Chương6: Đừng tha thứ cho em
hồi tưởng
Xin chào hai bác con tên là Trịnh Sảng nhưng hai bác có thể gọi con là Tiểu Sảng, đây là lần đầu tiên con đến thăm hai bác,xin hãy chăm sóc con"Trịnh Sảng cúi đầu lịch sự bên cạnh Dương Dương khi cô giới thiệu mình với bố mẹ của Dương Dương, mặc dù lúc đó cô vô cùng lo lắng nhưng cô đã cố gắng che giấu điều đó đằng sau nụ cười của mình, cuối cùng bà Dương đã gặp cô gái mà con trai bà háo hức muốn giới thiệu với họ, trời ạ cô ấy đẹp hơn sự mô tả của Dương Dương.
"Rất vui khi được gặp con,con đẹp hơn những gì ta tưởng tượng rất nhiều" Trịnh Sảng đỏ mặt trước lời khen ngợi của bà Dương và ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào ông Dương người đang nhìn cô với một nụ cười chân thành, Dương Dương mỉm cười rạng rỡ khi bố mẹ anh cười họ thích Trịnh Sảng mặc dù đây là lần đầu tiên anh đưa cô về ngôi nhà này, bởi vì Trịnh Sảng đã giới thiệu anh với mẹ cô, Dương Dương nghĩ anh nên làm điều tương tự như vậy.
"Vì vậy đây là cô gái mà con trai ta luôn nói đến" ông Dương đứng trước mặt Trịnh Sảng, khiến cô hơi bối rối nhưng nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cho phép cô giữ bình tĩnh và tự tin.
"Cảm ơn con rất nhiều Tiểu Sảng đã ở bên cạnh con trai của chúng ta,ta thực sự đánh giá cao nếu con có thể làm như vậy và hãy chăm sóc đứa con trai ngốc nghếch của ta" ông nói khi chúc phúc cho cả hai, đôi mắt Dương Dương mở to bối rối khi nghe cha anh nói như vậy.
"Bố ơi,con trai ngốc nghếch là gì, bố làm con xấu hổ trước mặt Sảng" anh kêu lên vì xấu hổ, điều đó làm cho tất cả mọi người cười khúc khích, tiếng cười trong phòng khách đã thu hút sự chú ý của bà Tử Hồng và bước ra khỏi phòng.
"Bà nội, bà đang ở đây? Hãy đến với Sảng,anh sẽ giới thiệu em với bà nội của anh" Dương Dương nắm lấy tay cô và dẫn cô đến chỗ của bà Tử Hồng, người mà tham gia giữa họ làm cô khó chịu nhưng cô không thể hiện rõ ràng.
"Xin chào bà nội tên con là Trịnh Sảng, rất vui được gặp bà" cô chào bà Tử Hồng với một nụ cười rạng rỡ, và bà Tử Hồng buộc phải mỉm cười khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bà ngay lúc đó, chỉ nhìn thoáng qua là bà Tử Hồng biết Trịnh Sảng không xuất thân trong một gia đình giàu có.
"Bà nghĩ gì về bạn gái của con? Cô ấy đẹp phải không?" Dương Dương kéo bà Tử Hồng lại gần hơn khi vòng tay qua vai cô mỉm cười tự hào khi anh thừa nhận sắc đẹp của Trịnh Sảng phải Trịnh Sảng rất đẹp nhưng đó không phải là khuôn mặt khiến anh phát cuồng vì cô, nhưng chính trái tim cô đã khiến anh mơ thấy cô mỗi đêm.
"Ta còn rất nhiều việc phải làm, hãy đi ăn trưa cùng nhau" bà Tử Hồng hằng giọng và bước đến bàn ăn. Trịnh Sảng không biết tại sao cô đột nhiên cảm thấy bà Tử Hồng không hài lòng với cô, nhưng có lẽ chỉ là cô đã suy nghĩ quá nhiều, bà Dương nắm chặt tay khi dẫn cô vào phòng ăn, và cô thở hỗn hển vì ngạc nhiên sau khi nhìn thấy các món ăn trên bàn,họ đã chuẩn bị rất nhiều.
"Tiểu Sảng chúng ta nên tự hào vì mẹ anh đã nấu tất cả những món này, bà ấy thậm chí không để người hầu giúp đỡ mình" anh nói điều đó khiến Trịnh Sảng chớp mắt vì ngạc nhiên và đồng thời cảm ơn,cô thực sự được chào đón bởi họ? Trịnh Sảng có thể cảm nhận được điều đó qua nụ cười của họ và cô cảm ơn bà Dương vì điều đó.
"Ta là một bà nội trợ vì vậy ta có rất nhiều thời gian rảnh để nấu tất cả những thứ này đừng bận tâm và thưởng thức các món ăn" bà giải thích với khuôn mặt đỏ bừng, Trịnh Sảng đã khen ngợi cô khi Dương Dương nói rằng bà đã từ bỏ sự nghiệp của mình để tập trung vào gia đình, thật không dễ dàng cho một người đang ở đỉnh cao của sự nghiệp là một nữ diễn viên từ bỏ tất cả danh tiếng nhưng bà Dương đã làm ngay lúc bà phát hiện ra sự tồn tại của Dương Dương và Trịnh Sảng thực sự biết cách chiếm lấy trái tim bà, bà Tử Hồng chỉ lắng nghe tiếng cười với khuôn mặt băng giá, Dương Dương đã lịch sự kéo ghế cho bà của mình trước khi anh làm điều tương tự với Trịnh Sảng, người đàn ông lịch thiệp này chắc chắn đã được thừa hưởng từ ông Dương vì cô có thể thấy ông Dương đối xử với vợ mình như vậy, kéo ghế ra cho bà ngồi.
"Cảm ơn anh"
"Em luôn được chào đón, người phụ nữ của anh" câu nói của anh khiến mặt Trịnh Sảng đỏ bừng khi anh gọi cô như thế trước mặt họ, Dương Dương sau đó ngồi vào vị trí đối diện và nhìn cô với đôi mắt đáng yêu, bà Tử Hồng giả vờ hằng giọng vì bà không hài lòng với cảnh vừa nãy, nhưng tất cả mọi người đều quá vô cảm để thấy điều đó.
"Trịnh Sảng, công việc của bố mẹ con là gì?" Khi họ đang dùng bữa, bà Tử Hồng đột nhiên lên tiếng câu hỏi của bà khiến tất cả mọi người im lặng cùng một lúc, ông Dương nhìn mẹ mình không hài lòng vì ông chắc chắn đã nói với bà về lí lịch của Trịnh Sảng ngày hôm qua.
"Mẹ con làm việc như một người bán thức ăn trong quầy nhỏ, bố con đã qua đời từ lâu" cô không buồn trả lời và bà Tử Hồng gật đầu lạnh lùng trước khi tiếp tục dùng bữa.
"Tiểu Sảng hãy ăn nhiều vào,ta đã nấu những món này cho con, vì vậy con cần hoàn thành tất cả những thứ này" bà Dương đã đánh lạc sự chú ý bằng cách đặt các món ăn vào đĩa của Trịnh Sảng và Dương Dương mỉm cười hạnh phúc khi thấy gia đình mình đối xử tốt với cô như thế nào, tất cả mọi người đang thưởng thức bữa trưa của mình ngoại trừ bà Tử Hồng người dường như đang cố gắng nuốt thức ăn vào cổ họng,sau đó Trịnh Sảng đã giúp bà Dương chuẩn bị món tráng miệng trong khi Dương Dương và ông Dương đang ngồi ở phòng khách,sau đó ông Lý trợ lý cá nhân của bà Tử Hồng đột nhiên xuất hiện sau cánh cửa lớn và bước vào nhà.
Chào buổi trưa, thưa ngài" ông chào ông Dương, người có vẻ ngạc nhiên khi sự hiện diện của ông đặc biệt là vào giờ này
"À,cậu đang làm gì ở đây?"
"Tôi đến đón bà Tử Hồng khi bà muốn đến dự án ở thành phố B, bà ấy nói bà có một cái gì đó để hoàn thành ở đó"ông trả lời khiến đôi mắt của ông Dương mở to hơn, tại sao bà lại chọn ngày hôm nay để đến đó và ông hoàn toàn chắc chắn rằng không có gì cần phải làm ở đó vì ông đã giải quyết tất cả mọi thứ tại địa điểm dự án đó.
Dương Dương không thèm nghe cuộc nói chuyện đó khi anh đang bận rộn nhìn bạn gái của mình từ chỗ ngồi của anh, đặt cằm lên chiếc ghế dài anh nhìn chằm chằm vào Trịnh Sảng đang vui vẻ nói chuyện với mẹ trong khi cắt trái cây,sau đó bà Tử Hồng bước ra khỏi phòng với bộ trang phục khác vì bà đã sẵn sàng ra ngoài ngay bây giờ.
"Mẹ ơi tại sao mẹ lại muốn đến đó, tại sao phải là ngày hôm nay? Hôm nay chúng ta có một vị khách?" Ông nói với giọng trầm hơn, nhưng bà Tử Hồng đã bỏ đi sau khi nói với Dương Dương rằng bà thực sự có một cái gì đó cần phải giải quyết, khoảnh khắc đó Trịnh Sảng và bà Dương bước ra từ bếp với đĩa trái cây trên tay.
"Ta vừa nghe thấy tiếng nói của trợ lí Lý,anh ta ở đâu?" Bà Dương hỏi với đôi mắt tìm kiếm.
"Cậu ấy đã đi với mẹ,ta xin lỗi Tiểu Sảng nhưng bà ấy có việc cần phải làm ngay bây giờ"ông Dương giải thích với ý định che chở rằng bà Tử Hồng thực sự muốn tránh khỏi Trịnh Sảng,Trịnh Sảng gật đầu hiểu ý, điều đó khiến ông thở phào nhẹ nhõm.
"Thật đáng buồn khi bà nội không có mặt, nhưng vì Tiểu Sảng đang ở đây nên chúng ta hãy chụp ảnh cùng nhau" Dương Dương đã đề xuất một ý tưởng và bố mẹ anh đã hoan nghênh nó, bà Dương dẫn Trịnh Sảng đến vườn trong khi Dương Dương lấy máy ảnh trong phòng anh, chuẩn bị máy ảnh khi cuối cùng họ cũng tìm thấy vị trí tốt trước đài phun nước trong vườn,anh điều chỉnh máy ảnh trước khi tìm một góc đẹp.
"Được rồi" anh đặt giờ trước khi nhanh chóng chạy về phía họ và đứng sau lưng bố mẹ và bên cạnh người yêu Trịnh Sảng,cô thở hỗn hển vì ngạc nhiên khi anh vòng tay quanh eo của cô nhưng cô nhanh chóng giữ khuôn mặt tươi cười.
Ngay lập tức Chee Say Cheese họ nói đồng thanh, và đó là bức ảnh đầu tiên họ chụp cùng nhau.
kết thúc hồi tưởng
****
Ông Dương nhìn chằm chằm vào bức tranh trên bàn mà nó đã được chụp khi Trịnh Sảng đến thăm họ lần đầu tiên, trong bức ảnh đó Dương Dương đang mỉm cười hạnh phúc bên cô và đã lâu lắm rồi ông không nhìn thấy được nụ cười đó trên khuôn mặt con trai của mình,sau đó tiếng gõ cửa vang lên khiến ông Dương đặt lại khung hình trước khi cho phép trợ lý của mình bước vào.
"Thưa ngài tôi có thể giúp được gì cho ngài không?"
"Ông Ngô ta cần ông" ông nói một cách lịch sự và ông Ngô chờ đợi lời nói của ông.
"Tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ nếu tôi có thể,có chuyện gì vậy thưa ngài?"
"Ta muốn ông tìm hiểu những gì đã xảy ra năm năm trước, tìm hiểu mọi thứ về Trịnh Sảng và kiểm tra tài khoản của cô ấy, nhưng cần phải giữ bí mật với con trai ta"ông nói một cách nghiêm khắc, điều mà ông Ngô sẽ nhớ mãi mãi,sau khi ông Ngô đi khỏi. Ông Dương quay lại đối mặt với bức tường kính phía sau ông, ông rất muốn biết sự thật liên quan đến điều ước cuối cùng của bà Tử Hồng và nó sẽ sớm được tiết lộ, ông biết điều gì đó đã xảy ra vì Trịnh Sảng cũng từ chối nói về nó.
**
Dương Dương đang uống bia một mình trong khi bạn bè anh đang nhảy trên sàn, Khả Vân ngồi cách anh một chút vì cô biết chắc chắn rằng anh muốn bị làm phiền bởi bất cứ ai, và anh đang có một ly bia khác, đã hai tuần kể từ khi Trịnh Sảng trở thành vợ anh, và đó cũng là khoảng thời gian anh đối xử tệ với cô và làm tổn thương bản thân anh một cách gián tiếp, anh không biết tại sao anh lại cảm thấy đau khi anh làm cô đau, nhưng anh càng tức giận hơn khi cô không làm gì và sẵn sàng chấp nhận hình phạt từ anh, Hàn Văn bước ra từ sàn nhảy sau khi thấy Dương Dương uống không ngừng.
"Dương có chuyện gì với cậu vậy, gần đây cậu trong rất căng thẳng?" Hàn Văn đã hỏi anh nhưng anh phớt lờ anh bằng cách rót bia vào chiếc ly rỗng và uống, Khả Vân theo dõi sự hiện diện của anh mọi lúc trước khi sự xuất hiện của Bán San bên cạnh cô làm cô mất tập trung.
"Yah, Bán San, tôi muốn biết lý do tại sao đột nhiên Dương Dương lại đồng ý lấy con chó cái đó làm vợ?"Bán San nhướn mày bên trái khi nghe cô hỏi vậy, điều đó khiến anh cười thầm sau khi nhận thấy Khả Vân đã rời ra phía sau về sự trả thù của Dương Dương đối với Trịnh Sảng.
"Cô không biết câu chuyện có thật Khả Vân" anh nhìn cô không tin khi cô lắc đầu, đưa bàn tay về phía cô, Khả Vân cúi gần hơn và anh thì thầm một điều gì đó khiến môi cô cong lên một nụ cười lớn.
"Có thật không?" Cô nghe có vẻ vô cùng phấn khích với đôi mắt trôi dạt về phía Dương Dương vẫn đang uống ở đó, nếu đó là lý do thì cô vẫn chưa thua Trịnh Sảng và cô chắc chắn rằng lần này anh sẽ là của cô.
*
Trịnh Sảng mở cổng và hình ảnh của một người phụ nữ mà cô không thấy từ lâu chào đón cô, Khả Vân nhếch mép khi mắt họ chạm vào nhau và Trịnh Sảng bước ra ngoài với đôi tay ôm lấy dáng người mảnh khảnh của cô, đã quá nửa đêm và cô ở một mình vì bố mẹ chồng đã bay sang Mỹ ngày hôm qua vì mục đích kinh doanh, ánh sáng từ đèn đường cho phép cô thấy rõ ràng Dương Dương đang ngủ trong xe của Khả Vân ngay bây giờ.
"Chào mừng Trịnh Sảng, đã lâu không gặp!"Khả Vân nói một cách chế giễu, nhưng Trịnh Sảng vẫn mỉm cười với cô, mở cửa xe ở bên cạnh Dương Dương,Khả Vân cúi xuống và vỗ nhẹ vào má anh.
"Dương dậy đi chúng ta đã đến nơi rồi!" Cô nói thì thầm một cách quyến rũ và anh tỉnh dậy sau vài giây sau đó,rên rỉ đau đớn khi anh thấy đau nhói ở thái dương, Khả Vân giúp anh ra khỏi xe, trong khi Trịnh Sảng chỉ đứng im ở vị trí của cô.
"Tôi có thể tự mình bước đi" anh lẩm bẩm khi cô muốn ôm anh để được hỗ trợ nhưng rồi mắt anh bắt gặp hình bóng gây ra nỗi đau lớn và sâu sắc trong cuộc đời anh,anh đến gần cô với bước đi không ổn định trước khi Dương Dương ném mình về phía cô.
"Vợ ơi, người vợ xinh đẹp của anh"anh lẩm bẩm với hai cánh tay ôm lấy eo cô và Trịnh Sảng không từ chối anh, mặc dù anh đã làm điều đó ra khỏi ý thức của mình,cô đáp lại anh bằng cách quấn anh vào trong vòng tay cô, Khả Vân nghiến chặt hàm khi cô có thể nhìn thấy sự khao khát bên trong anh lúc khoảnh khắc Dương Dương say sưa rúc vào vai và tóc cô.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô và cảm ơn khi cô đã đưa anh ấy về nhà"Trịnh Sảng vòng tay qua vai anh để được hỗ trợ khi cô cảm ơn Khả Vân về điều đó,đi bộ qua cổng , Dương Dương dường như tỉnh lại và đẩy cô ra, Trịnh Sảng quay lại để đóng cổng và mỉm cười với Khả Vân trước khi cánh cổng hoàn toàn đóng lại,cô nhanh chóng đi theo phía sau anh,cô theo dõi bước chân anh cho đến khi anh đến được với chiếc giường một cách an toàn.
Cởi chiếc áo khoác ra khỏi người, Dương Dương ném nó xuống sàn trước khi anh ngồi phịch xuống giường, nằm ngửa,anh đặt một cánh tay trên trán và Trịnh Sảng khoá cửa trước khi cô từ từ tiếp cận anh,khi cô chắc chắn rằng anh đã chìm vào giấc ngủ chỉ sau đó cô mới dám ngồi trên sàn trải thảm bên cạnh anh,cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ửng của anh do hiệu ứng của rượu với những giọt nước mắt ướt đẫm và vuốt ve nó một cách đau đớn.
"Tiểu Sảng... Sảng" anh thì thầm trong giấc ngủ, điều đó khiến cô nghiêng người về phía trước đưa sát tai vào miệng anh.
"Tiểu Sảng....đừng rời xa anh" nỗi đau trong giọng nói của anh khiến Trịnh Sảng không thể cầm được nước mắt nữa khi anh lại gọi tên cô,ngay cả trong giấc ngủ của anh,cô vẫn mang nỗi đau cho anh.
" Dương em xin lỗi,em đã không ở bên cạnh anh,em đã thất hứa với anh" Trịnh Sảng đã cố gắng kìm chế tiếng nức nở của cô và điều đó làm cô tổn thương rất nhiều sau khi thấy anh đã phải chịu đựng bao nhiêu sau khi cô rời xa anh, loại bỏ tầm nhìn của cô ra khỏi khuôn mặt anh,cô vô tình nhìn thấy chiếc ví của anh rơi ra từ trong áo khoác.
"Anh vẫn giữ nó à?" Với lấy chiếc ví Trịnh Sảng tìm kiếm một thứ gì đó và cô đã tìm thấy nó, hình ảnh của họ, Dương Dương vẫn giữ hình ảnh của họ bên trong nó, khiến tiếng nức nở của cô trở nên to hơn và nhanh chóng che miệng bằng bàn tay run rẩy,sau khi cô đã gây ra tất cả nỗi đau cho anh,anh vẫn giữ những thứ ký ức của họ bao gồm cả nhẫn đôi.
"Dương đừng tha thứ cho em ,em không xứng đáng với sự tha thứ của anh" trái tim cô kêu lên đau đớn khi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt anh,họ khóc một cách đau đớn. Nhưng Trịnh Sảng sẵn sàng bị Dương Dương làm tổn thương nếu điều đó có thể giảm bớt nỗi đau trong lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro