Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50 : Nhân Quả.

Sự im lặng ngự trị trong điền trang. Nếu không có những tiếng lảm nhảm của thằng nhóc và những lời bộc phát, hay cả những lời tán thành thường xuyên của Uraume, Sukuna có thể nói rằng hắn thích cách mọi thứ đang diễn ra. Nhưng Sukuna không phải lúc nào cũng là một kẻ yêu thích sự im lặng. Dù sao thì hắn cũng đã đồng hành cùng Megumi trong nhiều năm. Nếu cả hai không viết thơ hoặc đọc sách, thì Sukuna sẽ nói, nói và nói cho đến khi cổ họng Sukuna khô khốc và buộc hắn phải đứng dậy mà đi lấy nước cho mình. Khi hắn quay lại, Megumi sẽ đợi, vỗ nhẹ vào lòng, để Sukuna tựa đầu vào và cuộc trò chuyện của họ sẽ lại tiếp tục, chìm vào những lời thì thầm thân mật.

Megumi không còn ở trong dinh thự nữa, nhưng lời đồn rằng người vẫn còn sống thì lại còn văng vẳng bên tai.

Thằng nhóc ở trong cái điền trang này, đã bất tỉnh một tuần rồi, nhưng nó vẫn còn sống. Uraume đã ngoan ngoãn đợi thằng nhóc tỉnh dậy, luôn bên cạnh là một chậu nước. Họ quan tâm đến sự an toàn của thằng bé vì Sukuna sẽ không làm vậy - hắn đã cứu đứa trẻ ấy rồi, bản thân hắn có cần phải làm điều gì nhiều hơn thế không?

Trong những tuần sau đó,Sukuna để cho tâm trí mình lang thang; Vì các trưởng lão của gia tộc Gojo đã bị tàn sát, không còn tìm thấy một nhánh tộc nào, liệu Fujiwara có cử Người mạnh nhất của họ truy đuổi hắn ta vì sợ bản thân sẽ là người tiếp theo? Hay Gojo đã giảm thiểu mức độ nghiêm trọng của tình hình bằng cách lấy chính mình ra để trở thành tay sai với tư cách là Người mạnh nhất? Nếu lần sau mà gặp nhau và Gojo Satoru trở thành Fujiwara Satoru, hắn sẽ cười vào mặt và hạ thấp anh ta trong nhiều năm tới. Thật chứ. Hắn cũng không biết nhiều về quá trình suy nghĩ của Gojo nhưng tại sao trong số tất cả các gia tộc, anh ta lại chọn Fujiwara để thực hiện hình phạt? Tại sao Kẻ Mạnh Nhất này lại phải bị trừng phạt vì làm điều mình muốn, vì muốn bảo vệ, làm vì tình yêu?

Sukuna đã không nhầm khi coi Pháp sư là những kẻ đạo đức giả. Họ sẽ không chỉ săn lùng Lời nguyền và những Chú Nguyền sư mà còn cả các Pháp sư đồng nghiệp của chính mình.

Sukuna không có gì khác biệt nhưng ít nhất hắn cũng có đủ lịch sự để nhận ra và tôn trọng sức mạnh khi nhìn thấy.

Tiếng cửa shoji trượt mở, như mọi khi, hắn chờ đợi sự xuất hiện cuối cùng của Uraume. Cũng giống như ngày hôm qua và những ngày trước đó, Họ đến để thông báo cho Sukuna về tình trạng của cậu nhóc. Hắn cho rằng sẽ không có sự cải thiện nào vì thằng nhóc đã bị nhận những vết thương khó mà có thể biến mất - những vết sẹo ấy đã chôn sâu đến mức nó đã khắc ghi vào tâm hồn của cậu bé. Giống như Gojo Satoru, Itadori Yuuji đã bị hủy hoại. Điều duy nhất còn lại phải làm là đưa thằng nhóc về nhà và tự để nó giải quyết ở thế giới của nó. Người mạnh nhất của giới thuật sư không còn quyền tự chủ nên Sukuna phải giải quyết theo ý mình - ai biết được? Hắn ta có thể tàn sát những người dân còn lại ở Heian-kyo để mua vui.

Không, chờ đã, lẽ ra hắn nên đi tìm Megumi phải không?

Tại sao ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu hắn? Hắn nghĩ về Megumi và quá khứ của cả hai, biết Megumi vẫn còn sống song ý nghĩ tìm lại người ấy thì lại không hề xuất hiện trong hắn. Sukuna sẽ không đi xa đến mức suy luận rằng những ưu tiên của hắn đã thay đổi-không, những ưu tiên của hắn vẫn như vậy. Trước sau gì thì hắn cũng sẽ tìm thấy Megumi nhưng việc bỏ lại đứa trẻ đó thì lại không phù hợp với người ấy. Uraume là quá đủ để bảo vệ và về mặt kỹ thuật, Họ có thể nói cho cậu nhóc biết những gì đã xảy ra vào tuần trước, trước khi bảo cậu ta rời đi và không bao giờ quay trở lại. Nhưng một lần nữa, lại có cảm giác không ổn.

Tại sao?

"Ông sẽ cứu Yuuji bất kể ông không sợ bị thiên đàng trừng phạt hay bị thiêu trong ngọn lửa địa ngục. Ryoumen Sukuna, đây là lời nguyền của tôi ; lời nguyền tình yêu của tôi ."

Sukuna lắc đầu. Đó là điều không thể. Hắn chịu trách nhiệm về những gì Lời nguyền xảy ra với hắn với tư cách là Nguyền Vương. Hoặc có lẽ lời nguyền rủa của Gojo đã có tác dụng nào đó khiến Sukuna cảm thấy và hành động như vậy. Chỉ những lời nói từ một kẻ mà bản thân đã mất đi sự tôn trọng sẽ không ảnh hưởng đến hắn. Lời nói của Gojo không phải là một lời nguyền. Không thể nào-bởi vì điều đó có nghĩa là Sukuna đã đồng ý. Điều đó có nghĩa là hắn ta đã tạm dừng các ưu tiên của mình lại chỉ vì một đứa trẻ. Hơn nữa, Gojo đang tuyệt vọng - anh ta sẽ nói bất cứ điều gì vào thời điểm này để cứu cậu nhóc khỏi... tình yêu.

"Thật là ranh mãnh đấy, nhóc," Sukuna nói với một người không có ý thức lắng nghe, "chiếm được trái tim của Thuật sư mạnh nhất và rồi khiến hắn bị hủy hoại bởi ngươi."

"Sukuna-sama," Uraume nói, "nếu những lời đó là dành cho Yuuji, tôi khuyên ngài nên nói chuyện trực tiếp với cậu ấy để Yuuji có thể nghe thấy ngài."

Hắn liếc nhìn người hầu của mình đang ở góc phòng. Họ đã kiên nhẫn chờ đợi sự cho phép để nói chuyện và chỉ nói khi Sukuna nói chuyện với thằng nhóc. Thằng nhóc không chỉ chiếm được tình yêu của Lục Nhãn mà còn cả người hầu của hắn nữa sao?

"Vì ngươi đã gợi ý chuyện đó nên ta cho rằng thằng nhóc này đã tỉnh rồi nhỉ?"

"Mất tỉnh táo thưa ngài, Sukuna-sama. Những vết thương của cậu ấy đã lành lại, ngay cả những vết thương do những Chú cụ gây ra. Sự chữa lành của ngài và của tôi vẫn hiệu quả như mọi khi nhưng tôi e rằng Yuuji sẽ không bao giờ quên nỗi đau mà cậu ấy đã trải qua."

"Ta biết," Sukuna nói, "đó là lý do tại sao chúng ta sẽ gửi thằng nhóc này trở lại thời của nó để phục hồi, đủ để cho nó đi trở lại. Ta có chút nghi ngờ rằng thằng nhóc này vẫn sẽ muốn ở lại đây."

Sự nao núng của Uraume rất dễ bị bỏ qua nếu Sukuna đã không biết Họ trong nhiều năm. À, vậy là Họ phản đối quyết định này à? Để cậu nhóc ở lại Heian không phải là điều lý tưởng gì - thằng nhóc sẽ luôn gặp rắc rối, bị thương và sẽ chết như theo đúng quy trình sắp đặt. Sukuna sẽ lại đi dọn dẹp mớ hỗn độn của mình và rồi để mọi thứ lại lặp lại. Nhưng tất nhiên Uraume biết. Cảm xúc cá nhân của Họ chỉ đơn thuần là cản trở.

"Ngươi không đồng ý với quyết định của ta sao, Uraume?"

Họ cúi đầu, phục tùng để bù đắp cho lỗi lầm trước đó. "Tất nhiên là không, Sukuna-sama. Quyết định của ngài là tuyệt đối và tôi sẽ thực hiện chúng miễn là tôi có thể. Yuuji - vật chứa - sẽ được đưa về nhà ngay khi cậu ấy bình phục."

Họ định bỏ đi, chắc chắn trong lòng vẫn còn mâu thuẫn khi Sukuna thở dài và ra lệnh cho họ dừng lại.

"Ngài còn mong muốn điều gì nữa không, Sukuna-sama?"

"Ta không bảo ngươi rời đi. Ngươi đã quên cách cư xử của mình rồi à?"

"Tôi không có!" Đôi mắt họ mở to ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Thay vì chỉ cúi đầu, họ quỳ xuống đất, bằng bốn chi, trán áp xuống sàn. "Tôi cầu xin sự tha thứ của ngài. Nó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa."

Sukuna không thừa nhận lời nói của Họ mà thay vào đó nói, "Có vẻ như ngươi có điều gì muốn nói. Bất kể mối lo ngại nào đang cản trở ngươi thì sẽ cản trở khả năng thực hiện công việc hiệu quả của ngươi. Hãy để ta nghe; Ta là chủ nhân của ngươi phải không?"

Không cần ngẩng đầu lên, Uraume ngay lập tức buột miệng, "Đúng vậy, Sukuna-sama. Mối quan tâm của tôi không quá phức tạp. Nếu có đủ thời gian, tôi có thể tự mình sắp xếp chúng. Không cần thiết để người hầu khiêm tốn này làm phiền ngài. Tôi chắc chắn rằng ngài đang có những việc mà ngài muốn làm."

Những việc muốn làm à? Sukuna nhướng mày, tò mò. "Nói cho ta biết, ta phải làm những việc gì đây?"

"Đầu tiên thưa ngài, Sukuna-sama, ngài không định đi tìm Megumi-sama sao?"

Họ có lý. Đúng như mong đợi từ Uraume, Họ sẽ nhận ra sự thật đó. Một tuần đã trôi qua kể từ khi hắn kể cho Họ nghe về những gì đã xảy ra ở Thủ đô, những gì hắn đã biết được, và tất nhiên, những tình huống dẫn đến tình trạng của cậu nhóc bây giờ. Họ không đưa ra ý kiến gì về 2 chuyện đó và chỉ yêu cầu chịu trách nhiệm phục hồi cho cậu bé. Họ cho rằng Sukuna sẽ rời đi để tìm Megumi và vì vậy điều hợp lý cần làm là đợi ở dinh thự (như mọi khi) và chăm sóc cậu nhóc.

"Đến cuối cùng thì ta cũng sẽ làm vậy thôi," là câu trả lời của Sukuna sau một lúc suy ngẫm. "Tất nhiên là ta muốn. Tuy nhiên, nếu ta đi bây giờ, Megumi có thể sẽ càng đi xa hơn và việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn. Ta không muốn trở lại để đi kiếm thêm thông tin từ Yorozu lần nữa."

"...Tôi hiểu. Tôi xin lỗi vì đã vượt quá giới hạn của mình. Những gì ngài chọn làm không phải là điều tôi nên quan tâm-dù sao thì quyết định của Sukuna-sama luôn là sáng suốt và nhân từ."

"Nếu ngươi là người hầu khác, ta đoán những lời khen của ngươi chỉ là lời tâng bốc trống rỗng."

"Sukuna-sama-"

"Nhưng ta biết đó không phải là ngươi," Sukuna xen vào, "Ta đã biết ngươi nhiều năm rồi, Uraume. Nếu ngươi tin ta là Thần, ta biết ngươi đang nói sự thật."

"Sukuna-sama là Vua của những Nguyền Hồn, một vị thần nhân từ và..." Uraume lần đầu tiên nhìn lên kể từ khi họ cúi đầu, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt sùng kính không rơi. "...Tôi sẽ không bao giờ hiểu được thực tế rằng tôi sẽ không vâng lời ngài." Nếu sự tận tâm là chủ đề mà Họ đang thảo luận thì chắc chắn sự tận tâm của Sukuna dành cho Megumi sẽ chiến thắng - xét về mặt tình yêu lãng mạn. Nhưng Uraume thì khác song lại giống nhau ở cách thể hiện sự tận tâm. Họ sẽ khen ngợi Sukuna, thực hiện mệnh lệnh của hắn mà không thắc mắc và trên hết - bằng chứng cho lòng trung thành của Họ - là chờ đợi. Họ đã chờ đợi hắn nhiều năm liền và có thể sẽ đợi thêm hàng nghìn năm nữa. Họ chưa bao giờ dao động với niềm tin rằng cuối cùng hắn sẽ thức tỉnh. Sukuna muốn khen ngợi Họ vì điều đó.

"Vậy thì điều gì đã khiến ngươi lo lắng đến như vậy?" thay vào đó hắn hỏi.

"Yuuji..." Uraume hắng giọng, "mặc dù rất... tốt bụng...Tại sao cậu ấy lại phải chịu thiệt thòi như vậy?"

Sukuna giả vờ như không biết những từ mà Uraume dùng để miêu tả cậu nhóc. Nhưng không có gì thay đổi được sự thật khi đó là sự thật. Yuuji tốt bụng - quá tốt bụng là đằng khác- và điều đó đã trở thành một khuyết điểm. Quá tin tưởng, quá ngây thơ, quá ngu ngốc. Trên đời này có ai không đáng phải chịu đau khổ không? Các vị thần, giống như hắn, không thoát khỏi nỗi đau và cũng không giúp một số kẻ nhất định để thoát khỏi cái số phận ấy. Đau khổ là một phần trải nghiệm của con người. Có vẻ như có một số điều Uraume không thể hiểu được - hoặc từ chối vì thằng nhóc này. Hắn đã nói với Họ như vậy.

"Tôi.. không hiểu lắm, Sukuna-sama nhưng vì đây là những lời đến từ ngài nên chúng chắc chắn là sự thật."

Sukuna ra hiệu cho họ đứng dậy và họ làm theo. Rồi anh ấy nói, "Hãy gọi cho ta ngay khi thằng nhóc tỉnh lại."

Uraume cúi đầu kính cẩn trong khi đứng, "Như Sukuna-sama mong muốn."

Khung cảnh hoàng hôn, giọng nói trêu chọc của cậu nhóc khi cậu nói điều tương tự, "Như Sukuna-sama mong muốn."

Làm cho Uraume quên đi sự tồn tại của thằng nhóc sẽ là một quá trình tẻ nhạt. Sukuna không chắc liệu mình có thành công hay không. Hắn không chắc liệu mình có nên thử hay không.

....

Kenjaku đang khâu đầu lại thì nghe thấy tiếng bước chân, báo hiệu một Lời nguyền không mong muốn khác sắp xuất hiện. Gã không ngạc nhiên nhưng khó chịu vì bị gián đoạn. Đáng lẽ chỉ có gã và Jin đang hạnh phúc sau khi giao hợp song lại có ai đó đến xen ngang.

"Mahito," gã gọi tên Lời nguyền vừa mới bước vào như thể tên đó sở hữu nơi này, nụ cười toe toét thường trực hiện trên khuôn mặt hắn.

"Ồ, ta tới không đúng lúc sao, Kenjaku?" Mahito dừng lại chỉ cách ngai vàng vài mét, nhìn lên bục trong khi nghiêng hông sang một bên, hắn biết bản thân hắn đã mang đến cho Kenjaku bao nhiêu khó chịu rồi. "Ta thực sự không hiểu sự phức tạp của quan hệ tình dục lắm nhưng ta khá chắc chắn rằng nó không được thực hiện với..."

"Câm miệng đi."

"Ố giời, nói như mình là Thiên Hoàng ấy! Ta có thể biến ngươi thành một con cá rồi, ngươi biết mà còn gì. Nó có tệ lắm không? Thiên Hoàng bơi lội trong các kênh rạch của Kinh đô - thật nhục nhã làm sao! Ít nhất ngươi sẽ không phải chịu đựng những gì mà những người phối ngẫu của ngươi đã phải chịu đựng! Trở thành một người có địa vị cao thực sự mang lại một chút khả năng miễn dịch, phải không nào?"

Kenjaku đặt cây kim xuống để tránh bị chích hoặc làm bất cứ điều gì khiến mình phải hối hận. Mahito rất hữu ích; tên này vẫn chưa cần phải bị loại bỏ. Cuối cùng thì cũng đã vượt qua những kẻ cư trú trong Đại Khu phức hợp Cung điện, trong khi Gojo chơi trò gia đình với Yuuji - thì đó lại là một cơ hội hoàn hảo cho một cuộc xâm lược bí mật.Với những Lời nguyền Đặc cấp và các Thuật thức tích lũy sẵn trong tay, không một ai được tha. Cũng không một kẻ nào có thể la hét để báo động cho phần còn lại của Thủ đô. Tất cả đều bị nhấn chìm trong một lãnh địa, bị câm lặng và bị tàn sát.

Việc tắm máu là một việc khó khăn để làm sạch, nhưng ít nhất, có sự hỗ trợ của một Lời nguyền có Thuật thức chuyên Che giấu. Nếu gã nhớ không lầm thì lời nguyền ấy chính là mẹ của người hầu cận Yorozu. Đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi nhưng được nhà Fujiwara mua về làm người hầu mà không hề biết đến thuật thức của cô ta. ' Thật xứng đáng,' Kenjaku nghĩ, ' Thuật thức của cô hầu được thừa hưởng từ người mẹ của mình.'

Bất cứ Pháp sư nào được giao nhiệm vụ bảo vệ Thiên Hoàng đều nhanh chóng bị nghiền nát (tất cả đều yếu so với Gojo Satoru). Kenjaku đã chờ đợi thời cơ của mình, chờ đợi và chờ đợi cho đến khi tìm được thời điểm thích hợp để tấn công, nhằm che giấu bằng chứng trước khi Kẻ mạnh nhất có thể quay trở lại. Chờ đợi là bằng chứng của sự tận tâm, phải chăng? Gã có thể sánh ngang với người hầu của Sukuna ở quầy chờ! Jin sẽ rất tự hào - cuộc gặp gỡ trước đó của họ chắc chắn đã chứng minh cho điều đó.

Và bây giờ-

"Chắc chắn có điều gì đó rất quan trọng mà ngươi phải đến đây để trực tiếp kể cho ta nghe," Kenjaku trầm ngâm, "hakama của ngươi có gì đặc biệt vậy sao, Mahito?"

"Hakama gì cơ?" Mahito nhìn xuống hakama của mình, bối rối, "Thì nó không bị nhăn xoắn lại rồi còn gì? Hanami đã đảm bảo rằng ta mặc nó đúng cách rồi! Đó có phải là một trong những...tài liệu tham khảo hiện tại khác của ngươi không đấy?"

Kenjaku thở dài. "Bỏ qua chuyện đó đi. Chỉ cần nói cho ta biết ngươi đến đây để làm gì và ngươi cảm thấy gì khi cần phải làm phiền tới chúng ta."

Mahito lẩm bẩm, "Chúng ta? Ủa là sao? Không có gì là chúng ta cả. Ngươi đang nói về cái gì thế?"

"Không có lời nào sao?"

"Ê ê, chờ đã, chờ đã!" Mahito chắp hai tay lại với nhau như một cử chỉ cầu xin. "Ta xin lỗi, được chưa, ta không có ý xúc phạm ngươi mà, lần nữa! Dù sao thì, chúng ta đã nhận được báo cáo rằng Vật Chứa đã được Ryoumen Sukuna cứu-Ta tưởng hắn ghét đứa trẻ đó chứ? Hắn ta có bị ép do Lời thề ràng buộc không?"

"Hắn sẽ không bất cẩn đến mức đồng ý với Lời thề ràng buộc khi người yêu của hắn đang đi lang thang quanh những ngọn núi," Kenjaku nói, gõ ngón tay vào cằm trong suy nghĩ, "nên ta tin rằng nó có liên quan đến Gojo Satoru."Nỗ lực ngăn chặn việc hành quyết Yuuji?"

"Chính xác!" Mahito vỗ tay vui vẻ. "Gojo Satoru đã đầu hàng Fujiwara sau khi những lão trưởng tộc bị giết. Tên đó nói chính hắn cũng sẽ chấp nhận mọi hình phạt! Tên đó cũng quan tâm đến Kim Khí à? Có phải hắn ta đang yêu không?"

"Vậy là Kẻ mạnh nhất vẫn có lý khi không đầu hàng Thiên Hoàng" Kenjaku nói, "nếu tên đó làm vậy, thì kế hoạch của chúng ta sẽ trở nên vô ích." Kenjaku bắt chéo chân này lên chân kia, tựa lưng vào ngai vàng. Gã tiếp tục, "Không, ta sẽ không gọi đó là 'đang yêu' nhưng nghe thì quyến rũ đấy, ta đồng ý. Dù Gojo Satoru có nói gì với Sukuna thì chắc chắn điều đó đã khiến Nguyền Vương phải chấn động."

"Tại sao ngươi chắc chắn đó không phải là tình yêu?" Mahito nghiêng đầu, bắt chước động tác gõ ngón tay lên cằm của Kenjaku. "Tại sao Kẻ mạnh nhất lại làm tất cả những chuyện đó cho một người mà mình không yêu?"

"Ai mà biết?" Cái nhìn trầm ngâm chuyển thành nụ cười toe toét và Kenjaku tình cờ liếc nhìn bên cạnh gã (khiến Mahito bối rối). "Thật tuyệt vời làm sao khi để các tác phẩm của mình tự do tự tại và chạy khắp nơi mà không bị gián đoạn. Ta cho rằng chúng ta sẽ sớm biết được lý do của hắn thôi."

"Hở? Vậy, nếu Gojo Satoru không hy sinh bản thân mình vì tình yêu... thì kế hoạch của tên ấy là gì? Ta không hiểu. Con người phức tạp quá đi. Ta muốn tìm hiểu thêm nhưng lại không thể hiểu được cảm xúc của chúng trong hầu hết thời gian..."

"Đó là bởi vì ngươi liên tục biến đổi chúng nếu con người lẩm bẩm điều gì đó quá phức tạp với ngươi; Ta nói rồi, hãy cho con người một cơ hội và để cho chúng được lên tiếng."

"Ngươi thích con người sao, Kenjaku?"

"Một số thôi." Ánh mắt Kenjaku trở nên trìu mến như thể gã đang hồi tưởng lại. "Gojo Satoru quá yếu để cho chúng ta phải lo về tên đó. Ta không thể phủ nhận rằng khi bị xô đẩy, hắn vẫn sẽ là một đối thủ xứng tầm nên hãy tạm thời bỏ qua tên ấy và tập trung vào những thứ khác."

"Aww, được rồi..." Mahito nói, "Vậy, kế hoạch tiếp theo là gì?"

"Bà Itadori đã đến được gia tộc của mình chưa?"

"Bà lão ư..." Mahito búng tay, nhớ ra Kenjaku đang nói đến ai. "Ồ, ta không nghĩ vậy đâu. Lần cuối cùng chúng ta biết được nơi ở của bà ta, bà lão ấy đang đi tìm một cỗ xe để đưa bà ta lên núi nhưng không có ai nhận đưa bà ta đi. Ta nghĩ đó là do những tin đồn về Lời Nguyền lan truyền khắp khu vực lân cận."

"Tốt. Đủ thời gian trước khi thông báo về cái chết của các trưởng lão," Kenjaku nói, "cái chết của họ sẽ gây hoảng loạn cho người dân trong Thủ đô. Sự mất đi của những kẻ được gọi là Trưởng lão, đóng vai trò là trụ cột của xã hội Jujutsu - giờ đã gieo rắc nỗi sợ hãi vào trái tim của người dân và chứng kiến sự khởi đầu của sự hỗn loạn diễn ra."

"Đấy? Đây chính là lý do tại sao ta thích ngươi đó, Kenjaku! Kế hoạch của ngươi không bao giờ thất bại! Ta rất vui vì ngươi đứng về phía Lời nguyền mặc cho bản thân ngươi cũng là con người!"

"Ta cố gắng tự làm hài lòng mình; miễn là nguyên nhân được tiến hành mà không có bất kỳ sai sót nào, thì kết quả sẽ đi theo cùng một con đường."

...

"Sukuna-sama," Uraume thông báo với hắn vào một ngày lạnh giá, ba ngày sau cuộc trò chuyện, "Yuuji đã tỉnh rồi." Uraume đã không nói chuyện với hắn kể từ đó, Họ thích dành thời gian canh thức bên cạnh cậu bé và chỉ ra khỏi phòng để làm công việc hàng ngày. Họ không làm bất cứ điều gì tốn quá nhiều thời gian. Cây cối trong vườn của bắt đầu héo úa vì bị bỏ bê. Sukuna kết luận rằng Uraume thà để chúng héo úa còn hơn là rời xa thằng nhóc.

"Ta tin rằng ngươi sẽ rời khỏi thằng nhóc đó trong khi ta nói chuyện với nó?"

"Sukuna-sama chỉ cần nói ra là tôi sẽ làm theo." Uraume đứng sang một bên để Sukuna đi qua ngưỡng cửa. "Tôi sẽ cấp cho ngài sự riêng tư."

Sukuna không trả lời mà chỉ đi đến chỗ ngủ của thằng nhóc. Khi vừa mới bước vào, hắn đã thấy Yuuji đang nôn mửa trong một cái xô.

Đó có thể là vẻ mặt thách thức của cậu khi nhìn thấy Sukuna hoặc vết bẩn trên cằm cậu ta vì Sukuna không thể cưỡng lại việc trêu chọc cậu nhóc, "Trông cậu thật bừa bộn đấy, nhóc ạ."

"Rồi, cảm ơn. Tôi đã không nhận thức được. Cảm ơn vì thông tin," Yuuji lẩm bẩm một cách mỉa mai. Cậu lau vết bẩn trên cằm mình bằng mu bàn tay và trừng mắt nhìn Sukuna. "Không phải là do tôi đã chứng kiến một loạt người già chết hoặc bị đốt ngay trước mặt tôi. Không phải là do tôi cũng bị bắt và tra tấn trong khi tôi đã mặc một bộ kimono đẹp nhất một lần trong đời đâu!"

"Ít nhất thì ngươi cũng không bị căng ra do bị treo," Sukuna nói, chọn ngồi cách xa vài mét phòng trường hợp Yuuji nảy ra ý tưởng nào đó - chẳng hạn như ném thùng nôn vào mặt hắn. "Ngươi nên biết ơn vì ta đã cứu ngươi."

"Ừ, sau khi ông đã bỏ rơi tôi!"

"Ta đã cảnh cáo ngươi không được đi lạc."

Yuuji gắt gỏng. "Đi lạc? Đi lạc hả?! Tôi đã không làm như vậy! ÔNG bảo tôi là ở bên ngoài, thay quần áo để cả hai có thể đi dạo và điều tiếp theo tôi biết là mấy ông già và Gojo-san-" Yuuji cứng người, mắt mở to khi nhận ra. Cậu lảo đảo về phía trước, làm rối tung chăn hơn nữa. "Gojo-san-anh ấy ở đâu?"

"Chết."

"Cái gì?!"

Sukuna nhếch mép cười. "Tên đó cũng không bỏ rơi ngươi sao, nhóc? Tại sao ngươi lại lo lắng cho hắn ta? Là do cảm giác tội lỗi kéo dài ư? Cuối cùng thì ngươi có nhận ra rằng ta sẽ không cứu ngươi theo ý mình không? Rằng ta sẽ không mạo hiểm cơ hội tìm thấy Megumi mà không có động cơ sao?"

"Không giống như ông, Gojo-san sẽ đưa ra lời giải thích mạch lạc hơn!" Yuuji chỉ tay vào Sukuna mà buộc tội. Hắn nên cắt ngón tay của thằng nhóc này vì hành động thô lỗ của nó. "Ngoài ra, đó có phải là điều mà Megumi có giá trị với ông không? Như một khích lệ?!"

Sukuna chớp mắt ngạc nhiên. "Ngươi-"

"Nếu ông không muốn cứu tôi thì ông đừng có nên cứu! Tôi không hiểu tại sao trước đây tôi lại nghĩ ông có thể chuộc lỗi chỉ vì ông biết đến tình yêu. Rõ ràng là Lời nguyền sẽ luôn là Lời nguyền! Ông chỉ làm những việc có lợi cho ông mà thôi. Ông phản bội mọi người như ông muốn! Ông không nhân từ ngay cả khi Ume-chan khẳng định ông có-và tôi tôn trọng Ume-chan! Tôi chỉ không thể tôn trọng sự tận tâm của Họ dành cho ông!" Yuuji đứng dậy, đầu gối run rẩy nhưng cậu vẫn đứng vững được, cao hơn Sukuna với cơn phẫn nộ thuần túy. "Ông thực sự là vị Thần tồi tệ nhất và là Lời nguyền tồi tệ nhất mà tôi từng gặp! Trên đời!"

Sukuna mở miệng định đáp lại nhưng Yuuji đã đánh hắn ngay trước khi kịp bộc phát xong.

"Nếu Gojo-san thực sự đã chết như ông nói, tôi hy vọng anh ta sẽ trở lại dưới dạng Lời nguyền để cho ông bị dày vò suốt quãng đời còn lại mà không bị giới hạn bởi mạng sống con người! Thực ra tôi mong hai người sẽ làm phiền nhau từ kiếp này sang kiếp khác luôn! Ông không xứng đáng với Megumi chút nào-ít nhất thì người đó cũng đủ lịch sự để trả lại trái tim tôi và biến đi đâu đó-"

Biểu hiện của Sukuna trở nên chua chát khi nhắc đến Megumi nhưng hắn để Yuuji tiếp tục.

"-còn nữa, tôi hy vọng ông sẽ không gặp lại Megumi lần nữa và tôi hy vọng Toji-san sẽ kể cho anh ấy nghe về việc làm của ông! Ông thậm chí còn chưa kết hôn mà lại tỏ ra chiếm hữu như vậy rồi - hãy để tôi nhắc lại chuyện này: ông không sở hữu anh ấy! Ông cũng không sở hữu tôi! Và Ông cũng không sở hữu thế giới! Tôi không phải là thú cưng mà ông có thể bỏ rơi tùy ý và ông không thể mong đợi tôi sẽ chờ đợi, rồi vẫy đuôi nếu ông quay lại! Không không và không!" Yuuji ném một chiếc gối vào mặt Sukuna và Sukuna cắt nó làm đôi.

Điều này dường như khiến Yuuji thất vọng hơn khi đôi mắt cậu đẫm lệ. Cậu quay lại định chộp lấy xô nôn thì bị Sukuna giật lấy cổ tay. Một cái gối là một chuyện nhưng lại bị một cái xô chứa chất nôn tấn công ư. Hắn sẽ không chịu yên đâu.

Khi bị nắm lấy cổ tay, Yuuji quay người lại để tát Sukuna bằng tay kia, âm thanh sắc bén vang vọng khắp phòng và có lẽ cả bên ngoài nữa. Tuy nhiên, Uraume không xông vào nên Yuuji cho rằng mình có lý khi thực hiện hành động đó.

Ngực cậu phập phồng vì gắng sức và tức giận và Yuuji giơ tay lên để có cơ hội tát một lần nữa khi Sukuna nắm lấy cổ tay còn lại của cậu, giống như cách hắn đã làm với bàn tay kia. "Thằng nhãi."

"Ờ đó, rồi sao ông không im lặng với những bình luận phản cảm của mình đi!" Với sức mạnh mới có được, Yuuji sử dụng trọng lượng cơ thể của Sukuna để lật hắn. Tiếng thịch thậm chí còn to hơn cả cái tát. Trên thực tế, hai tiếng thịch. Sukuna nắm chặt cả hai cổ tay của Yuuji rất chặt và vì vậy khi cậu lật được Lời nguyền, cậu cũng bị kéo xuống.

Cả hai ngã xuống sàn, Yuuji may mắn đáp xuống tấm futon trong khi Sukuna đáp xuống sàn. ' Ông xứng đáng với điều đó ', Yuuji cay đắng nghĩ, hắn xứng đáng với điều đó và hơn thế nữa. Dù vậy, khi nằm xuống, đầu họ chạm vào nhau, Sukuna vẫn không buông ra.

"Nhãi ranh," Lời Nguyền lặp lại một cách kiên quyết, "ngươi đã đủ chưa?"

"Không bao giờ!" Yuuji vùng vẫy trong vô vọng, chân khua khoắng như muốn đá hoặc muốn chết ngạt. "Ông sẽ không bao giờ được tha thứ và tôi biết ông cũng sẽ không cầu xin sự tha thứ! Ông muốn nhìn thấy sự khốn khổ của tôi đúng không? Thế sao ông không nhai nó luôn đi?!"

Sukuna thở dài. "Tại sao ngươi không lắng nghe hả?!"

"RỒI TẠI SAO ÔNG CŨNG KHÔNG NGHE?!" Yuuji gầm lên, "Nếu ông không thể lắng nghe, thì làm sao ông có thể hy vọng được giải hòa hả?! Nếu ông không lắng nghe, làm sao ông có thể có được người dõi theo?! Ông là một vị thần phải không? Chỉ sợ hãi thôi là chưa đủ đâu! Nếu ông không chấp nhận lời cầu nguyện của những người cầu nguyện cho ông, làm sao ông có được lòng sùng mộ hả?!" Giọng Yuuji vỡ ra ở từ cuối song đến cuối cùng con đập đã vỡ và nước mắt Yuuji tràn ra từ khóe mắt. Cậu nén lại một tiếng nức nở. "Tôi nhớ ông nội..."

Vòng tay của Sukuna nới lỏng đủ để Yuuji trượt tay ra khỏi vòng tay của mình, dùng tay bóp nghẹt tiếng nức nở. "TÔI không muốn ở đây chút nào... Tôi kh-không...muốn... tôi không muốn nữa...tôi không...đuổi theo định mệnh hay cái gì đó nữa đâu! Tôi không phải...không phải nhân vật chính trong sh-shonen. Tôi không thể làm mấy cái chuyện này!"

"Tất nhiên là ngươi không thể," Sukuna nói, "ngươi đã tự mình quay lại đây. Ngươi đã có cơ hội ở lại thời đại của ngươi. Lẽ ra ngươi nên từ chối Lục Nhãn khi còn ở đó để không bao giờ quay trở lại. Có phải vì ngươi đang yêu hắn đến mức từ chối đề hắn đưa ngươi trở lại đây không?!"

"Tôi-cái gì-?! Đang yêu ư? Đ-Điều gì khiến cho ông có ấn tượng đó thế? Tôi không yêu Gojo-san, anh ấy là...anh ấy là thầy của tôi...Và ông nói anh ta đã chết..."

"Ta thương hại Lục Nhãn vì thứ tình yêu đơn phương này." Sukuna ngồi dậy, liếc nhìn thằng nhóc. "Nhưng vì chúng ta đang nói về chủ đề ngươi không muốn ở đây nữa nên ta sẽ cho ngươi cơ hội thứ hai. Hãy về nhà và không bao giờ quay lại đây nữa."

"Không quay lại ư... Có phải ông đang nói chính mình không đấy?" Tiếng nức nở của Yuuji dần dần nhỏ đi và sau đó cậu ấy lau phần nước mắt và nước mũi còn lại bằng bàn tay không tì vết còn lại. "Chắc ông đang nói đùa... Để tôi trở về nhà sau khi toàn bộ trạng thái tinh thần và cảm xúc của tôi đã bị phá hủy. Tôi cảm thấy không khác gì như một món hàng đã qua sử dụng vậy."

"Ngươi nói ngươi muốn về nhà phải không? Đây không phải là nhà. Nhà của ngươi cách đây vài trăm năm... hoặc một nghìn năm." Sukuna đối mặt hoàn toàn với Yuuji, một tia kiên quyết trong mắt hắn. "Ta sẽ chấp nhận lời cầu nguyện của ngươi."

'Làm ơn,' Yuuji đã cầu nguyện lúc đó, khi bị giam trong phòng giam tối tăm, lạnh lẽo ' Cầu xin ông đấy... ' Một giọng nói khàn khàn đã không được nghe thấy hoặc cậu nghĩ vậy, "Tôi không muốn chết..."

"Ngươi không muốn chết phải không Itadori Yuuji? Vậy thì, hãy về nhà đi. Và đừng bao giờ bước qua cổng torii lần nào nữa."

' Đi và giải thoát cho tôi khỏi Lời nguyền này, ' không được nói ra, ' để ta có thể tập trung vào việc tìm kiếm người ấy, người duy nhất của ta, con Chim Sáo của ta, Megumi của ta.'

"Yuuji..."

"Ume-chan," Yuuji bắt đầu, chỉnh lại chiếc ba lô mà cậu đang mang. Cậu cẩn thận đưa cả hai tay ra và Họ nhận lấy ngay lập tức, chóp tai đỏ bừng vì xấu hổ. Họ không thể đến gần ngôi đền do có kết giới. Sukuna đã quay mặt về phía ngôi đền, quay lại để cho Họ chút riêng tư cuối cùng trước cuộc chia tay tất yếu. "Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua."

"Không...không sao, Yuuji," họ nói, "nhưng việc ngươi rời đi sẽ giảm bớt đi gánh nặng phần nào."

"Tàn nhẫn quá đó." Yuuji vẫn mỉm cười. "Ngài có chắc là mình không muốn ăn mì cốc không? Chúng rất dễ ăn và dễ chế biến nữa. Ngài chỉ cần cho nước nóng vào thôi".

Uraume lắc đầu. "Sẽ tốt hơn nếu không còn dấu vết nào từ sự hiện diện của ngươi, Yuuji. Ta không muốn..." Họ nuốt nước bọt. "Ta không muốn nhớ ngươi nhiều hơn nữa."

"Ume-chan, cuối cùng thì ngài cũng thừa nhận rồi!" Yuuji siết chặt tay Họ. "Giá như tôi có thể đến thăm mà không lo vướng vào những chuyện nguy hiểm hơn. Ngài có cô đơn khi Sukuna rời đi không?"

"Không nhiều lắm," Uraume nói, "Ta biết cách đối phó với sự im lặng. Mọi chuyện đã luôn tĩnh lặng kể từ khi Sukuna-sama...và Megumi-sama..." Họ quyết định không tiếp tục lời của mình. "Ngươi là một con người hấp dẫn, Yuuji. Ta muốn tìm hiểu ngươi nhiều hơn nhưng đây là lời chia tay. Bây giờ xin hãy buông tay ta ra để Sukuna-sama không phải đợi."

Yuuji dần dần nới lỏng vòng tay của mình nên tay của Uraume trượt đi. Họ cúi chào một cách kính trọng và khi Họ nhìn lại Yuuji, một nụ cười chấp nhận đã hiện trên khuôn mặt Họ. Yuuji mỉm cười đáp lại, rộng hơn và không kiềm chế. "Chúng ta đã đi được một chặng đường dài phải không? Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ngài lại có những ngày canh thức bên cạnh tôi. Tôi khá cảm động đấy, Ume-chan."

Một sự đỏ mặt hiện lên trên má họ. "Đ-Đừng kể lại chuyện đó cho bất cứ ai nghe! Kể cả ông nội hay bạn bè của ngươi cũng không được!"

Yuuji chào Họ. "Tôi hứa!"

Cuối cùng khi cậu chạy bộ đến, đứng đằng sau Sukuna, Lời nguyền quay lại. "Ít nhất thì ngươi cũng không ngu ngốc đến mức nhất quyết ở lại. Với sự lạc quan đó, ta đã mong rằng đạo đức của các ngươi sẽ lại chiến thắng".

"Tôi không phải là đồ ngốc nhá," Yuuji nói, "Tôi đang học năm đầu trung học rồi đó."

"Ngươi có hiểu ý ta không đấy? Ngươi phải mất một thời gian dài để đi đến quyết định. Cả tuần luôn sao nhóc? Chắc chắn là ngươi đang đùa."

Yuuji bĩu môi. "Đó là một quyết định quan trọng đấy."

"Ngươi nói ngươi muốn về nhà," Sukuna chỉ ra.

"Nhưng mà tôi chưa có bất kỳ câu trả lời nào cả. Tôi như quay trở lại thời điểm ban đầu vậy, không biết gì và sợ hãi. Lúc đó tôi thực sự rất sợ, ông biết rồi đấy. Tôi nghĩ rằng tôi-"

"-sắp chết. Ta biết. Ta vẫn sẽ không cầu xin sự tha thứ."

"Hứ, làm như tôi tha thứ cho ông vậy."

"Ngươi vẫn chưa nói lời tạm biệt với các Pháp sư."

"Maki-san và Inumaki-san vẫn chưa quay lại. Junpei đang ở khu định cư và Ieri-san cũng ở đó. Tôi không chắc liệu mình có thể đối mặt với Ieri-san khi biết Gojo-san..."

"Ta đã nói với ngươi rằng tên đó quá khốn nạn để có thể chết," Sukuna nói, rồi lẩm bẩm trong hơi thở, "thật không may."

"Tôi đang nghe đó nha!" Yuuji lại chỉ tay vào Sukuna nhưng lần này, Sukuna không cảm thấy muốn trả đũa. Hắn ta nên đưa thằng nhóc về nhà mà không bị thương và sau đó cả hai có thể đi tiếp con đường vui vẻ của riêng mình. "Ê Sukuna. Ông đúng là một tên khốn."

"Ngươi đã lặp lại lời xúc phạm đó khoảng 50 lần trong tuần qua rồi đấy nhóc." Sukuna trợn mắt. "Ta biết rõ danh tiếng của mình đối với kẻ khác và ta không quan tâm chúng nghĩ gì về ta, chứ đừng nói đến ngươi. Dù thế nào đi nữa, trở thành một đứa con hoang có nghĩa là ta sẽ không để bất cứ ai dẫm đạp lên mình, không giống như kẻ đã hạ thấp lòng kiêu hãnh của bản thân chỉ vì ngươi."

"Hở?" Yuuji nghiêng đầu rồi lắc đầu, thoát khỏi sự bối rối nhất thời. "D-Dù sao thì, nếu ông tìm thấy Megumi, hãy nói lời cảm ơn của tôi với người ấy nhé. Và nếu ông gặp Gojo-san, hãy nói với anh ấy là tôi xin lỗi và rằng anh ta thực sự có tính cách xấu. Tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ta ngay lập tức đâu."

"Ta là ai? Thằng chạy việc của ngươi à?"

"Ít nhất thì ông nợ tôi chuyện đó. Nó thậm chí còn chưa bằng một nửa những gì ông nợ tôi!"

"Vậy, nếu ngươi muốn trả nợ cho ta, ngươi nên đến-" Sukuna dừng lại trước khi kịp nói hết câu. Hắn đang nghĩ gì vậy? Thằng nhóc đó không nên nghĩ đến việc quay lại Heian. Một khi nó quay lại, sẽ không có chuyện quay về nữa. Đó là kế hoạch. Yuuji sẽ ở lại dòng thời gian nơi mà thằng nhóc thuộc về và Sukuna sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, để nhận được sự tha thứ và tình yêu của Megumi một lần nữa. Cũng để trả giá cho sự phản bội. Yuuji không bao giờ được quay lại đây. Ngoài việc là một Vật Chứa, chẳng còn gì cho thằng nhóc ở Heian.

"Vậy thì tôi đi đây." Yuuji đã đi về phía cổng torii trong khi Sukuna đang bận suy nghĩ. Hắn sẽ không nhớ thằng nhóc không giống như Uraume nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng cú đánh của Yuuji là một sự thay đổi có nhịp độ tốt đẹp. Sau cái ngày định mệnh khi Yuuji bộc phát và lời đề nghị của Sukuna, có điều gì đó đã thay đổi giữa cả hai. Một điều tốt? Để tốt hơn? Dù có thay đổi gì đi chăng nữa, cũng đủ để Sukuna không cảm thấy khó chịu khi đánh thằng nhóc ngay khi nhìn thấy, hoặc xúc phạm cậu ở mọi lúc mọi nơi.

Hắn sẽ không xử lý bất kỳ suy nghĩ nào liên quan đến đứa trẻ đó nữa. Megumi là Kim Khí hợp pháp. Ngay cả khi thiếu 19 ngón tay, Sukuna vẫn đủ khỏe. Mối liên kết giữa hắn ta và thằng nhóc phải bị cắt đứt vì đó là lời hứa của hắn với tư cách là một vị thần - là một vị thần nhân từ mà hắn đã tuyên bố.

Yuuji bước qua cổng torii mà không nhìn lại.

"Tạm biệt, Itadori Yuuji."

Sorry, đến giờ này với đăng ಥ⁠‿⁠ಥ, tui dịch xong mà muốn khóc luôn rùi, không phải là bé Yuuji quyết định từ bỏ không tham gia nữa, mà là chương này dịch mệt quá, tui muốn khóc luôn, chương dài hơn 6 nghìn 9 trăm từ, dịch muốn đuối (⁠〒⁠﹏⁠〒⁠). Các chương về sau cũng bắt đầu dài ra và dịch mệt hơn rồi, cho nên nếu có ra chương trễ thì mong mọi người thông cảm cho.

Cảm ơn rất nhiều 🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro