươi chưa đầy 5 cm, tức là quá gần. Ngươi lặng lẽ quay đầu nhìn hắn, hắn nheo mắt nhìn TV, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó, đột nhiên, một luồng điện xuất hiện trong tim ngươi.
Nó xuất hiện quá đột ngột và dữ dội, ngươi không biết tại sao, ngươi không thể nghĩ được. Luồng điện ấy đập tan con đập được xây dựng trong trái tim ngươi, có lẽ chỉ có Thần Cảm trong truyện mới có sức mạnh mãnh liệt như vậy. Ngươi vẫn luôn hành xử đúng mức. Ngươi chăm chỉ thú tội mỗi ngày. Ngươi thú tội cho cả hai người. Và ngươi đã không chạm vào Remiel trong 190 giờ và 27 phút, dù chỉ là một cái chạm tay cũng không. Ngươi thậm chí còn không đến gần hắn. Nếu không làm vậy, ngươi sợ rằng bản thân sẽ trong nháy mắt dính lấy cơ thể hắn, giống một thanh sắt tiến gần đến một khối nam châm. Sau đó, ngươi có một suy nghĩ. Một suy nghĩ không đầu không đuôi, thình lình mà đến, không thể áp chế nổi: đã đến lúc, bây giờ, hiện tại, chính là lúc này.
Ngươi đến gần hắn, nghiêng người về phía hắn, và ngươi hôn hắn, vội vàng như diễn viên trong phim, nhưng ngươi không nhấc chân lên. Chuyển động của ngươi không quá nhanh. Ngươi đã lưỡng lự, hoài nghi liệu hắn có do dự giống ngươi không. Nhưng không. Môi hai ngươi lập tức áp vào nhau, giống như hai cực từ va chạm. Remiel hôn lại ngươi, không chút nào thắc mắc, khát cầu chẳng thua kém gì ngươi.
Đây không phải là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ngây thơ ngày đó, Remiel mở miệng liếm môi ngươi. Tiếng rên ngạc nhiên của ngươi bị hắn nuốt chửng vào trong. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi ngươi, cảm giác rất lạ, nhưng cũng rất tuyệt. Ngươi nuốt không ngừng, như thể muốn nuốt toàn bộ dịch mật đang không ngừng tiết ra kia, như thể muốn nuốt luôn chiếc lưỡi mềm mại, linh hoạt của hắn. Ngươi cảm nhận được cơn đói khát từ tận trong tim mình, đói khát đến mức ngươi không chắc bản thân muốn nuốt cái gì nữa.
Ngươi chưa học cách hít thở khi hôn môi. Việc thiếu oxy khiến ngươi choáng váng. Mọi âm thanh như biến mất. Thế giới trở nên im lặng ngoại trừ tiếng thở dốc của hai ngươi. Đây chính là vấn đề. Khi ngươi đến quá gần Remiel, hắn sẽ ngươi có một số ảo tưởng đáng sợ, chẳng hạn như tất thảy mọi thứ ngoại trừ hai ngươi đều không đáng để vào mắt. Ngươi ôm chặt lấy hắn, sau hơn một trăm chín mươi giờ, ngươi cuối cùng cũng hấp thụ hơi ấm này lần nữa. Đó không phải là ngụy biện. Khi ngươi ôm hắn, cảm giác chạm vào trái tim ngươi thật sự không liên quan gì đến tình dục. Cảm giác đó như là đang ôm lấy chính cuộc sống vậy. Ngươi tạ ơn Chúa đã ban cho ngươi cuộc sống này.
Remiel đang hôn ngươi, tay hắn trong tóc ngươi. Móng vuốt của hắn giữ lấy da đầu ngươi, nếu muốn, hắn có thể đâm thủng đầu ngươi, và ngươi không quan tâm, ít nhất là không phải bây giờ. Hơi thở của hai ngươi gấp gáp, môi và lưỡi phát ra âm thanh tanh tách của nước, và nhiệt độ dường như càng ngày càng trở nên nóng hơn. Ai bảo hai người dính vào nhau. Ngươi chỉ muốn hôn, không phải là quan hệ tình dục. Nhưng khi Remiel kéo mở khóa quần ngươi, ngươi lại không chống cự.
Hắn móc ra dương vật bán cương của ngươi rồi áp lên của hắn. Hắn nắm tay ngươi, cùng ngươi vuốt ve dương vật của cả hai, không cần đút vào nhưng cảm giác vẫn rất tuyệt. Hai người các ngươi hôn môi, thân mật kề cận, xoa tai và thái dương, âu yếm lẫn nhau. Ngươi cảm giác não ngươi cũng từ từ sôi trào, ùng ục ùng ục. Ngay cả sau khi xuất tinh, các ngươi vẫn chưa tách ra, vẫn gắn bó với nhau, như thể hai ngươi sinh ra đã có nhau.
Cuối cùng, là mùi khét tách hai ngươi ra. Remiel mắng một câu, vội vã chạy vào bếp. Ngươi thất thần ngồi trên sô pha, vẫn còn đầu váng mắt hoa như thể bị say nắng. Khi cúi đầu xuống, ngươi có thể thấy những đốm trắng rơi trên nền đen của áo choàng.
Thật đồi trụy.
Ngươi sờ vào môi, thấy hơi ngứa, có lẽ nó đã sưng đỏ. Ngươi vẫn còn đói, nhưng ngươi cảm thấy thỏa mãn, như thể cả tinh thần và thể chất đã no nê. Quay đầu lại, ngươi có thể nhìn thấy căn bếp từ cảnh cửa mở, Remiel đang một bên mắng mỏ, một bên cố gắng cứu vãn nồi canh bị bỏ quên, chẳng mảy may quan tâm đến quần áo hay đầu tóc bù xù của mình. Dù sao đây cũng là nhà ngươi, sẽ không có ai khác cả.
Ngươi đã phạm sai lầm, lặp đi lặp lại, ngươi cần phải sám hối một cách nghiêm túc. Ngươi sẽ sám hối, tất nhiên là ngươi làm được.
Nhưng ngươi sẽ không hối hận.
Ngươi sẵn sàng dành gấp đôi thời gian để xưng tội, và ngươi có thể ở trong phòng giải tội cho đến bình minh mỗi ngày trong suốt phần đời còn lại của mình. Với chiếc mão gai trên đầu và đôi bàn chân đầy gai, ngươi có thể bôn ba đến nhà thờ để xưng tội với Đức Chúa Cha, Đấng Chí Tôn và Đức Giáo Hoàng. Ngươi sẽ thú nhận tội lỗi của mình, nhưng ngươi sẽ không hối hận.
Đáng. Ngươi nghĩ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro