Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 5

“Linh Không sư huynh, lần này chúng ta đến Hải Thương này chọn đệ tử cho tông môn huynh thấy sao?”
“Hư sư đệ, ở đây tuy có nhiều người có linh căn nhưng tư chất thì có vẻ rất kém. Chỉ toàn tạp linh căn. Xem ra lần này tới đây rất khó hoàn thành nhiệm vụ”
Linh Không và Linh Hư là hai đệ tử của Hoành Linh tông. Một trong tứ phái của dãy Hoành Sơn. Theo quy định của tông môn thì đệ tử nào vượt qua được luyện khí trung kì sẽ phải xuống núi để tuyển chọn đệ tử cho tông môn. Nói là tuyển chọn nhưng thực ra thì không khác bắt cóc là mấy. Nghìn năm trở lại đây, giới tu đạo rất ít được biết đến, tài nguyên dành cho tu đạo thì ngày càng khan hiếm. Thế nên dẫn đến cạnh tranh giữa các tông môn ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Hazz” Linh Không thở dài “nếu lần này không tìm được đệ tử mới thì tài nguyên tu luyện trong mười năm tới của chúng ta sẽ không có. Đến lúc đó thời gian để ta đột phá đến luyện khí tầng tám ngày càng dài. Mà ngươi cũng thế, sẽ dừng chân ở tầng bảy này rất lâu”
“Cũng may mà lần này đi ra ngoài mỗi người chúng ta nhận được một thanh phi kiếm. Nếu không thì đi lại sẽ rất tốn thời gian. Phải mau lên mới được a sư huynh.”
“Đúng vậy. Không thể để tên Dương Ngạo đó vượt mặt được” Ánh mắt Linh Không lóe lên. Từ khi vào tông môn hắn đã tư chất hơn người. Năm mười tuổi được nhận vào tông môn, sau bảy năm đã đến luyện khí tầng bảy. Người bình thường mất khoảng ba mươi năm để đến luyện khí đỉnh phong, hơn hai mươi năm để đến tầng bảy. Vậy có thể thấy tư chất của hắn thế nào. Còn tên Linh Hư cũng thế. Không phải nói thì ai cũng không biết rằng hắn mất tới mười tám năm. Thế nên Linh Không nói gì hắn nghe nấy. Nửa câu cũng không giám ho.
“Thôi, chúng ta mau đi tìm thôi. Mời không được thì bắt cóc hay gì cũng được. Chúng ta là tiên nhân. Bắt mấy tên người phàm đó là dễ như trở bàn tay”. Linh Không kiêu ngạo nói.
“Đúng vậy sư huynh. Chúng ta đi thôi”
Nói rồi cả hai tên đặt chân vào thành phố Hải Thương, mắt liên tục quét đi quét lại khiến cho người ta nhìn bọn hắn với ánh mắt như muốn nói rằng “hai tên này nhìn rất gian. Mắt đảo liên tục. Không phải ăn trộm ăn cướp thì cũng là hạng người không tốt đẹp gì” khổ thân hai tên này. Sống trên núi lâu rồi bây giờ xuống núi. Đúng là!

    ****** Trở lại chợ Hải Thương *****
Phong thở dài:
“Ta đâu có muốn làm thế. Khuyên bảo mấy người hết lời xong đến đề xuất đàm phán nhưng không có ai đồng ý. Hazz, muốn làm người tốt thật khó a!”
Ngọc chạy đến, sà vào lòng Phong, vừa nức nở vừa hỏi:
“Đồ yêu quái đáng ghét, mấy năm nay đi đâu để bà tìm mãi? Để xem bà xử đồ yêu quái ngươi thế nào! Hừ!”
“Ặc, có cần phản ứng như vậy không?” Phong hắn ôn nhu trả lời. “Nào, ai dám ức hiếp tiểu thư của ta? Để xem Lô Gia ta xử hắn thế nào. Mà có gì sai sai thì phải. Ta sợ Ngọc, Ngọc không làm gì được hắn, vậy ta đứng ngoài xem đi là vừa. Vậy đi”
Tất cả mọi người há hốc mồn. Cái tên này, đầu hắn có vấn đề gì sao? Hai người trông như rất lâu không gặp lại mà vừa gặp nhau đã như thế này.
“Lô gia sao? Sao lâu nay mình chưa nghe anh ấy nói thế. Tên thật của anh ấy đấy sao? Mà làm quái gì có thằng nào tên nghe chối tai như vậy?” Diệp đang tự hỏi.
“Mày, nhớ lấy. Dám động đến Hải Long bang chúng tao. Để xem mày còn như vậy được bao lâu. Chúng ta đi. Nhớ lấy. Tên tao là Bạch Dạ. Mày sẽ biết tay tao” Bạch Dạ quay người chuần bị rời đi. Còn tên Nam thì khỏi nói. Không nằm nghỉ dài dài thì Phong hắn không làm người. Nam được ba tên đàn em khiêng dậy.
Đang đi tìm kiếm quanh chợ Hải Thương, thấy có biến Linh Hư nói:
“Ý, sư huynh xem kìa. Hai người kia tư chất rất tốt. Nhiệm vụ này chúng ta xong rồi. Không biết chừng còn được thưởng thêm ấy chứ”
“Kim thổ linh căn, hỏa linh căn. Hai người này rất được. Chúng ta qua đó”
Phong bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy đến. Rất có thể sẽ như năm đó. Có khi nào? Phong lắc đầu. Ngọc thấy biểu hiện của hắn như vậy thì nhẹ hỏi:
“Phong, sao vậy?”
Có nên nói không? Phong phân vân:
“Có nhớ khi đó không Ngọc? Phong đoán chuyện đó sắp xảy ra một lần nữa. Nhớ kỹ, Phong không phải người bình thường, mà là yêu quái sống tỉ năm. Phải tin vào Phong, nghe chưa?”
Ngọc không nói gì, chỉ gật đầu. Hai người nói rất nhỏ. Xung quanh không có ai nghe thấy. Diệp sống gần Phong gần ba năm nay nên khi thấy biểu hiện của hắn thì cảm thấy bất an, lo lắng nhìn xung quanh. Ngay lúc đó cô thấy hai người lạ mặt đi tới. Mọi người xung quanh thì sau khi đánh nhau kết thúc, sợ phiền phức nên đã đi hết. Ai biết được bây giờ nhỡ may bọn chúng gọi cả bang đến, thấy ai thì đánh người đó đến lúc đây tai bay vạ gió ai mà biết được. Toàn bộ chỉ còn chưa đến mười người.
Linh Không đi trước, đã quen với thói ngạo mạn không coi ai ra gì trong tông môn. Hắn mở miệng:
“Mấy người cái ngươi, trừ hai người ngươi, ngươi ở lại. Còn lại tất cả đều đi hết cho ta. Nếu không chết” hắn chì vào Ngọc và tên Nam đang nửa sống nửa chết kia. Vừa nói xong thì một cổ khí thế rét lạnh từ hắn tỏa ra.
Cái tên này mới lần đầu đi ra ngoài nên cũng chưa biết cái luật được đặt ra trong giới tiên nhân. Đó là không được can thiệp vào cuộc sống của người thường. Nếu không thì hậu quả khó có thể đoán được. Còn tình huống này thì đúng với linh cảm của Phong. Một thầy bói trứ danh cả một thành phố Hoàng Long. Hắn nói:
“Hai người các ngươi có ý gì? Đang tự nhiên ở đâu chui ra đòi bắt người đi. Biết điều thì tránh xa ta ra. Nếu không hậu quả sau này thì tự các ngươi gánh chịu”.
Hai người nghi hoặc nhìn Phong. Một tên người thường, thậm chí còn không có linh căn. Thế mà dám ở trước mặt hai người ra oai. Linh Hư bước lên, không nói lời nào một quyền đánh tới Phong. Hắn tin tưởng một quyền này Phong không chết thì cũng tàn phế cả đời còn lại. Phong buông Ngọc ra, không né tránh quyền của Linh Hư mà một quyền hướng bụng của hắn đánh tới. Hai người Linh Hư thực ra mới xuống núi không lâu. Kinh nghiệm còn ít. Thậm chí còn không để ý tớ an nguy của Ngọc mà đánh. Thế nên Linh Hư ngay lập tức khiến hai người bọn hắn bất ngờ. Sợ đây dưa sẽ dẫn đến phiền phức, cả hai tế ra phi kiếm cướp người bỏ chạy.
Tốc độ của phi kiếm tất nhiên là Phong hắn không đươi được. Đã vậy còn bay nữa thì hắn lại càng bó tay. Ngửa mặt lên trời hắn hét lớn làm tất cả mọi người xung quanh đang ngây người để bắt kịp diễm biến của câu chuyện chợt giật mình nhận ra. Người đã đi mất rồi. Đi rất xa rồi. Còn hắn vẫn ngẩng mặt lên trời không biết đang nghĩ về điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro