Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ôn quỷ - Hoa Tương Thừa

- A! Ngươi là ai?
- Từ từ, lão sư người nghe ta giải thích!
Hạ xuống cái đèn bàn, hai người cảnh giác nhìn đối phương.
Gió thu hơi lạnh, vừa lúc hoàng hôn, Kakashi lê một thân mỏi mệt về đến nhà, cái gì cũng mặc kệ liền nghĩ tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc.
Trên thực tế, hắn đúng là có làm như thế thật, đơn giản tắm nước lạnh cái vọt liền trực tiếp nằm tới trên giường, hoàn toàn không phát hiện trong chăn còn có một người khác.
Haruno Sakura tỉnh lại là vừa lúc đối mặt với khuôn mặt đẹp không chút tì vết của lão sư nhà mình.
Trong nháy mắt, đầu óc nàng như nổ tung, hiện tại là tình huống như thế nào đây? Nàng như thế nào lại ở bên người lão sư chứ? Không đúng, lão sư hắn...
Chẳng lẽ là uế thổ chuyển sinh ư?
Cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, nàng ở trong đầu hồi tưởng một lần trong trí nhớ lần cuối cùng chuyện gì đã phát sinh.
Đại chiến nhẫn giả IV đã kết thúc, Sakura ngồi ở trước linh bia của Kakashi an ủi, hai mắt vô thần mà nhìn tên lão sư.
Lão sư hắn ở trận chiến cuối cùng kia vì bảo hộ Sasuke mà tan thành tro bụi...
- Lão sư, ta lại tới xem người, gần nhất ta bắt đầu xem cái Icha Icha của người, thật khó hiểu a lão sư... Vì cái gì ngươi sẽ thích cái thứ đồ vật nhàm chán đó a?
Đáp lại nàng chỉ là một cái trầm mặc vô tận.
Sakura để lệ tuôn rơi trên mặt mà nói:
- Lão sư, ngày mai, ta lại đến thăm ngươi.
Sakura nhớ tới Tsunade nàng kêu mình tới văn phòng Hokage nên liền xoay người rời đi.
- Sakura, kế tiếp giao cho ngươi một cái nhiệm vụ. - Tsunade ngồi ở trên ghế Hokage nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt ánh lên chút lo lắng.
- Hokage-sama, người cứ nói.
Tuy rằng, nàng cũng là sư phụ của mình nhưng ở những nơi công cộng, Sakura trước nay luôn đều kêu nàng là Hokage-sama.
Có lẽ là nhiệm vụ quá mức nguy hiểm đi, lại hoặc là lo lắng cho tình trạng của đồ đệ mình, Tsunade tự hỏi một hồi mới rốt cuộc đáp:
- Ta hiện tại mệnh lệnh ngươi đi điều tra biên cảnh gần nhất làng Lá, nơi đó phát sinh một ít việc lạ, cụ thể Shizune sẽ nói cho ngươi.
Sakura không có ngầng lên, chỉ trầm mặc gật đầu một cái liền bị hắc y nữ nhân kéo ra ngoài:
- Shizune sư tỷ? - Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, cùng nữ nhân bên cạnh tiến bước.
- Ân? Làm sao vậy? - Sau mấy lần nàng hỏi, rốt cục Shizune cũng trầm mặc mà mở miệng, ngữ khí là có chút kích động đi.
- Ngươi có yêu thích quá một người không?
Shizune nhíu nhíu mày, Sakura hiện tại nói chuyện này là có ý tứ gì?
- Không có, ta vẫn luôn ở bên Tsunade-sama, tạm thời còn không có nghĩ tới loại chuyện này nhưng nếu một hai phải có cái để nói đi, kia hẳn chi đó chính là Tsunade-sama đi.
- Như vậy sao? - Nàng tiếp tục trầm mặc, trên đường lại tiếp tục không nói câu nào.
Tuy rằng, Shizune thực lo lắng cho sư muội của mình nhưng hiện tại là đang chấp hành nhiệm vụ, nàng cũng không thể tiếp tục nói chuyện phiếm được.
Nàng nhẫn nại cùng Sakura đi tới biên cảnh làng Lá bởi vì sau Đại chiến nhẫn giả IV liền thiếu đi một bộ phận người, nơi này vốn được quản lý vô cùng nghiêm cẩn, Shizune cùng Sakura cũng là bị hai gã ở đây thông qua kiểm tra mới cho vào:
- Bất quá thật không nghĩ tới a, nơi này cư nhiên nhanh như vậy liền đã kiến thành tốt a, ta còn tưởng rằng phải mấy tháng nữa làng Lá mới có thể hồi phục được bộ dáng cũ. - Shizune nhìn khung cảnh xa lạ này mà không ngưng cảm thán.
- Nghe nói là công lao của Sai và đội trưởng Yamato a. - Sakura máy móc trả lời, trong mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
- Ta nói như thế nào cũng thực là quá nhanh đi, hóa ra là do Sai cùng Yamato làm a.
Shizune ý đồ muốn chữa ngượng lại bị Sakura phá tan.
Hai người đi ở trên con đường nhỏ, không khí so với chấp hành mấy cái nhiệm vụ cơ mật của Anbu thực rất buồn tẻ.
- Này, Sakura! - Shizune trộm liếc mắt một cái Sakura, cả khuôn mặt nàng y như vậy mà không nhìn ra chút biểu tình nào.
- Nói đi. - Sakura thanh âm có chút khàn khàn.
- Tuy rằng, ta biết nói như vậy là không có ý nghĩa gì nhưng ngươi không cần quá khổ sở, Kakashi hắn...
- Không cần phải nói, Shizune tiền bối. - Sakura cướp lời nói - Chúng ta hiện tại là chấp hành nhiệm vụ, không cần thiết nói mấy chuyện không liên quan a.
Shizune sửng sốt một chút, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được Sakura như vậy xưng hô chính mình, cảm giác có chút chạnh lòng nhưng vẫn nói:
- Tốt, ta đây sẽ nói về mục tiêu của nhiệm vụ.
- Gần nhất biên cảnh làng Lá thường xuyên có một ít nhẫn giả không rõ nguyên do đâu mất tích, lần này, nhiệm vụ của chúng ta là điều tra chân tướng bọn họ tại sao mất tích.
- Tốt.
Nàng trả lời thực dứt khoát, nói xong liền đi về phía trước, chợt phát hiện bên chân chạm được một cái đồ vật lạ.
Sakura cúi đầu, một khối thủy tinh màu trắng được khảm ở bùn đất bên trong, nàng theo bản năng đem nó nhặt lên, bỗng nhiên cảm giác não bộ như đình trệ, Sakura chỉ nhìn thấy một đạo bạch quang rồi ngay sau đó liền mất ý thức...
Nhưng...vì cái gì lão sư còn...
Nàng có chút không dám nghĩ, dùng sức nhéo nhéo chính mặt mình, rất đau, đây không phải mộng.
- Lão sư... - Thanh âm của Sakura có chút nức nở, nàng nhìn kỹ Kakashi, không có bất luận cái gì uế thổ chuyển sinh cả, dấu vết khuôn mặt, tất cả mọi thứ...Không tự chủ được, nàng rơi lệ.
Thật tốt quá...Nàng nâng lên cánh tay, theo bản năng là muốn sờ mặt hắn.
Kakashi vẫn đang ngủ, cảm giác được có người bên cạnh tiến tới, trong nháy mắt liền mở mắt.
Sau lại chính là phát sinh cảnh tượng như trên a.
- A, lão sư, người làm sao vậy? Vì cái gì lại bày ra cái bộ mặt như không quen biết ta thế kia?
Sakura mang theo nước mắt có chút nghi hoặc liền nghĩ chính bản thân hiện tại quần áo bất chính, đầu tóc rối loạn, Kakashi có lẽ sẽ không nhận ra nàng a, chẳng lẽ là mất trí nhớ?
Nam nhân nghe được thanh âm của nàng giống như có chút sửng sốt, nheo lại đôi mắt nhìn kỹ người thiếu nữ trước mặt:
- Sakura? - Một cái tên nói ra, hắn vốn là nghi hoặc, tâm tình cũng càng rối thêm - Ngươi vì cái gì ở nhà của ta a? Còn có đầu tóc của ngươi sao lại ngắn vậy?
Haruno Sakura ngây ngốc nhìn hắn, cảm giác chính mình lão sư liền như không phải cùng một người, bất quá cẩn thận ngẫm lại...vừa rồi nhìn đến mắt trái Kakashi giống như không có vết sẹo, này là chuyện gì đây?
Ý thức được chuyện này có chút không thích hợp, Sakura xoay người kéo bức màn cửa sổ ra, trước mắt chính là một màn khiến nàng ngây ngẩn cả người.
Thành thị lập lòe đèn neon so với làng Lá ít có kia lại như dòng xe chạy trên đường như từng đàn kiến kia dần dần quấy rầy suy nghĩ của Sakura.
Nàng là ở đâu đây?
Nghi hoặc một khi đã xảy ra liền rất khó thu hồi, nàng nắm tay, nhất thời không biết nên làm sao mới ổn.
Kakashi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, có chút không xác định nổi nên đã mở miệng:
- Có thể giải thích một chút chuyện gì đang diễn ra không?
Ngữ khí hắn như là thỉnh cầu, làm Sakura không thể cự tuyệt nổi:
- Kakashi...lão sư...
Nữ tử đơn giản nói qua sự tình của mình, Kakashi mày nhíu lại từng chút một, cuối cùng, trầm mặc gật đầu:
- Ta đã biết, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.
Sakura không thể tin được hắn như vậy sẽ dễ dàng tin tưởng nàng liền giữ chặt cổ tay áo hắn hỏi:
- Lão sư, người chẳng lẽ không nghi ngờ ta hay sao?
Kakashi cảm thấy như chính mình bị tóm lấy, cong mắt quay đầu lại:
- A, ta tin tưởng học sinh của ta sẽ không có nói dối lão sư của mình a.
Sakura khóe miệng giật giật, nhớ lại lúc trước Kakashi đã an ủi nàng ra sao, có chút muốn khóc, quả nhiên lão sư ngu ngốc dù ở đâu cũng đều như vậy mà ôn nhu.
Sáng sớm hôm sau, do mùi hương của đồ ăn đánh thức mà Haruno Sakura từ phòng Kakashi đi ra, ý thức của nàng còn có chút mơ hồ, chỉ là vô thức đưa tay xoa xoa cái bụng nhỏ:
- Ân, sớm như vậy đã dậy rồi sao?
Kakashi ở phòng bếp qua phòng khách thật bận rộn a, Sakura cảm giác hết thảy có chút không chân thật. Lúc trước, nấu cơm cũng là chính mình làm cho lão sư, trước nay chưa thấy qua nam nhân cả ngày ôm sách cấm xem mà lại cần mẫn như thế:
- A...Ân... - Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, tâm tư lại về tới khuôn mặt của nam nhân tối hôm qua.
Kakashi thấy nàng ngây người, mang theo mặt nạ bảo hộ lên mặt:
- Thất thần làm gì? Còn không mau đi rửa mặt chuẩn bị ăn cơm a.
- A? Đây, đây. - Nữ tử nhanh chân chạy đến bên cạnh phòng tắm, dùng nước lạnh tát lên mặt.
Chính mình sao lại xuất hiện ở trên giường của lão sư chứ? Sakura không quá nhớ rõ, chỉ biết ngày hôm qua tỉnh lại, thân thể đặc biệt mỏi mệt, giống như hồi Đại chiến nhẫn giả. Lại tự dưng thấy bên cạnh có giường, nàng không chút suy nghĩ liền nằm lên, may mắn đây là nơi nhà của lão sư, bằng không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Kakashi bên này tâm tình cũng thực phức tạp, không thể hiểu chính mình học sinh tại sao lại xuất hiện ở trong nhà mình còn nói những điều kì quái, cái này làm cho hắn cả tối cũng chưa thể nào ngủ nổi, thật vất vả chờ đến trời sáng, không hề tính toán mà định đi làm luôn nhưng đột nhiên lại nhớ tối trong phòng ngủ còn một cái nha đầu, này chính mình không ăn thì cũng không thể bắt nàng nhịn. Kết quả là từ bốn giờ sáng, hắn vẫn luôn bận bịu đến tận sáu giờ sáng.
A?
Sakura là từ đâu tới? Vì cái gì nàng nhìn thấy mình là sẽ lại rơi lệ? Kakashi thở dài, không có nghĩ đến chuyện vô lý này nữa.
Hai người ngồi ở trước bàn cơm, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì nữa.
Sakura cuối cùng không chịu nổi bầu không khí này, vẫn là mở miệng xin lỗi:
- Thực xin lỗi, lão sư, ta không biết sẽ...
Bàn tay ấm áp của nam nhân đặt ở trên đầu nàng xoa xoa, ôn nhu nói:
- A, cũng không phải lỗi của Sakura a, lại nói cùng lão sư ngủ chung, chính là ta mới là người chiếm tiện nghi nha, cho nên xin lỗi, Sakura.
Hắn trấn an làm nàng khẩn trương cười, tinh thần cũng dần thả lỏng lại, không biết sao Sakura lại muốn ôm lấy mặt nạ bảo hộ của hắn, dù chưa từng thổ lộ ra tình yêu đang tràn ngập trong nội tâm của mình, thậm chí liền chính mình cũng không có phát hiện ra.
Kakashi cơm nước xong xuôi liền ra cửa, Sakura cũng là bắt đầu tìm cách quay trở về, nàng không nghĩ quay trở về nhưng nơi này chung quy không phải thế giới của mình.
Nàng cảm thấy bản thân đi vào nơi này cùng việc mình hôn mê trước đó chắc chắn có liên quan đến khối thủy tinh trắng kia.
Bên kia, Kakashi cũng là thất thần đi hướng trường học, tại lúc hắn cách trường học còn khoảng 400m, trên đường có thể nhìn đến rất nhiều học sinh đi học, kia tóc dài màu hồng nhạt thật tự nhiên như vậy cũng không có bị hắn xem nhẹ.
- Kakashi-sensei. - Tiểu Sakura thanh âm vang lên, hắn là thấy thân hình hồng nhạt kia vội chạy tới, rốt cuộc mất đi hoài nghi tối hôm qua Sakura tóc ngắn kia.
Các nàng không phải một người.
- Lão sư, ngươi nghĩ cái gì vậy? - Tiểu Sakura thấy chủ nhiệm nhà mình tâm sự nặng trĩu, nhịn không được đành hỏi.
- A, tối qua không có nghỉ ngơi tốt mà thôi, Sakura hôm nay cũng thật xinh đẹp nga. - Hắn theo bản năng muốn xoa xoa đầu nàng lại bị nàng né tránh.
- Thật là, lão sư không cần nói những cái lời sến súa đó đâu a.
Nàng cười cười rồi đuổi theo tóc vàng nữ tử, bám lấy cánh tay nàng ta, thật nhẹ nhàng mà dần kéo dài khoảng cách với hắn.
Kakashi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại như thế nào cũng không thể loại bỏ hình ảnh nữ tử tóc ngắn kia ra khỏi đầu.
Hắn là làm sao a?
Tuy rằng trong lòng có tâm sự nhưng Kakashi đối với công việc của mình không hề có chút cẩu thả, thực mau liền làm hết tất cả những gì đã lên lịch sẵn.
Đến giờ cơm trưa, bởi vì Kakashi ngày thường ăn uống không có quy củ cho nên ở sau bữa sáng kia, hắn cũng không có cảm thấy đói.
A, dứt khoát không ăn được, Kakashi liền như vậy mà đi xuống lầu.
Trên sân thể dục, nhiều đôi học sinh chen chúc nhau, cả trai lẫn gái ở bên nhau, chỉ có số ít người lựa chọn cùng crush của mình mà ăn cơm a.
Kakashi liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên ngồi kế bên Sakura, nàng cười đến hồn nhiên, dường như là cái thủy thủ bị lạc trên biển tìm được hải đăng cho chính mình.
Hắn cũng không có ý định quấy rầy bọn họ, yên lặng lui một bước, chuẩn bị tìm chỗ ngồi một lúc, bỗng nhiên cảm giác trên lưng có cái gì nóng a.
Ân? Hắn xoay người, hai mắt hơi hơi mở to.
Tóc ngắn Sakura chắp tay sau lưng, trên người ăn mặc là một bộ đồng phục học sinh.
- Sakura? Ngươi như thế nào lại ở đây?
Kakashi có chút kinh ngạc, nàng là như thế nào tìm được nơi này? Còn có bộ quần áo này...
Sakura tự nhiên sẽ không nói cho hắn nàng là nhẫn giả, buổi sáng, lúc ăn cơm, nàng đã cố ý hướng Kakashi mà truyền tới một ít charka để nàng có thể theo cái này mà tìm được vị trí của hắn. Còn quần áo ư...tất cả chỉ là biến thân thuật thôi.
Hai người trầm mặc nhìn hai người kia chuyện trò vui vẻ, Kakashi không có mở miệng dò hỏi, ngược lại, là Sakura nói:
- Lão sư, ở thế giới của ta, ta cũng thích Sasuke-kun.
- Phải không...? - Kakashi tiếp tục trầm mặc.
- Bất quá, đây là chuyện của trước kia. - Sakura duỗi tay mà ôm lấy cánh tay Kakashi.
Kakashi ngẩn ra một chút, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể hiểu nổi ý tứ trong lời nói của nàng, ngây ngốc hỏi:
- Vì cái gì là trước đây?
- Ai nha, lão sư đừng có hỏi nhiều như vậy chứ. - Nàng đối hắn mà nở ra một nụ cười xán lạn, ít nhất đây là Kakashi cho rằng như vậy.
- Là..là...nhột, Sakura a.
- Ân, làm sao vậy, lão sư?
Kakashi nhìn cái này đột nhiên ở trên nữ tử, lại còn ân cần nói như vậy với hắn.
- Ngươi cười lên rất đẹp.
- Đừng tưởng rằng khen ta là có thể trốn tránh nha.
Sakura hít thở mà nhìn lão sư nhà mình, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp giống như là có một túi nước ấm đắp lên mặt ngoài vậy, nàng mới vừa trải qua xong chiến tranh, còn chưa có bình phục vết thương lòng liền đã được an ủi a.
Nàng không biết Kakashi sẽ còn nói những cái dạng gì mà an ủi nàng nhưng nhất định là thuộc về độc hữu phong cách của Kakashi.
Có lẽ hắn sẽ mua chè đậu đỏ cho mình a, Sakura nghĩ thầm.
- A? - Kakashi không biết lời nói của nàng là có ý tứ gì.
- Vì cái gì mà giờ cơm trưa lão sư lại một mình chạy tới đây rình ta a?
Nàng nhịn xuống mong muốn cười thật to a, nhìn chằm chằm Kakashi, xem kịch vui mà chờ hắn trả lời nga.
Dùng cái hiển nhiên thập phần sẽ hữu hiệu, Kakashi ít khi có đỏ mặt nhưng vẫn là dựa vào cái độc thân hơn hai mươi năm luyện đến da mặt dày mà biện giải nói:
- A, lão sư này không phải là quan tâm ngươi sao? Rốt cuộc trường học vẫn là không cho phép yêu đương, phải chú ý đó nha, Sakura.
Những lời này hiển nhiên không nên nói cho Sakura nha.
Haruno Sakura sớm đã thành cái thói quen da mặt so với tường thành trung niên dí dỏm kia còn dày hơn, nàng hừ một tiếng, quay đầu liền hướng cổng trường đi tới.
Kakashi lão sư buổi chiểu không có tiết học, tự nhiên liền lựa chọn xin nghỉ về nhà để bồi Sakura đi làm quen với cái nơi này, hắn muốn nhìn nàng cười nhiều một chút liền mang theo nàng đi đến cái thành phố lớn nhất này.
Đối với một người bằng cấp cực cao như Kakashi, lại kiếm tiền nhờ vào việc giảng dạy thì không phải là gánh nặng gì cho vấn đề chi tiêu của cả hai người bọn họ.
Haruno Sakura nhìn chung quanh nàng toàn là những cái sản phẩm điện tử cổ quái, tò mò mà sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia.
- A, lão sư, lão sư, đây là cái gì a? - Sakura dùng ngón tay cầm lấy cái cần gạt kia, trong mắt lóe sáng.
- Ân, Sakura muốn thử một chút sao?
- Muốn!
Hắn đi quầy đổi tiền lấy tiền xu, cười khanh khách nhìn nữ tử lần lượt chơi đến không chịu thua a.
- A, cái này thực khó a. - Sakura trên mặt xuất hiện một tia suy sụp.
- Muốn lão sư giúp sao? - Kakashi nói.
- Được nha, lão sư tới đi.
Nàng nhìn thấy chỉ còn dư lại có hai xu, vốn dĩ không có ôm hi vọng gì nhưng thẳng đến Kakashi lại thuần thục như vậy mà điều chỉnh vị trí, tiến tới gắp lấy búp bê vải mà đưa ra khỏi cái máy móc này, nàng liền vui sướng thích thú hét lên:
- A! Thật sự gắp được rồi!
Nàng hưng phấn bắt lấy mà ôm cái kia tròn trịa màu trắng kèm kinh ngạc hỏi:
- Lão sư học qua cái này sao?
Kakashi ôn nhu cười cười:
- Ta chỉ là có vận khí tốt nha.
- Ân, ta không có tin đâu, vận khí tốt cũng không có khả năng một lần liền gắp được, khẳng định lão sư thường xuyên dùng chiêu này dụ dỗ nữ nhân a?
Miệng nàng là nói vậy nhưng trong lòng lại hụt hẫng một chút.
Thế giới này lão sư hẳn là có người mình thích đi? Nói không chừng còn có bạn gái hoặc là hắn đã kết hôn đi?
Sakura đầu óc loạn cả lên, dư quang quét xuống tay trái Kakashi, ngón tay áp út trắng nõn thon dài kia cũng không có đeo bất luận cái nhẫn nào.
- Nghĩ cái gì đây? - Kakashi chú ý tới nữ tử vẫn luôn nhìn ngón áp út của hắn, an ủi nói - Lão sư chính là cẩu độc thân, không có bạn gái.
Bị nhìn thấu tâm tư, Sakura giống như một con mèo bị chọc cho cả kinh, ôm búp bê vải kia chạy nhanh đi, lưu lại một câu:
- Lão sư có phải hay không còn độc thân có liên quan gì đến ta?
Liền rời đi a.
Nha đầu này, như thế nào lại đột nhiên chạy đi vậy?
Thời gian vui chơi luôn quả thực qua rất mau, Kakashi cõng Sakura đang mệt mỏi ngủ ở đằng sau lưng về nhà là đã khoảng hơn tám giờ tối.
Đi tới cửa liền phát hiện một cái đầu hồng đứng ở kia cửa, Kakashi theo bản năng nhìn người trên lưng mình một cái, xác nhận không phải là một người a.
- Lão sư...
Nữ tử câu kia lão sư còn không có hô lên tới, ánh mắt ngưng lại ở trên lưng hắn là một cái đầu hồng, sắc mặt liền trầm xuống:
- Lão sư, đây là có chuyện gì? - Tiểu Sakura nghĩ lầm chính lão sư là cái biến thái, thế nhưng dùng chính mình bộ dáng phồng mang trợn má, vừa muốn phát tác, người ở trên lưng Kakashi đột nhiên giật mình, đem nha đầu sợ tới mức bất ngờ, liên tiếp lui vài bước, tay nhỏ gắt gao tìm về phía sau rào chắn.
- A, nghe ta giải thích. - Kakashi lộ ra một nụ cười khổ, hắn cũng không có đoán trước hai người liền sẽ gặp mặt a.
Hắn đang muốn mở miệng, trên lưng, Sakura đột nhiên nói:
- Lão sư, vẫn là để cho ta giải thích đi.
Hắn cùng tiểu Sakura kia đồng thời nhìn về phía nàng đang chui xuống khỏi người mình, một lúc sau vẫn liền tiến tới, trông ánh mắt nàng thật giống như tiểu Sakura a, chỉ có điều hơi trầm xuống một chút:
- A...
Tuy rằng đã có chút suy đoán nhưng thấy rõ ràng chính mình lớn lên giống nhau như đúc, chẳng qua trên trán có thêm một ấn ký hình thoi màu tím, tiểu Sakura vẫn là thiếu chút nữa mà ngất xỉu a.
- Lão sư, cho chúng ta một chút thời gian được không? - Sakura dò hỏi, ánh mắt rơi xuống trên người Kakashi.
Hắn gật gật đầu, để lại chìa khóa đi xuống lầu.
Haruno Sakura mang theo chính mình vào cửa, trong phòng thập phần an tĩnh.
Nàng thuần thục đi vào phòng bếp pha trà, một hồi cùng tóc dài nữ tử ngồi đối diện ở trước sofa phòng khách.
- Ngươi...ngươi là ai? - Tóc dài Sakura chung quy là không chịu nổi, hỏi một cái chính mình thật là dư thừa quá.
- Ta sao? Ta là ngươi a. - Sakura trên mặt treo lên một nụ cười, tiểu Sakura trước nay không có nghĩ tới chính mình lại cùng một mặt với Tsunade hiệu trưởng a.
- Vậy ngươi vì cái gì sẽ ở nhà lão sư? - Sakura bức thiết muốn biết sự tính từ đầu đến cuối, nắm chén trà thật khẩn trương.
- Cái này sao...Bởi vì ta thích hắn a.
- Ai? Ai? - Tiểu Sakura trong nháy mắt sửng sốt, nàng rõ ràng chính mình thích hẳn là Sasuke nhưng vì cái gì này nhìn qua so nàng thành thực nữ tử sẽ lại phạm phải điều đi thích chính mình lão sư?
Có lẽ là nhìn ra nữ tử đang nghi ngờ mình, Sakura lẳng lặng nhìn chăm chú vào mắt nàng.
- Ở thế giới của ta, lão sư vẫn luôn là vì ta cản mưa tránh gió, vào lúc ta phạm sai lầm thì sẽ tìm hắn làm nũng, thương tâm khổ sở thì ta sẽ tránh ở trong lòng ngực hắn, hắn trước nay đều ôn nhu như vậy, đối đãi những người khác luôn là một bộ cười khanh khách, tuy rằng sẽ không chiếu cố thân thể của mình, rất nhiều thời điểm đều dùng mì gói giải quyết cơm ba bữa nhưng...như vậy lão sư...là ta thích nhất.
Tóc dài Sakura dò hỏi ánh mắt trước sau không có rơi xuống, Sakura biết nàng muốn hỏi cái gì.
- Đúng vậy, ta cũng rất thích Sasuke-kun, bất quá đó là chuyện trước kia, hơn nữa, ta sẽ không lại thích hắn.
- Vì cái gì? - Sakura biểu tình rất là khó hiểu, thích chính mình lão sư, loại sự tình này nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đúng vậy, chính là bởi vì cái kia phạm đến quy chuẩn đạo đức, nàng đối chính mình lão sư từ trước đến nay đều là kính nhi viễn chi.
- Vì cái gì sẽ thích lão sư, đúng không? - Sakura cười - Đại khái là bởi vì...trừ bỏ ta liền sẽ không có người yêu hắn đi.
Nàng ngữ khí là như vậy thản nhiên, nghe không ra một tia gợn sóng.
Trong phòng an tĩnh mấy chục giây, tóc dài Sakura rốt cuộc lại lần nữa mở miệng:
- Kia...ở thế giới của ngươi, các ngươi là ở bên nhau sao?
Phanh!
Một câu "Ở bên nhau sao?" thật sâu đau đớn trái tim Sakura, nàng cứng đờ lắc đầu.
- Nếu thích vì cái gì không có ở bên nhau đây? - Nàng sẽ nhớ tới Kakashi đối chính mình có ánh mắt thập phần khác với những người khác, có chút rối rắm.
Tóc ngắn Sakura dù cố gắng thử vài lần nhưng cuối cùng vẫn là không thể nói ra thành lời, chỉ đành viết lên trên giấy:
- Bởi vì...ta vĩnh viễn mất đi hắn.
Mặt trời chiều đã ngả về tây từ rất lâu rồi, Kakashi nhìn chằm chằm ven đường lá rụng đầy, một bàn tay nhỏ bỗng nhiên để trên vai hắn.
- Lão sư. - Tóc dài Sakura trên mặt mang theo nước mắt, như là vì chuyện gì đã khóc.
- Như thế nào lại khóc? - Kakashi từ trong túi lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nữ tử.
- Không có việc gì. - Sakura trên mặt xuất hiện một nụ cười, trong ánh mắt làm Kakashi có chút phức tạp.
- Lão sư, ngươi phải tốt tốt đãi nàng, không cần lại làm nàng mất đi Hatake Kakashi.
- A? Cái... - Kakashi vừa định hỏi có ý tứ gì, nữ tử đã chạy ra cửa lớn của tiểu khu.
Rốt cục làm sao vậy?
Mang theo đầy mờ mịt trở về nhà, ánh mắt Kakashi đầu tiên liền thấy được tóc ngắn nữ tử ngồi ở trên sofa uống trà:
- Nha đầu, ngươi cùng nàng nói cái gì?
- A? Lão sư muốn biết sao?
Kakashi gật đầu, làn da sắc lạnh lúc này có chút đỏ lên.
- Hì hì, bí mật! - Haruno Sakura nháy nháy mắt rồi lộc cộc chạy tiến phòng bếp nấu cơm.
Kakashi có chút vô ngữ nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Sau mấy ngày, hai người vẫn luôn duy trì lẫn nhau không quấy rầy nhưng lại thập phần hòa hợp đến kì diệu, Kakashi mỗi tối là tan tầm khoảng năm giờ, Sakura luôn đứng ở cửa chờ hắn về.
Bởi vì lão sư luôn là tan tầm sớm một chút, Kakashi tự nhiên có thể cùng nàng tránh đi những cái nhìn của những bạn học của Sakura, vì thế mà luôn đi đường vòng trở về.
Chói lóa ánh hoàng hôn, ôm lấy cánh tay lão sư mình, không biết vì cái gì, Haruno Sakura cảm thấy như thực lãng mạn.
Nàng hừ khi thấy Kakashi cười cười, trên mặt ngoài tươi cười chẳng biết nên bày ra bộ mặt gì.
Kakashi là người cỡ nào thận trọng, hắn sao có thể không phát hiện ra tình cảm của chính mình học sinh chứ nhưng nàng chung quy cũng không phải người ở thế giới này, hai người kết cục chú định đều sẽ là biệt ly. Cho nên hắn không có vạch trần, chỉ hi vọng một ngày kia có thể chậm một chút.
Trời gần chạng vạng, Haruno Sakura sẽ theo lẽ thường tới trường học chờ Kakashi, lại ở hẻm nhỏ cạnh cổng trường thấy được một bóng hình quen thuộc.
- Naruto? - Nàng buột miệng thốt ra.
Tóc vàng thiếu niên nghe được thanh âm quen thuộc liền quay đầu lại nhìn nhìn:
- Sakura-chan?
Naruto xoay người tự nhiên liền làm chính mình bị bại lộ vết thương ở trên miệng, tuy rằng hắn thực mau liền quay về.
Sakura đầu tiên là sửng sốt, thời gian này Naruto vì cái gì sẽ ở bên ngoài trường học? Còn có vết trầy da ở trên mặt hắn là như thế nào?
Nàng không có do dự, tiến lên kéo tay Naruto qua, cau mày chữa thương cho hắn.
Thiếu niên cảm giác miệng vết thương có chút ấm áp, kinh ngạc rất nhiều thế nhưng lại không chú ý đến tóc Sakura đã ngắn, cười nói:
- Cảm ơn nha, Sakura.
Nếu không nói Naruto ngốc nghếch, loại này trực tiếp chữa thương cũng sẽ không hoài nghi một chút mà là người khác hay sao? Sakura nghĩ như vậy, phía sau liền truyền đến thanh âm:
- A, hôm nay như thế nào còn có một cô bé a? - Nói chuyện chính là một tên đầu trọc lưu manh, phía sau hắn có tới năm người lớn lớn bé bé, mỗi người họ đều là những kẻ bất lương.
- Sakura-chan, ngươi chạy nhanh đi! - Naruto không có để nàng chữa thương nữa, tiến về trước mà che chở cho nàng.
Sakura căn bản không có đem mấy cái tên này để vào mắt, trải qua Đại chiến nhẫn giả IV kia, nàng sao có thể bị mấy cái tên lưu manh dễ dàng dọa đến a.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, Naruto liền đã vọt lên mà cho tên cầm đầu một quyền.
Màu đỏ của huyết liền theo người nọ mà tràn ra qua xoang mũi.
- Tiểu tử thối! Các huynh đệ, mau tiến lên!
Bất quá con người cũng không phải là người giấy a, rốt cuộc có huynh đệ ở đó, đằng sau, bọn chúng chộp lấy vũ khí mà đánh trên lưng Naruto, trên miệng hắn liền tuôn ra chút huyết tươi.
- Ngươi không phải có thể sao? A? - Tên cầm đầu xoa xoa khóe miệng, vung lên một côn.
- Đừng...
- Dừng tay!
Sakura còn chưa có nói xong, một tiếng trầm thấp lãnh đạm từ đầu con hẻm kia truyền tới.
Bọn họ đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại, một thân đen tây trang, tóc bạc nam nhân cùng mặt nạ bảo hộ - Kakashi - đứng ở đầu hẻm. Đôi mắt hắn lúc này không thấy một tia ôn nhu, Sakura ngẩn người, nàng giống như ở nơi nào đó nhìn đến lần nữa loại biểu tình này.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, cặp hắc đồng con ngươi kia, nghĩ tới Đại chiến nhẫn giả IV, thời điểm nàng bị một đám bạch tuyệt vây lấy.
Lúc ấy, trên người Sakura đều là vết thương nặng, nàng cố hết sức ứng đối không chỉ trên dưới mười bạch tuyệt thế công. Nhưng thời gian dần trôi, charka của nàng đã gần đến mức cạn kiệt, không có cách nào, đang muốn vận dụng đến bách hào thuật thì một đạo tiếng sấm vang vọng trên bầu trời đêm.
Đôi tay Kakashi cầm lôi thiết, lượng màu lam điện lưu ở trên tay hắn cứ vậy rung động, nửa con mắt trái lộ ra màu đỏ đã quét sạch.
Sakura chưa bao giờ gặp qua ánh mắt này của lão sư, đợi nàng hoàn hồn, chung quanh bạch tuyệt đã hóa tro bụi. Kakashi đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt nháy cái liền biến ôn nhu:
- Sakura, ta mang ngươi đi về lều chữa thương a.
Không chờ nàng đáp lời, nam nhân đã đem nàng ôm lên. Cảm nhận được độ ấm ở trong lồng ngực của Kakashi, Sakura cảm thấy chính mình đây không phải là một người chiến đấu.
Trở về hiện tại, Kakashi đối diện đám kia côn đồ mà kêu gào, hắn thuận tay kéo xuống cà vạt, một quyền đạp đổ cái tên cầm đầu lưu manh.
- A...Lão...Lão đại! - Mấy cái tên trẻ tuổi lưu manh kia nhìn lão đại của mình bị khi dễ, liền cầm vũ khí muốn vọt lên.
Kakashi không vội, nghiêng người tránh né bọn họ, một cước lại một quyền đánh bọn họ, dù đôi tay đã nhiễm huyết cũng hoàn toàn không màng.
Sakura cảm thấy Kakashi như vậy thật xa lạ nhưng nhìn ánh mắt hắn lặng lẽ an ủi chính mình, tâm tình của nàng cũng bình tĩnh hơn.
Vài phút sau, Kakashi mang Naruto bị thương cùng phát ngốc Sakura đi ra khỏi hẻm nhỏ. Hắn cõng Naruto, hỏa tốc hướng phòng y tế trường mà chạy, vừa mới chuẩn bị tan tầm, Shizune nhìn đôi tay nhiễm huyết kia của hắn cùng hôn mê bất tỉnh Naruto mà hoảng sợ. Nhưng vì trách nhiệm của một bác sĩ đã tu dưỡng nàng thập phần bình tĩnh, để chính mình có thể làm hết thảy xử lý sau, liền gọi cấp cứu.
- Sao lại thế này? Hắn lại cùng người ngoài đánh nhau sao? - Shizune sắc mặt có chút khó coi, này đã là nàng ba lần giúp Naruto xử lý thương thế.
- A, chờ hắn tỉnh lại chính ngươi hỏi hắn đi, ta còn phải về sửa chữa bài thi, cáo từ trước.
Hắn không màng Shizune ngăn cản, lôi kéo Sakura liền đi ra ngoài, có lẽ là Shizune chỉ lo nghĩ ngày mai nên như thế nào hướng Tsunade hiệu trưởng giải thích, nàng cư nhiên không có chú ý đến sự kì lạ của Sakura.
Bất quá đúng là nàng không có chú ý, mặt khác, vừa mới tan học học sinh lại không có giống nhau, Ino lôi kéo tóc dài Sakura nhìn đến người lớn kia cùng người bên cạnh giống nhau như đúc, thiếu chút nữa cũng bị đưa đến phòng y tế:
-Ây, khoan cái Trán Vồ, vừa rồi người nọ như thế nào cùng ngươi giống nhau vậy? Ngươi chẳng lẽ còn có một tỷ muội song sinh mà ta không biết hay sao?
- Không phải a, đó là một thế giới khác ta. - Sakura một bên sửa sang lại cặp sách.
- Không phải chứ cái Trán Vồ, loại này ngươi cũng tin sao? - Ino vẻ mặt vô ngữ còn muốn nói cái gì liền lại thấy chính mình khuê mật vội vội vàng vàng hướng trên lầu chạy.
- A, ngươi đi đâu?
- Quên lấy đồ a!
Bên kia, Kakashi lôi kéo tay Sakura đi ở trên đường, nếu đã bị người ta phát hiện, vậy không cần cố ý đi đường vòng rồi.
- Cho ta xem tay người đi? - Sakura tức giận lôi lôi kéo kéo cánh tay lão sư một phen, nàng dùng sức lực rất nhỏ nhưng Kakashi kia tư nhiên vẫn là giả bộ đau đớn nói:
- Đau, đau, đau, nha đầu, ngươi nhẹ tay chút!
- A, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Có phải hay không bị thương? Mau mau để ta nhìn xem! - Sakura có chút hoảng loạn, cho rằng chính mình đụng phải miệng vết thương của lão sư.
- Hắc, lão sư chơi ngươi nga, bất quá Sakura sốt ruột nhìn thật một cái đáng yêu a.
Kakashi dùng ngón tay quét quét mũi nàng, đổi lấy một cái xem thường.
- Thật là, khi nào còn nói giỡn, nhanh lên, cho ta xem tay, vửa rồi như vậy dùng sức chắc chắn sẽ bị sưng lên. - Sakura cầm lấy cánh tay phải dính huyết của hắn, thật cẩn thận dùng khăn tay lau đi vết máu, thấy được một cái trầy da.
- Lão sư người a, làm gì xuống tay tàn nhẫn vậy, đánh họ đều thành đầu heo. - Sakura nhớ tới vừa rồi cái tên cầm đầu lưu manh kia bị đánh đến sưng mặt, cảm thấy có chút khôi hài.
- Sakura không có ở trường học đi học, có một số việc ngươi không biết, nếu lần này không cho bọn họ một chút giáo huấn, lần sau khẳng định sẽ còn đến tìm tiểu tử Naruto mà gây sự tiếp. Hắn vốn dĩ không cha không mẹ, mỗi ngày còn phải bị một đám lưu manh vây lấy, lão sư là nhìn không được a.
Sakura nghe vậy, thuận miệng nói:
- Người a, cùng lão sư chúng ta thật sự rất giống nhau a.
- Ân, giống chỗ nào? - Kakashi chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến tay, mày chưa từng nhăn một chút.
- Ân...Lão sư thực ôn nhu a, luôn là chiếu cố ta cùng Naruto, có chuyện gì đều sẽ đưa ra kiến nghị của bản thân, tóm lại chính là một cái rất tinh tế đi.
Kakashi nghe nàng ca ngợi, có chút ghen ghét chính mình ở thế giới kia.
- Bất quá a! - Sắc mặt Sakura trầm xuống - Lão sư chỉ biết chiếu cố người khác, trước nay đều mặc kệ sống chết chính mình, có đôi khi bị thương cũng không đi bệnh viện, sợ ta nhìn đến sẽ mắng a.
Kakashi nghĩ nghĩ, chính mình xác thực khả năng sẽ làm vậy, vì thế nói:
- Có lẽ hắn là không muốn để Sakura lo lắng đi, lão sư chính là thực hiểu biết chính mình nha.
- A? Phải không? - Sakura cúi đầu suy tư.
- Khẳng định đúng vậy, nếu ở chỗ này ta bị thương cũng nhất định sẽ không nói cho ngươi.
- Không được! - Nàng lập tức phủ quyết nói - Lão sư bị thương nhất định phải nói cho ta! Người trước nay cũng không biết yêu quý thân thể mình, nếu không có ta chiếu cố, ngươi nói, ai sẽ quản đây?
Sakura làm Kakashi thực sửng sốt, hắn tuy rằng đã thật lâu không chịu quá nhiều bị thương nhưng sinh bệnh luôn là có, cảm mạo, phát sốt, một mình ở nhà chống lại cảm giác cô độc thật sự không có dễ chịu.
- Được, được, lão sư nghe ngươi.
Nghe đến lời khẳng định này, Sakura rốt cục không còn giận dữ nữa:
- Kia ước định nha, về sau ta tới chiếu cố lão sư.
Nàng nói xong lời này đến chính mình cũng sửng sốt, bất quá đành vẫn duy trì một biểu tình kiên định.
Kakashi trầm mặc một chút, vươn tay trái để ở đầu nữ tử:
- A, vậy giao cho Sakura.
Sakura nhìn cặp con ngươi đẹp kia trong mắt đầy ánh sao trời.
Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt đã qua gần nửa năm. Hôm nay, buổi tối, Sakura đang ở trong nhà làm đồ uống vị cà tím mà Kakashi thích, đột nhiên, cảm giác thân thể như chao đảo, cả người liền ngã xuống trên mặt đất.
Lúc Kakashi trở về còn đang nghi hoặc vì cái gì Sakura hôm nay không đón hắn, dư quang quét đến Sakura đang nằm ở trên mặt đất, liền ngây ngốc:
- Sakura!
Hắn bay nhanh đến nữ tữ đang ngã ở trên mặt đất, đôi tay muốn đi đỡ nàng lại nhìn đến chính mình từ trong tay cơ thể nàng đã xuyên qua đi. Không có cảm giác, không có độ ấm, cái gì cũng chạm không đến.
- Lão...Lão sư? - Sakura sắc mặt rất khó coi, trên đầu, hình thoi ấn ký chậm rãi biến mất.
- Sakura! Ngươi làm sao vậy? - Nam nhân thần sắc thập phần nôn nóng, hắn giống như dự cảm được điều gì lại trước sau không muốn thừa nhận.
- Lão sư...Ta, ta giống như phải đi về.
Charka của Sakura đã chỉ còn lại đủ để duy trì sinh mệnh, từ khi nàng đến thế giới này liền mất đi năng lực thay đổi charka, toàn dựa vào bách hào ấn ký chứa đựng kia mới tồn tại tiếp.
Nàng không nghĩ sẽ đi, không nghĩ sẽ rời bỏ người nam nhân này nhưng nàng rõ ràng chính mình không nên ở chỗ này.
- Sakura... - Kakashi thanh âm có chút run rẩy, hắn cúi đầu, thấy không rõ biểu tình.
- Lão sư, ta muốn nhìn mặt người một chút.. - Sakura cười khổ một tiếng - Sau khi trở về liền sẽ không còn được nhìn tới.
Hắn ngẩng đầu, duỗi tay tháo xuống trên mặt khẩu trang màu trắng, lộ ra khuôn mặt vốn đẹp nhưng lại đầy bi thương.
Nàng nâng lên tay, dùng chút charka còn lại vuốt ve gò má nam nhân:
- Ha...Lão sư, nói người yêu ta, ta không có nghe được người nói...
Kakashi rốt cuộc đã rơi lệ, hai hàng nước mắt theo cánh tay Sakura nhỏ giọt xuống.
Hắn nhịn xuống mà khóc nức nở, tận lực làm chính mình cười thật tự nhiên:
- Sakura, làm lão sư ta yêu ngươi, làm Kakashi ta cũng yêu ngươi, làm chính mình ta càng yêu ngươi.
- Kakashi...
Hắn không có ngưng lại, tiếp tục nói:
- Tuy rằng ta không phải cái kia Kakashi trong thế giới của ngươi nhưng ta biết, ta cùng hắn nhất định đều thực yêu ngươi.
Khuôn mặt mệt mỏi của Sakura xuất hiện một tia sáng rọi:
- Thật vậy chăng...Lão sư hắn sẽ yêu ta sao?
- A, đương nhiên là sự thật bởi vì hắn là Kakashi, Kakashi không có khả năng không yêu Haruno Sakura. - Nam nhân trong đầu liền hiện ra bộ dáng Sakura tóc dài.
- Như vậy a...Cảm ơn...Lão sư...
Thân thể Sakura dần dần trở nên trong suốt, nàng chỉ cảm thấy chính mình được một trận bạch quanh bao lấy, theo sau liền không có ý thức...
Kakashi ngây ngốc nhìn trước mắt căn phòng trống rỗng, trong lòng nói không nên lời, đau nhói nơi tim.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại tại khối màu trắng thủy tinh nằm trên sàn nhà kia, nghĩ ngợi, hắn cảm thấy khối đá quý trong suốt kia liền có thể giúp được chính mình.
Duỗi tay nắm lấy lạnh lẽo thủy tinh, hắn nhìn nó sáng lên:
- Chờ ta, Sakura, ta nhất định sẽ tìm được người.
Haruno Sakura là ở chính phòng ngủ mình tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên liền thấy quyển lịch ngày để trên bàn, khoảng cách nàng rời đi gần chỉ qua một ngày.
- Ai, vẫn là đã trở lại sao... - Nàng thở dài từ trên giường ngồi dậy, trong cơ thể, charka đã trở về khôi phục nguyên trạng.
Lão sư hiện tại đang làm gì đây?
Ngày hôm sau, Sakura liền khôi phục sinh hoạt bình thường, Shizune hỏi nàng ngày hôm qua đi đâu cũng chỉ trả lời qua loa cho xong, nàng nghĩ muốn bảo hộ bí mật của mình và lão sư a.
Trước sau như một, nàng lại một lần đi tới trước bia mộ của Kakashi:
- Lão sư, ta đến một thế giới khác đã thấy người, hắn thật ôn nhu a, cùng người giống, vô luận là ánh mắt...nụ cười...
Nàng trầm mặc vài giây, cúi đầu oán giận nói:
- Lão sư a, ngươi như thế nào nhẫn tâm bỏ xuống chính ta đi a?
- A, lão sư nhưng không có ném xuống ngươi nga - Thanh âm gợi cảm của nam nhân từ sau vang lên.
Sakura ngẩn người, nỗ lực phân rõ cái quen thuộc thanh âm ôn nhu kia, một cái cơ hồ không có khả năng lại ở trong đầu nàng hiện lên, nàng buột miệng thốt ra:
- Lão sư?!
Sakura kinh ngạc quay đầu lại thấy Kakashi nghiêng người dựa vào trước cái lan can đỏ kia, không hề chớp mắt mà nhìn nàng cười.
- Lão sư, người...người như thế nào...Người như thế nào ở đây a?!
Sakura trước tiên liền chạy đến hung hăng mà lao vào lồng ngực của nam nhân. Tuy rằng chỉ là mấy ngày không thấy nhưng nàng đối với Kakashi, sự nhớ nhung này sớm đã bộc lộ ra ngoài.
- A, lão sư không có yên lòng về ngươi cho nên tới tìm ngươi. - Kakashi duỗi tay lấy tấm che mặt xuống, lộ ra con mắt trái hoàn hảo không chút tổn thương.
- Kakashi-sensei...
Nghĩ đến cùng chủ nhân gương mặt này ở chung dưới một mái nhà đã vài tháng, Sakura tức khắc đỏ mặt.
- Ta không phải đã nói nhất định sẽ tìm được ngươi sao?
- A? - Sakura sửng sốt một chút, nàng cảm thấy trước mặt lão sư cùng trước kia có chút bất đồng, giống như thoạt nhìn càng thêm thành thực một ít.
Kakashi lặng lẽ tiến gần, gần một khắc liền càng làm tâm của Sakura run một chút, thẳng đến mặt hắn gần sát đến chóp mũi nữ tử mới chịu dừng lại.
- Làm...làm gì a? Đột nhiên gần như vậy... - Sakura thẹn thùng hướng trong lòng ngực hắn, tiện đà hỏi - Lão sư là như thế nào tới?
- A, là do nó. - Hắn từ trong áo choàng lấy ra khối thủy tinh kia sáng lên màu nhàn nhạt bạch quang, thủy tinh tiếp xúc đến không khí liền theo tiếng vỡ vụn, Sakura ngẩn ra.
- Ngươi...ngươi là? - Sakura kì thật vừa rồi còn có chút hoài nghi đây là Shizune các nàng an ủi chính mình, không nghĩ tới mình vừa cáo biệt một người thế nhưng thật sự liền lại ở ngay trước mắt nàng.
- Xem ra là ta trở về không có được rồi. - Kakashi ném đi trong lòng bàn tay bạc sa, lấp lánh sáng lên theo gió bay lên, lưu lại một đạo rất dài, rất dài sương mù kim tuyến a.
Haruno Sakura lúc này biểu tình nếu như để Ino phát hiện chắc chắn sẽ chê cười nàng, nàng bĩu môi, nước mắt lưng chòng nhìn mặt Kakashi:
- Lão sư...
Kakashi cười, hắn sẽ không nói cho nàng chính mình đi qua ít nhiều bất đồng thời gian đi, sẽ không nói cho nàng chính mình gặp qua hoa tâm Sasuke, lãnh khốc Naruto, càng sẽ không nói hắn mỗi một lần nhận sai người thì đều chỉ yên lặng thở dài.
Hắn thật sự mau từ bỏ nhưng lão thiên gia lại như cho hắn mở ra một cái thời gian có tiểu nha đầu này, ở màu trắng tinh thạch ảm đạm không chút ánh sáng, sắp vỡ vụn thì liền tìm được chính mình nữ tử.
Rốt cuộc đi ít nhiều cái thế giới cuối cùng đã tìm được nàng, Kakashi nghĩ.
Kakashi yêu thương vuốt ve đầu nàng, ngẩng đầu nhìn linh bia có khắc tên mình bên trên.
Đem nàng giao cho ta đi, ta sẽ không làm nữ nhân của chúng ta bị thương.
Hoảng hốt chút, hắn giống như thấy được một người mặc áo choàng màu xanh lục, tóc bạc nam nhân cùng mặt nạ bảo hộ.
A, vậy làm phiền ngươi.
Trầm mặc không khí lại bị cái hôn nồng nhiệt của hai người xua tan.
"Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi, Sakura."

Hoàn.
Chấp bút
Hoa Tương Thừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yinepark