Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 1.

Một buổi chiều đầu tháng mười. Trời bắt đầu se lạnh. Như mọi khi, hắn ngồi trên sân thượng một tòa nhà bốn tầng của một khu trợ sầm uất. Ánh mắt xa xăm nhin về hướng bắc, cơn gió lạnh ập vào người nhưng hắn chẳng tỏ ra là có chút quan tâm nào cả. Trong mắt ánh lên sự yêu thương, nhớ nhung.
“Anh Phong, lại nhớ nhà rồi hả? “ một cô gái trẻ chỉ khoảng mười chín đôi mươi, cao đến mét bảy, rất xinh đẹp đứng phía sau hỏi.
Hắn vẫn ngồi đó không nói gì. Cô gái kia lại nói tiếp:
“Anh Phong, anh đến khu chợ Hải Thương này cũng được gần ba năm rồi. Em thấy chiều nào anh cũng nhìn về hướng đó.”
Gió lại thổi qua, phả vào mặt hai người. Chàng trai tên Phong vẫn ngồi đó không nói gì. Cô gái định nói gì nữa nhưng rồi lại quyết định đứng đó, ngắm nhìn chàng trai. Cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa. Một lát sau chàng trai mở miệng:
“Diệp à, anh đến đây cũng gần ba năm nay rồi. Chắc tết này anh tính về thăm nhà”
Trên khuôn mặt cô gái tên Diệp hiện lên vẻ vui mừng:
“Thế anh cho em đi cùng được không? Em muốn tới quê anh chơi một chuyến, nhân tiện gặp hai bác luôn!”
Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
“Em có biết tại sao anh lại lưu lạc tới nơi này không?” không đợi Diệp trả lời hắn nói tiếp “Quê của anh cách nơi này gần sáu ngàn cây số về hướng bắc, ở một làng tên là Tân Liêu (Diệp sửng sốt vì không ngờ quê của hắn lại ở xa vậy). Cách đây gần bốn năm anh bắt đầu dời quê, rồi đi rất nhiều nơi, cuối cùng tới nơi đây, gặp được em vào gần ba năm trước”
Thật ra nguyên nhân khiến Diệp bất ngờ về quê của Phong cũng rất đơn giản. Hắn không có giấy tờ tùy thân. Đi một quãng đường dài như vậy là rất khó. Hơn nữa hắn còn rất nghèo. Khi hai người gặp nhau hắn chưa tới mức chết đói nhưng quần áo thì không khác mấy là ăn mày, mọi người nhìn khéo còn tưởng là bang chủ cái bang chứ lỵ. Nhưng có một điều cô không hiểu, đó là tại sao hắn lại dời quê hương trong khi rất yêu quý nơi đó. Bằng chứng là chiều nào hắn cũng nhìn về hướng bắc.
“Vậy sao anh lại dời bỏ quê hương?”
“Anh không có dời bỏ nơi đó. Mà bị ép buộc phải rời đi. Có những chuyện em không hiểu được đâu. Nhưng có lẽ em không nên đi cùng anh tới nơi đó.”
Chẳng hiểu sao Diệp nghe thấy vậy lại liên tưởng đến câu chuyện một thiếu gia nhà giàu bị bỏ rơi rồi trí tưởng tượng bay cao bay xa.... Nhưng khác hoàn toàn với cô ấy nghĩ mọi chuyện không phải như thế. Còn lý do vì sao thì còn lâu Lô mới nói. Đoán xem.

***** Chuyển cảnh, xu dọn sân khấu, bày trí lại ****
Thành phố Nam Hưng, cách đó sáu ngàn cây số về hướng bắc.
  “Vào gần cuối nắm nay, khoa mỹ thuật chúng ta sẽ có một chuyến đi du lịch đến thành phố Hải Thương, thời gian chắc là vào khoảng giữa tháng mười đến giữa tháng mười một. Khoảng một tháng mười ngày. Mọi người ai đi có thể báo danh. Chuyến đi này là không ép buộc!”
Nói là thế nhưng ai cũng đăng ký tham gia, chỉ trừ một cô gái. Một chàn trai thấy vậy liền đi tới bên cạnh hỏi:
“Em không đi định đi à Ngọc? Anh thấy em tâm trạng suốt ngày buồn như vậy cũng nên đi đâu đó cho khuây khỏa. Chứ như này anh thấy không tốt đâu. Kiểu gì cũng sớm sinh bệnh ra đấy!”
“Nam à để mình suy nghĩ kĩ đã” cô gái tên Ngọc trả lời.
Chàng trai tên Nam xưng là anh nhưng thực ra cả hai bằng tuổi nhau. Thậm chí hắn còn sinh sau cô. Cô sinh vào tháng mười còn hắn là vào cuối tháng mười một. Nam là một tên con nhà giàu, cũng không có ăn chơi gì. Tất nhiên là phải có chút tài năng thì mới thi vào được khoa mĩ thuật. Nam đang theo đuổi Ngọc.
“Chắc có lẽ mình sẽ đi đến đó” Ngọc hơi do dự nói.
“Vậy quyết định thế đi. Anh nghe nói ở Hải Thương nhiều nơi đẹp lắm. Bãi biển đứng ở top những bãi biển đẹp nhất thế giới. Rồi chợ Hải Thương sầm uất nhất cả nước, buôn bán tấp nập không ở đâu bằng. Mà anh thấy em cũng thích đi du lịch mà. Đi tới đó luôn cho vui!”
Không đợi Ngọc trả lời hắn đã chạy ngay tới chỗ đăng ký đăng ký cho cả hai người. Ngọc thấy vậy vội chạy theo cản lại
“Xong, anh đã đăng ký luôn cho cả em rồi. Em không cần phải chem chúc vào đó nữa. Chật vãi. Chen mãi mới đăng ký được”
“Ai nói là tồi muốn đăng ký” chạy đến bàn đăng ký, đâu có mấy người đâu. “Xin lỗi tôi muốn hủy đăng ký”
“Đây không phải là cái chợ mà cô muốn đăng ký là đăng ký. Muốn hủy là được.”
“Vừa nãy tôi không có đi đăng ký, là cậu ta tự đăng ký cho tôi.”
“Cô coi đây là cái chợ hay sao? Ai muốn đăng ký phải cầm thẻ sinh viên đến. Không thì không thể đăng ký được!”
“Cậu...” Ngọc tức giận quay người bỏ đi.
“Ngọc, anh cũng chỉ có ý tốt thôi mà. Em đừng giận. Đi đến đó cũng vui mà.”
Ngọc không để ý đến những lời hắn nói. Vẫn bước về phía trước. Mọi người xung quanh thì chỉ nghĩ đó là một đôi đang yêu nhau giận hờn thôi. Chắc mai là lại làm lành ngay ý mà.
“Mọi người lưu ý, chuyến đi sẽ bắt đầu vào bốn ngày sau, tức là ngày bảy tháng mười. Còn về phương tiện di chuyển thì nhà trường sẽ chuẩn bị. Tập hợp tại đây vào sáu giờ sáng ngày mùng bảy.”

**** Chuyển cảnh **** (lại chuyển cảnh. Lắm vãi.)

Hắn tên là Cao Thanh Phong. Nhưng ở đây mọi người chỉ biết hắn tên là Phong chứ không ai biết họ tên đầy đủ của hắn. Hắn đến đây vào gần ba nắm trước. Sau khi lang bạt qua nhiều nơi, nhiều vùng đất khắp nhau. Vào một ngày đầu hè, hắn đã gặp được cô. Ý lộn, phải là cô đã gặp được hắn. Cô gái ấy là Hạ Diệp Diệp. Chuyện là:
“Ài, không ngờ Lô Gia ta lại có ngày này. Làm người lương thiện thật khó a. Tiền không có, quần áo thì.. Đường đường là một nhân vật danh chấn một phương. Thế mà lại lâm vào cảnh này. Đúng  là trời không phụ lòng người. Ý nhầm trời phụ lòng ngươi. Hửm? Gì kia?”
Hai chiếc xe con sang trọng đậu ở ven đường. Hắn tuy không biết về các hãng, loại xe  nhưng loại nào đắt, loại nào rẻ hắn nhìn phát là ra ngay. Đây là cái điều mà ai cũng biết. Khổ thân hắn. Trên quãng đường quốc lộ dài ngoẵng thế này dừng xe lại đi ấy đi ấy là chuyện bình thường (là đi ngoài nha. Cấm có nghĩ bậy). Thế nhưng linh cảm thấy có gì đó không bình thường, hắn lại gần. Trong xe không có người. Bỗng có tiếng la:
“Các ngươi không được tới gần đây. Nếu không, nếu không...”
Nghe thấy vậy hắn liền chạy vào trong khu rừng, theo hướng tiếng la phát ra. Được khoảng hơn trăm mét thì khung cảnh phía trước làm hắn nuốt nước miếng. Hắn nấp trong bụi cây. Trước mặt là ba gã đàn ông cao to. Còn về độ đẹp trai thì, azz. Ngại quá, hắn không bằng. Hắn chỉ cao có mét sáu thôi. Còn ba tên kia thì thấp nhất cũng mét bảy. Ông trời thật bất công mà. À mà quên mất. Còn một nhân vật nữa. Một cô gái khoảng mười năm, mười sáu tuổi, quần áo xộc xệch đang đứng trước mặt ba gã.
“Nếu không thì sao? Hạ tiểu thư. Cô nghĩ Hải Long bang chúng ta là vài ba thằng ranh con sao? Cô đi ra ngoài nhưng không có người đi theo. Thế này thì... người đẹp dáng chuẩn” một trong ba gã đàn ông nói, hắn liếm môi.
Một tên khác nói:
“Hạ đại tiểu thư vô địch kì thi võ thuật toàn tỉnh sao? Xem ra cũng không phải là tự nhiên mà được. Nhưng đó chỉ là cuộc thi của học sinh. Làm sao mà đánh lại được với bọn ạnh!” hắn cười hắc hắc, ánh mắt quét lên quét xuống làm Hạ Diệp Diệp lạnh hết cả người. Cô bỗng rùng mình một cái.
“Để lát nữa ba chúng ta sẽ dạy cô em cách đánh nhau. Sẽ vui lắm đấy. Đảm bảo cô em sẽ rất thích, hắc hắc,”
Thanh Phong ngồi trong bụi cây xem cảnh này mắt cũng nhìn về phía Hạ Diệp Diệp, mắt cũng đảo lên đảo xuống giống tên kia, cô còn cao hơn cả hắn. Hắn thầm nghĩ thế. Bất công quá mà.
Hạ Diệp Diệp là con gái của một thương gia giàu có tại chợ Hải Thương. Không dám nói đứng thứ nhật nhưng cũng tương tự như thế. Từ nhỏ luôn bị bố nàng quản thúc nghiêm ngặt. Đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo. Hai ngày trước nàng muốn đi du lịch một chuyến mà không có người đi theo vì như vậy sẽ rất khó chịu và không thoải mái. Nhưng bố nàng là Hạ Chiến lại không đồng ý. Hai bố con cãi nhau. Hạ Diệp Diệp trốn nhà đi. Biết được tin này thì Hải Long bang đã rất vui, cho người đi lùng sục khắp nơi. Mặc dù cả hai bên cùng tìm kiếm nhưng cuối cùng chỉ có Hải Long banh tìm thấy nàng, đang đi trên con đường quốc lộ này. Và rồi sau đó mọi chuyện thế nào thì mọi người đều biết cả rồi.
Trở lại câu chuyện của chúng ta thôi. Hạ Diệp Diệp cố tỏ ra kiên cường.
“Chắc bọn mày cũng biết bố tao là ai rồi đấy. Thử động đến tao xem chúng mày có sống nổi không?”
“Danh tiếng Hải Long bang chúng ta chắc cô em cũng biết. Một tên Hạ Chiến cô nghĩ có thể gây ra nhiều biến động sao? Chơi với cô em rồi đòi tiền chuộc, bao nhiêu hắn cũng phải bỏ ra thôi.” hắn cười gian nói.
“Đúng vậy. Cô em tưởng chúng ta sợ hắn sao?”
Tới đây, khuôn mặt của Hạ Diệp Diêpb liền tái mét. Cô ngẩng mặt lên trời, nước mắt bắt đầu chảy xuông. Ý định tự sát xuất hiện trong đầu cô.
“Giờ thì, hắc hắc hắc” cả ba tên lao về phía Hạ Diệp Diệp. Nói không ngoa chứ nếu là bình thường, đến một tên cô cũng không đánh lại được chứ đừng nói đến ba tên như thế này.
“Khụ, khụ, khụ..” tiếng ho của Thanh Phong vang lên.
Kỳ thật là hắn vẫn chưa muốn bị phát hiện. Thế nhưng gần đây hắn bị ốm, khổ nỗi là nghèo đến nỗi không có tiền để mua thuốc. Mà giấy tờ tùy thân thì lại không có, xin việc không ai nhận. Hắn đã thử làm thầy bói nhưng chủ được gần nửa năm là bị công an với mấy tay lâu năm trong nghề đuổi đi. Thành ra trong túi cũng chả có nhiều tiền.
“Ai? Dám nhìn lén bọn ta, muốn chết rồi phải không?”
“Xin lỗi mấy anh, đi ngang qua đây không có ý làm phiền mong mấy anh bỏ qua.”
Hạ Diệp nhìn thấy Thanh Phong hắn thì hai mắt sáng lên. Tưởng có người tới cứu thế nhưng sau khi nghe hắn nói vậy thì như bị sét đánh ngang tai, mặt tối sầm lại. Chẳng lẽ nàng phải chết ở đây sao? Đột nhiên như nhớ tới điều gì, Phong nói
“Ý, nhưng mà chuyện gì đây? Đang thiếu tiền. Có lẽ báo cảnh sát hay giúp người ta chắc cũng được trả tiền. Thôi. Coi như tích đức luôn vậy?”
Cả bốn người kia khuôn mặt giật giật. Tên này tham tiền đén chán sống rồi sao? Dáng người nhỏ bé không giống người học võ, thậm chí còn thấp hơn cả cô gái kia nữa. Thanh Phong thấy biểu cảm của mấy người thì khuôn mặt cũng giật giật theo. Chả nhẽ mình đáng khinh như vậy sao?
“Ba anh kia, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm mấy cái trò như thế này sao? Thật là mất mặt quá đi. Có gì để tối rồi là, hay là tìm mấy chỗ hoang vắng mà thực hiện. Lại đi tìm chỗ này. Azzz”
Chỗ này chưa đủ hoang vắng sao? Cả ba cùng nghĩ. Thế nhưnh không ai nó ra vì để giữ hình tượng.
“Nhóc con xem ra mày chán sống thật rồi”
Một tên lao về phía Phong, định đánh hắn. Thế nhưng hắn xoay người, đưa tay lên đấm một cú. Thế là tên kia ôm bụng nằm dưới đất. Hai tên còn lại thấy thế cùng lao lên. Thanh Phong lao tới. Hắn di chuyển nhì có vẻ rất nhẹ nhàng, tránh cú đấm của một tên, một tay bắt lấy cú đấm của tên còn lại. Tên kia thấy thế vội vàng tấn công vào bụng Thanh Phong. Thế nhưng hắn xoay người, dạp vào hông của tên bị bắt tay. Thế là cả hai tên lắn ra ngã. Một thì bị đạp, còn một thì bị tên kia bay đến rơi trúng. Hạ Diệp nhìn há mồn ngạc nhiên. Những động tác đơn giản đến nỗi mà nàng cũng có thể làm được. Nhưng làm được là một chuyện còn làm trong lúc nào lại là một chuyện khác. Tên rách rưới ăn mày này lại giỏi như vậy sao? Cô tự hỏi.
“Ọc ọc oc..” tiếng kêu từ bụng Thanh Phong phát ra.
Hạ Diệp cố nén cười:
“Xin cho hỏi anh là ai, tại sao lại cứu tôi?”
“Ah, thật ngại quá. Tên tôi là Phong, cứ gọi tôi là Phong đi. Còn lý do vì sao tôi cứu cô bất chấp tới nguy hiểm tính mạng thì vừa nãy cô cũng nghe rồi đấy. Tôi hiện tai đang hết tiền, khá là đói nên....”
Hạ Diệp Diệp cũng không biết nói gì cho phải nữa.
“À mà quên mất chưa hỏi tên cô. Cô tên là gì?” nãy nghe hai bên nói chuyện rồi nhưng vẫn hỏi lại cho lịch sự. Hắn tự nói với mình như vậy.
“Tôi tê  Hạ Diệp Diệp. Anh cứ gọi tôi là Hạ Diệp hay là Diệp cũng được”
“À lại quên nữa rồi. Aaaaa, đau “
“Mẹ khốn kiếp mày là thằng nào, sao dám đánh bọn tao, có biết bọn tao là ai không?”
Cả Phong và Diệp đều đặt đấu hỏi chấm trên đầu. Vừa nãy không phải người ta giới thiệu rồi sao giờ còn hỏi? Chắc nãy đau quá không nghe thấy. Cả ba tên đều đã đứng dậy, nhìn về phía hai người.
“Cô Hạ, tôi muốn nói một điều. Nếu muốn tôi cứu cô thì cho tôi sống nhờ một thời gian. Đang đói, không có chỗ ở, thiếu thốn đủ điều a!” Hạ Diệp nghe vậy không suy nghĩ gì liền gật đẩu. Thanh Phong hắn thấy vậy thì lao vào ba tên kia. Hạ Diệp suy nghĩ lại liền lắc đầu. Sống nhờ? Vậy chẳng phải là ở chung sao? Cô đỏ mặt. Không nhất quyết không được.
Ba tên kia không dám chủ quan cùng lao đến. Nhưng cả ba sao có thể đánh được hắn. Như sói sa bầy dê. Cả ba lại nhanh chóng nằm xuống. Lần này thì có đậy được cũng không dám là gì hắn.
“Rồi, bây giờ chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?” Diệp hỏi
“Về nhà cô chứ đi đâu. Trời gần tối rồi đấy. Không nhanh lên tôi sắp chết đói rồi đây, ả mà sao cô không gọi điện về nhà. Hình như gia cảnh nhà cô cũng không tệ mà?
“Ở đây không có sóng, tôi cũng định rồi nhưng cũng không gọi được, thôi đi ra xe. Xe tôi để ngoài kia.”
Sau một quãng đi bộ cuối cùng cả hai cũng ra khỏi khu rừng, đến chỗ hai chiếc xe.
“Xe tôi đây. Anh có thể lái xe được không? Tôi lái xe không quen.”
“Thế cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao cũng lái xe được đến tận cái vùng này vậy?”
“Tôi mười sáu tuổi rồi. Đây mới chỉ là lần thứ hai tôi đi xe?”
Thanh Phong vỗ trán. Hắn cuối cùng cũng hiểu câu chuyện. Ngồi vào ghế lái. Nổ máy lên, xe bắt đầu lăn bánh. Đi được một đoạn thì hắn nói:
“Lần đầu tiên lái xe ô tô đúng là thích thật. Đã thế lần đầu tiên còn lái xe hạng sang nữa chứ”
“......” lần đầu sao? Ai mà tin được lần đầu lái xe lại còn lái được như vậy. Đi thì không đến nỗi quá nhanh nhưng quốc lộ mà hắn đi như trên cao tốc vậy.
“Trước kia có xem tivi nên cũng biết đôi chút, có thể lái được xe.”
Không còn gì để nói nữa. Tên này không phải là người nữa rồi. Chắc hắn nói đùa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro