Chương 2
Lương Sơn CP – [ Một đời một giấc mộng ] – Chương 2
Lương Loan được hộ tống đưa về Trương phủ, khập khiễng đi đến vườn hoa thì phát hiện có một pho tượng phật lớn, Lương Loan trong lòng cảm thán, thật sự là kỳ quan a, vườn hoa như thế mà lại có thể để được một pho tượng phật lớn như vậy. Lúc này nghe được phía sau có người nói : “ Cô nương , cô đây là …” Lương Loan xoay người trông thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thật sự là rất xinh đẹp a !
Lương Loan sờ sờ mặt mình, tuy rằng mình vẫn luôn cho là mình khá ổn, nhưng mà để có được khí chất giống vị tiểu thư này , thật sự là so không được, vừa nhìn là biết tiểu thư nhà giàu .
“ Ta là …. Ta không thể nói, ta phải đợi Phật gia trở về, nói cho anh ta.” Lương Loan khó xử.
“ Ta là phu nhân của Phật gia, tiểu thư nếu thật sự có lời khó nới, vậy ta cũng không làm khó cô, chờ phu quân ta về rồi nói sau.”
Ặc, thật sự là một cô gái băng tuyết thông minh. Lương Loan trong lòng oán thầm.
Cả một buổi chiều ở Trương phủ, không ai có thể lấy được tin tức gì từ miệng Lương Loan. Lương Loan thật ra cũng lo lắng không biết mở miệng thế nào với Phật gia, làm sao nói ra chuyện kỳ lạ này đây.
Sau bữa tối, Lương Loan đang ngẩn người ở vườn hoa nhìn chăm chú pho tượng Phật.
“ Tiểu thư, Phật gia cho mời.” Giọng nói quen thuộc quấy rầy suy nghĩ của Lương Loan.
“ Được, xin dẫn đường !” Lương Loan cố nén cảm giác lưu luyến trong lòng đi theo phía sau.
“ Tiểu thư, bây giờ đã có thể nói ?”
“ Tất nhiên, nhưng mà ngài phải đảm bảo rằng không đến lúc bất đắc dĩ, thì không nên đem việc này nói ra .”
“ Tiểu thư, yên tâm, Trương mỗ sẽ không nuốt lời.”
Cứ như vậy Lương Loan đem hết sự việc đầu đuôi gốc ngọn đều nói cho Phật gia, ngoại trừ chuyện tình cảm với Trương Nhật Sơn. Dù sao cô cũng không muốn tạo ra gánh nặng gì cho Trương Nhật Sơn, mặc dù lúc đầu cô đúng là có suy nghĩ định dày vò anh ta một chút.
“ A, Lương tiểu thư biết Cổ Đồng Kinh, hơn nữa còn đi qua.” Trương Khải Sơn trong mắt xuất hiện nhiều tia sáng khác nhau.
“ Ừm, đúng vậy.” Lương Loan không có nói ra việc bản đồ Cổ Đồng Kinh đang nằm trong đầu cô.
“ Vậy, Lương tiểu thư, dù sao cô cũng không người thân quen biết ở đây, vậy thì cứ ở lại trong phủ ta.”
Lương Loan cũng biết rõ, cô căn bản không còn nơi nào có thể đi.
“ Ừm, cám ơn Phật gia!”
“ À ! Đúng rồi, phu nhân ta phát hiện vết thương trên chân Lương tiểu thư còn chảy máu, muốn ta hỏi thăm một chút.”
“ À, không sao, ta một lát tự mình có thể xử lý.”
“ Người đâu, đưa Lương tiểu thư về phòng, cũng chuẩn bị một ít đồ dùng y tế mang qua đó cho Lương tiểu thư, à, đúng rồi còn có hãy sắp xếp vài thân binh bảo vệ Lương tiểu thư.”
Người vào thật đúng là Trương Nhật Sơn, anh ta nghe Phật gia sắp xếp, trong lòng tuy thắc mắc, nhưng mà vẫn là không có can đảm nói ra. Bọn họ rốt cuộc đã nói gì trong đó, Phật gia sao lại coi trọng Lương tiểu thư này, lại còn sắp xếp thân binh bảo vệ.
Trương Nhật Sơn đưa Lương Loan đến cửa phòng, vừa định rời đi, Lương Loan liền mở miệng, “ Trương phó quan, không muốn biết ta với Phật gia đã nói những gì sao , vì cái gì mà Phật gia lại coi trọng ta như vậy ?” Lương Loan là hoa si nhưng không phải là kẻ ngu ngốc. Cô đã sớm nhìn ra tâm tư của Trương Nhật Sơn.
“ Ta… Ta là quân nhân, trách nhiệm chính là phục tùng mệnh lệnh. Phật gia không nói cho ta biết tự nhiên có lý của ngài.”
“ Nếu ta đã nói cho anh ta biết, thì cũng không cần phải nói cho anh làm gì?”
“ Tại sao?” Trương Nhật Sơn khó hiểu hỏi.
Lương Loan cười cười, không nói gì. Đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, liền ngất đi. Trương Nhật Sơn nhìn thấy thế liền ôm lấy cô, ban ngày không có chú ý, người con gái này cũng khá là xinh đẹp. Cho dù anh cũng gặp qua không ít mỹ nhân bao gồm phu nhân, nhưng mà cô ấy không giống như họ, trên người cô có một loại khí chất, như không gì ràng buộc mà rất tự nhiên, thoải mái.
Anh lập tức đem Lương Loan ôm vào trong phòng, đặt lên giường, phát hiện vết thương ban sáng còn không ngừng rướm máu. Anh lập tức hiểu rõ, liền bỏ chạy ra ngoài mời quân y.
Khi Lương Loan tỉnh lại, trông thấy có người đang nằm ở bên giường, có thể khiến cho cô mê mẩn linh hồn chính là gương mặt tinh xảo của Trương Nhật Sơn.
Lương Loan định giơ tay sờ sờ mặt anh, thân là quân nhân , Trương Nhật Sơn có cảm giác nhạy bén của một quân nhân, Lương Loan vừa động anh liền tỉnh.
“ Cô đã tỉnh, Lương tiểu thư, vừa rồi cô ngất đi, chân của cô cứ chảy máu, quân y vừa mới giúp cô cầm máu lại.”
“ Ồ ! Cám ơn anh !” Lương Loan nhìn gương mặt này của anh cũng đủ khiến cô chết mê chết mệt .
“ Trương Nhật Sơn, anh sống có tốt không ?” Lương Loan nói nhỏ , giọng nói cực kỳ nhỏ.
“ Cô nói gì , cô là đang gọi ta sao ?”
“ À, không có gì , Trương phó quan, hôm nay cám ơn anh, ta hơi mệt, ngủ ngon .”
“ Ừm, vậy ta đi ra ngoài trước, có cần gì thì cứ việc gọi một tiếng, ta ở phòng bên cạnh, Phật gia vừa rồi phân phó, bây giờ trở đi, ta đến bảo vệ cũng như chăm sóc cho cô, đến khi cơ thể cô không còn việc gì mới thôi !”
“ Ừm ! Cám ơn , ngủ ngon !”
Trương Nhật Sơn lễ phép đi ra.
Lương Loan chưa bao giờ hy vọng chuyện xảy ra như vậy. Nhưng mà dựa vào tình trạng bây giờ, cô không khỏi chính mình cười khổ.
#fanfic_luongsoncp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro