Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Linh hồn đáng thương, cô độc ra đi

Tác giả: 疯癫的小疯子

" Aiya, thời tiết quỷ gì vậy, sao lại lạnh như vậy chứ, thực sự có thể khiến người ta chết cóng mà, chưa từng thấy qua một ngày mùa đông nào lạnh như vậy."

"Nếu như anh bị chết cóng, vừa hay, bây giờ có đủ nhạc khí, phường bát âm, ngay cả đồ ăn cũng có luôn, miễn cho vợ anh phải tốn tiền chuẩn bị."
*phường bát âm: đội ngũ thổi kèn, đánh trống đám ma

Mùa đông năm nay thật lạnh, thời tiết lạnh, lòng người cũng lạnh theo.

Trong một căn phòng ấm áp đầy nam lẫn nữ, vài người chuẩn bị khiêng quan tài đang tụ tập nói chuyện, đùa giỡn với nhau.
Khác với bầu không khí náo nhiệt trong phòng, linh đường bên ngoài lại tràn ngập sắc trắng, trông vô cùng thê lương.

Trong linh đường lúc này đây đang đặt một chiếc quan tài gỗ nâu, người nằm trong quan tài là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Chiếc quan tài đã được đậy lại, người ta không còn nhìn thấy thân thể cô nữa, nhưng vẻ đẹp của cô lại đang được khám phá dưới một hình thức khác.

Tiếng hát bi ai cất lên từ xe tang nói cho mọi người biết cô gái ấy đã rời xa thế giới này. Một bức ảnh của cô được đặt trên xe tang, và mọi người có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô qua bức ảnh đó. Cô gái trong bức ảnh không có một chút nào u buồn, tươi cười rạng rỡ, khi cô cười hai mắt đều híp lại. Thật là một sinh mệnh tràn đầy sức sống! Thật khiến người ta khó mà tin được rằng, một người có máu có thịt sờ sờ như vậy nói chết liền chết rồi. Trong ảnh, cô gái để tóc dài, mái tóc mềm mại và đen nhánh thật khiến người ta không tránh khỏi ghen tị. Một mái tóc dài tuyệt đẹp cùng với khuôn mặt trái dưa tràn ngập hạnh phúc, nhưng trong cuộc sống cô lại không thực sự có được hạnh phúc. Ngũ quan xinh đẹp kết hợp với khuôn mặt trái dưa tiêu chuẩn khiến cô trông càng trẻ hơn. Vẻ đẹp của cô khiến không ít nữ nhân ghen tị, nhưng trong sự ghen tị lại kèm theo cả sự tiếc thương.

"Cô gái thanh tú như vậy, sao lại ra đi sớm thế. Ai! Thật đáng thương a!"_Một cô gái nhìn bức ảnh cảm thán.

"Ai! Đời người chính là vô thường như vậy, ai biết được ngày nào sẽ chết."_Một phụ nữ thở dài.

"Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà, cô ấy vẫn còn trẻ như vậy. Cuộc đời ấy, còn trẻ thì sao chứ, không tránh khỏi đoản mệnh, người ta nói a 'ông trời muốn ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi lại đến canh năm.' sinh mệnh ngắn ngủi cũng đành chịu, mỗi người một sinh mệnh."

......

Những người phụ nữ cô 1 câu tôi 1 câu, cùng tiếc thương cho một sắc đẹp trời ban.

"Cô ấy tại sao lại mất sớm như vậy?"_Một người phụ nữ kỳ quái hỏi.

"Nghe nói là bị bệnh, có người nói là bị ung thư, còn là ung thư gì thì không rõ."

"Mọi người bây giờ không hiểu ra sao, không phải bị ung thư thì chính là xuất huyết não. Lại nói, đồ ăn bây giờ càng ngày càng tốt, sức khỏe đáng nhẽ cũng nên càng ngày càng khỏe mạnh chứ, sao tỷ lệ mắc bệnh lại càng ngày càng nhiều như vậy, không những là mắc bệnh, còn là những bệnh nan y nữa."

"Một ngày là một ngày, cuộc đời vô thường, sống được tới ngày nào thì hay ngày đó."

"Cô nói xem, một cô gái xinh đẹp, còn trẻ như vậy đã chết rồi, thật đáng tiếc a."

Tiếng kèn trống lại nổi lên, trên trời hoa tuyết bắt đầu bay lượn. Hoa tuyết vốn vô tri, nhưng dưới tiếng nhạc khí, nó dường như trở nên có chút xáo động. Gió vẫn rất lạnh, gió lạnh như vậy khiến người ta chỉ muốn trốn vào một căn phòng ấm áp. Trong sân, ngoài thân nhân người quá cố đang bận rộn, chỉ còn lại phường bát âm. Những người đánh trống tang không hề cảm thấy lạnh, chỉ cần vừa thấy chút lạnh họ liền dùng hết sức mình mà đánh, cho tới khi nào toàn thân nóng lên mới dừng lại một chút nghỉ ngơi. Bọn họ không có chút cảm nhận nào về cái chết, khuôn mặt họ tràn ngập nụ cười, một nhóm người xúm lại không ngừng vui vẻ, ồn ào. Ngay cả lúc này, trong sân đang đặt một người chết, nhưng nó cũng không khiến họ cảm thấy nặng nề. Trên chiếc bàn bọn họ ngồi có dưa, đậu phộng, vài bao thuốc và một ấm trà nóng. Đây là những thứ do tang gia chuẩn bị cho họ. Bọn họ từ lâu đã không còn cảm giác gì với cái chết, chỉ có những vật chất hiện hữu mới thu hút bọn họ.

Cô gái vẫn an an tĩnh tĩnh nằm trong quan tài như đang chìm trong gấc ngủ say, tiếng nhạc khí và tiếng ồn ào của mọi người đều không hề liên quan đến cô, sự vui vẻ và cô tịch của nhân gian cũng chỉ thuộc về những người đang sống, cô đối với nhân gian đã không còn liên quan nữa.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, những người đưa tang bắt đầu lo lắng, tuyết lớn như vậy lên núi nhất định rất nguy hiểm.

"Cô gái này có oan khuất chừng nào mà tuyết lại lớn như vậy chứ."_Mọi người bàn luận.

Tuyết vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tang gia đã sắp xếp người đi trước quét dọn đường đi, hôm nay, người mất nhất định phải được đưa lên núi an táng, dù trời có sập cũng phải đi.

Khoảng 2 giờ chiều, tuyết dần dần ngừng rơi, đoàn đưa tang cũng bắt đầu di chuyển, mọi thứ sắp sửa kết thúc, và cô gái xinh đẹp cũng sắp đặt dấu chấm hết cho cuộc đời trong tiếng kèn trống đưa tang.

Tôi không đi cùng với đoàn đưa tang, mặc dù tôi rất muốn đi, muốn đi cùng cô ấy nốt đoạn đường cuối cùng và nói lời từ biệt với cô ấy. Tôi nhìn theo tám người con trai cường tráng đang khiêng quan tài của cô ấy từng bước bước hướng về phía đỉnh núi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xót xa, xót xa cho sinh mệnh ngắn ngủi của cô ấy.

Đoàn đưa tang có khoảng hai ba chục người, cả nam lẫn nữ đi phía sau quan tài, tiếng kèn Sona cất lên một giai điệu thê lương, tiếng kèn hòa cùng với những tiếng than khóc. Cuộc đời con người, lúc sinh ra là khóc mà tới, cuối cùng, lúc ra đi cũng là dùng tiếng khóc mà tiễn đưa. Chỉ có điều hai loại khóc này có sự khác biệt, lúc sinh ra là tự khóc, còn sau khi chết là người ta khóc vì mình.

Tiếng khóc thê lương không khiến người ta cảm thấy thương cảm mà chính giai điệu bi ai của kèn Sona lại khiến người ta lòng đầy chua xót.

Tôi dời ánh mắt sang mẹ của người quá cố, bà được người ta dìu ở hai bên, có mấy lần, bà khóc đến mức tưởng chừng sắp ngất đi, hai chân bà mềm oặt đi tựa như bị tàn phế, luôn muốn khuỵu xuống, may mà có hai người đỡ hai bên dìu bà dậy. Bà ấy gào khóc, miệng không ngừng lặp đi lặp lại những câu: "Sao con còn trẻ như vậy đã đi rồi, con đi rồi mẹ biết phải làm sao... Con khiến cho mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... Sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ...".

Đây là cô con gái út của bà, cũng là đứa con gái duy nhất của bà. Đáng nhẽ bà phải yêu thương đứa con gái này nhưng bà lại thường xuyên không để ý đến cảm nhận của cô. Bà đem hết tình yêu thương của mình dành cho hai người con trai. Đối với sự ra đi của con gái, bà đã vô số lần chuẩn bị sẵn tâm lí, bà biết rằng bệnh ung thư không thể nào trị khỏi được, con gái sớm sẽ phải chết. Nhưng mà vừa nghĩ đến con gái mình đã chết bà lại cảm thấy khó lòng mà chấp nhận. Quan tài của con gái đang ở trước mặt bà, đối mặt với sự ra đi của con gái, trái tim vô cùng đau đớn, không cách nào hồi phục. Đời này, mẫu tử hai người sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại. Suốt đường đi bà đều khóc, hai mắt đỏ hoe và sưng tấy, bà đã khóc cạn nước mắt, nhưng miệng vẫn không ngừng gào thét. Đoàn tang lễ cứ đi, từng bước từng bước đi về phía đỉnh núi.

Đối với chồng của cô gái, tôi không tìm thấy một chút buồn bã, đau thương nào trên khuôn mặt anh ta. Theo như tôi biết thì tình cảm vợ chồng hai người rất mong manh, thậm chí còn đề cập đến việc ly hôn; tôi còn nghe nói rằng chồng cô có một gia đình khác ở bên ngoài, và còn có một đứa con trai.

Có lẽ, cái chết của vợ, đối với một người chồng đang muốn ly hôn mà nói, lại là một chuyện đáng vui mừng.

Chồng cô rất tuấn tú, dù đã ngoài tứ tuần nhưng vẫn được bảo dưỡng rất tốt, trên khuôn mặt ấy không hề lưu lại dấu vết gì của năm tháng, đó là một khuôn mặt phúc hậu. So với vẻ ngoài anh tuấn của người đàn ông thì cô gái xinh đẹp đang nằm trong quan tài lại trông càng ảm đạm hơn.

Thế gian giờ đây lại có thêm một cô gái ngốc nghếch, một cô gái ngốc coi tình yêu là tất cả, và chính bởi cái tình yêu hão huyền ấy mà cô đã tự hủy hoại cuộc đời của mình.

Tiếng pháo nổ, tiếng khóc, tiếng nhạc khí, tiếng hô của những người khiêng quan tài, tiếng bước chân...tất cả những âm thanh tạp loạn trộn lẫn vào nhau, một khoảnh khắc vô cùng náo động, đó là sự náo động cuối cùng trong cuộc đời cô. Nhưng tất cả đều không liên quan đến cô, cô không nghe thấy, cũng không cảm nhận được, sự ồn ào đối với cô đã không còn liên quan. Cô lại càng không thể bị bất kỳ âm thanh nào đánh thức, sự náo nhiệt là thuộc về người khác, là thuộc về người sống, lúc còn sống không liên quan đến cô, sau khi chết vẫn là không liên quan.

Lại nói, tôi nên gọi cô ấy một tiếng cô, mặc dù chúng tôi chỉ là họ hàng xa.

Lúc còn nhỏ, tôi nghe mọi người gọi cô là Hoa Hoa, bố cô họ Dương, cô tên Dương Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro