Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25 : Trò chuyện.

"-sau đó tôi gọi tên cậu, khiến cậu quay lại nhưng thay vì được chào đón bằng một nụ cười và gương mặt vui mừng, ' Gojo-san! ', cậu lại sốc và không vui chút nào khi gặp tôi!" Gojo nói xong, giả vờ lau đi những giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt.

Làm sao một Pháp sư trong quá khứ lại có thể hành động như vậy.... ở thời hiện đại? Nếu Yuuji tình cờ gặp Gojo khi đang đi dạo quanh Sendai, cậu thậm chí sẽ không thèm liếc nhìn anh lấy một cái. Yuuji tự hỏi làm sao một người kỳ lạ như vậy lại có thể hành động bình thường ở đây như không có gì. Nó giống như một linh hồn hiện đại cư trú trong Gojo ngay từ đầu.

Anh nhìn những cuốn phim hoạt hình và những hộp sữa chuối rỗng nằm rải rác trên bàn. Trong suốt hồi tưởng của Gojo, Yuuji đã mang hết phần sữa chuối còn lại cho anh và Pháp sư thích chúng đến mức không còn một hộp nào trong tủ lạnh.

Yuuji lắc đầu rồi hắng giọng. "Ừm, Gojo-san... Trong khi tôi đánh giá cao nỗ lực của mình-"

Gojo nhướn mày.

"-Tôi thực sự đánh giá cao nỗ lực đó," Yuuji nhắc lại. "Ngoài ra, anh không cần phải đến đây chỉ để cảnh báo tôi về sự nguy hiểm. Tôi chắc chắn rằng ông nội tôi và tôi có thể tìm ra điều gì đó... vào phút cuối. Dù sao thì ông cũng sẽ được xuất viện vài ngày kể từ bây giờ. Có vẻ ông nội cũng biết về Jujutsu và hoàn cảnh của tôi với tư cách là một vật chứa. Nếu ai đó có thể giúp tôi mà không gây hậu quả hoặc không nhận được sự ưu ái nào thì đó chính là ông nội của tôi. "

"Ồ, tất nhiên là ông nội của cậu có kiến thức về Jujutsu !" Gojo nghiêng người về phía trước, phần thân trên của anh tựa vào bàn. Nó kêu cọt kẹt một cách nguy hiểm dưới sức nặng của anh. "Gia tộc của Itadori dù sao cũng được giao nhiệm vụ trông coi tài sản của Sukuna. Nếu kiến thức được truyền lại, ông ấy sẽ biết hậu quả của việc ăn ngón tay của Sukuna."

"Đúng nhưng-"

"Yuuji," Gojo ngắt lời, "Ông của bạn là một Pháp sư Jujutsu . Không có lời giải thích nào khác."

Dù thật khó tin vào sự thật đó nhưng Yuuji không thể không đồng ý với Gojo. Ông của cậu biết về cổng torii và đặc biệt ra lệnh cho Yuuji không được vượt qua nó. Thái độ phục tùng của ông được thể hiện khi thực hiện một điệu nhảy nghi lễ trước đền thờ Sukuna là minh chứng đủ để chứng minh rằng ông nội cậu biết .

Yuuji rùng mình khi nghĩ đến việc Sukuna đang ở gần ông nội của mình. Nếu hắn đã tàn nhẫn với Yuuji, cậu không thể tưởng tượng được Lời nguyền sẽ khó chịu đến mức nào nếu ông của cậu vô tình chọc giận hắn. Hơn nữa, nếu Sukuna đang ngủ say bên trong ngôi đền, điều đó có nghĩa là những sự kiện trong quá khứ sẽ không ảnh hưởng đến tương lai?

"Tôi có thể nghe thấy cậu đang suy nghĩ, Yuuji," Gojo nói, "đừng nghĩ quá nhiều bây giờ. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện với ông nội của cậu; thấy thế nào?"

"Eh? Anh? Anh cũng sẽ đi cùng tôi à, Gojo-san?"

Gojo cười khúc khích. "Tất nhiên rồi. Tôi không thể bỏ lỡ việc khám phá thời hiện đại! Không nhiều người có thể tự hào về thành tích du hành xuyên thời gian đâu, cậu biết đấy!"

Yuuji thở dài. "Tôi cho rằng sẽ thật tàn nhẫn nếu để anh ở đây và tôi đi thăm ông một mình..."

"Ừ, quá tàn nhẫn luôn!"

"Vậy ngày mai anh sẽ đi cùng tôi."

"Đúng, Yuuji!"

"Và anh sẽ không gây rắc rối gì mà làm xáo trộn dòng thời gian chứ?"

Gojo lùi về phía sau rồi chống khuỷu tay lên bàn. Anh tựa cằm vào hai lòng bàn tay. "À, nhưng tôi nghĩ tôi đã làm rồi."

"Cái gì?"

"Khi tôi băng qua cổng torii , tôi có thể cảm nhận được rằng khu vực bên trong ngôi nhà của cậu đã được bảo vệ-không có Lời nguyền. Nhưng bên ngoài lại là một câu chuyện khác." Gojo lấy một chiếc ống hút từ những hộp sữa bỏ đi và nghịch nghịch nó trong khi giải thích: "Ngón tay của Sukuna được đưa về thời đại này sẽ đánh thức sự quan tâm đến những món quà của Lời nguyền. Chúng chưa cố gắng tấn công cậu vì chúng đang thận trọng và nếu tôi đúng thì mới chỉ là ngày đầu tiên. Tuy nhiên, sự xuất hiện của tôi với tư cách là Pháp sư mạnh nhất sẽ kích động những Lời nguyền đó và chúng sẽ có nhiều khả năng tấn công hơn. "

"Vậy đó không phải là... lỗi của anh sao, Gojo-san? Vì anh đã đến đây và tất cả..."

"Chà, một phần thôi. Tôi chiếm khoảng một phần tư lỗi. Tuy nhiên, điều đó không thể xóa bỏ sự thật rằng cậu sẽ không có khả năng tự vệ bên ngoài nhà của mình. Hãy nhớ, Yuuji, gia tộc cậu là một nhóm các Pháp sư không tham chiến."

"Tôi nghĩ ông nội biết đôi điều về chiến đấu; những cú đánh của ông rất đau," Yuuji trầm ngâm.

"Tôi chắc rằng ông ấy cũng có thể giải trừ một hoặc hai Lời nguyền," Gojo đồng ý, "nhưng còn một trăm thì sao? Một nghìn? Tất cả cùng một lúc? Chính xác thì cậu không thể ẩn náu ở nơi này mãi mãi, phải không Yuuji? Cậu cần tận hưởng tuổi trẻ của mình. Vì vậy, nếu cậu không muốn quay trở lại Heian -tôi cũng khuyên cậu không nên-chúng tôi khi đó sẽ phải giải quyết việc tách cậu ra khỏi Kim khí hoặc tách Kim khí ra khỏi bạn! "

"Nếu tôi quay lại Heian, chắc chắn Sukuna sẽ băm tôi ra thành từng mảnh vì sự 'trơ tráo' của tôi."

Gojo nghiêm túc gật đầu. "Tôi không nghi ngờ gì về khả năng đó."

"Anh thậm chí không định trấn an tôi thật à, Gojo-san?"

Gojo lắc đầu, tạo ra một luồng sáng xanh trong lòng bàn tay và khiến những hộp sữa trên bàn vỡ ra đồng thời bị từ hóa vào lòng bàn tay anh. Anh ta nói, "Tôi có thể giết Sukuna cho cậu nhưng tôi không chắc chắn hắn ta sẽ chết hoàn toàn trong khi cậu vẫn còn sống. Việc sử dụng một Kim Khí là bất tiện nhưng nó có giá trị. Miễn là Chú Lực thuộc về chủ sở hữu hợp pháp còn tồn tại, tất cả sẽ không thể chết. Đáng tiếc là nó không có tác dụng ngược lại."

Yuuji đưa tay ra phía sau lấy thùng rác và giữ nó mở để Gojo vứt hộp sữa vào. "Tôi tự hỏi tại sao? Hắn chắc chắn sẽ đảm bảo nó có tác dụng cho cả hắn ta và Megumi, chẳng phải sao?"

"Điều đó tôi không thể trả lời được. Tôi không phải là Vua Nguyền Hồn." Gojo ném hộp sữa bị bóp nát về phía trước kèm theo ánh sáng đỏ. Nó rơi thẳng vào thùng rác đã mở nắp.

"Tối nay anh có thể ngủ trên nệm của tôi, Gojo-san. Phòng tắm ở ngay cạnh bồn rửa. Ờ, có cần tôi chỉ cho anh cách xả nước hoạt động như thế nào không?" Yuuji đứng dậy, sau khi đặt cái thùng rác về vị trí cũ.

"Không cần!" Gojo cũng đứng dậy theo rồi vươn vai. Cánh tay của anh gần như chạm tới bóng đèn do chiều cao. Yuuji nghĩ Gojo có 70% là chân, 20% là thân và 10% là đầu (100% còn lại dành cho cái tôi). Cậu thấy nó thú vị.

"Tôi không muốn sử dụng phòng tắm ngay bây giờ," Gojo nói thêm, "Tôi chắc chắn rằng tôi có thể tìm ra cách khi có nhu cầu. Cảm ơn vì lòng hiếu khách của cậu, Yuuji-kun!"

_

Uraume đang ủ rũ.

Không-mô tả chính xác hơn là: Uraume đang hờn dỗi .

Họ đã (tự nguyện) chịu trách nhiệm cung cấp thức ăn cho ' những vị khách ' cũng là những người sống sót từ làng Hida. Họ không muốn nhận lệnh từ kẻ mang Lục Nhãn phiền phức vì anh ta là kẻ thù trực tiếp của Sukuna-sama nhưng anh ta khá xảo quyệt trong lời nói, nói với Họ rằng cử chỉ đó là điều mà Yuuji sẽ đánh giá cao khi cậu vắng mặt. Vì vậy, Uraume đã đồng ý. Họ làm bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, chăm sóc khu vườn và quét dọn hành lang cho sạch bụi.

Phải đến khoảng nửa đêm, Họ mới lau xong bụi bẩn tích tụ trên các cây cột của dinh thự. Thật đáng hổ thẹn!

Suốt cả ngày, họ chắc chắn rằng Sukuna-sama ở lại trong thư viện-viết hoặc vẽ. Hắn đã không ra ngoài ngay cả khi Thuật sư làm phiền hắn ta. Sukuna thậm chí còn không yêu cầu giao đồ ăn và Uraume biết nếu cố gắng, Họ sẽ bị trừng phạt vì làm điều gì đó không cần thiết và không được yêu cầu. Uraume là người hầu trung thành nhất-bị trừng phạt trước mặt con người sẽ làm hoen ố hình ảnh của Họ. Vì vậy, Họ chỉ hành động cẩn thận và đoan trang.

Và bằng cách nào đó, Họ nhận ra mình đang thiếu vắng sự hiện diện của Yuuji.

Thỉnh thoảng vào ban đêm, Yuuji sẽ cùng Uraume kiểm tra lần cuối xung quanh khu nhà. Cậu sẽ nhắc nhở Họ đừng làm việc quá sức và hãy nghỉ ngơi vào thời điểm thích hợp. Trong vài lần đầu tiên cậu đã nói điều đó, Uraume đã rất ngạc nhiên-tại sao Yuuji lại quan tâm? Cậu ta chỉ đơn giản là một vật chứa. Lòng trung thành của Họ không thể có được chỉ bằng lời nói. Chúng thuộc về Sukuna-sama chứ không phải vật chứa của Sukuna-sama! Làm sao Họ có thể hạ mình để nghe lời của một con người?!

Sau đó, Yuuji bắt đầu gọi Họ là ' Ume-chan ' mà không cần mở đầu đồng thời bảo Họ gọi cậu bằng tên riêng. Yuuji là người đầu tiên xưng hô theo cách...thân mật như vậy. Nó nghe thật chói tai nhưng Họ không cảm thấy ác ý gì với Kim Khí. Uraume bối rối trước hành vi kỳ lạ của vật chứa. Yuuji có thể đạt được gì từ Uraume nếu không phải lòng trung thành? Họ sẽ không cho đi ngay cả sau vô số lần hối lộ. Hàng ngàn lời nguyền đã thử nhưng không có lời nguyền nào thành công. Uraume không thể tặng Kim Khí bất cứ thứ gì để đáp lại lòng tốt của mình. Vậy tại sao?

Thật không may, trước khi Uraume kịp hỏi và dập tắt sự tò mò của mình thì các sự kiện đã nhanh chóng xảy ra liên tiếp.

Ba Pháp sư đã đến để huấn luyện Vật Chứa theo Lời thề ràng buộc của Sukuna-sama, sự cố ở làng Hida , sự hồi sinh của Megumi-sama rồi chết sau vài giờ, sự trở về u ám của Sukuna-sama rồi Yuuji nhanh chóng biến mất.

Uraume không có cơ hội để hỏi những câu hỏi đang đọng trên đầu lưỡi của Họ. Họ sẽ không thừa nhận một cách thành tiếng nhưng nếu Yuuji chọn không quay lại, Họ sẽ hơi...thiếu bạn đồng hành tốt. Tất nhiên, Sukuna-sama không phải là một người bạn tồi. Sự khác biệt giữa chủ nhân của Họ và vật chứa rõ như ban ngày. Uraume sẽ không nhầm lẫn hai người này với cùng một người. Sukuna-sama, dù đôi lúc có hành động khắc nghiệt đến đâu, vẫn công bằng và chân thành khi bày tỏ những gì mình muốn với Megumi-sama và với cả chính Họ. Yuuji cũng tương tự về mặt đó. Sự tò mò thực sự, mong muốn được giúp đỡ và sự háo hức làm hài lòng của cậu ấy rất quen thuộc. Có lẽ đó là điều đã khiến Uraume gọi cậu bằng tên và cuối cùng chấp nhận biệt danh được ban tặng cho Họ.

Cảm xúc thật phức tạp. Thực vật được ưa thích hơn. Chúng không cần bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào để phát triển. Họ là một lời nguyền. Những lời nguyền không nên mang lại cảm giác hờn dỗi hay ủ rũ.

Họ thở ra một hơi, khiến một lớp sương giá bao phủ không khí trước mặt Họ. Điểm dừng cuối cùng là kiểm tra trang viên xem có kẻ xâm nhập nào không - không bao gồm dân làng. Họ sẽ làm việc đó một mình.

Ngay khi Họ đi qua hiên nhà, Họ nghe thấy hai Pháp sư, thầy thuốc và người có ít Năng lượng Nguyền rủa nhất đang nói chuyện.

"Satoru là một tên ngốc," Maki rên rỉ, "anh ta nghĩ chỉ vì bản thân là Người mạnh nhất nên mới có thể làm bất cứ điều gì mình muốn?! Thánh thần thiên địa ơi?! Gã ta còn là Trưởng tộc nữa!"

"Cậu ta lúc nào bốc đồng cả," Shoko đồng tình. "Nhưng nếu có người có thể đưa Yuuji trở lại thì chỉ có thể là Gojo."

"Tôi nghi ngờ chuyện đó đấy. Yuuji đã chịu đựng đủ rồi, tại sao cậu ấy lại muốn quay lại nơi này chứ?"

Uraume vô thức nắm chặt tay lại để đảm bảo rằng chúng đã được giấu khỏi tầm nhìn. Họ che giấu sự hiện diện của mình bằng cách giảm thiểu Năng lượng Nguyền rủa mà Họ phóng ra nhưng việc nhắc đến Yuuji gần như bùng lên.

"Tôi không nghĩ cậu bé là loại người hay bỏ dở mọi việc," Shoko thừa nhận, "Tôi có nói chuyện với em ấy được một lúc và cậu bé có vẻ là một người nghiêm túc. Hơn nữa, Satoru đã đúng. Việc trở thành một vật chứa đựng sẽ không làm cho cuộc sống của Yuuji bớt khó khăn hơn trong thời đại của em ấy. Những lời nguyền không chỉ biến mất sau nhiều năm. Một số sẽ không hoạt động hoặc đang ngủ, song ngón tay của Sukuna là một di tích cổ xưa và mạnh mẽ. Hiện tại, nó đã được Yuuji hấp thụ. Cách duy nhất mà các Lời nguyền từ bỏ là ta giết Yuuji hoặc bị giết." Cô ấy gõ ngón tay lên ván sàn. "Gojo có thể xử lý chuyện giết người nhưng cậu ta không thể ở đó mãi. Tôi chỉ hy vọng cậu ta tìm ra cách giải quyết mọi việc mà không gây nguy hiểm thêm cho Yuuji."

"Tôi không cho rằng chị là người phải quan tâm, Shoko," Maki nhận xét, "trong công việc của chúng ta, cái chết là điều không thể tránh khỏi."

"Nhưng Yuuji ban đầu không thuộc công việc của chúng ta. Em ấy chỉ là một đứa trẻ bị đẩy vào vai trò quyết định số phận của thời đại này. Đó là một gánh nặng quá lớn. Nó làm tôi nhớ đến người bạn cũ của mình. "

"Ar, hắn ta. Cho dù hắn có chết, tôi vẫn hận hắn!"

"Em chỉ đang ôm hận vì chưa bao giờ có thể đánh trúng được."

"Cái- chuyện đó không đúng!"

Shoko chỉ ậm ừ trong khi Maki lắp bắp bào chữa.

Uraume quay người rời đi. Bọn họ quá bận xử lý những thông tin liên quan nên không để ý đến ai đó đã nghe thấy hết tất cả.

"Uraume."

Họ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, may mắn thay chỉ dừng lại cách Sukuna-sama một mét trước khi có thể va vào hắn.

"Sukuna-sama," Uraume chào và cúi đầu, "Đã muộn rồi. Ngài có muốn tôi chuẩn bị bữa tối muộn không thưa ngài?"

"Không cần," Sukuna nói. Hany ta đã giấu cả hai cánh tay của mình bên dưới ống tay áo kimono. Hắn im lặng một lúc rồi nói: "ngươi đang nghe lén cuộc trò chuyện của các Pháp sư à."

Đôi mắt của Uraume mở to. "Tôi đã làm vậy. X-Xin hãy tha thứ cho người hầu khiêm tốn này-"

"Đừng quỳ xuống," Sukuna ngắt lời, "Hôm nay ta quỳ gối thế là đủ rồi. Dân làng nghĩ như thể ta sẽ đánh họ ngay tại chỗ mỗi khi ánh mắt ta lướt qua hình dáng bọn họ. Ta không thể trách điều đó được. Tất nhiên rồi. Nếu ta có tâm trạng tốt hơn, họ sẽ không có thời gian để quỳ gối cầu xin trước cuộc sống khốn khổ của mình."

Uraume im lặng. Sukuna-sama nhìn Họ với ánh mắt thờ ơ.

"Hành vi của ngươi thật kỳ lạ," hắn bắt đầu, "ngươi chưa bao giờ tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào khác ngoài ta hay Megumi. Ta cho rằng sự thay đổi này là do thằng nhóc đó gây ra?"

"Người hầu khiêm tốn này xin lỗi, Sukuna-sama. Yuuji-vật chứa-không liên quan gì đến hành động của tôi. Tôi chỉ đơn giản là bị phân tâm mà thôi."

"Bây giờ, ngươi đang nói dối."

Uraume nao núng. Đó không phải là một lời nói dối hoàn toàn. Hành động của Uraume là của riêng Họ, có lẽ do chịu ảnh hưởng của Yuuji.

"Tôi... tôi không có lời bào chữa nào khác, Sukuna-sama. Hãy trừng phạt tôi khi ngài thấy phù hợp." Đừng bận tâm đến việc con người nhìn thấy Họ bị trừng phạt-làm chủ nhân thất vọng sẽ là điều cuối cùng mà Uraume mong muốn. Họ chuẩn bị tinh thần cho điều không thể tránh khỏi.

"Đừng có quan tâm đến sự an toàn hay tung tích của thằng nhóc ấy. Hãy để những người bạn Pháp sư của nó giải quyết. Việc nó có quay lại hay không thì tùy vào nó." Với những lời đó, Sukuna bước trở lại, hướng về khu nhà của mình. Hắn không quay lại nhìn Uraume để xem phản ứng của Họ.

Uraume thở ra vài phút sau đó. Đúng như dự đoán, lời nói của Sukuna-sama rất yên tâm; Họ sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó-một lần nữa-nhưng Sukuna-sama và cậu nhóc đó, mặc dù khác nhau, nhưng có một số điểm tương đồng.

_

Yuuji và Gojo đến bệnh viện muộn vì Gojo bị tiêu chảy.

Buổi sáng sau cuộc nói chuyện của cả hai, Yuuji thức dậy và từ từ đi vào phòng tắm chỉ để dừng lại và há hốc mồm trước cánh cửa bị khóa. Cậu gõ cửa. "Gojo-san...?"

"Yuuji!!!!" Gojo rên rỉ từ trong phòng tắm, "Tôi nghĩ cậu đã đầu độc tôi! Vô Cực được cho là có thể vô hiệu hóa mọi chất độc!"

Tỉnh dậy, Yuuji hỏi lại, "Anh cái nói gì vậy, Gojo-san?"

"Tôi đã bị đầu độc! Dạ dày của tôi rối tung lên! Đồ uống của cậu đã vượt qua Vô Cực! Tôi e rằng đây là kết cục của tôi!" Theo sau tiếng kêu đó là một tiếng nổ lớn, sau đó nước bắt đầu rỉ ra từ khe hở dưới cánh cửa. Yuuji tin rằng Gojo đã làm vỡ thứ gì đó - có lẽ là đường ống.

Vài giờ tiếp theo là cảnh Yuuji dùng cây lau nhà để ngăn nước tràn vào nhà và xoa dịu Gojo. Cậu còn khiển trách người kia: "Anh đã uống hết 25 hộp sữa chuối cùng một lúc, Gojo-san. Tôi không biết anh mong đợi điều gì cả. Anh thực chất không đến từ thế giới hiện đại. Một hộp chắc là đã đủ để dạ dày anh điều chỉnh rồi... "

Gojo rên rỉ thêm vài tiếng nữa và cắm đầu vào trong phòng tắm trong thời gian còn lại. Anh ta chỉ ra ngoài được sau khi Yuuji pha trà để đỡ đau bụng.

Lúc đó, Gojo đổ mồ hôi, thở hổn hển và thở dốc khi cố gắng uống trà. Yuuji ghi nhớ trong đầu là phải mua thuốc trị tiêu chảy. Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Khi lý do biện hộ mà ông nội nói ra về cậu là cậu không thể đến thăm trong vài tuần đầu là do bị tiêu chảy. Giờ đây, Pháp sư mạnh nhất đang phải chịu đựng chính xác điều đó. Bằng chứng ngoại phạm có lẽ đã biến thành Lời nguyền-Gojo cũng tham lam với cảm xúc đó.

Vì vậy, sau khi dạ dày của anh ta dịu xuống và không còn cảm thấy muốn cắm rễ ngay trong phòng tắm nữa, Yuuji và Gojo đã sẵn sàng lên đường.

Tuy nhiên, ngay khi cả hai bước ra khỏi biên giới ngôi nhà của mình, khoảng 10 Lời nguyền đang chờ đợi họ. Chúng tò mò lượn lờ xung quanh, quan sát Vật Chứa và vị Pháp sư ương ngạnh với cảm xúc gần giống với sự tò mò.

"Giờ tôi đã hiểu rồi," Yuuji trầm ngâm, chuẩn bị nắm đấm. Trì hoãn chú lực hay không cậu vẫn sẽ bị chúng đánh bại. Đặc biệt không phải là ở thời đại của Yuuji! "Chúng thực sự đã thức tỉnh, Gojo-san. Hôm qua bọn chúng chỉ rút lui vào những con hẻm tối thôi."

Gojo, người vẫn còn khá xanh xao, gật đầu. "Tôi đã nói với cậu rồi. Sao cậu không cho tôi xem cậu có những gì đi, Yuuji? Lần này tôi có thể đánh giá khả năng của cậu bằng phản hồi thực tế."

Yuuji gật đầu, không rời mắt khỏi những Lời nguyền. Nhận thấy chúng đã bị nhìn thấy và đang được thảo luận, các Lời nguyền cũng đã sẵn sàng tấn công.

"Tôi đi đây-"

Yuuji tung ngay cú đấm đầu tiên.

Thông báo:

Xin lỗi mọi người, việc dịch truyện liên tục mỗi ngày mất rất nhiều thời gian và nó khiến mình kiệt sức. Bởi vì dạo gần đây mình khá bận, nên sẽ không thể dịch liên tục được nữa.

Vì vậy mà mình quyết định đặt lịch ra truyện, mỗi tuần, 2, 4, 6. Vẫn đảm bảo ra truyện và mong tác giả gốc không drop.

Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ (⁠•⁠‿⁠•⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro