Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Lương Sơn CP – [ Một đời một giấc mộng ] – Chương 8

Người trong Trương phủ giống như đã quen thuộc với chuyện Lục Kiến Huân thường xuyên xuất hiện, Lương tiểu thư đã khôi phục sức sống và tươi cười như ngày trước. Không phải chỉ là xuất giá thôi sao, gả cho ai hay không gả cho ai, thay vì nhớ thương một người căn bản không yêu mình còn không bằng cứ như vậy gả cho Lục Kiến Huân, tuy rằng hắn phá hư chuyện, nhưng mà hắn cũng là bởi vì yêu ta, thích ta. Lương Loan cứ như vậy nói với chính mình.
Mỗi lần Lục Kiến Huân mời cô ra ngoài, bọn ta đều đồng ý, hơn nữa cũng không mang theo hộ vệ.
Chuyện này truyền đến tai phó quan ở doanh trại, cho dù Trương Nhật Sơn không về Trương phủ, tất cả sự việc ở Trương phủ anh đều nắm rõ.
Từ lúc sính lễ được đưa đến Trương gia, Lương Loan có sự thay đổi, Trương Nhật Sơn cảm giác được. Cái loại cảm giác giống như món đồ yêu thích của mình, sắp bị người khác mang đi.
Đêm nay, Lương Loan như cũ chấp nhận lời mời của Lục Kiến Huân đi ra ngoài, lúc về vừa mới đi vào Trương phủ, đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cô, kéo cô đến bên tường, Lương Loan vừa định hét lớn, thì phát hiện người nọ chính là người mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong. Anh đã gầy đi, gương mặt bầu vốn có nay đã không còn, có vẻ đã gầy đi rất nhiều. Trương Nhật Sơn nhìn Lương Loan người đang mê mẩn nhìn chằm chằm vào anh, nói : “ Cô liền như vậy thích hắn sao? Cô vì sao lại thích hắn ? Vì tiền hay là vì quyền hay là ….” Đang say mê nhìn anh, Lương Loan căn bản chưa thức tỉnh – vừa nhận thức , Trương Nhật Sơn tiếp tục nói, “ Hóa ra cô thật sự bởi vì những thứ này “ nhìn thấy Lương Loan lặng im không giải thích, Trương Nhật Sơn cảm thấy mình rất buồn cười, hóa ra chỉ có bản thân anh tự đau buồn. Anh nặng nề nói : “ Hóa ra cô là …người như vậy.”
Nghe anh nói như vậy, Lương Loan giống như bị người dùng đao nhọn đâm vào trái tim. Chỉ thấy Lương Loan giận dữ nhìn Trương Nhật Sơn, đưa tay, chỉ nghe một tiếng “ bốp”.
Lương Loan dùng hết sức đánh một cái tát. Sau đó chậm rãi đi về phía trước, bước chân đột nhiên dừng lại, “ Anh nói đúng, ta chính là người như vậy, căn bản không xứng đáng để được thích, để được yêu, cho dù ta có cố gắng để yêu.”
Hình bóng Lương Loan dần dần biến mắt trong màn đêm.
Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm……
*( tình không biết bắt đầu từ bao giờ, mà chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.)
Thời gian cứ như thế mà trôi đi, Lục Kiến Huân cũng đã định ngày lành tháng tốt, mùng 8 tháng sau, sẽ đến rước dâu.
Nghe được tin này, trong lòng Lương Loan bỗng chốc hồi hộp, cuối cùng thì nó vẫn đến.
Trương phủ cũng dần dần từng bước chuẩn bị chuyện hôn lễ.
Phó quan cũng quay về Trương phủ, nhưng mà không ở lại căn phòng sát bên Lương Loan, mà trở về nới ở trước đây.
Cảm giác hai người dường như có hẹn ngầm, đều không nhắc lại bất cứ sự việc gì.
Nhưng mà bọn họ như vậy khiến Tân Nguyệt càng sốt ruột. phó quan là do Tân Nguyệt gọi về, trước khi trở về phó quan nói là sẽ quay về căn phòng trước đây, Tân Nguyệt vừa nghĩ, cứ để cho anh trở về trước, có chuyện gì thì chờ sau khi trở về rồi tính tiếp, liền đồng ý.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sắp đến mùng 8, Tân Nguyệt sốt ruộc hỏi Bát gia, Cửu gia, “ Làm sao bây giờ, một người thì thế này, hai người cũng đều như thế.”
Bát gia, Cửu gia tuệ tâm cười, “ Chị dâu đừng sốt ruộc, chúng tôi đến vừa lúc, sẽ giúp một tay, nhưng mà đoán chừng lần này phải để phó quan chịu chút khổ.”
“ A! Tại sao a!” Tân Nguyệt không yên tâm nói.
“ Chị dâu a, Phật gia phu nhân, cô không để họ chịu chút đau khổ, bọn họ sẽ quay đầu nhìn lại đối phương sao ?”
“ À ! Đã hiểu.” Tân Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được ý trong lời nói của Cửu gia.
Buổi chiều mùng 7, trước cửa Trương phủ, Bát gia hét to, “ Chị dâu, chị dâu, ta mang rượu người ta vừa tặng đến đây, ngày mai là ngày tốt của Lương tiểu thư, chúng ta vui vẻ uống một chút.” Bát gia vẫn là dáng vẻ không nghiêm túc.
“ Tốt! Vừa lúc Phật gia và phó quan buổi tối đều không ở nhà, doanh trại có chút việc.” Tân Nguyệt cố ý đề cao âm điệu.
Trước cơm chiều, Tân Nguyệt sai người gọi Lương Loan xuống lầu, nói là Bát gia đến chúc mừng, cùng nhau ăn một bữa cơm, uống vài ly
Đúng vậy! Ngày mai sẽ lập tức rời khỏi đây, cũng nên nói lời từ biệt ! Lương Loan rửa mặt, chải đầu, trang điểm một chút, liền xuống lầu.
Bình thường Lương Loan không trang điểm đã xinh động lòng người, hôm nay cố ý trang điểm lại thêm phần xinh đẹp.
“ Cuối cùng cũng hiểu vì sao lại như vậy a, tóm lại phó quan tiểu tử này kiếp trước đã làm được chuyện tốt gì, không cốc u lan như vậy lại được cô nương như tiên nữ hạ phàm này xem trọng a.” Ánh mắt Bát gia chăm chú.
“ Loan Loan, đến đây, cùng nhau ăn cơm!” Tân Nguyệt cười nói.
“ Bát gia đừng chỉ đứng, rót rượu a, không lẽ lại để nữ nhân chúng tôi tự mình châm rượu sao” Tân Nguyệt nhướng mày, ý bảo hắn làm theo kế hoạch.
“ Đúng , đúng, Lương tiểu thư, ly thứ nhất, ta kính cô tìm được tình yêu đích thật.”
Nghe như thế, Lương Loan trong lòng tủi thân như suối phun đồng dạng, không đợi Bát gia nâng ly, Lương Loan đã uống cạn ly rượu.
Tân Nguyệt vừa nhìn ra cửa, lập tức đứng lên, “ Loan Loan, Tân Nguyệt ta chúc cô cả đời sống hạnh phúc.”
Nghe xong câu nói này, Lương Loan nước mắt chảy ra, lại là một ly.
Cứ như vậy, ngươi một ly ta một ly, Lương Loan uống không ít.
Tân Nguyệt cũng hơi ngà ngà say, cô nắm tay Lương Loan, “Loan Loan, cô hôm nay thành thật nói cho ta biết, cô rốt cuộc có thích Lục Kiến Huân hay không?”
“ Bất luận thế nào, cô cũng phải nói cho người biểu muội này biết a!”
“ Thích, đương nhiên thích, có thể không thích được sao ? Nếu không thích dân chúng Trường Sa sẽ chịu khổ, Trương Nhật Sơn coi Phật gia như sinh mệnh, sẽ rơi vào nghịch cảnh, Tân Nguyệt gặp cảnh khốn cùng, Lương Loan ta có là gì, chỉ là một nữ nhân không ai yêu xuyên thời không đến đây, một trăm năm trước hắn không thương ta, một trăm năm sau hắn cũng vẫn như vậy.” Lương Loan cuối cùng đem hết những gì kìm nén trong lòng đều nói ra. Mặc dù Tân Nguyệt và Bát gia nghe có gì đó không đúng, nhưng mà vì uống rượu nên cũng không có truy đến cùng. Nhưng họ đều nghe ra được tình cảm Lương Loan đối với phó quan vô cùng sâu đậm.
“ Thích, Tân Nguyệt vui vẻ, có thể bảo vệ các người bình an, ta nguyện ý dâng ra niềm vui của ta, bảo vệ người nơi này, còn có cuộc sống bình an, sự yên lặng của dân chúng Trường Sa, bảo vệ Trương Nhật Sơn cả đời trôi qua vô kinh vô hiểm.” Lương Loan nước mặt đầy mặt nói.
Kỳ thật cô không biết rằng, ở ngoài cửa còn có một người lẳng lặng nghe cô thổ lộ tâm tình.
Trương Nhật Sơn vẫn luôn bình tĩnh, đầu óc bỗng nhiên đờ đẫn, giống như bị sét đánh trúng, ngày hôm đó anh nói những lời đó với cô thật ra vì anh căn bản không biết rõ suy nghĩ và tình cảm của cô thế nào. Tự cho mình là người bị tổn thương, đi trách mắng cô, vũ nhục cô. Ta thật sự đáng chết. Giọt lệ hối hận rưng rưng trong mắt người nam nhân.
Nghe xong cuộc nói chuyện như vậy, Tân Nguyệt, Bát gia cũng không biết nên nói gì thêm.
Được rồi, ta mệt, ngày mai còn có chuyện quan trọng,ta lên lầu trước.
Lương Loan lảo đảo đi lên lầu.
Để lại ba người ngây ra suy nghĩ gì đó.

>> Chương này có vài chỗ không biết dịch sao cho đúng, nên mãi đến giờ mới up. hihi tùy là có vài chỗ edit đại mà cũng chung chung ý nên kệ ^^

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro