Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cá thu đao - Hoa Tương Thừa




Vào tháng tư, hương hoa luôn là có thể giúp tinh thần con người ta thoải mái và quên đi những hồi ức phiền não. Đại chiến Nhẫn giả IV kết thúc, đem theo Kaguya bị phong ấn cùng trận chiến ở Thung Lũng Cuối Cùng hạ màn.

Haruno Sakura hiện tại đang đứng ở trước tóc đen thiếu niên mà nàng đã từng thích nhất, trên trán bách hào ấn ký bị lạnh băng ngón tay đụng vào, đánh nát một tia bất kham chấp niệm cuối cùng kia của nàng.

- Lần sau đi, Sakura.

Nam tử lưu lại một câu cuối cùng bị nàng nghe tới trong lòng, một cái thật sâu tần ngần nhưng không biết vì cái gì, nàng hiện tại càng nhiều cảm thấy không phải là khổ sở. Chỉ là giống như một loại giải thoát, một loại tình yêu mà nhiều năm sau mới phát hiện ra chính mình đã không có như vậy chấp nhất, chỉ là giống như muốn giải thoát. Nàng ngồi ở trong văn phòng, vô lực cười cười.

- Làm sao vậy? Tươi cười thực miễn cưỡng a, Sakura.

Quen thuộc giọng nam truyền đến tai, nàng rõ ràng chủ nhân thanh âm là ai, vì thế sửa sang lại nỗi lòng, ngẩng đầu nhìn xem hắn.

Cong lên lông mi cùng thái độ lười biếng, giống như một tia ánh mặt trời chiếu tiến trong lòng nàng, lão sư nàng, không, hắn là kêu Rokudaime, chính lúc này đây đang dựa vào cửa mà đối nàng cười.

- Cái gì vậy? Lão sư như thế nào sẽ rảnh mà tới đây? Mới vừa nhậm chức hẳn là rất bận đi, mau trở về công tác thôi!

Nam nhân làm lơ nàng oán trách, bước chân trầm ổn đến gần kia một đoàn phấn cầu.

- Sao? Hokage-sama cũng là muốn nghỉ ngơi, lại nói hiện tại đều đã đến tan tầm, Sakura tại đây ngẩn người làm gì nga?

Nữ tử sửng sốt một chút, nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường đang chuyển động kim đồng hồ. Nàng đã quên bởi vì chuyện của tóc đen nam tử làm nàng trong khoảng thời gian ngắn không hồi quá mức tới, hiện tại, có người nhắc nhở mới nhớ tới chính mình đã không ăn hai bữa cơm rồi.

- Quên mất, mau mau, hiện tại còn kịp a. – Nữ tử vội vội vàng vàng thu thập cái bàn, vừa nói vừa cởi bỏ khuy áo blouse trắng.

Đang lúc nàng vội vàng thu thập, một mùi hương đồ ăn đã lập tức phủ kín căn phòng. Nam nhân từ phía sau cầm hai chén đậu đỏ viên canh, thong thả, ung dung mở ra hộp đóng gói.

- Nga, lão sư...? – Tay nữ tử đang sửa sang lại tư liệu dừng một chút, giống như không nghĩ tới người trước mặt sẽ cầm chính đồ ăn mình thích nhất, còn hiểu rõ mà mua tận hai phần.

- Sao? Vừa lúc đi ngang qua cửa hàng người thường đi kia, không thấy được ngươi liền thuận tiện mua tới. – Mặt nạ bảo hộ của Kakashi gợn lên một góc, không có nói chính mình cố ý vòng ba con phố bị đám người vây lấy mà trải qua.

- Mau ngồi xuống, lại không ăn liền nguội a.

Nữ tử ngây ngốc ngồi trở lại vị trí, hậu tri hậu giác mới phát hiện chính mình trong miệng có vị ngọt, hoàn hồn liền thấy cái tay thon dài là đang dùng cái thìa múc canh, một muỗng lại một muỗng chậm rãi đưa tới mà lọt vào trong bụng.

- Ách, lão sư, ta chính mình tự làm được rồi. – Nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, lại bị nam nhân theo sát mà đến kéo trở về.

- Sakura gần nhất vất vả nga, vẫn là lão sư tới bắt ngươi được.

Cái gì cơ? Rõ ràng chính mình càng mệt mỏi hơn mới đúng đi, lão sư ngươi viện lý do cũng nên viện cớ cho giống một chút đi.

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng nhìn đến cặp kia con mắt xinh đẹp có vài phần ôn nhu, Haruno Sakura vẫn là không có cự tuyệt, trở lại trước bàn tiếp tục nếm hương vị chè đậu đỏ.

Đợi cho trong chén trống trơn, lúc nam nhân chuẩn bị đứng dậy rời đi, đầu quả tim của nàng đột nhiên run một chút, nâng lên tay nghĩ giữ chặt nam nhân, cuối cùng lại lựa chọn buông.

Có lẽ là đã nhận ra động tác của nữ tử, nam nhân quay đầu lại cười cười:

- Lão sư chỉ là đi vứt rác, Sakura liền chờ một chút liền được.

- Nga...Được...Được! – Cũng không biết vì cái gì, hai chữ cuối cùng hô lên tới dường như đem hai người giật nảy mình.

Thân thể Kakashi trước sau không có bước ra khỏi cửa gỗ, nữ tử có chút khẩn trương, chính mình cũng không biết vì cái gì sẽ kêu lên.

- Ân...Lão sư mau đi đi, đừng ở cửa đứng bất động. – Trầm mặc luôn là có thể làm người ta không thoải mái, Haruno Sakura cũng là như thế, nàng không thích loại này không khí.

- Nga, tính rác rưởi khi nào đều có thể ném sau. – Hắn triệt để đem mình ngồi vào ghế đối diện nữ tử mà ngồi – Cùng lão sư nói chút, Sakura là làm sao vậy?

Làm sao vậy? Nàng chính mình cũng không biết, có lẽ là sợ hãi đi, sợ lại một lần nữa bị bỏ xuống, chỉ chừa cho nàng hai cái bóng dáng đuổi theo, đến cuối cùng mới phát hiện chính mình không có khả năng đuổi theo được tới.

- Không, không có gì. – Nàng nghĩ đến cuối cùng cũng không có thể đem nói ra tới, chỉ là nắm chặt tay nhằm ngăn tâm tình của nàng bại lộ.

Kakashi có chút đau lòng, nhìn cái này nữ tử đã từng đối hắn không có gì giấu nhau, cảm giác thời gian thật sự có thể thay đổi hết thảy, còn nhớ rõ cái kia thiếu nữ ở trước mặt hắn mà rơi lệ, năn nỉ kêu hắn đem hai người kia mang về tới.

Hắn đã bao lâu chưa thấy được nữ tử khóc? Có lẽ từ lần đó về sau liền chưa thấy qua đi, hắn không nhớ rõ, Kakashi chỉ nghĩ vẫn luôn che chở nàng nhưng trong trí nhớ non nớt, nữ tử đã biến thành duyên dáng, yêu kiếu thiếu nữ, hắn có lẽ đã sớm lưu không được nàng.

Không khí lại một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, thẳng đến lúc hắn sắp sửa trở về sửa sang lại những tư tiệu chưa kịp xử lý xong, nữ tử mới nói:

- Lão sư...ta giống như...không thích Sasuke-kun.

Hắn ngẩn người, ban ngày rõ ràng nhìn đến Sasuke hướng Sakura gật đầu ước định, vì cái gì buổi tối nữ tử liền nói không thích?

- Phải không...? Vì cái gì a? – Hắn tận lực khắc chế chính mình, không cho cảm xúc lộ tới ra ngoài.

- Không biết, dù sao...chính là không thích. – Nàng ngẩng đầu lên – Ta đuổi theo hắn 10 năm, trong lúc hắn không ngừng hơn một lần thiếu chút nữa giết chết ta, có lẽ tâm sẽ là mệt đi, ta chỉ không nghĩ lại một lần nữa truy tìm người mà chính mình đuổi không kịp đi.

- Nga, nếu có thể buông bỏ người không thích hợp là hắn, muốn hay không suy xét một chút lão sư? – Kakashi tận lực làm ngữ khí chính mình có vẻ nhẹ nhàng.

- Lão sư không cần ở lúc này nói giỡn nga, người ta là đang nghiêm túc nói. – Haruno Sakura trên mặt khó được lộ ra đến tươi cười.

Kakashi nhìn đến ngây ngốc, đến khi sắp bị phát hiện mới vội vàng nói tiếp:

- Ai, rõ ràng lão sư vẫn là đệ nhất danh độc thân trên bảng hoàng kim làng Lá, Sakura thật sự không suy xét một chút sao?

- Mới không cần, lão sư loại này mặt đều không cho người khác xem, đại thúc, vạn nhất là miệng xấu, ta hay không có phải bị lỗ? – Nàng đối với lão sư đây luôn là vui đùa, thuận miệng mà đáp trả.

- Ân? Kia Sakura là muốn nhìn một chút mặt lão sư sao?

- Nghĩ a, lão sư một lần cũng chưa từng nói qua.

Kakashi hướng tay phóng đến trên đỉnh đầu Sakura, nhẹ nhàng xoa hai cái:

- Nga, Sakura nếu là làm cho ta món cá thu đao, ta liền sẽ cho ngươi xem.

- A? Thật sự??? – Nàng có chút không thể tin tưởng, rốt cục phía trước cấp lão sư làm cá thu đao cũng không ít đi, lại trước nay không nghe hắn nói như vậy.

- Thật sự nga, lần sau đi nhà lão sư, cá thu đao đổi một lần mặt.

- Được! Chúng ta đây hiện tại liền đi thôi. – Sakura ngữ khí có chút kích động, có lẽ là quá muốn nhìn gương mặt kia của hắn đi.

- Nga, nga, không cần cứ như vậy gấp. – Kakashi làm như vậy là có tư tâm, Sakura đã không thích Sasuke, nói cách khác nàng muốn bắt đầu cuộc sống mới, muốn ở nàng có nam nhân khác, trước phải nấu cơm, ăn nhiều vài lần cá thu đao nàng làm, cho dù phải dùng khuôn mặt thật để đổi cũng là đáng giá, đây là ý nghĩ của hắn.

- Hôm nay quá muộn, lão sư còn phải đi về xử lý văn kiện, lần sau có rảnh rồi nói sau.

- A? Đã trễ thế này còn muốn đi sao? – Sakura trong lòng có chút đau nhói, lão sư nhà mình lên làm Hokage sau, mỗi ngày vội túi bụi liền việc làm ẩm thực cơ bản nhất cùng nghỉ ngơi đều không có được bảo đảm, có khi, thậm chí, liền trực tiếp mặc kệ, này đó nàng đều là rõ rõ ràng ràng nhất.

- Ân. Quyết định! – Sakura nhìn nhìn, đóng lại cửa mà vỗ vỗ mặt – Về sau liền cấp lão su đưa cá thu đao ăn.

Sáng sớm hôm sau, nàng liền đi chợ sáng, chọn lựa tốt một con cái có đầu cực to, hấp tấp đi về phía Hokage dinh thự.

Nàng là có chìa khóa dự phòng nhà Kakashi, trước kia, lúc hắn vẫn là thượng nhẫn, thường xuyên dùng mì gói không hề dinh dưỡng mà thay thế đồ ăn. Bởi vì khi còn nhỏ, một lần từng tới nhà hắn chào hỏi, Sakura biết trù nghệ của hắn thực tốt, chỉ là hắn quá lười đến mức muốn đi làm mà thôi.

Mở cửa, vẫn chưa phát hiện Kakashi thân ảnh, giường chăn xếp thực sạch sẽ, nhìn qua cũng là thấy chưa hề có ai nằm ngủ trên đây tối qua.

Lại không trở về ngủ?

Sakura trong đầu hiện ra mấy chữ này, nàng có chút tức giận, vì cái gì lão sư cũng không biết yêu quý thân thể của mình đây? Rõ ràng nhất nhất để ý đồng bạn chính là hắn, nhất nhất ôn nhu, đáng tin cậy cũng là hắn.

Thở dài, nàng xách theo cá đi vào phòng bếp, không bao lâu trong phòng liền là tràn đầy mùi hương.

Sakura nhìn chính mình làm tốt bữa cơm hộp thịt cá, gấp không chờ nổi muốn cho hắn nếm thử, thế cho nên nàng là như thế nào vọt vào văn phòng Hokage thật cũng không biết.

Kakashi đang ngồi ở một đống cao văn kiện như cái núi nhỏ, đôi mắt hắn đầy tơ máu, đôi tay cứ thế có tiết tấu qua lại.

Nhìn đến người tới, đôi mắt Kakashi cong cong:

- Sakura, nghĩ như thế nào đến thăm lão sư đây? Ta nhớ rõ hôm nay ngươi nghỉ ngơi a, không cùng Ino các nàng đi chơi sao?

Sakura nhìn đôi mắt lão sư đẹp nhưng lại thập phần mệt mỏi, có chút tức giận chính mình, là nàng không có chiếu cố tốt lão sư, là nàng vẫn luôn công tác quên mất còn có người quan tâm nàng, thậm chí, hắn biết chinh mình khi nào nghỉ ngơi, khi nào được rảnh.

Nàng áp xuống trong lòng khổ sở, giả bộ làm ra vẻ tức giận nói:

- Lão sư còn nói? Tối hôm qua có phải hay không lại không về nhà nghỉ ngơi?

Kakashi vốn định giảo biện, lại nhìn đến nữ tử trên tay xách theo hộp cơm hồng nhạt, đại khái đã biết là nàng đi qua trong nhà mình.

- Nga, rốt cuộc có công tác phải làm a, lão sư cả đêm không ngủ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Cả đêm không ngủ?! – Sakura biểu tình càng kém.

Kakashi ngây người một chút, lúc này, mới phát giác chính mình bởi vì tinh lực không đủ mới nói những lời đáng ra không nên nhắc, vội vàng lắc đầu:

- Không, không có a, lão sư cùng ngươi nói giỡn, tối hôm qua chính là có hảo hảo ngủ nga!

Tuy rằng nói như vậy nhưng Kakashi chính mình đều không tin Sakura không có nhìn đến chính mình sung huyết tròng mắt, hắn nói như vậy chỉ là hy vọng nàng có thể không hề truy cứu chuyện này.

- Ai, lão sư ngươi a. – Nàng lắc lắc đầu, cầm hộp cơm trưa đã bắt đầu nguội đặt lên.

- A? Sakura cư nhiên sẽ đưa cơm cho lão sư? Lão sư hảo hảo cảm động. – Hắn giả bộ kinh ngạc, trong mắt toàn là sủng nịnh.

Sakura nhìn đến cặp mắt kia, trong lòng hết giận đi phân nửa, một bên làm bộ chẳng hề để ý, một bên nhẹ nhàng khẽ "Hừ!" một tiếng.

- Lão sư, ngươi sẽ không quên ngày hôm qua ước định đi? – Sakura cảm thấy lão sư chính mình chậm chạp không có mở ra cơm hộp, có chút mất mát.

- Nếu là lão sư không nghĩ ta xem mặt ngươi nói, ta đi ra ngoài là được, bất quá ngươi nhất định phải đem đồ ăn bên trong đều ăn sạch nga! – Nàng nói muốn đi, tay liền đột nhiên bị một cái bàn tay lớn đầy ấm áp nắm lại.

Kakashi hiện tại cách nàng không đến nửa thước, ôn nhu nói:

- Lão sư nhưng không quên chính mình hứa hẹn, bất quá Sakura nếu là muốn nhìn tới, chính mình đến kéo xuống mặt nạ bảo hộ nga.

Sakura sửng sốt một chút, có chút không xác định hỏi:

- Thật sự...có thể xem sao?

Đổi lấy chính là Kakashi ôn nhu gật đầu cùng tươi cười.

Nàng do dự một chút, duỗi tay bắt lấy mặt nạ bảo hộ của hắn nhẹ nhàng kéo xuống.

Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân lộ ra tới.

Nàng có chút ngây người, màu lục đồng tử gắt gao nhìn chằm chằm người nam nhân trước mặt. Đó là một cái mặt hoàn mỹ đến cỡ nào a, không có răng trề ra thật lớn, không có miệng chúm chím, hết thảy đều ngoài ý muốn tự nhiên. Tuy rằng có chút hơi khó tin nhưng kia góc cạnh rõ ràng, tất cả đều chứng minh lão sư nàng là cực giống ngũ quan của một cái mỹ nam tử đi.

- Nga...cái kia, Sakura a, có thể không cần nhìn chằm chằm lão sư như thế a? Tổng cảm giác...thực thẹn thùng a. – Kakashi ngoài ý muốn đỏ mặt, giống như bị gia trưởng phát hiện bí mật của tiểu hài tử, trên khuôn mặt lười biếng hiếm thấy bị ngượng ngùng thay thế.

Nàng thề chính mình không phải cố ý nhìn chằm chằm lão sư trên má trái có cái nốt ruồi nhỏ nhưng tổng cảm giác cái nốt ruồi nhỏ kia như là vô tận vực sâu dụ hoặc nàng nhìn chằm chằm a.

- A, thực xin lỗi lão sư! Ta không phải cố ý muốn xem! – Sakura phục hồi tinh thần lại, chính mình mặt so Kakashi còn muốn đỏ hơn, nàng tim đập thực mau, giống như thiếu nữ tình cảm bắt đầu khai nở, là như vậy đơn thuần.

Nàng nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng cái mặt sẽ lệnh người ta phạm tội a, rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì Kakashi sẽ mang theo mặt nạ bảo hộ, nếu không có che khuất gương mặt này, phỏng chừng làng Lá, không, toàn bộ bà mối Hỏa Quốc đều sẽ giới thiệu cho hắn đối tượng.

Kakashi mặt đã khôi phục bình tĩnh, hắn tự nhiên là không có sai, nữ tử khuôn mặt đỏ bừng, bất quá ngại với mối quan hệ sư sinh này thêm một tầng quan hệ, hắn cũng không có quá mức đùa giỡn Sakura, chỉ là sờ sờ đầu nàng.

- Nga, mặt lão sư còn vừa lòng không?

Lời này vừa ra, Sakura vốn dĩ liền bởi vì thẹn thùng mà tim đập càng nhanh, bên tai nhiễm một tầng như có như không mây đỏ, nàng tránh tay nam nhân ra, bay nhanh trốn ra khỏi văn phòng Hokage.

Đứng ở tại chỗ, Kakashi có chút không rõ nguyên do, chính mình có phải hay không dọa đến nàng?

Suy nghĩ một hồi, hắn lắc lắc đầu, trở lại chỗ ngồi, mở ra hộp cơm nhỏ hồng nhạt, lúc này mới nhớ tới này hẳn là hộp cơm của chính Sakura đi?

Ôm cái hộp tiện lợi mà không hề có chút suy nghĩ, Kakashi chẳng hề để ý động chiếc đũa bắt đầu ăn.

- Nga, đã lâu không ăn đến cá thu đao Sakura làm đây, hương vị vẫn là như vậy ngon.

Tránh ở ngoài cửa nghe được lời này, nữ tử trên mặt chậm rãi treo lên tươi cười.

Đi ở trên đường cái, Sakura hồi tưởng bắt đầu vừa rồi nhìn đến mặt, mạc danh phát lên một cảm giác muốn chiếm hữu.

Gương mặt kia chỉ có thể cho chính mình nàng xem.

Ngoài ý muốn luôn là đột nhiên buông xuống, Kakashi công tác càng ngày càng nhiều, cuối cùng rốt cuộc bởi vì làm việc quá tải mà phải nghỉ ngơi trong viện.

Lúc Sakura nhìn lão sư bị Shikamaru đưa đến bệnh viện, đột nhiên cảm giác trái tim đau đớn một chút, nàng cũng nói không chừng là vì cái gì chính mình đối lão sư...Chẳng lẽ còn có cảm tình khác sao?

- Hắn không có việc gì, nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì tốt rồi. – Shizune an ủi Sakura mới vừa làm xong giải phẫu, vành mắt nàng hồng hồng, không tinh thần gật gật đầu.

Shizune muốn nói cái gì nhưng ngại với chính mình không có quyền can thiệp bọn họ quan hệ, cuối cùng chỉ là thở dài.

Sakura cảm thấy là chính mình sai, chính mình không có chiếu cố tốt thân thể lão sư.

Nhưng nàng vẫn là nhanh chóng đánh lên tinh thần, một ngày ba bữa cơm đều làm tốt cá thu đao đặt ở trên mép giường Kakashi, hắn nếu không tỉnh liền ở chính mình ăn luôn, nàng kỳ thật cũng không thích cá, chỉ là ngẫu nhiên sẽ gắp mấy miếng nếm thử. Đặc biệt là mùi thịt hiện tại còn nguyên tươi ngon, ăn ở trong miệng lại là như vậy chua xót, Sakura khóe mắt dần dần rơi lệ.

- Lão sư, ngươi nhanh nhanh lên, ta còn muốn xem ngươi ăn cá thu đao a.

Kakashi cũng không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào, các hạng số liệu cho thấy hắn sẽ không còn tồn tại lâu trên nhân thế nữa.

Sakura nghe được tin tức này, chuyện đầu tiên không phải là vô cớ gây rối mà đi tìm chính mình sư phụ - Tsunade.

Xem qua kiểm tra báo cáo, Tsunade không khỏi lắc đầu:

- Tuy rằng có khả năng thành công nhưng muốn tìm được thảo dược giải phẫu, cơ hồ chỉ là đồ vật trong truyền thuyết, ta...

Không chờ nàng nói xong, Sakura liền đã xin nhiệm vụ:

- Sư phụ, ta liền sẽ chính mình đi.

Tsunade thật sâu nhìn chính mình đồ đệ một hồi, thở dài:

- Sakura, ngươi đối Kakashi là cái gì cảm giác?

Cái gì cảm giác? Bị hỏi đến, Sakura cũng nói không nên lời, nàng chỉ biết chính mình không thể làm hắn chết, nàng biết chính mình khát vọng cái kia ôn nhu tươi cười nhưng đến tột cùng là cái gì cảm giác đây? Nàng không biết.

Tsunade thấy hỏi không ra cái nguyên cớ, đành phải thôi:

- Kia đồ vật gọi hồn hoa, liền ở rừng rậm của Tuyết Quốc, ngươi...

Lại một lần trầm mặc, nguyên nhân là vì thiếu nữ tóc hồng đã rời đi.

- Đứa nhỏ này, thật là có niềm vui mới thì liền quên sư phụ. – Tsunade bất đăc dĩ.

Haruno Sakura đơn giản sửa sang lại một chút trang bị rồi mới xuất phát, trong đó, bình lương hoàn chiếm đa số, Kakashi là không thích nàng ăn cái này, cho nên nàng từ kia lúc sau liền không lại ăn qua nhưng lần này không được, nàng cần phải mau chóng tìm được kia đóa hồn hoa giấu ở trong rừng rậm Tuyết Quốc mà Tsunade trong miệng nói tới.

Tiểu đội chỉ có nàng một người, Tsunade vốn định kêu Ino các nàng bồi nàng nhưng lại bị Sakura ngăn lại.

Lão sư tỉnh lại nghe được quá nhiều người hỗ trợ sẽ thấy bối rối đi.

Thời gian xuất phát là sáng ngày hôm sau nhưng Sakura không đợi được những người khác đưa tiễn nên cũng đã bước lên đường đi trước Tuyết Quốc.

Nàng dự tính thời gian nếu muốn đến nơi cần mất nửa ngày, tuy rằng là tháng 4 nhưng thời tiết Tuyết Quốc không có giống làng Lá xuân ý dạt dào như vậy, khuôn mặt nhỏ của Sakura đã sớm bị đông lạnh nhưng nàng hoàn toàn mặc kệ, bước chân kiên định tiến vào rừng rậm.

Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, trên người, áo khoác bị đông lạnh giống như khối băng, Sakura còn đang tìm kiếm đóa hoa màu lam nhạt kia.

Lúc này, một tiểu nữ tử xuất hiện ở trước người nàng không đến 10m, nàng nhìn qua thấy nàng khoảng mười mấy tuổi, cùng nàng giống nhau đều hồng nhạt tóc, thân thể chỉ ăn mặc một bộ màu trắng váy liền áo.

Sakura bắt đầu nghĩ là địch nhân, đi tới liền xách cổ tiểu nữ tử lên, đang muốn xuống tay, chợt nghe nữ tử nhẹ nhàng gọi một câu:

- Hồn hoa.

Nàng ngơ ngẩn, nắm tay ngừng ở giữa không trung.

- Ngươi là tới tìm hồn hoa? – Nữ tử lại nói một câu.

Sakura gật gật đầu, tiện tay đem nữ tử thả xuống trên mặt đất.

- Đi theo ta. – Nàng nhẹ nhàng giữ chặt tay Sakura, lạnh lẽo xúc cảm làm Sakura thanh tỉnh một chút, tâm tình lo lắng lão sư lại một lần nảy lên trong lòng.

Có lẽ tiểu nữ tử cảm giác được tâm tình của nàng, ôn nhu an ủi nói:

- Ta có thể cảm giác được ngươi là đang lo lắng người nào đó, yên tâm đi, hồn hoa liền ở phía trước.

Sakura bị này ôn nhu thanh âm trấn an cảm xúc, nhỏ giọng trả lời:

- Cảm ơn.

Bầu trời không lớn không nhỏ rơi xuống những cánh hoa trắng, vốn là tích tuyết, mặt đất liền trở nên càng thêm khó đi. Sakura thường thường bị trượt chân, trên người rơi xuống đủ loại ứ thanh.

Mỗi lần nàng muốn từ bỏ, tiểu nữ tử liền sẽ phỏng chừng nàng:

- Lập tức liền đến, lại kiên trì một chút.

Sakura cắn răng, nghe kia an tâm thanh âm mà tiếp tục đi trước.

Không biết cụ thể đi bao lâu rồi, thẳng đến nàng nhìn đến một dàn cánh hoa màu lam, liền tâm tình mê mang rốt cuộc đã tan đi mất.

Nàng nỗ lực cười cười, nắm lấy cánh hoa kia.

- Lão sư, ta tới cứu ngươi.

Sakura tỉnh lại là lúc nằm ở trên nền đất tuyết, mặt bị tuyết đọng tới làm đông lạnh đến đỏ bừng, trên tay gắt gao nắm một mảnh cánh hoa.

Nàng không có quản thân thể có làm sao hay không, chỉ biết kéo bước chân trở về.

Tốc độ nàng dần dần chậm lại, đang muốn từ trên cây rơi xuống thì một mảnh kim sắc xuất hiện ở trong mắt.

- Vất vả, Sakura-chan. – Naruto thanh âm truyền vào trong tai nàng, dưới cái đuôi vỹ thú của Naruto tỏa ra thật ấm áp làm Sakura tâm trạng lo âu yên ổn xuống dưới, nàng nặng nề thiếp đi.

Lại lần nữa tỉnh lại, Sakura liền phát hiện chính mình nằm ở trong phòng bệnh viện, nàng trước tiên nghĩ ngồi dậy nhưng thử vài lần cũng không có thể thành công, đành phải một lần nằm trở lại trên giường.

Lão sư không biết thế nào? Giải phẫu thành công ra sao? Sakura hồi tưởng bắt đầu lòng bàn tay chính mình chạm váo cánh hoa màu lam kia liền không khỏi nghĩ tới Kakashi.

- Nga, giải phẫu thực thành công, vất vả ngươi, Sakura. – Một thanh âm quen thuộc ở bên tai nàng vang lên, Sakura tức khắc mở to mắt.

Trong tầm nhìn là một cái tóc bạc nam nhân ngồi ở mép giường nàng, ôn nhu tươi cười xua tan trong lòng nàng bất an.

- Kakashi-sensei!

Nàng nghĩ duỗi tay ôm lấy chính mình lão sư, lại liền động đều không động đậy.

- Nga, nga, lão sư ở đây. – Kakashi duỗi tay sờ sờ cái trán Sakura – Xem ra đã hạ sốt.

Sakura cảm thụ được độ ấm lòng bàn tay của hắn, trong lúc nhất thời có chút thẹn thùng:

- Kia...cái kia, lão sư là khi nào tỉnh?

- Nga, Naruto đưa ngươi trở về, ngày hôm sau, Tsunade-sama liền cho ta làm giải phẫu, nhờ phúc của Sakura, lão sư ngày hôm qua liền tỉnh.

- Ngày hôm qua tỉnh, hôm nay liền xuống giường?! – Sakura trong lòng chậm rãi sinh ra tức giận.

- Ngươi có biết hay không ta có bao nhiêu lo lắng cho ngươi a! Vạn nhất lại mệt làm sao?! Lần sau, ta nhưng không cho ngươi đi tìm dược liệu!

Bị tức giận thổi quét, đầu có chút choáng váng, nàng quên một cái xưng hô lão sư. Kakashi không có để ý, hồi tưởng bắt đầu ngày hôm qua Naruto cùng Hinata cùng nhau tới xem hắn mà nghe hai người đối thoại.

- Kakashi-sensei, ngươi có biết hay không chuyện Sakura-chan thích ngươi? – Naruto ngữ khí thực bình thản, hắn hiển nhiên đã không phải cái kia mỗi ngày "Sakura-chan, Sakura-chan" đều kêu không ngừng, hắn có chính người mình yêu, có chính người mình thích.

Kakashi trầm mặc một chút, vừa rồi hắn nghe nói Sakura vì hắn một người thiếu chút nữa đã chết, trước tiên, liền phải lao ra đi, lại bởi vì thân thể suy yếu nên đành từ bỏ.

Phòng yên lặng mấy giây mới xuyên ra nam nhân hồi đáp:

- Ân, ta đã biết.

- Vậy còn ngươi? Ngươi thích Sakura-chan sao?

Kakashi cười cười:

- Thích nhưng ta trước kia không dám nói.

Naruto chú ý tới hai chữ "trước kia" ở trong câu nói của hắn, hồi cười nói:

- Kia hiện tại đâu?

- Hiện tại...Ta không nghĩ quản những cái đó luân lý đạo đức, ta đợi lâu lắm, lại chờ đợi đã có thể thành lão nhân rồi.

Hắn nói xong, đổi lấy chính là Naruto hàm chứa nước mắt chúc phúc:

- A, ta tin tưởng lão sư, vậy các ngươi nhất định phải hạnh phúc a!

Ngoài cửa sổ, gió xuyên thấu qua khe hở mà thổi tiến vào, Kakashi ngồi vào chỗ khác, dùng thân thể ngăn trở kia một tia hàn khí.

- Cái gì a? Lão sư ngươi không cần như vậy nghiêm túc. – Sakura trong giọng nói có chút đắc ý.

Kakashi tháo xuống mặt nạ bảo hộ, tái nhợt khuôn mặt ánh vào trong mi mắt Sakura tựa như ánh mặt trời, nàng có chút chớp chớp mắt, cho rằng chính mình là đang nằm mơ, nhéo nhéo mặt mới xác định đây là thực.

Tóc bạc nam nhân trầm mặc một hồi, thong thả mà lại kiên định nói:

- Sakura, ta thích ngươi.

Haruno Sakura đại não chết máy một hồi, đột nhiên bắt đầu hồi tưởng lúc trước rời thôn, ở cư rượu phòng buổi tối.

Khuê mật tốt nhất của nàng – Ion ngồi ở trên ghế đối diện.

- Khoan cai Trán Vồ, ngươi rốt cuộc là thấy Kakashi-sensei thế nào?

Tay Sakura bưng chén rượu ngừng một chút, có lẽ là do uống rượu nên trong nháy mắt, nàng đem chính mình lời trong lòng run run mà nói:

- Lão sư hắn... thực ôn nhu, cường đại, ta phạm sai lầm thì luôn an ủi ta, ta lúc ấy khổ sở thì luôn cho ta bả vai, là ta tấm gương cũng là để ta dựa vào.

- Vậy ngươi có thích hắn hay không?

Nàng cười khổ một chút:

- Thích nhưng chúng ta là sư sinh, chung quy không thể ở bên nhau.

- Thật, Trán Vồ, ngươi lúc trước đuổi theo cái phản bội nhẫn giả Sasuke, sao không thấy ngươi nói tới a?

Sakura bị nàng hỏi thế, trong lòng nghĩ quả đúng vậy, chính mình lúc trước còn thích phản bội nhẫn, lão sư vì cái gì không thể thích đây?

- Hắc, lần này trở về ngươi liền cùng hắn thổ lộ, thế nào? Dù sao lão sư ngươi hắn cũng là một cái độc thân, trừ bỏ ngươi, bên người cũng không có nữ sinh nào.

- Thổ lộ...? – Sakura do dự nói – Nhưng...vạn nhất thất bại thì làm sao?

Sasuke để lại cho nàng miệng vết thương còn ẩn ẩn mà đau, nàng vô pháp lại thừa nhận một lần nữa tâm mình chịu đả kích.

- Thất bại thì liền cả đời không tìm, dù sao Kakashi-sensei cùng ta nói rồi, hắn đang đợi một người, đợi không được nàng là sẽ không kết hôn.

- Đợi người? – Sakura không biết chuyện này, trong lòng do dự càng tăng lên.

- Đúng vậy, có một lần hắn uống say cùng Kurenai-sensei nói, nói hắn đã đợi 5 năm, các ngươi cũng vừa lúc quen biết được 5 năm, có lẽ...- Nàng nói đến này không nói, cho Sakura một cái biểu tình ngươi ta đều hiểu.

- Nhưng... – Lời nói của nàng còn chưa ra tới đã bị Ino kéo lấy cánh tay mà đánh gãy.

- Ai nha, thử xem sao, vạn nhất thật là ngươi thì không phải đẹp cả đôi sao? Liền hắn cái loại này tính cách, ngươi không nói, định cả đời đều sẽ không mở miệng cũng nói không chừng.

Sakura bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch:

- Được, vậy nghe Ino-heo, chờ ta trở lại liền cùng lão sư thổ lộ.

- Phì! Ngươi khoan cái Trán Vồ!

- Ino-heo!

- Khoan cái Trán Vồ!

Khóe mắt dần dần ướt át, Sakura không thể tin bưng kín miệng mình.

- Sakura, ta không nghĩ lại quản những cái đó luân lý làm ta phiền lòng, nếu ngươi đã không thích Sasuke, nếu ngươi có thể vì ta mạo hiểm, ta vì cái gì không thể nói ra mấy chữ ta yêu ngươi đây? – Hắn vừa nói vừa cầm tay Sakura.

- Sakura, cho ta một lần cơ hội, ta bảo đảm sẽ yêu ngươi, sủng ngươi, bảo vệ ngươi, cho ngươi chiếu cố thật tỉ mỉ, cho ngươi động lực sống.

Sakura trên mặt trừ bỏ nước mắt còn có cười, nàng trong lòng vì một khuôn mặt ấm áp tươi cười bị một cái vết sẹo dữ tợn kia mà phẳng lặng.

- Kakashi... – Nàng run run, có chút không biết kế tiếp nên nói chút cái gì.

Nam nhân nhìn ra tâm tư nàng, đôi môi ấm áp đã phủ lên trên cánh môi Sakura.

Hai người triền miên, thẳng đến không khí trong phổi hoàn toàn khô kiệt mới lưu luyến tách ra.

Kakashi nhẹ nhàng lau đi những nước mắt trên gương mặt nàng:

- Ta là chờ ngươi tới làm cá thu đao cho ta ăn.

Toàn văn.





Ngoại truyện:

Thời gian vội vàng mà qua được 2 năm, đã từng là thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều, nay lại đã sớm lột xác thành mỹ lệ thiếu phụ trí thức. Sakura vuốt ve nhẫn cưới trên ngón tay, bất tri bất giác cười lên tiếng.

- Làm sao vậy? – Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm nam nhân, đem Sakura còn ở trong hồi ức mà hoảng sợ.

- Ngươi làm ta sợ muốn chết. – Nàng hờn dỗi chui vào trong lòng trượng phu, ngẩng đầu nhìn hắn khuôn mặt đeo mặt nạ bảo hộ ngây ngốc.

- Kakashi, ta yêu ngươi.

Nam nhân cười cười, cong lên đôi mắt.

- Như thế nào hôm nay nhớ tới nói những lời buồn nôn như vậy? Chẳng lẽ ngươi nghĩ... – Hắn tay không thành thật ở trên người thê tử sờ soạng một phen.

(Ta: Sensei đừng có làm bậy nga =.=)

- A, cả ngày liền nghĩ đến cái này, một chút nghiêm túc đều không có. – Nàng ra vẻ tức giận rời đi khỏi vòng tay nam nhân, lại bị một phen kéo trở về.

Ánh mắt nam nhân có chút nóng bỏng ít nhiều làm nàng có chút không được tự nhiên.

- Làm...làm gì...

- Ta muốn ăn cá thu đao.

Vốn tưởng rằng có cái gì kinh hỉ, nữ nhân hung hăng cắn một cái vào cánh tay nam nhân, cả giận mà nói:

- Muốn ăn chính mình làm đi, ta không có đi phục vụ ngươi đâu.

Vừa dứt lời liền chạy ra cửa nhưng trên thực tế nàng là đi phòng bếp.

Kakashi dựa vào trên cửa, buồn cười nhìn thân ảnh nữ nhân bận trước bận sau, nhẹ nhàng gọi một tiếng:

- Sakura.

- Ai nha, đã biết nga, ta làm cho ngươi đây. – Nàng có chút không kiên nhẫn đáp lại.

- Không, ta nghĩ nói.

Chú ý tới trượng phu dị thường, nữ nhân quay đầu lại xem hắn, lại bị một lần nữa ôm vào trong lòng ngực.

- Nga...làm sao vậy? – Nàng có chút thẹn thùng, không biết hắn hôm nay như thế nào thích làm nũng.

- Không có việc gì, Sakura, ta chỉ nghĩ nói...

- Ta cũng là yêu ngươi.

Chạng vạng ánh hoàng hôn chiếu xuống, hai người ôm lấy nhau mà hôn...

Kết thúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yinepark