
Chương 36 : Củi lửa.
Yuuji đã sử dụng túi quần áo đầu tiên làm chiếc ô tạm bợ để che chắn mình khỏi những cơn mưa máu. Đây là con quạ thứ 4 mà Sukuna đã giết chết trong vòng hai tiếng rưỡi đầu của cuộc hành trình giữa họ. Yuuji nhớ những con quạ đó thuộc sở hữu của một người tên là Mei Mei-một Pháp sư Jujutsu khác. Cậu không thể tưởng tượng được vẻ không hài lòng trên khuôn mặt của nữ Thuật sư khi biết tình trạng của những con quạ của mình.
"Này, ông ngừng giết lũ quạ đi được không," Yuuji chỉ ra, nhăn mặt trước cơn mưa máu.
"Toàn lũ chim ồn ào và bay quá gần," Sukuna trả lời trôi chảy, búng ngón tay một lần để loại bay hết vết máu như không tồn tại. Sukuna thật may mắn khi những con quạ không bay lượn phía trên đầu hắn, để không phải thực hiện những động tác kỳ lạ để tránh máu.
"Nhưng ông có nghĩ Mei Mei có ý định theo dõi hai chúng ta vì mục đích xấu, hay bí mật gì không?"
"Thì chúng ta sẽ quan tâm nhiều hơn."
"Phải." Yuuji thở dài. "Chúng ta đã đi qua làng Hida rồi. Tiếp theo là gì?"
"Cây cối," Lời Nguyền nói, "và nhiều cây nữa. Thỉnh thoảng có cả động vật. Và cả những kẻ ngu ngốc chết não như ngươi."
"Ê!" Nếu Sukuna là người khác, thì Yuuji sẽ không ngần ngại ném thẳng túi đồ vào người rồi. Nhưng Sukuna là Vua của những lời nguyền, rất có khả năng sẽ khiến Yuuji phải chịu chung số phận như lũ quạ- hắn đã làm như thế đấy-nên giờ Yuuji chỉ biết kiềm chế cơn nóng giận của mình bằng cách nghiến răng rồi đảo mắt.
Chẳng bao lâu sau màn đêm buông xuống. Sukuna đã đúng; không có ngôi làng nào khác ngoại trừ làng Hida và vì vậy họ phải qua đêm trong rừng. Hoặc có lẽ, chỉ có Yuuji là người duy nhất là phải chịu thiệt. Sukuna thì dường như không bận tâm chút nào. Hắn ta đã từng thử ngủ ngoài trời rồi nhỉ?
Yuuji không biết bây giờ là mấy giờ và nếu cậu hỏi Sukuna về thời gian thì câu trả lời của Lời nguyền là "Giờ lợn rừng".
Tất nhiên, vì Yuuji đã quen với những cách xem giờ hiện đại nên nhận thấy thông tin đó là hoàn toàn vô dụng. Tuy nhiên, xét từ mặt trăng ngay trên đầu họ thì chắc chắn đó là ban đêm! Ôi tuyệt thật.
Ngáp dài, Yuuji buộc mình phải mở to mắt hơn để có thể nhìn đường đi. Mặc nhiên, vì hai con mắt cậu đang tập trung hoàn toàn vào việc đặt từ chân trước lên chân sau nên không nhận thấy Sukuna-người đi trước Yuuji-đang dừng bước.
"Á-" Mặt Yuuji va phải thứ gì đó rắn chắc, có mùi hương trầm.
"Cẩn thận đấy, nhóc," Sukuna khiển trách, "Nếu bây giờ mà ngủ quên mà không kiếm củi, thì biết hậu quả đang chờ đợi ngươi rồi."
Yuuji loạng choạng lùi lại, muốn dụi mũi nhưng không thể vì đống đồ cậu đang mang. "Chúng ta cắm trại ở đây thật à?"
Sukuna thở dài. "Không rõ ràng sao? Nhanh lên."
Chỉ cách đó vài mét là một khoảng đất trống có vẻ là nơi lý tưởng để cắm trại. Sukuna tiếp cận khu vực đó trước rồi thanh nhã ngồi xuống trong tư thế hoa sen, nhắm mắt lại.
"Bỏ lại các túi và bắt đầu thu thập củi đi," hắn ra lệnh.
Chán nản, Yuuji đi theo người kia vào khoảng đất trống, cẩn thận đặt những túi vải bên cạnh Sukuna. "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không giúp được gì nữa phải không?"
"Đừng có buồn cười vậy." Sukuna mở mắt ra để bắn cho Yuuji một cái lườm. "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
"Ờ thì... tôi sẽ phải đi kiếm củi để sống sót đến sáng, phải không? Vậy, tôi sẽ phải mất bao nhiêu đây? Ba chuyến đi đi lại lại để mang số củi tôi đã kiếm được chăng?"
"Ngọn lửa không cần phải kéo dài đến sáng. Chỉ cần giúp qua đêm được-cá nhân ta thì không bị ảnh hưởng bởi cái nóng và được sưởi ấm là một điều xa xỉ. Nhưng nếu ngươi muốn chết vì lạnh, thì ngươi có thể lười biếng."
Yuuji sửng sốt khi nghĩ Sukuna tha cho cậu. Tuy nhiên, cuối cùng Yuuji quyết định không chú ý quá nhiều đến điều đó-dù sao thì cậu cũng là vật chứa của Sukuna và nếu chết vì những lý do tầm thường và ngu ngốc, thì sẽ bị Sukuna coi là một sự lãng phí. Hắn ta thậm chí còn không cần phải nhấc một ngón tay lên.
Yuuji không muốn chết nhưng cậu cũng từ chối việc bị bắt nạt nên cậu đã thốt lên, "Tôi đi gom củi còn ông thì đốt lửa, được không?"
"Vì ngươi quá phiền phức nên được thôi."
Hài lòng, Yuuji gật đầu với một nụ cười. Cậu tiếp tục nhặt củi, nhăn mặt khi nhìn thấy những con rết và những con sâu bám dưới cành cây đổ. Yuuji không muốn thừa nhận chuyện đó song việc nhặt củi rải rác xung quanh khu vực khiến cậu bình tĩnh lại một cách kỳ lạ. Yuuji trấn tĩnh lại bản thân trước khi bắt đầu ngân nga, không để tâm tới sự hiện diện của Lời nguyền duy nhất ở gần.
Khi quay trở lại bãi đất trống, thả củi xuống trước mặt người kia, Sukuna nhìn xuống đống củi với vẻ mặt hết sức ghê tởm. "Nó ướt."
"... Không, không phải vậy."
"Những cành lớn hơn đều ướt."
"Chỉ từ bên dưới!"
"Chính xác. Làm sao ngươi mong đợi những thứ này bắt lửa?"
"Ờ, với thuật thức bắn lửa của ông?"
"Ta có nên kéo dài thời gian sử dụng thuật thức của mình để bù đắp cho lỗi lầm ngu ngốc của ngươi không?"
"Đó không phải là một sai lầm." Yuuji cúi xuống gom củi vào một khoảng không gian nhỏ xíu. "Ông chỉ cần xếp củi từ những cái khô nhỏ đến những cái lớn hơn rồi đợi cho nó cháy."
"Ngươi-" Sukuna búng ngón tay, tạo ra một ngọn lửa nhỏ ở đầu ngón trỏ, "-Tôi không thể đối phó với ngươi."
"Ông đã hứa là anh sẽ chịu trách nhiệm nhóm lửa khi tôi đi lấy củi rồi mà. Nè, tôi đã đi lấy củi rồi phải không?" Yuuji nhướn mày, chỉ vào đống củi mà cậu đã xếp lại với nhau. Nó trông gần như cẩu thả nhưng vẫn làm được. Vì sẽ mất ba ngày để đến Thủ đô, nên Yuuji có hai đêm nỗ lực để xếp củi một cách hoàn hảo.
"Thật là một thằng nhóc khó ưa." Bất chấp lời nói, Sukuna nghiêng người về phía trước, truyền lửa vào củi, đợi vài giây trước khi nó bén lửa. "Nó sẽ bốc khói trong vài phút. Ít nhất, đó là một cách để đuổi muỗi."
"Và thu hút cả Sát Chú Thuật sư?"
"Thậm chí còn tốt hơn."
Yuuji ngả người ra sau để cuối cùng cậu có thể ngồi xuống đất, thở dài nhẹ nhõm vì đã có thể ngồi xuống để nghỉ chân sau một thời gian dài. "Ông nghĩ mình có thể đánh bại ông ta sao?"
"Tôi biết tôi có thể; tôi đã từng chiến đấu với ông ta trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro