Ngoại truyện
54.
Mùa đông năm đó, Tô Dịch Mân đưa Cố Hạo về nhà ăn Tết.
Cố Hạo thật may mắn là khi gặp ba mẹ Tô Dịch Mân, cậu đã là một học sinh ngoan ngoãn, tươi tắn và dễ gần, và trước đó ba mẹ Tô Dịch Mân cũng đã được chuẩn bị tinh thần, nên buổi gặp mặt của họ không những không hề gượng gạo mà còn rất hòa hợp.
Ba mẹ Tô Dịch Mân đều rất hiền hòa, đặc biệt là mẹ anh, một bác sĩ, đối xử với cậu vô cùng tốt.
Cố Hạo đương nhiên không biết, là Tô Dịch Mân đã tận dụng triệt để bản tính dễ mủi lòng của mẹ mình và kể cho bà nghe về những khó khăn mà Cố Hạo đã trải qua.
Mẹ Tô Dịch Mân cũng là một người làm trong ngành y, hiểu thấu lòng người, nghe xong liền mềm lòng, khi Cố Hạo đến thì bà đặc biệt ân cần với cậu. Hơn nữa Cố Hạo lại là người tốt tính, mẹ Tô Dịch Mân càng quý mến cậu vô cùng.
Ba Tô Dịch Mân tuy nghiêm nghị hơn, không nhiệt tình như mẹ anh, nhưng thực ra cũng là người ngoài lạnh trong nóng, đối xử với Cố Hạo rất hòa nhã, không hề làm khó cậu.
55.
Cả nhà vui vẻ ăn bữa cơm tất niên, Tô Dịch Mân đứng dậy nói: “Ba, mẹ, con đưa Cố Hạo ra ngoài đi dạo một chút, tiêu cơm.”
“Đi đi! Đi đi!” Mẹ Tô Dịch Mân cười tít mắt.
“Đi đường cẩn thận. Tuyết rơi đường trơn đấy.” Ba Tô Dịch Mân cũng dặn dò.
56.
Khi hai người ra đến cửa, mẹ Tô Dịch Mân nghĩ ngợi rồi đột nhiên nói: “Mân Mân, Tiểu Hạo, khoan đã!”
“Mẹ suýt nữa quên mất, hai ngày trước mẹ vừa đan xong hai chiếc khăn quàng cổ cho hai đứa.” Mẹ Tô Dịch Mân cười lấy ra hai chiếc khăn quàng cổ màu đỏ đậm từ trong phòng ngủ, rồi bước đến quàng cho Tô Dịch Mân, sau đó lại cẩn thận quàng cho Cố Hạo.
“Ngoài trời gió lớn, đừng để bị cảm lạnh!” Mẹ Tô Dịch Mân dặn dò.
Cố Hạo dừng lại, đưa tay sờ chiếc khăn quàng cổ ấm áp đang quàng quanh cổ mình, đôi mắt đen láy dao động, “Cảm ơn dì.”
Mẹ Tô Dịch Mân biết Cố Hạo là một đứa trẻ biết ơn, thực lòng quý mến cậu, cười nói: “Vẫn còn gọi là dì sao?”
Cố Hạo đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Mẹ…”
Tô Dịch Mân đứng bên cạnh cười, ôm lấy cả hai người.
Ba Tô Dịch Mân ngồi trên sô pha, liếc nhìn cánh tay Tô Dịch Mân đang khoác lên vai Cố Hạo, thực ra vẫn có chút không quen, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, quay lại tiếp tục đọc báo, khóe miệng hơi cong lên.
57.
Khi Tô Dịch Mân đưa Cố Hạo ra ngoài đi dạo, tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng dày, bước chân lên nghe tiếng răng rắc.
Cố Hạo cảm nhận được chiếc khăn quàng cổ màu đỏ ấm áp đang quàng quanh chiếc cổ vốn lạnh giá của mình, cảm khái nói: “Ba mẹ anh thật tốt.”
“Bọn họ khá lý trí và cởi mở.” Tô Dịch Mân cười, “Chỉ có lần anh come out là cả hai người đều nổi giận với anh, sau đó mẹ anh còn chưa đợi anh tỉnh lại thì bà đã tự tỉnh ngộ rồi áy náy với anh, nói chuyện của con cái không phải do chúng tự quyết định được, chúng vốn đã chịu nhiều áp lực rồi, chúng ta không thể làm chúng khó xử thêm. Sau đó ba anh cũng dần dần chấp nhận.”
Cố Hạo cười, thật lòng mừng cho Tô Dịch Mân.
Đúng vậy, chỉ có trong môi trường như vậy mới có thể sinh ra một người ấm áp như ánh mặt trời như Tô Dịch Mân.
58.
Tô Dịch Mân như chợt nhớ ra điều gì đó, lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng sờ vành tai Cố Hạo.
“Lúc đó sao em không nói với anh một tiếng mà đã come out với ba mẹ?”
“Em cũng muốn có trách nhiệm với anh.” Cố Hạo trịnh trọng nói.
Sau lần Tô Dịch Mân rời xa cậu, cậu đã come out, sau đó chuẩn bị mọi thứ xong xuôi mới chủ động tìm Tô Dịch Mân.
“Nhưng em nên nói với anh!” Tô Dịch Mân hiếm khi nghiêm túc, nhưng vẫn không nỡ trách cậu, thở dài, “Sau này không được như vậy nữa, biết chưa?”
Tô Dịch Mân đưa tay lên xoa đầu cậu, trong mắt tràn đầy áy náy và thương tiếc, “Ba em cũng quá ác độc. Có thể đánh ra vết sẹo như vậy trên đầu con trai mình.”
“Không sao.” Cố Hạo không để bụng nói, rồi lại sợ Tô Dịch Mân áy náy, nói thêm, “Những lúc ông ấy say rượu nổi điên còn đánh nặng hơn thế này nhiều. Anh đừng nghĩ nhiều.”
“Nếu không phải vì ông ấy là ba em, anh đã bẻ tay ông ấy thành tám đoạn rồi.” Tô Dịch Mân tức giận đến suýt chút nữa chửi tục, rồi lại hỏi, “Ba mẹ em bây giờ vẫn không muốn liên lạc với em sao?”
“Không.” Cố Hạo thở ra một ngụm khói trắng, nhàn nhạt nói, “Bọn họ vốn dĩ đều đã có gia đình riêng.”
Tô Dịch Mân nhìn Cố Hạo rất lâu, nhẹ giọng nói: “Em cũng có gia đình của riêng em rồi, Cố Hạo.”
59.
“Bạn nhỏ, tay anh cho em nắm, đừng lại đi lạc nha.” Tô Dịch Mân chìa tay ra, cố ý làm bộ mặt hài hước nói.
“Ai là bạn nhỏ chứ?” Cố Hạo bật cười, lườm anh.
Rồi cúi đầu, nhìn bàn tay thon dài đẹp đẽ mà Tô Dịch Mân đưa ra, chậm rãi đưa tay mình ra nắm lấy. Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hai người cùng nhau bước đi, trên nền tuyết in lại một loạt dấu chân sâu.
“Tô Dịch Mân.”
“Ừ?”
“Em cũng yêu anh…”
Vô cùng, vô cùng yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro