Chương 53 : Cảm ơn
Chỉ Kí Chủ là một trò đùa. Nó dường như là một Lời nguyền thông thường, không mạnh hơn Sukuna hay Uraume. Dù rất ghét phải thừa nhận nhưng ngay cả thằng nhóc đó thì lại có thể giải trừ Lời nguyền chỉ bằng một vài cú đánh chuẩn xác. Từ đánh giá nhanh chóng của mình, hắn biết cái thứ đó đến từ Chú Vật và đáng lẽ ra phải giữ nó ở vị trí ban đầu nhưng nó đã quyết định xâm chiếm tài sản của hắn mà không quan tâm đến hậu quả. Nếu nó nuốt một ngón tay thì đương nhiên nó có thể có trí thông minh - chậc, thật tệ là chính nó lại bị dùng vào cái việc ngu xuẩn này.
Song vấn đề lại nằm ở chỗ này. Sukuna đã-
"- Tên ngốc?! Cúi xuống!" Giọng nói của cậu nhóc lọt vào tai hắn hơi muộn, khiến hắn giật mình khi có hai bàn tay nắm lấy vạt áo kimono của hắn và kéo xuống, kéo Sukuna xuống dưới.
Đúng lúc, mũi tên mang Chú Lực của Chỉ Kí Chủ được phóng ra, tàn phá phần trên của tòa nhà, một minh chứng cho sức mạnh hủy diệt của nó. Những tờ giấy và cuộn giấy bị xé tung bay trong không trung, tất cả công sức khó nhọc của Sukuna, minh chứng cho sự tận tâm của hắn - một số bị xé toạc, một số bị cháy, một số tan rã hoàn toàn.
"Ê, Xém tí nữa tèo rồi đó!" Thằng nhóc mắng, giải thoát Sukuna khỏi vòng tay, "Tôi không biết ông có thủ đoạn nào không nên tôi phải làm thế-xin lỗi nhá." Cậu nhìn thấy sự tàn phá do cuộc tấn công gây ra và đôi mắt Yuuji dịu lại vì lo lắng. "Tôi cũng xin lỗi về chuyện nãy luôn... Nhưng ít nhất, lần này ông có thể trả thù tên Lời nguyền đó đấy! Đến lượt ông!"
Sự lạc quan của cậu nhóc thật đáng kinh ngạc.
Thông thường, đây là một trong những lần hiếm hoi Sukuna đồng ý. Một Lời nguyền ngẫu nhiên, kẻ đã nuốt ngón tay của hắn, xâm chiếm tài sản của hắn, làm bị thương cấp dưới của hắn và phá hủy một phần trang viên cùng với những thứ bên trong để trả thù. Thông thường, Sukuna sẽ không để Lời nguyền cười vui vẻ. Thông thường, hắn sẽ phóng ra một mũi tên của riêng mình, vượt trội hơn nhiều so với việc tiêu diệt Lời nguyền.
"Đừng bảo ta phải làm gì," Sukuna chỉnh lại quần áo.
Đôi mắt của thằng nhóc mở to. "Ông đang nói về cái gì vậy? Lúc nãy ông đã lơ là nên tôi phải cứu ông đấy! Lần này thậm chí không phải là về tôi - ý tôi là đây lý do ông thực hiện sự trả thù của mình! Uraume bị thương đấy, ông thấy mà! Và những lá thư của ông-"
"Ta có mắt." Sukuna khó chịu búng tay áo để phủi bụi. "Tôi không cần ngươi-"
"Coi chừng!"
Sukuna gần như không tránh được khi Lời nguyền đáp xuống từ trên cao, phá hủy một chút ván sàn và rơi thẳng xuống đất. Nó rất nhanh nhưng lẽ ra có thể quản lý được - không ai nhanh bằng Sukuna trong lãnh địa của hắn ngoại trừ Megumi (và thật miễn cưỡng khi phải thừa nhận, có cả Gojo Satoru).
"Ông anh, hôm nay ông bị sao thế?" Thằng nhóc thắc mắc lớn tiếng. Mặc dù còn non nớt về kiến thức Jujutsu nhưng cậu bé lại rất nhạy bén khi chiến đấu. Có lẽ đó là ân huệ cứu rỗi duy nhất của hắn. Sự thật chẳng làm Sukuna yên tâm chút nào. Nguyền Vương biết điều gì không ổn với chính mình - tại sao hắn ta không tạo ra ngọn lửa từ địa ngục như theo cách mà một vị thần nên làm.
"Đến đền thờ ngay," Sukuna nói, "và đừng ra ngoài cho đến khi ta nói."
"Hở?"
Sự gia tăng lượng Chú Lực trong không gian bị phá hủy là điều hiển nhiên và Sukuna không phải là người chịu trách nhiệm. Lần này hắn hành động rất đúng mực, lao tới túm sau cổ áo của tên tiểu tử, vừa kéo ra thì một bàn tay đầy móng vuốt từ phía dưới đưa lên, định chọn mục tiêu yếu nhất.
"Đừng có mà do dự khi ta vừa đưa chỉ dẫn rõ ràng cho ngươi, nhóc." Sukuna tiếp tục ném thằng nhóc về phía tấm shoji - vẫn còn nguyên vẹn - trọng lượng cơ thể của Yuuji khiến cho cánh cửa bị xé toạc và khiến nó đổ sập rơi rớt khắp hành lang.
Hắn quay lại đối mặt với Lời nguyền một mình. Đáng lẽ tình thế phải đảo ngược lại; với Sukuna phải là kẻ mỉm cười, kiêu ngạo và tự mãn, còn Lời nguyền kia thì cảnh giác. Nhưng đó không phải là trong trường hợp này.
"Ngươi có biết nói không?" Hắn hỏi.
"Gihihihi!"
"Ờ." Sukuna trợn mắt. Tất nhiên, nó không thể nói được. Đó chính xác là lý do tại sao chỉ những dòng máu thích hợp mới có thể giữ được quyền tự chủ sau khi nuốt một ngón tay.
Lời nguyền tự đẩy mình về phía trước, cánh tay dang rộng. Sukuna đáp lại cường độ vật lộn của nó bằng một tiếng càu nhàu căng thẳng, bước chân của hắn không vững. Khi Lời nguyền cười toe toét, khuôn mặt của cả hai cách nhau vài inch, phản chiếu Sukuna của quá khứ với vẻ tàn bạo, Sukuna biết rằng mình đã thua trong trận chiến bây giờ. Hắn chuẩn bị tinh thần khi Lời nguyền tiến về phía trước, khiến Sukuna phải chịu sự đối xử tương tự như việc cậu nhóc bị đánh bay vào shoji để thoát thân.
"Tôi không biết ông có đang thích thú với chuyện này hay đang cố kéo dài cuộc chiến vì muốn chứng minh điều gì đó hay không," cậu nhóc nói, ngồi trên hành lan và cúi xuống để buộc...dây giày của mình.
Hãy để Itadori Yuuji bướng bỉnh khi tình huống không cần thiết.
Sukuna ngồi dậy, nhăn mặt vì cơn đau nhức khắp cơ thể. Bị ném sẽ không gây ra nhiều thiệt hại như vậy. Lẽ ra hắn không thể cảm thấy đau nhức - Nghịch chuyển thuật sẽ ngăn chặn điều đó. Nhưng tất nhiên, có điều gì đó hắn đã không thú nhận; ít nhất là chưa.
"Nhìn trông ta có thích thú với chuyện này không?"
Yuuji nhún vai, định rời khỏi hành lan. "Tôi không chắc. Tâm trạng của ông có thể rất khó đoán. Tuy nhiên, đối với tôi, có vẻ như ông chưa tung hết sức ấy. Đây có phải là bài kiểm tra không vậy?"
"Gì?"
Một lần nữa, tiếng cười lại đến từ kẻ thù thay vì Sukuna. Đó là một chút đáng lo ngại. Nếu Yuuji cố tình tưởng tượng, cậu sẽ nói rằng Lời nguyền và Vua của những lời nguyền đã hoán đổi linh hồn. Bây giờ có nên đấm Sukuna một cú không? Nó xuất hiện từ trong phòng, làm một cử chỉ thô lỗ - hay ít nhất Yuuji nghĩ đó là thô lỗ, vì tên lời nguyền đó đang giơ ngón giữa lên.
"Tôi không tin được cái tên Lời nguyền mà nuốt chửng ngón tay của ông lại làm hành động như vậy đó," Yuuji nói, trêu chọc, khiến Sukuna không hài lòng. "Nó rất...độc đáo. Kiểu như nó đang hấp thụ tính cách của ông vậy...y như con nít ấy."
"Ta sẽ moi ruột ngươi, nhóc" Sukuna trả lời, "nếu ngươi đang ám chỉ điều mà ta nghĩ là ngươi đang ám chỉ đến."
"Sukuna bé!"
Khi Lời nguyền lao về phía trước, Sukuna chuẩn bị tinh thần cho cuộc đụng độ không thể tránh, nhưng nó không bao giờ xảy ra. Yuuji bước tới trước mặt hắn và giáng một đòn tàn khốc vào hàm của nó từ bên dưới, một cú đấm vào đầu nhanh gọn. Lực từ cú đấm của Yuuji khiến cho Lời nguyền trợn tròn mắt khi nó lộn nhào hai vòng trên không trung một cách hài hước, sau đó đáp xuống sàn với một tiếng uỵch nặng nề.
"Những đòn tấn công Chú Lực của nó là thứ mà tôi không thể chống lại được," Yuuji giải thích, tay còn lại của cậu đỡ lấy cổ tay của bàn tay mình vừa đấm. Yuuji xoa cổ tay và đối mặt với Sukuna với nụ cười tự tin. "Tuy nhiên, khi nói đến những trận đấu thể lực, thì tôi nghĩ mình có thể có cơ hội đấy."
Có chút choáng váng và bối rối, Lời Nguyền loạng choạng đứng dậy. Ngay cả khi cú đấm của Yuuji không gây ra bất kỳ tổn hại nào bên ngoài, thì cũng không thể nói đến tổn thương bên trong. Nó gặp khó khăn khi di chuyển cổ từ bên này sang bên kia nhưng vì Lời nguyền được tạo ra từ lượng chú lực tiêu cực thuần túy nên vết thương mà nó gây ra từ cú đấm sẽ được chữa lành trong một phút. Khi nó tập trung ánh mắt vào đối thủ, nó không cười toe toét nữa.
"Nó có vẻ nghiêm trọng rồi," Yuuji quan sát, "vậy điều đó có nghĩa là chúng ta có đang ở trong tình huống tồi tệ không?"
"Quan sát sắc bén đấy." Sukuna mạnh mẽ kéo Yuuji sang một bên, bước tới đứng trước mặt Lời nguyền. "Giá như ngươi có một nửa sự chủ động thay vì làm theo chỉ dẫn của ta. Đây không phải là một bài kiểm tra; Ta không ngu ngốc đến mức đưa cho ngươi một thứ vừa mới phá hủy tài sản của ta xong. Tuy nhiên, ta cho rằng ta có thể đồng ý với những gì ngươi nói, chúng ta đang ở trong tình huống tồi tệ."
Lời nguyền dang rộng cánh tay của nó, năng lượng quen thuộc tích tụ trước ngực nó. Yuuji vô thức lùi lại. Đánh giá những lời của Sukuna, thì đây là một tình huống tồi tệ. Cậu vẫn không biết tại sao Sukuna không sử dụng thuật thức của mình hay triển khai lãnh địa đi, song Yuuji dần dần hiểu ra rằng đó không phải là cố ý.
Sự lơ đãng của Sukuna trong đòn tấn công đầu tiên suýt đánh trúng hắn, vật lộn với Lời nguyền khi không thể làm được điều đó, nhăn mặt khi ngồi dậy sau khi bị ném. Sukuna ngang ngửa về sức mạnh thể chất-
"GRAAAAAAARGHHHH!!!" Khi sự tích lũy đạt đến đỉnh điểm, năng lượng chú lực bị thổi bay về phía trước. Yuuji định nhảy sang bên nhưng Sukuna đã đưa tay đẩy cậu ra trước, bay xuyên qua hành lang rộng mở và đập mặt xuống đất bên ngoài trang viên. Cánh tay hắn duỗi ra cũng bị cắt đứt ngay lập tức và không thể lành lại. Mục tiêu của nó là Yuuji vì cú đấm lúc nãy- Sukuna đã thực hiện một quyết định rất tốt khi đẩy thằng nhóc ra khỏi đường đi trước khi đòn tấn công trúng đích. Một vật chứa chết là một vật chứa vô dụng.
Một vụ va chạm phía sau Sukuna cho thấy rằng bất cứ tòa nhà nào nó va phải đều có số phận giống như căn phòng đang ở này Sukuna duỗi cánh tay còn lại của mình về phía trước và nói từ, "Trảm."
Không có chuyện gì xảy ra. Lời nguyền vẫn còn nguyên thay vì bị chia thành nhiều mảnh. Nó thậm chí còn cả gan lè lưỡi chế giễu.
Điều đó được xác nhận sau đó. Ngay cả khi có vật chứa Itadori Yuuji ở gần, hắn cũng không thể sử dụng thuật thức chứ đừng nói đến Bành trướng lãnh địa. Vậy nên, trừ khi thằng nhóc trở nên mạnh mẽ như một Pháp sư đặc cấp trong thời gian giới hạn, thì cả hai phải dựa vào may mắn và để Uraume tỉnh dậy sau khi bị đánh bất tỉnh.
Sukuna không thể đối mặt với Megumi bằng cái sức mạnh như giòi này. Ngay cả khi sẵn sàng yêu cầu một lời xin lỗi, Megumi cũng biết hắn quá yếu đuối để có thể ở bên. Lần cuối, hắn đã hứa sẽ thành thạo Thuật thức của mình để có thể bảo vệ người mình yêu. Những lời hứa giờ chỉ dần trở nên vô hiệu sau nhiều năm. Sukuna đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi phải không? Hắn đã trở nên đáng sợ hơn, và rồi việc nhắc đến tên người ấy đã dẫn đến khả năng hủy diệt khỏi lãnh địa và thuật thức của mình. Không kẻ nào dám trực tiếp thách thức vì ai cũng biết mọi chuyện sẽ chỉ đến một kết thúc. Cái chết dưới bàn tay của Vua Nguyền Hồn, dù nhanh chóng hay đau đớn.
Dù khi ấy còn trẻ song luôn được tiếp cận với Thuật thức của mình. Trước đây có thể không kiểm soát được nhưng Sukuna giờ có thể sử dụng nó khi tình hình trở nên nghiêm trọng.
Và bây giờ... bây giờ, hắn phải đối mặt với Lời nguyền, đồng loại của hắn, mà hắn thì bất lực.
"Chạy!" Thằng nhóc hét lên, "Chạy ngay đi, Sukuna!"
Cả Sukuna và Lời nguyền đều quay về phía Yuuji, người đã đứng đó, bầm tím nhưng không có vết thương lâu dài. Đôi mắt thằng nhóc chỉ dán chặt vào Sukuna, ánh lên sự lo lắng. Cậu nhóc biết ; cậu hiểu rằng khi Sukuna cố gắng triệu hồi Thuật thức của mình mà chẳng có gì xảy ra cả. Yuuji biết Sukuna đã thất bại. Cậu biết .
"Vua Nguyền Hồn không chạy trốn." Sukuna lại đối mặt với Lời nguyền. Quay người và bỏ chạy với cái đuôi ẩn dụ kẹp giữa hai chân, rồi để cấp dưới làm công việc cho mình, dựa dẫm, bất lực, khi mọi thứ mà hắn chăm chỉ để duy trì - danh tiếng, quyền lực, tổ ấm, sự tận tâm của hắn - đều sụp đổ...Không đời nào Sukuna lại đồng ý.
Thằng nhãi đó không thể hiểu được - nó chỉ nói ra giải pháp đơn giản nhất bởi vì đó là điều duy nhất mà bộ óc bằng hạt đậu của nó có thể hiểu được. Chạy trốn đối với cậu ta thật dễ dàng vì chẳng có gì để níu kéo. Sukuna đoán rằng cậu nhóc này đã sống một cuộc sống dễ dàng, không bị đe dọa bởi Lời nguyền và bị Pháp sư truy giết chỉ vì bản thân tồn tại. Cậu nhóc sẽ không biết được việc đứng giữa sự sống và cái chết là như thế nào, sự suy thoái và tàn ác nguy hiểm đến thế nào. Thằng nhãi Yuuji ấy sẽ không thể hiểu được Sukuna đã phải chịu đựng những gì để đi xa đến mức này. Từ bỏ chuyện đó bây giờ sẽ là một sự xúc phạm đối với tất cả những gì hắn đã đấu tranh hết mình để giữ lấy.
Yuuji là một đứa trẻ hư hỏng, vô tư khi cậu nhóc lớn lên trong tương lai, và không điều gì cậu nói có thể khiến Sukuna bỏ chạy-
"Ông lại lơ đãng nữa rồi kìa!" Hình ảnh thằng nhóc ngay trước mặt khiến Sukuna nghẹt thở.
Có một cái lỗ ở nơi hắn đứng lúc trước, vẫn đang bốc khói, còn sót lại lượng Chú lực. Có phải đối thủ đã tấn công ngay trong khi Sukuna đang chìm đắm trong suy nghĩ? Rốt cuộc hắn đã trở nên bất cẩn đến mức nào vậy?!
"Nó sẽ không được tính là chạy nếu tôi kéo ông đi, đúng không?" Trước khi hắn kịp phản đối, tên nhóc đã nắm lấy cổ tay Sukuna và đâm đầu vào phía bên kia hành lan vẫn còn nguyên vẹn, kéo Sukuna theo như đã nói trong khi Lời nguyền bị bỏ lại phía sau phát ra âm thanh thất vọng, chắc chắn đang chuẩn bị tấn công lần nữa.
Thằng nhóc không dừng lại, đổi hướng từ trái sang phải để tránh những mũi tên chú lực có tầm bắn nhỏ hơn. Hắn biết mình sẽ không thể thực hiện được thủ thuật tương tự nếu Lời nguyền sử dụng một vụ nổ lớn hơn, đòn tấn công có thể thiêu rụi cánh tay của Sukuna.
"Tôi không hiểu," Yuuji bắt đầu, gần như không nói gì khi-khi cậu chạy. "Lúc nãy ông đang nghĩ cái gì vậy, tôi có biết. Dù không nhiều, nhưng tôi biết nếu ông ở lại chiến đấu mà không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, cái chết của ông sẽ không vinh quang như ông dự định đâu!"
"Ta không có ý định chết," Sukuna thấy mình đang trả lời.
"Ừ, đúng rồi nhưng ông không hẳn là Thần Chết, phải không?" Yuuji rẽ sang phải để tránh loạt mũi tên từ phía trên. Sẽ không lâu nữa cho đến khi Lời nguyền nhận ra rằng việc ném những đòn tấn công đó sẽ không quá hiệu quả và nó sẽ phải thu hẹp khoảng cách một lần nữa để chiếm thế thượng phong. "Hãy cho tôi biết làm thế nào ông lại mất khả năng triệu hồi Thuật thức của mình vậy?"
"Làm như ngươi có thể làm được gì đó à?"
"Chúng ta sẽ không biết nếu chúng ta không thử!" Vòng tay của thằng nhóc quanh cổ tay hắn siết chặt hơn. "Và lẽ ra tôi phải là vật chứa của ông. Ông không cần phải đợi sự trở lại của tôi nhưng ông đã làm, rõ ràng là ông có chút hy vọng về sự trở lại của tôi sẽ mang lại giải pháp cho tình trạng khó khăn của ông!"
"Ta không chờ đợi-"
"Bây giờ không còn ý nghĩa gì để phủ nhận nữa đâu. Giả sử ông đã làm vậy-giả sử ông đã làm như vậy!"
"Thằng nhóc ngu ngốc, có liên quan gì đến chuyện đó?!"
Yuuji liếc nhìn hắn. "Cứ hài hước với tôi lần nữa đi. Vì món ăn đã mang lại cho ông niềm vui."
Âm thanh của Lời nguyền vang lên, "GYOOOOOOOOHIHIHI!!!" khi nó lao tới chặn đường họ sẽ rất buồn cười nếu Yuuji đang có tâm trạng tốt. Như vậy, tình huống này không cần đến tiếng cười.
Yuuji buông cổ tay Sukuna ra, giải phóng đôi tay của cậu cho một nhịp đập rất cần thiết. Lời nguyền với nụ cười tàn bạo không thích hợp của Chỉ Kí Chủ.
Sukuna từ chối để thằng nhóc đó chiến đấu vì mình. Hắn cũng có thể giáng những đòn tàn khốc chỉ bằng một cánh tay. "Khoảnh khắc ngươi băng qua cổng torii, Năng lượng chú lực đã biến mất."
Yuuji lao về phía trước, gây cho Lời nguyền một cú sốc khi cậu biến mất khỏi tầm nhìn của nó - nó hẳn đã chờ đợi một cú đấm nữa - trong khi sự thật, cậu chỉ ngã xuống đất bằng cách mở rộng đầu gối, hông và vai, sau đó thực hiện hành động bằng một cú đá vòng tròn bất ngờ vào mặt nó. Một cú đá Manji cũ mà chất!
Lời nguyền chịu đòn nặng nề, đôi mắt trợn ngược về phía sau đầu. Trước khi nó có thể phục hồi, Sukuna tiến về phía trước để tung ba cú đánh thành công vào mặt nó bằng tay còn lại, trái phải và giữa. Nó đổ sụp xuống đất. Sukuna đá vào mặt nó để có biện pháp tốt. "Ngươi có thể trừ tà cho nó bằng Chú lực không?."
"À, ờ... Về chuyện đó..." Yuuji ngượng ngùng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt hiện tại của Yuuji trái ngược với vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc khi vừa nãy mới đánh trúng Lời nguyền. "Đã lâu rồi tôi không sử dụng Chú lực; tôi thực sự không cần đến nó khi những Lời nguyền ở thời đại của tôi... à, không nhỏ hơn một con chuột hay sao ấy? Vì vậy, về cơ bản, tôi hơi...quên? Tuy nhiên, tôi không biết những con lớn hơn đã đi đâu. Gojo-san đã để tôi chiến đấu với chúng khi chúng tôi đến thăm ông nội tôi trong bệnh viện..."Sau đó cậu lắc đầu trước khi mọi thứ trở nên ủy mị liên quan đến Gojo. "Nhưng dù sao thì, những gì ông nói - Năng lượng Chú Lực lẽ ra là của ông đã biến mất rồi phải không?"
"Lần đầu tiên, khi ngươi bước qua cổng torii, ta vẫn có thể cảm nhận được Chú lực, ta có thể sử dụng nó. Lần thứ hai, thì ta không thể. Ta không biết nguyên nhân là gì nhưng ta biết nó có liên quan đến ngươi."
"Và ông không nghĩ đến việc thốt lên ' Khế Khoát? ' "
"Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à? Ta đã làm - thực tế là vô số lần rồi. Và không có gì xảy ra."
"Nghe có vẻ như là vấn đề về kỹ thuật..." Yuuji lẩm bẩm.
"Cái gì?"
"Không có gì, không có gì, chỉ là-" Việc Yuuji mở to mắt là đủ để cảnh báo Sukuna tránh đường, tránh một luồng năng lượng chú lực mà Lời nguyền bí mật tập hợp trong khi cả hai người họ đang bận nói chuyện. Nó bò lùi về phía sau, tự bật vai ra để làm điều gì đó. Cả hai cảnh giác quan sát khi nó đứng dậy trở lại sau khi đã giữ được khoảng cách với họ.
"Hihihihi!"
Tuyệt vời; ít nhất cũng có người đang vui.
"Và ông đã thử nói 'Khế Khoát' sau khi tôi quay lại chưa?"
"Ta có." Trên thực tế, Sukuna đã lặp đi lặp lại cùng một từ trong khi cậu nhóc đang chăm sóc khu vườn cùng với Uraume và không thu được kết quả gì. Nếu Yuuji phát hiện ra những gì hắn đã trải qua, cậu sẽ nói rằng ít nhất thì giờ cả hai đã có một số điểm tương đồng khi nói đến kết quả. Than ôi, việc đọc suy nghĩ nằm ngoài danh sách.
Lời nguyền đã chuẩn bị cuộc tấn công của nó, một cuộc tấn công mang quy mô khổng lồ với lượng chú lực có thể thổi bay trong bán kính lớn. Điều đó nên tránh nếu họ tránh được vào giây cuối cùng song có điều gì đó khác biệt. Trước đây, nó chỉ dang rộng hai tay và chờ đợi tích tụ, ngay bây giờ, bụng nó dần dần phình to như thể nó đang tích tụ năng lượng Chú Lực từ bên trong lẫn bên ngoài.
"Nó đanh tính đánh bom cảm tử?" Yuuji thở hổn hển khi nhận ra.
Sukuna không biết thằng nhóc vừa nói gì nhưng cho rằng đó là một thuật ngữ có hàm ý xấu.* "Nhóc-"
"Tôi không nghĩ chúng ta có thể tránh được cuộc tấn công này thêm được nữa; nó có ý định đưa chúng ta theo cùng."
Và cách duy nhất để điều đó không xảy ra là trục xuất nó trước khi nó đạt đến cực hạn.
Sukuna gật đầu rồi nói, "Chú Lực sẽ không đến được đền thờ đâu."
"Lạ nha, ông lo cho sự an toàn của tôi chi vậy? Đừng có quên rằng chỉ có mình ông và tôi mới có thể vào được đền thôi đó. Uraume thì không. Tôi sẽ không để Họ tự lo liệu trong khi Họ bất tỉnh đâu."
"Ngươi thật là người đa cảm đấy, nhóc. Nếu ngươi đã trả lời câu hỏi này của ta rồi, thì ta cũng sẽ đáp lại câu hỏi lúc đầu của ngươi. Tại sao lại cứu ta?"
Yuuji quay đầu lại đối mặt với Sukuna thay vì Lời nguyền vẫn đang trong quá trình tích tụ. "Tôi không làm chuyện đó vì lòng tốt của mình. Tôi chỉ nghĩ đó không phải là một cái chết đúng nghĩa."
"Hả." Sukuna nhếch mép cười. "Ngươi là gì? Thần chết à?"
"Chỉ là một học sinh trung học đến từ Sendai, Miyagi." Yuuji mỉm cười nhẹ. "Vậy tại sao ông lại đợi tôi?"
"...Ta cảm thấy làm như vậy là đúng đắn ."
"Không phải vì ông đã mất hết Chú Lực và quá sợ hãi khi phải đối mặt với Megumi hở?"
"Hừm."
"À, sao cũng được. Đó là câu trả lời mà ông chọn dành cho tôi để đổi lấy câu trả lời tôi dành cho ông. Uraume luôn nói vì đó là ông nên lời nói của ông phải là sự thật nên bây giờ tôi sẽ tin chúng." Yuuji thở ra. "Vậy nên, đây có thể là một tình huống sáo rỗng, nhưng giờ sao ông không hô 'Khế Khoát' lần nữa? Có vẻ như cả hai chúng ta đã có được sự hiểu biết mới về nhau. Đó là cách nó thường diễn ra trong manga shounen."
"Nếu không có sự khác biệt gì?"
"Vậy tôi đoán đó sẽ là kết thúc?"
"Ngươi có vẻ tự tin khi đối mặt với cái chết nhỉ. Không sợ à?"
Yuuji lắc đầu. "Thật kỳ lạ là không. Tôi nghĩ đó là vì tôi có trải nghiệm rồi nên ít nhất giờ tôi sẽ không cô đơn."
Sukuna phải nheo mắt khi lượng Chú Lực khiến cơ thể vốn đã cồng kềnh của Lời nguyền chợt tỏa sáng rực rỡ. Cùng với ánh nắng chiều, đó không phải là một cảnh đẹp. Yuuji siết chặt nắm tay ở hai bên, tập trung vào Lời nguyền.
' Thằng nhóc đã thay đổi rồi ', Sukuna nghĩ, không còn sụt sùi và khóc lóc nữa. Cho rằng thằng nhóc sợ hắn hơn bất kỳ Lời nguyền nào khác. ' Tốt, đúng như dự đoán. '
"Tốt lắm, nhóc. Ta sẽ chiều ngươi lần thứ ba".
Yuuji cười toe toét. "Sau tất cả, thì lần thứ ba cũng có một sự quyến rũ của nó."
Sukuna thở ra. Thời gian đang trôi và họ không còn nhiều thì giờ nữa. Đây rất có thể là lần cuối của cả hai. Chủ nhân và Kim Khí, cùng nhau chết. Megumi sẽ thấy chuyện này thật lãng mạn - cũng như sở thích văn chương của người ấy.
Hắn đặt cả hai tay vào vị trí cần thiết để triệu hồi miền của mình rồi hô vang, "Khế khoát. Bành Trướng lãnh địa: Quỷ Miếu."
.
.
.
......
"Ông đây rồi," Yuuji nói thay cho lời chào, trên tay mang theo chiếc áo choàng trắng có thêu hoa hồng, "Ume-chan nói rằng ông sẽ bị lạnh nếu vẫn ở đây mà không mặc áo. Tôi không quan tâm nhưng Họ bận làm bữa tối cho tối nay rồi và không để tôi giúp nên... tôi ở đây." Cậu đưa cho Sukuna chiếc áo choàng, không chịu rời mắt.
"Ai biết được tất cả những gì cần làm là một tình huống tầm thường để kết thúc một Lời nguyền khó chịu và ương ngạnh chứ?" Sukuna lấy chiếc áo choàng và khoác lên người. Engawa yên tĩnh nhưng không đến mức im lặng tới đáng sợ. "Có vẻ như cuối cùng thì ngươi cũng có công dụng của riêng mình."
Yuuji ngồi ở một khoảng cách tôn trọng. "Ừ, ừ, lần đầu tiên tôi nghe ông nói câu đó đấy. Khỏi phải nói ông cũng không dựa vào gì khác ngoài niềm tin rằng thuật thức và chú lực của ông sẽ quay trở lại sau khi chúng ta nói chuyện với nhau sao?"
"Ta đã có dự tính trước."
"Xạo quá!"
Sukuna cười khúc khích. "Thật báng bổ đấy, nhóc - ngươi dám gọi một vị Thần là kẻ nói dối à?"
"Trước đây ông không phải là Thần. Tôi không biết Thần có thể mất đi sức mạnh của mình không."
"Nếu những tín đồ không còn đức tin nữa thì danh hiệu 'Thần' chỉ để trưng bày mà thôi."
"Vậy... điều đó có nghĩa là khi tôi rời đi và khi ông để tôi đi, ông đã mất đi một tín đồ duy nhất của ông phải không?" Yuuji cau mày. "Tôi thậm chí còn không thờ ông mà."
"Hãy gọi đó là sự may mắn và đừng bao giờ nhắc đến nó nữa."
"Ừ, tôi đoán vậy. Còn cái ngón tay trong phòng thì sao?"
"Ngón tay?"
"Ừ, cái ngón tay ấy?"
"Ngươi không đói à?"
"Đợi chút đã, tôi không coi nó là đồ ăn thừa đâu!"
"Vậy ta sẽ đợi cho đến khi ngươi sẵn sàng."
"Ờ-" Yuuji gật đầu, môi mím lại thành một đường mỏng. Cậu cố gắng để má mình không nóng lên. "Chắc chắn rồi. Vậy thì tôi sẽ thông báo trước cho ông."
"Điều đó sẽ được đánh giá cao đấy."
Cả hai đắm mình trong im lặng, quan sát mọi thứ trước mặt hoặc không làm gì cả.
Cuối cùng, Yuuji quyết định đứng dậy và quay vào trong. "Tôi sẽ đi; có lẽ Ume-chan cần tôi hoặc-"
"Nhóc."
Yuuji sững người, đặt tay lên shoji, định trượt nó mở ra. "Gì?"
Sukuna có vẻ mặt dịu dàng, thoải mái, không hề lộ ra vẻ bạo ngược. Nếu Yuuji tập trung đủ, cậu ấy có thể thấy nụ cười bắt đầu xuất hiện. Bây giờ, Yuuji đã nói rằng cậu sẽ không yêu những nụ cười dịu dàng hay tiếng cười chân thành bởi vì Lời nguyền là Lời nguyền và Lời nguyền vẫn là Lời nguyền ngay cả khi thế giới bị đảo lộn. Hơn nữa, chính cậu đã không tha thứ cho Sukuna và họ sẽ không bao giờ hòa hợp được vì chỉ cần một hoặc hai ngày sau thôi cả hai sẽ lại cãi nhau và lăng mạ như trẻ con và-
"Đôi khi ngươi có thể không đủ năng lực-"
"Ờ..."
"-tuy nhiên, niềm tin của ngươi không phải là không có cơ sở. Ta không tin rằng đạo đức là cần thiết trong thế giới này. Heian là một thời đại khác với thời đại của ngươi và ngươi nên nhớ điều đó. Mặc nhiên thay, ngươi đã chứng tỏ được mình. Trò đóng thế mà ngươi thực hiện trước đó... Ta không thích nó. Ta không cần ngươi cứu ta - ta cũng không cần được cứu."
"Ông biết đấy, tôi thực sự không hiểu ý ông đâu..." Yuuji trượt cửa mở.
"Nhưng cuối cùng, thì ngươi cũng đã làm rồi và đã cứu ta. Đừng nhầm lẫn, đây không phải là ta đang hạ thấp lòng kiêu hãnh của mình gì đâu. Ta vẫn ở trên ngươi rất nhiều và vị trí của ngươi là bên dưới như một vật chứa không thể khác được."
Yuuji quay mặt lại về phía hắn, không chắc mình đang định truyền đạt điều gì. Sukuna có sảng hay không vậy? Phải rồi, say sưa chiến thắng Lời nguyền và có được ngón tay thứ hai, Yuuji nghĩ. Bây giờ chỉ còn 18 ngón nữa thôi. Có lẽ hắn sẽ khen Yuuji một lời khen nửa vời vì đó cái tính của hắn, Sukuna luôn như vậy.
Nhưng rồi Sukuna cúi đầu và giả định của Yuuji bị ném bay ra ngoài.
"Ô-ông nói gì-"
"Ta rất biết ơn ngươi, Itadori Yuuji." Cậu nhóc không hiểu... nhưng có lẽ nó hiểu được. Sukuna sẽ dạy cậu. Heian là thời đại có nghĩa là hòa bình. Nếu Yuuji hiểu được sự bình yên của nơi này, cậu sẽ hiểu được hoàn cảnh chính xác làm thế nào mà hòa bình được duy trì trong xã hội Jujutsu. Đúng rồi; Sukuna sẽ làm điều đó.
"Tôi đang mơ hả?" Yuuji tự tát mình chỉ để chắc chắn. Cái tát của cậu đã chứng minh điều ngược lại. "Đợi, đợi đã, ý ông là...?"
"Ngươi bị ngốc à. Vậy cho phép ta diễn đạt nó bằng những từ đơn giản hơn." Sukuna ngước nhìn Yuuji. "Cảm ơn."
Ghi chú:
Tui sau khi dịch tới đoạn cuối: (: I)...Ối giời ui!!! Sú biết nói cảm ơn kìaaaaa!!!!
*Thuốc súng và đạn lần đầu tiên xuất hiện ở Nhật Bản là vào khoảng năm 1270, do du nhập và học hỏi từ Trung Quốc, đến thế kỉ 14 do giao thương với nước phương Tây duy nhất là Bồ Đào Nha thì mới biết thêm các loại hàng nóng khác. Trong khi đó thời Heian kéo dài từ năm 794 đến 1185 nên hẳn là Sukuna không biết thuốc nổ hay bom là gì.
Mà thuật ngữ "đánh bom cảm tử" mà Yuuji nói thì là lần đầu tiên được biết đến trong thế chiến thứ II do sự thành lập của đội quân phi công cảm tử Nhật Bản Kamikaze.
OK chương này tui ráng dịch nhanh, vì có 5 nghìn mấy từ thui :) nhưng vẫn mệt VL.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro