Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 : Ngươi không phải là Megumi.

Yuuji nhớ lại cảnh này. Cậu đã từng mơ về điều đó, sau khi Sukuna rút trái tim của cậu ra và kết liễu Yuuji ngay trong cuộc gặp lần đầu. Đó là một giấc mơ yên bình, một khoảng thời gian nghỉ ngơi khỏi mọi sự căng thẳng và sợ hãi mà Yuuji cảm thấy khi lần đầu chạm trán với Vua Nguyền Hồn.

Bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng đó lần nữa, cậu lại không thấy bình yên chút nào. Trên thực tế thì cảm xúc hiện tại của Yuuji là không hề bình an. Tại sao lại như vậy? Chính cậu cũng từ chối thừa nhận câu trả lời này. Sẽ thật tổn thương thay nếu phải nói ra thành lời chứ đừng nghĩ đến việc làm chuyện đó. Vì vậy, Yuuji lần nữa chọn làm người theo dõi.

Sukuna vẫn đang bên bàn viết thơ, trẻ trung và trông thật bình thường khi không có bốn cánh tay. Megumi vẫn đang dựa vào thân cây nhìn hắn.

Sau vài phút lắng nghe bầu không khí của làn gió thì thầm và tiếng lá xào xạc, Megumi cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tại sao anh lại muốn trở thành thần?"

Sukuna phải mất nhiều thời gian hơn để trả lời, hoàn thành nét bút cuối cùng của một ký tự. Sau khi đặt cọ xuống, hắn quay mặt hoàn toàn về phía Megumi, vẻ mặt cởi mở và mời gọi - một sự khác biệt rõ ràng so với Sukuna của hiện tại. Một lần nữa, Yuuji không phải Megumi nên Sukuna sẽ không thể hiện những biểu cảm như vậy trước mặt cậu. Ý nghĩ đó chợt nhói lên vì lý do nào đấy.

"Để bảo vệ em," Sukuna nghiêm túc trả lời, "để cả hai chúng ta không còn phải sợ các Thuật sư nữa."

Megumi ậm ừ trầm ngâm, cân nhắc câu từ của hắn. "Anh đã có thể bảo vệ em mà không cần trở thành Thần, Sukuna. Anh đã giống như một kiếm sĩ và là một cung thủ rồi. Nếu đó là sức mạnh mà anh tìm kiếm, thì anh vẫn có thể trở thành Người Mạnh Nhất mà không cần phải trở thành Thánh Thần."

"Em đang phản đối quyết định của anh sao? Nếu em thật không muốn anh trở thành Thần, thì chỉ cần một câu thôi và anh sẵn sàng từ bỏ tất cả những ước mơ đó vì em".

"Ồ không, em không thể từ chối ước mơ và mong muốn của anh, Sukuna." Megumi thở dài. "Em chỉ yêu anh quá nhiều vì chuyện đó."

"Rồi sao nữa...?"

"Còn lý do nào khác mà khiến cho anh muốn trở thành Thần nữa không?"

Sukuna nhún vai rồi tiến về phía Megumi, gần như bò vào lòng người. Megumi sẵn sàng dang tay ra như một cử chỉ chào mừng và cả hai lại một lần nữa hòa quyện vào nhau. Yuuji chớp mắt thật nhanh, muốn chiêm ngưỡng khung cảnh ấy nhưng chợt nhận ra rằng chỉ cần nhìn cả hai người trong tích tắc cũng đã khiến trái tim Yuuji càng trở nên đau nhói - giống như bị một con dao găm liên tục vào nội tạng. Giống như cái chết thứ hai của chính Yuuji. Cậu cúi đầu, dỏng tai lắng nghe cuộc trò chuyện. Nó tốt hơn là xem.

"Khi bản thân anh muốn trở thành một vị thần, thì không có gì là không thể."

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy."

"Và bạn hy vọng đạt được những điều không thể nào? Nếu là anh, tôi tin-"

"Sẽ ở bên em đến vô tận cuộc đời. Tôi có thể chịu trách nhiệm về tâm hồn của bạn và chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Chỉ có hai chúng ta."

"Sukuna..."

"Anh biết điều này nghe có vẻ ích kỷ nhưng dù sao thì anh vẫn luôn ích kỷ và em đã chấp nhận điều đó của anh." Một lúc sau, sau khi để sự im lặng ngự trị, Sukuna tiếp tục, "Anh không muốn em rời xa anh...không bao giờ. Nếu phải phá bỏ vòng luân hồi, anh sẽ làm, chỉ để em ở bên cạnh anh thôi."

"Đó có phải là một lựa chọn khôn ngoan không?" Những lời của Megumi thốt ra với vẻ thích thú.

"Chắc là không rồi. Giữa hai chúng ta, em là người khôn ngoan nhất."

"Nếu anh chắc chắn với quyết định của mình đến như vậy, thì em biết cách để anh trở thành Thần."

"Ồ, thật ư?" Sự phấn khích trẻ con thật chói tai làm sao khi nghe đến từ chính Sukuna. "Nói cho anh xem nào!"

"Em sẽ nói. Tuy nhiên, đó là một quá trình khắc nghiệt và không nhiều người làm được."

"Như từ hành à?"

"Cũng là cách thức như vậy. Nhưng trước khi tiết lộ chi tiết, en có một điều kiện."

"Em biết anh mà, anh sẽ đồng ý với bất kì điều gì liên quan đến em," Sukuna chỉ ra.

"Sukuna, anh nghĩ xem... tại sao hai ta không lập Lời Thề Ràng Buộc nhỉ?"

....

Yuuji tỉnh dậy và được chào đón bởi khuôn mặt nhẹ nhõm của Uraume. Bây giờ Họ đã cởi mở hơn rất nhiều với cảm xúc của mình. Cả hai đã đi một chặng đường dài. Trước đây Họ từng gọi Yuuji là 'con người'; mọi thứ đã thay đổi như thế nào Rốt cuộc cậu có xứng đáng được đối xử tử tế như vậy không? Uraume chờ đợi Yuuji tỉnh lại một cách đau lòng, khiến Yuuji nhớ lại khoảng thời gian trước khi Sukuna tỉnh giấc sau giấc ngủ dài.

Khoan đã, đau lòng ư? Từ khi nào mà Yuuji lại coi giấc ngủ của Sukuna lại đau như vậy?

"Tôi đã... được bao lâu rồi?"

"Ba ngày rưỡi," Uraume trả lời. "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

Yuuji cảm thấy đau nhưng không phải là loại đau từ vết thương ngoài da. Đó là nỗi đau sâu trong tâm hồn, thấm vào toàn bộ con người cậu. Một cảm giác khao khát, giống như một vực sâu đã hình thành khi Yuuji bất tỉnh. Tại sao vậy?

Cậu lại mơ thấy gì nữa?

Một khung cảnh được thu lại vào một khung nền tuyệt đẹp, những cánh đào hồng xinh xắn và đồng cỏ mang một màu xanh bát ngát: Sukuna tuyên bố lý do của mình, Megumi yêu cầu thực hiện Lời Thề Ràng Buộc. Cả hai ôm nhau mà không quan tâm đến sự đời.

Yuuji cảm thấy buồn nôn.

"Đói," cậu nói dối, và thấy thật tệ khi nói dối nhưng Yuuji không thể nói với Uraume rằng cậu... đang ghen với mối tình của Sukuna và tình nhân của hắn phải không? Thật vô lý. Yuuji không hề thích Sukuna - hoặc một trong cả hai - theo cách đó. Chả phải đã quá rõ ràng khi Sukuna bày tỏ sự chán ghét của hắn khi có một vật chứa quá yếu đuối sao. Nhưng Sukuna đã cứu Yuuji khỏi bị hành quyết, đáp lại lời cầu nguyện của Yuuji, cảm ơn Yuuji. Điều đó có nghĩa lý gì? Có phải tất cả những hành động trên đều được thực hiện chỉ vì ý niệm về Megumi?

Megumi vẫn còn sống và ở đâu đó ngoài kia. Sukuna lấy lại Chú lực của mình sau khi Yuuji trở lại. Không ai tích cực tìm kiếm những ngón tay còn lại. Có phải Yuuji sẽ ở lại dinh thự trong khi Sukuna tìm Megumi?

Cậu mạnh mẽ gạt bỏ suy ghĩ đó. Yuuji không phải là một con cún đang chờ đợi người chủ của mình.

"Ta đã chuẩn bị súp rồi," Uraume đáp lại, nhanh chóng đứng dậy ngay khi Yuuji nói lên cảm giác hiện tại của mình, "Trong khi ta đi hâm nóng lại. Ta yêu cầu ngươi ở lại đây và nghỉ ngơi nhiều hơn. Cơ thể ngươi có thể chưa hồi phục hoàn toàn. Ba ngày rưỡi không ăn sẽ ảnh hưởng nặng nề đến sức khỏe của ngươi."

Không đợi câu trả lời, Uraume đã lập tức rời khỏi phòng.

Yuuji lại một mình. Bất chấp lời khuyên can của Uraume, cậu vẫn ngồi dậy và kiểm tra cử động của chân mình. Yuuji vẫn còn có thể ngọ nguậy các ngón chân, sau đó thực hiện các động tác xoay tròn bằng bàn chân. Vẫn còn tốt, chắc vậy. Với một tiếng càu nhàu căng thẳng, Yuuji đứng dậy và cuối cùng đã đứng thẳng sau nhiều ngày nằm bẹp trên tấm nệm. Cảm giác thật tự do, được đi quanh phòng để kiểm tra sức mạnh của mình thay vì phải nghe những lời thủ thỉ thân mật từ một đôi uyên ương.

Nhắc đến uyên ương, Sukuna đã ở đâu khi cậu bất tỉnh nhỉ? Yuuji đoán có lẽ đang sửa chữa thư viện với những kỷ vật của Megumi. Sukuna là một Nguyền Vương đa tình. Ít nhất thì đó lại là một khía cạnh không thay đổi khác của hắn trong suốt hơn bao chục năm qua. Yuuji mỉm cười-

"Ủa?"

-đứng hình. Tại sao cậu lại cười?

"Hình như có điều gì đó không ổn với mình," Yuuji lẩm bẩm, xoa xoa thái dương. Đầu cậu không đau nhưng ký ức thì mơ hồ. Tại sao Yuuji lại mỉm cười khi nói Sukuna là một người đàn ông đa tình? Lẽ ra phải là giận dữ, ghen ghét hay thờ ơ gì chứ. Sukuna không phải là bạn song hắn cũng không thể được coi là kẻ thù được. Yuuji đã cứu Sukuna cũng như hắn đã cứu cậu -theo một cách nào đó, cả hai ngang bằng nhau.

"Mình cần không khí," cậu nói mà không cụ thể với ai. Ở trong phòng mà không có gì ngoài những suy nghĩ về bạn bè của mình- ngay cả khi Uraume cuối cùng cũng sẽ quay trở lại - thì sẽ không thể làm được gì để cải thiện tâm trạng của Yuuji.

Trượt cửa shoji chậm nhất có thể để không đánh động Uraume, Yuuji sau đó lẻn ra ngoài và cẩn thận đóng lại phía sau mình. Cậu nhìn trái, nhìn phải rồi tự hỏi mình nên đi đâu. Hành lang rộng mở thu hút sự chú ý của Yuuji đầu tiên. Sàn gỗ bị phá hủy bởi đòn tấn công của Chỉ Ký Chủ, đã được sửa chữa đúng như mong đợi về hiệu suất làm việc của Uraume. Yuuji ước rằng, ít nhất cậu cũng có thể ở đó để giúp, trước khi rơi vào tình trạng hôn mê kéo dài tận ba ngày rưỡi.

Sải bước về phía hành lang, đôi chân trần từng bước chạm mặt sàn. Đó là một ngày lạnh giá và bộ đồ ngủ của Yuuji không có tác dụng gì nhiều để chống chọi với cái lạnh. Còn tốt hơn là bị nhốt trong phòng nơi những suy nghĩ vẩn vơ càng lớn dần càng khó hiểu. Đó là do cái ngón tay, Yuuji cố gắng tự thuyết phục bản thân,' chính cái ngón tay mới khiến mình cảm thấy như thế này '.

Yuuji đưa tay lướt dọc theo lan can, cảm giác gỗ mịn khiến cậu nhớ lại những ngày cậu và ông nội cùng nhau lau dọn, đánh bóng sạch sẽ bên trong những ngôi đền bỏ hoang. Nghĩ lại thì, ngay từ đầu cậu chưa bao giờ hỏi ông lý do vì sao những ngôi đền này lại bị bị bỏ rơi. Tất cả những gì Yuuji biết là các vị thần đã không còn cư trú ở đó nữa.

Nếu như ngôi đền và cổng torii còn nguyên vẹn trong nhiều năm thì mọi thứ sẽ ra sao? Bao gồm cả Uraume? Quá khứ có ảnh hưởng đến tương lai không? Có lẽ Yuuji đã có thể du hành ngược dòng thời gian để ngăn chặn mọi thảm họa... giống như mấy nhân vật chính trong mấy bộ xuyên không ấy.

Cậu bật cười, Yuuji không nhận ra rằng ở cuối lan can có một mảnh gỗ nhô ra.

"Á-!" Trước cơn đau đột ngột, Yuuji rút tay khỏi lan can và kiểm tra ngón tay cái của mình. Quả thực có một mảnh dằm cắm sâu vào da, chỉ sâu khoảng một milimet có thể nhìn thấy được. Có vẻ như Yuuji đã không có một ngày đẹp.

Khi đã đến cuối hành lang, Yuuji bước ra khỏi khu đất và được chào đón bởi bầu trời nhiều mây. Cậu đưa ngón tay cái lại gần miệng, răng ngậm lại quanh mảnh dằm để kéo nó ra thay vì dùng tay kia, trong khi ngắm nhìn những mảnh vụn trắng vỗ cánh phấp phới trong gió.

Sukuna. Tất nhiên- chốn yêu thích của hắn luôn là thư viện hoặc đền thờ. Thật là một sự trùng hợp (khủng khiếp).

Yuuji không đến gần ngay lập tức mà thay vào đó, cậu vẫn chọn một khoảng cách an toàn để quan sát, trong khi cố gắng kéo mảnh dằm ra bằng răng. Sukuna một lần nữa là hình ảnh thu nhỏ của sự u sầu, đôi mắt dán chặt vào ngôi đền như thể nó chứa đựng câu trả lời cho những câu hỏi mà Yuuji chưa biết. Nếu hắn là Thần, tại sao hắn ta lại nhìn chằm chằm vào ngôi đền của chính mình như vậy? Có bị sao chăng? Mắc kẹt trong bốn bức tường cũ kĩ, bao phủ bởi những lá bùa giấy, chỉ có bản thân với những suy nghĩ của mình sẽ khiến bất cứ ai cũng phát điên. Có lẽ đó là lý do tại sao Sukuna lại hành động như vậy ngay khi được giải phong ấn.

Cảm thấy mảnh vụn rơi ra, Yuuji di chuyển ngón tay cái của mình ra sau, nhìn máu chảy rần rật trên bề mặt da, đỏ thẫm như đôi mắt của Sukuna... nhưng, chẳng phải hắn có đôi mắt màu xanh băng sao? Đôi mắt của Sukuna không phải lúc nào cũng có màu đỏ thẫm...

Như thể cảm nhận được sự hiện diện qua mùi máu, Sukuna quay lại, mắt chạm mắt Yuuji.

Ngay lúc này, mặc dù không nhiều người thừa nhận vì sợ bị chém hoặc bị thiêu sống nhưng Sukuna thực sự rất đẹp trai. Đẹp một cách chết chóc. Đôi khi bình lặng - như cái chết tự nhiên và đôi khi bạo lực - như một tai nạn quái đản. Sukuna có mùi hương, không quá nồng nhưng thoang thoảng. Một mùi hương thảo dược, mùi gỗ đọng lại. Yuuji thừa nhận rằng những lần hiếm hoi nhìn thấy vẻ ngoài hiền dịu của Sukuna hoặc khi thấy hắn cười thật lòng là những khoảng thời gian tuyệt vời nhất - bởi vì khi ấy Yuuji đều cảm thấy được thư giãn.

Họ - Sukuna và Megumi - trông thật hoàn hảo đối với nhau. Cả hai như một cặp đôi mà có thể tìm thấy mọi nơi trong những bức họa cổ. Yuuji thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể có cơ hội chống lại vẻ đẹp thanh tao của Megumi.

Nhưng Yuuji đến Heian không phải để tìm kiếm tình yêu mà là để theo đuổi vận mệnh của chính mình - bất kể đó là gì đi chăng nữa. Sẽ không có vấn đề gì nếu Yuuji bị ảnh hưởng bởi những xúc cảm phức tạp của mình. Không phải là Yuuji đang đánh mất mình. Mà cậu vẫn chỉ là một cậu bé 15 tuổi Itadori Yuuji đến từ Sendai, Miyagi. Cậu sẽ không bao giờ thay đổi.

Vậy nên, Yuuji nhổ chiếc dằm ra và mút ngón tay cái. Mút nó sẽ chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn chẳng chữa lành được vết thương, chỉ trông thật trẻ con mà thôi, Yuuji luôn nghĩ rằng đó là một cách để không lãng phí máu. Cậu đến gần Sukuna, biết rằng đó sẽ là một sự trốn tránh nếu cậu chọn không. Yuuji không sợ những cảm xúc này (cậu hy vọng vậy) và ngay cả khi Sukuna (rõ ràng) không đáp lại, cậu cũng sẽ không sợ hãi. Yuuji là Kim Khí của Sukuna, không hơn không kém.

Ngay khi Yuuji đến gần, Sukuna dài giọng, "Ta tự hỏi, vì sao ngươi luôn có thể tìm thấy ta mọi lúc?"

Yuuji mở miệng định trả lời thì bị Sukuna giơ một ngón tay cắt ngang. "Đó là một câu hỏi tu từ. Ngươi không cần phải trả lời."

Yuuji bĩu môi đáp lại, "Tôi không thích hùng biện."

"Còn ta thì không quan tâm."

"Thế sao ông lại hỏi?"

"Hừm... Còn tùy." Sukuna chuyển sự chú ý của mình trở lại ngôi đền, có lẽ thấy nó thú vị hơn Yuuji. Yuuji cố gắng không để nó ảnh hưởng đến mình. Đây là hành vi điển hình của Sukuna. Nhưng nếu Megumi ở đây, Sukuna sẽ dành toàn bộ sự chú ý của mình cho người đó, không tiếc hơi đâu cho những việc khác. Hơi thở của Yuuji nghẹn lại-cảm giác buồn nôn quay trở lại dữ dội.

"Trông ngươi như thể đang ở xa ngàn dặm vậy," Sukuna trầm ngâm, "vẫn còn choáng váng vì Chú Lực phải không, nhóc?"

"K-không," Yuuji nói, khó chịu, "và có vẻ như tôi cũng chẳng thể giúp được gì. Nói cho ông nhớ, tôi là một con người bình thường chả liên quan gì tới Thuật Sư và Lời Nguyền, nó có trước cả khi tôi ăn cái ngón tay của ông luôn đấy."

"Và đó quả là một sự lựa chọn ngu ngốc. Có phải hồi trẻ ngươi không được ăn đủ no hay không?"

"Ê, tôi vẫn còn trẻ nha!" Yuuji khoanh tay, cọ xát ngón tay bị thương của mình với một ngón tay khác. "Ngoài ra, chả phải ông nên biết ơn khi được ban cho cơ hội sống lần thứ hai sao?"

"Đúng vậy, có những chuyện ta biết ơn vì ngươi," Sukuna nói, "nhưng cảm ơn vì đã giải phong ấn hay đánh thức ta ư? Ta vạch ra ranh giới ở đó."

"Tôi đoán là ông chỉ không thể chấp nhận được ý nghĩ của việc Vật Chứa của ông là người chịu trách nhiệm cho cơ hội sống lần thứ hai của ông mà thôi."

"Coi chừng cái lưỡi của ngươi."

Yuuji thè lưỡi ra, một cách táo bạo. "Chết tiệt!"

Khi Sukuna quay người lại, tay áo dài bay trong không khí do sự đột ngột của hắn, Yuuji lùi lại ngay. Cậu đã vượt qua ranh giới hả?

"Ngươi sẽ không muốn khiêu khích một vị thần đâu," Sukuna rít lên, một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt đỏ thẫm của hắn khoét sâu vào Yuuji. "Nếu không muốn bị nguyền rủa cả đời."

"Tôi đã bị rồi còn gì," Yuuji thấy mình vẫn hống hách được, vượt qua nỗi sợ hãi, "ý tôi là bị nguyền. Tôi đã nuốt mấy món bị nguyền rủa rồi không phải sao?"

"Có vẻ như ngươi không hoàn toàn quên."

"Ồ, tôi đã có một người thầy giỏi mà." Gojo-san không phải là một giáo viên giỏi, khiến Yuuji phải dồn cả tâm can vào những cuốn sách cũ và các ghi chép để lại. Nhưng Gojo-san là người thầy duy nhất của cậu, cho nên Yuuji có thể sánh ngang với tiêu chuẩn của lòng tốt.

"Thế nhưng ngươi có biết?" Sukuna bước lại gần và với mỗi bước tiến về phía trước, Yuuji lại lùi lại. "Sách có thể giúp ngươi tiến xa. Nếu ngươi biết áp dụng kiến thức vào thực tiễn, còn không thì chỉ như nước đổ đầu vịt."

"Ờ...nhưng tôi có ông mà, điều đó tốt phải không?"

"Hở? Ta là gì? Người bảo vệ cá nhân của ngươi à? Đừng nghĩ mình có giá, nhãi ranh."

"Ông..." Yuuji đã không cẩn thận khi lùi bước, cậu đã vô tình đến gần cổng torii - quá gần, thực tế là Yuuji đã giật mình, trượt chân trên những viên sỏi và có thể sẽ ngã ngược trở lại thời đại của mình chăng? Nhờ phản xạ nhanh nhạy của Sukuna.

Một bàn tay đã túm lấy vạt áo trước của Yuuji, neo cậu vào quá khứ, theo đúng nghĩa đen. "Đây có phải là một cách vòng vo để yêu cầu được về lại thời đại của ngươi hay không?"

"Gì? KHÔNG NHÁ!" Yuuji cố gắng lùi lại nhưng lại bị kéo về phía trước, gần như đâm vào ngực Sukuna. Cánh tay Yuuji kịp thời đưa ra, ấn vào ngực Sukuna. Sẽ thật xấu hổ nếu có sự tiếp xúc thân mật như vậy (hơn nữa Sukuna là một người đàn ông tận tụy). "Ông vừa làm tôi mất cảnh giác đó. Sao tự nhiên gần đây ông... ông mạnh vậy?"

"Ngươi chỉ đang ảo tưởng thôi," Sukuna nói, tay vẫn túm vặt áo Yuuji, để lộ ngực trần. Không còn một vết sẹo nào từ những vết thương trước. "Ta lo rằng liệu điều khiến ngươi khó chịu có ảnh hưởng gì đến vai trò Vật Chứa của ngươi hay không."

"Lo cho tôi? Lầ...lần đầu tiên luôn đó." Bây giờ, bộ lọc não-miệng của Yuuji đang gặp rắc rối. "Một người bảo vệ cá nhân hay gì đó tương tự. Megumi hẳn là phải tự hào lắm."

Đúng như dự đoán, việc nhắc đến Megumi khiến biểu cảm của Sukuna thay đổi. Nhưng không theo cách mà Yuuji mong đợi. Ánh mắt của Sukuna kinh ngạc. "Ngươi biết?"

"Ý ông là sao?" Bối rối, Yuuji ngoảnh mặt đi. Việc Sukuna nhìn cậu một cách cởi mở... hình như có gì đó sai sai?

"Việc nuốt ngón tay chắc chắn đã kích hoạt những ký ức không thuộc về ngươi." Sukuna nghiêng người về phía trước. "Và chúng cũng không thuộc về ta, ngươi cũng sẽ không thể xử lý được những cảm xúc trong những ký ức đó. Vậy nên, chỉ còn lại một thứ: của Megumi. Ngươi đã đề cập đến người ấy một cách vô cớ và mặc dù điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng ta sẽ bỏ qua nếu ngươi trả lời ta một cách trung thực, nhãi ranh." Nắm tay siết chặt hơn, và Yuuji nghe thấy tiếng rách - bộ quần áo tồi tàn của cậu... Nhưng Sukuna vẫn kiên quyết: "NGƯƠI ĐÃ THẤY NHỮNG GÌ?"

"Ông...ông muốn trở thành một vị thần để có thể bảo vệ Megumi," Yuuji bắt đầu, "Ông nói rằng ông muốn đạt được điều không thể. Điều không thể đó là-"

"-Là ở bên người đến vô tận cuộc đời," Sukuna kết luận, "dĩ nhiên rồi."

"Ông cũng đã lập Lời Thề Ràng Buộc, hoặc ít nhất Megumi đã yêu cầu một điều. Ông đã bao giờ-?"

"Nếu ngươi hỏi, điều đó có nghĩa là ngươi không biết. Ta sẽ không trả lời nó."

"Ngay cả khi tôi có quyền truy cập vào ký ức của người ấy sao? Đến cuối cùng tôi cũng sẽ tìm ra."

Sukuna chế nhạo và như thể ngay từ đầu biểu hiện nghiêm túc đó chưa bao giờ có ở đó. Hắn nghiêng người lại gần hơn, gần như thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt họ. Quá gần, quá gần rồi-

"Cho dù có tìm được thì ngươi cũng không phải là Megumi." Sukuna chưa bao giờ trông xấu xa đến thế này và cũng khắc nghiệt đến vậy, ngay cả khi mây che khuất ánh nắng chói chang của mặt trời. "Ngươi sẽ không bao giờ là người ấy. Có lẽ thứ cho phép ngươi tiếp cận chỉ là tàn dư linh hồn của người, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi sở hữu một phần của người mà ta yêu."

Yuuji nắm lấy cổ tay Sukuna, cố giật nó ra khỏi chiếc áo vốn đã rách nát của cậu. " Tôi không hiểu, nó có liên quan gì-"

"Ngươi cho rằng ta không nghe thấy nhịp tim đập điên cuồng của ngươi sao, nhóc?" Sukuna cười khúc khích. "Chỉ vì sợ hãi mà tim ngươi đập quá to đến mức những Lời Nguyền khác cũng có thể nghe thấy. Nhưng, ồ , nó không hoàn toàn là do sợ hãi đúng không?"

Yuuji tái mặt, tay nới lỏng.

"Lý do tại sao ngươi trở nên quá tự mãn, quá táo bạo, quá... nóng nảy, mặc dù ta cho rằng đặc điểm sau luôn là đặc điểm chính mà ngươi sở hữu..." Khuôn mặt của họ quá gần đến nỗi chỉ một sự dịch chuyển nhỏ cũng có thể khiến Yuuji vô tình chạm vào môi. Lời Nguyền-

"Ta không yêu ngươi," Sukuna nói, "Ta sẽ không bao giờ yêu ngươi. Không giống như người cố vấn của ngươi, ta sẽ không mong muốn người khác biết về cuộc sống thân yêu của mình. Ta đã luôn bảo ngươi hãy nhớ vị trí của mình, nhóc. Ta nói với ngươi điều này là lần cuối cùng, nếu ngươi không muốn trải qua sự từ chối quá tàn nhẫn, nó có thể khiến trái tim ngươi tan nát".

Trái tim của Yuuji đang rỉ máu, cậu luôn bị từ chối mọi lúc sao? Sukuna có thể đã phớt lờ nó - có thể đã phớt lờ Yuuji. Tại sao bây giờ lại thừa nhận tình cảm của cậu?

"Ký ức được thừa hưởng của ngươi là vô dụng. Nếu ngươi nghĩ ta sẽ khao khát ngươi theo cách đó thì chắc chắn ngươi đã nhầm. Ngươi sẽ không bao giờ là Fushiguro Megumi." Khi Sukuna buông tay, Yuuji loạng choạng lùi về phía sau như thể vừa bị đánh. Nó đau.

"Thoát khỏi ảo tưởng của ngươi đi, trước khi quyết định đóng đúng vai trò của mình như một Vật Chứa," Sukuna tiếp tục mà không hối hận, "Đừng lãng phí tình cảm và nước mắt của ngươi cho ta; Ta không cần nó."

Yuuji không thể nói được lời nào. Cậu ấy đang bị tổn thương quá nhiều. Đây có phải là cảm xúc của Yuuji không? Hay của Megumi? Không thể nào là của Megumi phải không? Suy cho cùng, người đó có tất cả tình yêu và tình cảm của Sukuna. Tình yêu của kẻ mạnh nhất...

"Nếu đó là tình yêu mà ngươi đang tìm kiếm, có lẽ ngươi nên cho Thuật sư mạnh nhất thời đại này một cơ hội... nếu tên đó tìm được đường quay trở lại với ngươi, chắc vậy." Sukuna quay đi lần nữa. Từ chối Yuuji dễ dàng như việc thở đối với hắn.

"Hãy quay về dinh thự hoặc về nhà để chăm sóc trái tim tan vỡ của mình đi." Sukuna tiến về phía trước, hai tay nhét vào trong ống tay áo. Yuuji không còn nghi ngờ gì nữa, khuôn mặt của hắn đã trở lại trạng thái bình thường và điềm tĩnh...như mọi khi đối với bất kỳ ai không phải là Megumi. "Ngoài Megumi, không có thứ gì làm ta thực sự quan tâm."

Đáng lẽ Yuuji nên chịu đựng mà ở trong phòng mình. Không khí mà cậu tìm bên ngoài quá ngột ngạt để có thể hít vào.

OK, xong rùi...ĐM!!? SUKUNAAAAAAA!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro