Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương2:Em xuất hiện trong cuộc sống của anh


"Ngay bây giờ anh ăn trưa với ông Hàn của công ti Hàn thị,sau đó anh có cuộc họp với ban giám đốc lúc 2 giờ chiều, ah anh đừng quên ăn tối với bố mẹ ở Thiên Hưng Cư tối nay" với một cuốn sổ nhỏ Trịnh Sảng giải thích lịch trình ngày hôm nay của Trương Kiệt,anh thở dài sau khi nghe và đặt cằm lên bàn, ngón tay anh xoa cây bút giữa ngón trỏ và ngón giữa.
"Một lần nữa lịch trình lại chật cứng" khuôn mặt bĩu môi của anh khiến cô cười thầm và đóng quyển sổ ghi chú lại,cô nhanh chóng nói trước khi Trương Kiệt có thể nói gì đó.
"Sau đó anh không thể hủy bỏ bất kỳ một cuộc hẹn nào" Trương Kiệt nhìn cô khi cô biết rằng anh sẽ yêu cầu cô sắp xếp lại lịch trình của mình và làm thế nào anh có thể quên rằng cô đã trở thành thư ký của anh trong ba năm.
"Trịnh Sảng làm thế nào cậu có thể đọc được suy nghĩ của mình dễ dàng như vậy?" Anh hỏi với một giọng điệu vui tươi với đôi mắt dán vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Anh Trương Kiệt,xin đừng quên rằng mình đã biết cậu năm năm rồi" câu nói của cô khiến nụ cười của anh trở nên rộng hơn và anh bối rối, cả hai biết nhau ở Mỹ từ năm năm trước nhưng anh vẫn không thể hiểu cô nhiều như cô hiểu về anh.
"Được rồi, mình hiểu rồi,cậu có thể ra ngoài ngay bây giờ" anh duỗi thẳng cơ thể trước khi dựa vào ghế, Trịnh Sảng đẩy một tách cà phê nóng mà cô vừa mới pha về phía anh trước khi rời khỏi phòng,sau khi cô trở lại với vị trí của mình và tiếp tục công việc, đột nhiên hai nhân vật xuất hiện trước mặt cô trong khi cô đang bận kiểm tra lịch trình của Trương Kiệt cho ngày mai.
"Tiểu Sảng..."
"Vâng, tôi có thể...." Trịnh Sảng đã mất lời nói của mình khi cô ngẩng mặt lên và ngạc nhiên nhìn thấy hai người mà cô đã không nhìn thấy trong năm năm đang ở phía trước ngay bây giờ,họ là một phần trong quá khứ của cô mà cô không bao giờ có thể xóa nó trong tâm trí.
"Rất vui mừng khi được gặp lại con Tiểu Sảng" ông mỉm cười với cô, điều đó khiến Trịnh Sảng cảm thấy rằng mình đang mơ, mặc dù họ là người mà cô đã trốn tránh để gặp, nhưng gặp lại họ sau năm năm khiến cô cảm thấy thực sự biết ơn,cô đã quá đắm chìm trong cảnh đó cho đến khi không nhận ra Đông Phương Húc đã bước ra khỏi phòng của anh.
"Trịnh Sảng..." Rồi ánh mắt anh đỗ dồn vào hai người bên cạnh họ khiến trán anh nhăn lại khi anh cố nhớ họ là ai,Trương Kiệt đã gặp hai người họ trước đây.
"Bác Dương có phải bác không?" Anh hỏi khi anh bước chậm rãi đến họ.
"Phải, Trương Kiệt,ta rất vui khi con còn nhớ về ta!"
"Ô, bác Dương, đây thực sự là bác" anh nói một cách hào hứng và ôm chầm lấy ông vì họ đã không gặp nhau trong bảy năm kể từ khi anh theo đuổi việc học ở Mỹ.
"Cả hai người biết nhau?" Trịnh Sảng ngơ ngác hỏi khi họ phá vỡ cái ôm khiến Trương Kiệt cười rộng hơn khi cô hỏi vậy.
"Tất nhiên là tôi biết bác ấy Trịnh Sảng, bác ấy là một trong những người bạn của cha tôi" câu trả lời của anh khiến đôi môi cô hé mở vì ngạc nhiên vì cô không biết gì về việc Trương thị và Dương thị biết nhau.
"Dù sao đi nữa thì hai người đang làm gì ở đây vậy?" Anh tò mò hỏi nhất là khi bà Dương cũng ở đây, ông Dương hằng giọng khi liếc nhìn Seohyun người đã gục mặt xuống.
"Trương Kiệt ta có thể mượn thư ký của con một lúc được không? Ta có một chuyện quan trọng cần thảo luận với cô ấy" Trương Kiệt ngạc nhiên khi nghe ông nói như vậy vì Trương Kiệt không biết Trịnh Sảng có quan hệ với Dương gia, nhìn vào mặt họ cuối cùng anh cũng cho phép Trịnh Sảng đi cùng họ.
"Được chứ, không sao cả" anh nói với đôi mắt vẫn còn trên khuôn mặt họ, mặc dù quen nhau năm năm, Trương Kiệt nhận ra rằng có nhiều điều về cô mà anh vẫn chưa biết, đặt biệt là về quá khứ của cô,cô không thích nói về nó.
***
Trịnh Sảng nhấm nháp tách cà phê của cô trước mặt họ khi họ đến nhà hàng gần đó để nói chuyện,sau khi hít thật sâu để lấy lại sức,cô cũng ngẩng đầu lên nhìn ông Dương và bà Dương, năm năm đã trôi qua nhưng họ đã không thay đổi chút nào vẫn ưa nhìn và xinh đẹp hơn bao giờ hết.
"Con rất tiếc về việc của bà nội,con biết điều đó qua báo chí" Trịnh Sảng đã phá vỡ sự im lặng giữa họ trước khi cô cúi mặt xuống một lần nữa,cô cảm thấy tiếc về cái chết của bà năm trước, và ông Dương tiếp quản công ty kể từ đó.
"Nếu con cảm thấy tiếc về điều đó tại sao con lại không xuất hiện trong đám tang của bà ấy?" Câu hỏi của ông Dương làm Trịnh Sảng không nói nên lời, sự im lặng của cô khiến ông Dương và bà Dương thở dài.
"Con xin lỗi bác,con không thể đến đó" cô trả lời ngay vì cô không có ý định nói cho họ biết lý do đằng sau nó, bà Dương nhìn cô với một nụ cười cay đắng và siết chặt bàn tay mềm mại của mình gửi cho Trịnh Sảng sự can đảm để ngước mặt lên nhìn khi bà làm vậy.
"Con có sống tốt không Tiểu Sảng?" Nước mắt trào ra khi bà Dương hỏi với một giọng điệu quan tâm và khiến Trịnh Sảng xấu hổ với chính mình, làm thế nào họ vẫn có thể đối xử với cô tốt như vậy sau những gì cô đã làm với Dương Dương? Cô gật đầu mà không nhìn họ và cắn môi để kìm nén nước mắt.
"Trịnh Sảng chúng ta đang ở đây để thảo luận về một cái gì đó với con, đó là về người mà con đã rời đi năm năm trước, người con trai duy nhất của chúng ta Dương Dương" khi cô dự đoán rằng sự hiện diện của họ có liên quan đến Dương Dương, Trịnh Sảng hít sâu khi cuối cùng họ cũng đã đề cập đến tên anh, Dương Dương chàng trai mà cô đã gặp bảy năm trước, chàng trai sở hữu một trái tim đẹp,anh đã sống như thế nào trong năm năm qua.?
"Dương Dương,anh ấy như thế nào rồi bác?" Cô hỏi với một giọng run run, ông Dương vẫn tin rằng cô vẫn còn quan tâm đến con trai ông nhất là khi ông nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má của cô, Trịnh Sảng nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt đó vì cô không muốn họ chú ý đến nó.
"Tiểu Sảng con có còn yêu Dương Dương không?" Câu hỏi của cô đã được trả lời bằng một câu hỏi khác, điều đó hoàn toàn làm cô ngạc nhiên, ông Dương nhìn thẳng vào mặt của Trịnh Sảng nhưng Trịnh Sảng đã rời khỏi ánh mắt vài giây sau đó, bà Dương ngồi bên cạnh ông, chờ đợi câu trả lời của cô một cách lo lắng.
"Con không có quyền để nói những lời đó sau những gì con đã làm với anh ấy" cô trả lời một cách yếu ớt và khuôn mặt của Dương Dương xuất hiện trong tâm trí cô ngay lúc đó, hình ảnh anh cười,anh hờn dỗi được gắn chặt trong đầu cô, nhưng cô còn cơ hội để thấy nụ cười của anh khi cô phản bội anh bằng cách lấy tiền của bà anh.
Năm năm trước, Trịnh Sảng,con rời khỏi Seoul sau khi đòi hỏi tiền từ bà nội,con có thể cho chúng ta biết về những gì đã xảy ra không? Đó có phải là một lý do tại sao con lại làm như vậy không?" Giọng điệu của bà Dương dịu dàng cố gắng thuyết phục cô kể cho họ nghe về quá khứ, nhưng cô từ chối làm như vậy, rồi cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay của bà Dương và lắc đầu với một nụ cười cay đắng.
"Con rất tiếc về điều đó, và bất kể lý do của con là gì,con đã làm tổn thương đến Dương Dương và hai bác,con thực sự xin lỗi" Trịnh Sảng không có gì để nói về quá khứ vì cô biết rằng nó sẽ làm tổn thương tất cả họ nhiều hơn.
"Chúng ta sẽ không ràng buộc con phải nói với chúng ta về điều đó, nhưng ta nghĩ Dương Dương nên biết lý do tại sao con lại rời đi một cách đột ngột như vậy, Dương Dương đã thay đổi rất nhiều kể từ khi con đi Tiểu Sảng,Dương Dương luôn uống rượu vào mỗi đêm và trở về nhà vào lúc nửa đêm" ông Dương nhấn giọng và định gây áp lực cho cô, bằng cách kể cho cô nghe về hậu quả của hành động năm năm trước,nghe đến đó làm nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, ôi chúa ơi anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều trong những năm này.
"Vì vậy hai bác muốn con phải làm gì bây giờ? Con biết tất cả đều là lỗi của mình..con..." Trịnh Sảng cúi đầu xuống cô hỏi với đôi vai run rẩy khi cô cố gắng che giấu tiếng nức nở của mình.
"Xin hãy làm cho con trai của chúng ta trở lại,Tiểu Sảng. Chỉ có con mới có thể mang Dương Dương trở lại với chúng ta làm ơn" bà Dương đột nhiên ngắt lời và những giọt nước mắt đó đã làm ướt má cô. Điều đó khiến cho Trịnh Sảng cảm thấy có lỗi khi cô đã để lại quá nhiều thù hận trong lòng của Dương Dương,anh phải ghét cô vì cô đã bỏ anh mà không một lý do.
"Làm sao con có thể mang anh ấy trở lại khi trái tim anh ấy đầy lòng thù hận đối với con? Con không nghĩ rằng con có thể mang anh ấy trở lại, bác,anh ấy ghét con rất nhiều"bà Dương đứng dậy và tuyệt vọng quỳ gối xuống bên cạnh cô, nhưng Trịnh Sảng đã ngăn bà trước khi bà có thể làm như vậy,mọi người trong nhà hàng đều há hốc mồm kinh ngạc khi họ xem cảnh đó, đặt biệt là khi bà Dương bắt đầu năn nỉ cô.
"Xin vui lòng Tiểu Sảng, hãy mang Dương Dương trở lại,ta không thể đứng nhìn khi thấy Dương Dương sống như vậy, chỉ có con mới có thể chữa lành vết thương của Dương Dương" bà Dương nài nỉ khiến Trịnh Sảng khóc sau khi thấy bà Dương sẵn sàng hạ thấp niềm kiêu hãnh của mình vì lợi ích của Dương Dương,cố gắng làm thẳng cơ thể của cô, Trịnh Sảng lau đi những giọt nước mắt đó và ôm cô trước khi ôm bà với ý định xoa dịu, ông Dương rời khỏi chỗ ngồi và xoa lưng vợ với tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ miệng ông.
"Hãy đừng khóc,con sẽ giúp bác, nếu đây là cái giá mà con phải trả cho những gì con đã làm với anh ấy,con sẵn sàng trả nó"Trịnh Sảng tuyên bố và cả hai đều mỉm cười khi Trịnh Sảng sẵn sàng giúp đỡ họ, vâng chỉ có Trịnh Sảng có thể chữa lành nỗi đau mà cô đã gây ra cho Dương Dương, chỉ có cô mới có thể làm được điều này.
****
Như thường lệ sau nửa đêm cuối cùng Dương Dương đã về nhà, nhưng ánh sáng trong phòng khách thông báo rằng ông vẫn còn thức, ông Dương đang đợi anh và đã phớt lờ sự hiện diện của ông, Dương Dương bước nhanh về phía cầu thang nhưng buộc phải dừng lại khi cha anh gọi tên anh,ông Dương nhìn con trai mình và dường như anh không uống quá nhiều rượu, vì lúc đó trong anh hoàn toàn tỉnh táo.
"Dương, đến đây và ngồi đi,ta có chuyện muốn nói với con" ông nói dịu dàng nhưng đầy uy quyền, Dương Dương tặc lưỡi khó chịu, vì anh dự đoán rằng ông sẽ sắp xếp cho anh một cuộc hẹn nữa, Dương Dương bước đi với những bước chân nặng nề và ngồi ở vị trí đối diện với đôi mắt hướng đi nơi khác.
"Hãy nhìn vào tờ giấy này" ông Dương đặt một chiếc phong bì màu nâu trước mặt anh, khiến lông mày anh nhướn lên một cách tò mò,anh lấy phong bì màu nâu trên bàn, Dương Dương nhìn nội dung của nó trước khi đôi mắt mở to vì hoài nghi.
"Bố, đây là cái gì? Một di chúc mà con phải kết hôn với một người phụ nữ mà bố đã chọn hoặc tất cả các tài sản sẽ trở thành của cô ấy? Bố sẽ thế nào đây?" Dương Dương phản đối và điên cuồng ném tờ giấy xuống sàn khi anh mạnh dạn trừng mắt với cha mình,anh không bao giờ nghĩ rằng cha anh sẽ sử dụng mánh khóe bẩn thỉu này để ép anh vào một cuộc sống hôn nhân.
"Như con đã thấy,đó là quyết định mới của ta,ta đã đặt tên cho tất cả các tài sản của Dương gia dưới tên vợ tương lai của con, nếu con muốn lấy phần của mình, thì hãy cưới cô ấy, thật dễ dàng phải không?" Ông Dương trả lời một cách bình tĩnh, giọng điệu của ông lại càng làm cho Dương Dương tức giận hơn.
"Bố, tại sao bố lại làm thế với con?con là con trai của bố!!" Anh đã hét lên giận dữ với cha mình, nhưng ông Dương đã cố gắng kiểm soát sự kiên nhẫn của mình, vì ông nhận ra rằng ông sẽ hành động như vậy nếu ông là Dương Dương, mặc dù ông sử dụng phương pháp bẩn thỉu nhưng tất cả là vì lợi ích của Dương Dương.
"Điều này tùy thuộc vào con Dương à, nếu con sẵn sàng để tất cả các tài sản này thuộc về người khác thì,con có thể phớt lờ ý định của ta" ông Dương đẩy anh vào ngõ cụt và không còn cách nào khác để thoát khỏi cuộc hôn nhân này, trừ khi anh sẵn sàng mất tất cả tài sản này cho người phụ nữ khác.
"Nếu bố muốn con sẽ cưới cô ấy,cô ấy là ai?" Anh hỏi với giọng có thể kiểm soát được, câu nói của anh khiến ông Dương mỉm cười bí mật, ông biết rằng phương pháp này hoàn toàn hiệu quả, vì ông biết rằng Dương Dương sẽ không bao giờ để những tài sản này cho người phụ nữ kỳ lạ đó, ông Dương gọi vợ yêu cầu bà giới thiệu người phụ nữ đó với con trai của họ, nhưng anh đã quay lại, vì anh không muốn nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đó.
Trong khi anh đang nhìn đi chỗ khác, Trịnh Sảng xuất hiện từ phía sau và nhanh chóng che miệng cô lại, đôi mắt cô đặt lên dáng vẻ của anh, ôi chúa ơi anh ấy đã thay đổi bao nhiêu trong năm năm này,ngay cả từ phía sau anh trong thật đáng thương và khiến nước mắt cô lăn dài trên má, nhưng cô ngay lập tức lau nó đi, bà Dương siết chặt tay để cho cô sự can đảm khi bà giúp đỡ cô đi về phía Dương Dương.
"Dương cô ấy đang ở đây,con có muốn biết vợ tương lai của con như thế nào không? "Bà Dương cố gắng thu hút sự chú ý của anh, nhưng anh vẫn không chịu quay đầu lại,cô ấy trong xinh đẹp hay gợi cảm đến mức nào thì với Dương Dương cô ấy cũng là vì tiền của anh,khi anh vẫn đóng băng ở vị trí đó, Trịnh Sảng hít thật sâu khi cô gọi tên anh.
"Dương Dương là em Trịnh Sảng" nghe tiếng nói quen thuộc từ phía sau,anh lập tức quay lại với đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy Trịnh Sảng đang đứng trước mặt anh, giọng nói của cô gọi tên anh một lần nữa khiến Dương Dương nhận ra rằng anh đang mơ, nhưng cô thực sự đang ở đây, đôi mắt anh lấp lánh những giọt nước mắt nhưng đó không phải là những giọt nước mắt của hạnh phúc mà là những giọt nước mắt giận dữ và căm thù đối với cô,Trịnh Sảng đã cố gắng hết sức để nuốt cục u trong cổ họng khi Dương Dương đến gần cô với nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt.
"Cô đang làm gì ở đây?" Anh rít lên với đôi mắt đỏ hoe, cảm xúc của anh lại xen lẫn nhưng giờ đây cơn giận đã vượt qua sự khao khát trong cô chẳng mấy chốc anh đặt tay lên vai cô.
"Tôi đang hỏi cô , là cô đang làm gì ở đây??!!" Anh hét lên giận dữ với khuôn mặt cô, giọng nói của anh khiến Trịnh Sảng nao núng vì ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh nhất có thể, chỉ có chúa mới biết cô muốn khóc bao nhiêu sau khi nhìn thấy nỗi đau và nỗi buồn trong mắt anh, chúng không còn đẹp rực rỡ như trước nữa.
"Anh hỏi tôi đang làm gì ở đây? Tôi đến đây vì di chúc của cha anh" cô mạnh dạn trả lời anh với đôi mắt liếc nhìn ông Dương bên cạnh cô, Dương Dương giận dữ nhìn cha mình, vì anh không bao giờ ngờ rằng, ông muốn trao tất cả tài sản của Dương gia cho người phụ nữ này nếu anh không chịu cưới cô.
"Vì vậy Trịnh Sảng cô quay trở lại đây để lấy hết tất cả những thứ này từ tôi hả? Có phải số tiền mà cô yêu cầu từ bà  không đủ và cô quay lại đây để nhận thêm từ chúng tôi? Cô thật đáng xấu hổ Trịnh Sảng"Dương Dương nắm chặt cổ tay cô khi anh liên tục mắng cô,cái nắm chặt tay của anh làm cô đau nhưng Trịnh Sảng đã cố gắng chịu đựng điều đó vì nó không là gì so với nỗi đau mà cô đã gây ra cho anh.
"Thật tốt khi anh biết tôi đến đây vì tiền, nếu anh muốn bảo vệ sự giàu có của mình khỏi một người như tôi, thì hãy làm theo ý muốn, tất cả các tài sản của Dương gia sẽ là của anh" cô đã cố gắng trốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh quanh cổ tay cô quá mạnh, khiến nước mắt của cô gần như chảy xuống, nhưng cô đã kìm nén được, Dương Dương trở nên tức giận khi cô nói như vậy, vì anh hoàn toàn cảm thấy Trịnh Sảng đã lừa tình yêu của anh đối với cô cùng một lúc,cô mất thăng bằng khi anh thả cô xuống, nhưng bà Dương đã cố gắng giữ cô khỏi ngã xuống sàn.
"Nếu cô là người phụ nữ mà tôi cần kết hôn, tôi thích sống trong nghèo hèn hơn là sống với một người như cô" Dương Dương đã xúc phạm cô với sự thù hận trước khi bước ra cửa.
"Dương con không hối hận với quyết định của mình,ta đang nghiêm túc" ông Dương cảnh báo anh, nhưng anh phớt lờ ông và biến mất sau cánh cửa lớn, và sau khi anh bỏ đi, Trịnh Sảng ngồi phịch xuống sàn vì chân cô đã mất đi sức lực và khóc, Dương Dương mà cô vừa thấy không còn là Dương Dương mà cô đã từng biết nữa.
"Con xin lỗi...con xin lỗi...đó là lỗi của con... khiến anh ấy trở nên như vậy" Trịnh Sảng tự trách mình vô tận,cô là lý do tại sao anh lại trở thành như vậy, bà Dương hạ thấp đầu gối bên cạnh cô với bàn tay xoa lưng để làm dịu cô, mặc dù Trịnh Sảng không nói ra, nhưng bà biết rằng người phụ nữ đáng thương này cũng phải chịu đựng rất nhiều trong năm năm nay.
"Tiểu Sảng ,đừng khóc nữa,tin ta đi Dương Dương sẽ trở lại sớm thôi" ông Dương nói với một tong giọng thấp trước khi ông bỏ đi, để cô với vợ ông ở một mình, để cô có thể khóc nhiều như cô muốn. Đây mới chỉ là khởi đầu còn nhiều điều cô cần phải trải qua trước khi Dương Dương hoàn toàn có thể tha thứ cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #face