Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6- ĐI THÔI...

Đi thôi.

Đã lâu rồi không bắt lòng suy nghĩ, cứ mặc cho bao suy tư ngủ yên vì sợ hãi trước những cơn sóng ngầm lặng thầm chực chờ nuốt chửng.

Thân thể thì bất động nhưng trí óc vẫn lanh lảnh những âm vang chói tai tựa hàng vạn mũi dao cọ xát nhau, tiếng người la hét lẫn tiếng người khóc than, tất cả tạo thành một vòng lẩn quẩn giam cầm một linh hồn mòn mỏi mong cầu được thoát ly.

Dao xẻ đôi, khiến hai mặt đứt lìa. Một nửa tim thì rỉ máu nhưng nửa kia lại chẳng hề hấn gì. Bởi dao phun từ miệng người ra, ta chấp nhận nghe tức chấp nhận đánh đổi. Rằng ta mang phần mạnh mẽ nhất trong lòng để che chắn, cho họ mặc sức chửi mắng và xỏ xiên, đến khi nào tấm khiên lòng hoá thành mảnh huyết mềm nhũn mới thôi.

Đó là gục ngã, là chết tâm.
Là lời cầu xin buông tha nhưng sự khoan hồng không bao giờ đến.
Là giọt nước mắt chỉ dám rơi khi không ai nhìn thấy và chẳng ai muốn hay.
Là tất cả mọi thứ sụp đổ ngay trước mắt, ta một mình trước bao đôi tròng thịt mà không biết rằng chúng đang xót thương hay ghét bỏ, ta chỉ có mình ta, và bàn tay đang ôm chặt lấy chút khí sức sót lại.

Ta tự hỏi ta viết những dòng này để làm gì?
Là để tự giải thoát bản thân khỏi bục giảng kia, của tuổi 16 u uất mà chẳng biết khóc với ma hay cười với quỷ, vì ta muốn được sống? Thiên thần hay phép màu dường như là điều xa xỉ mà kẻ đoạ đày như ta không được phép với tới. Họ nói, họ phân bua. Ta nghe và chết, từng phút từng giây đều chẳng cảm nhận được gì. Ta tự chôn mình trong cõi không người, ta chỉ có mỗi ta sống dở chết dở.

Thế nhưng đó là quá khứ, dẫu nó có dữ tợn đến bấy nhiêu thì nó vẫn là quá khứ. Nó tấn công hiện tại nhưng mãi mãi không chạm được đến tương lai.

Một người dù ngã xuống vẫn phải đứng lên, vì nền đất lạnh cũng ghét kẻ yếu đuối cả đời chỉ biết cúi đầu quỳ gối. Chúng cắn vào da và đay nghiến đôi chân đau đến thấu xương, ta buộc phải đứng dậy dù sức cùng lực kiệt. Xung quanh như một màu trầm lắng trắng đen, sự đời xinh đẹp bao nhiêu ta cũng chẳng buồn ngắm. Ta chỉ muốn gọi những mảnh hồn bị xé thành vụn nát trước kia trở về, để thân xác này biết thế nào là sống sau đằng đẵng năm trơ trọi tồn tại.

Hồn chẳng về đâu. Vì hồn biết ta còn khí sức. Những khí sức mà ta từng cố chấp bảo vệ nay đã được rèn thành ý chí chảy trong máu ta từng dòng khải hoàn mạnh mẽ.

Kiếm gãy nhưng áo giáp còn, giáp nát nhưng tính mạng còn. Anh cứ đi thôi, anh đi vì Tổ Quốc, anh cứ đấu thôi, anh đấu đến hơi thở cuối cùng vì tự do của nhân loại và cả của anh.

Đời ác nhưng tâm thiện lành, bão dữ nhưng chí kiên cường. Ta cứ đi thôi, ta đi vì lý tưởng ta tin, ta cứ sống thôi vì ta không khuất phục.

Trăng kia thành vầng khuyết đen do mây u che phủ, nước mắt khi khô sẽ lại hoà vào da. Quá khứ không ngủ yên thì hãy để tương lai lên tiếng,

Đi thôi.

Nashiere.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro