Chương 5 : Đau ở trong tim
Trịnh Sảng dựa người vào ghế dài sau khi cô không tập trung làm việc, kể từ đêm qua cô đã chờ đợi sự trở lại của Dương Dương, nhưng anh đã không xuất hiện cho đến khi cô đi làm vào sáng nay, cô muốn gọi cho anh để hỏi về vị trí và tình trạng của anh , Trịnh Sảng đã kìm chế bản thân vì cô cảm thấy rằng mình không có quyền để làm như vậy, một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi cổ họng trước khi mắt cô rơi xuống vùng vết thương ở vết chân trái đang ẩn nấp trong chiếc váy đen dài, thời gian gần đến 12 giờ trưa, Trịnh Sảng lấy điện thoại ra khỏi túi để gọi cho ai đó.
"Xin chào" vài giây sau cuộc gọi đã được trả lời bởi một người phụ nữ khiến Trịnh Sảng nở một nụ cười khi nghe giọng nói đó.
"Chào mẹ, hôm nay mẹ thế nào? Cô đã gọi cho mẹ mình bà Trịnh người đang sống một mình ở thành phố B, kể từ khi cô theo Trương Kiệt đến thành phố A hai tháng trước cho dù cô có cố gắng thuyết phục bà Trịnh đến thế nào đi chăng nữa Trịnh Sảng cuối cùng đã bỏ cuộc khi bà vẫn khăng khăng ở lại đó.
"Mẹ ơi mẹ có khỏe không,con không thể ngăn bản thân không lo lắng cho mẹ?" Trịnh Sảng bắt đầu lo lắng cho bà Trịnh.
"Sảng, mẹ không còn là một đứa trẻ nữa,con nên là người chăm sóc tốt cho bản thân mình"mẹ cô đã trả lời với một nụ cười khúc khích trước khi bà nhấn mạnh rằng bà vẫn an toàn ở thành phố B, nghe giọng nói của mẹ Trịnh Sảng đã phải chịu đựng gánh nặng tội lỗi khi cô không thông báo cũng không thảo luận với mẹ mình về việc cô quyết định kết hôn với Dương Dương mặc dù cô đã che giấu vấn đề này nhưng sớm hay muộn thì cô cũng phải nói với mẹ.
"Mẹ ơi con có điều quan trọng muốn nói với mẹ" Trịnh Sảng ngập ngừng nói khi cô rời vào tình huống khó xử nhưng sau đó cô quyết định giữ nó lại.
"Không có gì,con sẽ nói với mẹ khi con đến thăm mẹ sau này tạm biệt"một tiếng thở dài nặng nề thoát ra khỏi cổ họng cô sau khi cô kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, bây giờ cô có một vấn đề cần phải giải quyết, thông báo cho bà Trịnh biết về cuộc hôn nhân của cô với Dương Dương, khi cô đang ở trong thế giới riêng của mình, Trương Kiệt bước ra khỏi văn phòng của anh và làm cô giật mình khi anh bắt đầu đặt thứ gì đó lên bàn của cô.
"Trương Kiệt cậu làm mình ngạc nhiên đấy" cơ thể cô tự động đứng thẳng lên để đáp lại, hành động của cô khiến anh rất thích thú nhưng anh không thể nhịn được cười.
"Sảng mình không trả tiền cho cậu để có một giấc mơ trong ngày" anh trêu chọc cô một cách tinh nghịch, Trịnh Sảng xấu hổ với chính mình khi anh bắt gặp cô vừa nãy, nhưng rồi cảm giác đó lập tức biến mất khi cô nhìn thấy thứ bên trong anh
"Đó là gì?" Đôi mắt cô nheo mắt để nhìn rõ trước khi anh đặt nó trước mặt cô, Trịnh Sảng há hốc miệng kinh ngạc sau khi nhìn thấy một hộp nhạc tuyệt đẹp chắc chắn đã thu hút sự chú ý của cô, và đôi mắt chớp chớp vì ngạc nhiên khi cô nhìn Trương Kiệt người đang mỉm cười rộng rãi vào lúc đó.
"Món quà lưu niệm từ Mỹ mình quên gửi nó cho cậu" anh vừa trở về sau chuyến công tác ở Mỹ hôm qua đã mua cho cô một món quà lưu niệm, đây không phải là lần đầu tiên anh tặng cho cô một thứ gì đó sau chuyến đi của anh.
"Woah cảm ơn rất nhiều Trương Kiệt, nó thật sự rất đẹp" cô kiểm tra món quà của mình với một nụ cười lớn. Trương Kiệt vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn tay trái của cô làm Trịnh Sảng giật mình khi anh lấy nó để xem.
"Sảng từ khi nào chiếc nhẫn này lại ở đây?" Anh hỏi với giọng điệu vui tươi và cô nhận ra rằng cô đã quên tháo nó trước khi cô rời khỏi nhà, cô không chỉ đơn giản nói với anh rằng cô đã kết hôn với Dương Dương khi cô chắn chắn biết rằng Trương Kiệt sẽ không chấp nhận điều đó một cách dễ dàng,anh sẽ nài nỉ cô nói sự thật, nhất là về quá khứ đau khổ của cô với chồng.
"À chiếc nhẫn này chẳng có ý nghĩa gì cả mình chỉ đeo nó cho vui" cô kéo tay anh ra khỏi vòng tay của cô, Trịnh Sảng nhanh chóng tháo chiếc nhẫn ra và giữ nó an toàn trong ngăn kéo, Trương Kiệt nhìn cô nghi ngờ nhất là sau khi cô bất ngờ bối rối sau khi anh nhận thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của cô, cố gắng giữ bình tĩnh,cô đánh lạc hướng sự chú ý của anh bằng cách khen ngợi vẻ đẹp của món quà lưu niệm của anh cho đến khi anh lại tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó của họ.
"Ngay bây giờ là giờ ăn trưa, Sảng bây giờ hãy đi ăn, hôm nay là ngày đối xử của cậu" Trương Kiệt nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi hành động và giọng điệu trẻ con của anh khiến cô cười thích thú người trước mặt cô lúc này đôi khi có thể quyến rũ và đáng ngưỡng mộ như hoàng tử và đôi khi anh có thể khó chịu và nghịch ngợm như một đứa trẻ.
"Được rồi mình hiểu rồi nhưng trước tiên để mình dọn dẹp mớ hỗn độn này đã" cô cuối cùng cũng chịu thua và nhanh chóng dọn dẹp những thứ trên bàn, Trịnh Sảng đã cố gắng ngăn anh khi anh lấy túi xách của cô nhưng anh nhất quyết mang nó cho cô,anh trong hoàn toàn thích thú với chiếc túi của phụ nữ trong tay.
**
Dương Dương đóng sầm cửa xe một cách điên cuồng, và hành động của anh phản ánh tâm trạng của anh ngày hôm nay, đêm qua là đêm đẹp nhất đối với các cặp vợ chồng mới cưới,anh đã bỏ vợ ở nhà một mình mà ngủ lại nhà của Thiếu Tường, Dương Dương trở về nhà trong khi Trịnh Sảng đã đi làm, vì anh không biết cách để đối mặt với cô sau khi anh gây vết thương tích cho cô đêm qua, cả đêm anh không ngủ được, vì tiếng khóc của cô ám ảnh anh mọi lúc, chỉ khi anh tự thuyết phục mình rằng cô xứng đáng với hình phạt đó nên tệ hơn thế,anh ngủ thiếpđi trong lúc bình minh.
"Duong Dương!" Khi anh đến tòa nhà của công ty,ai đó gọi anh từ phía sau. Anh quay lại với khuôn mặt nhăn nhó khi anh tự hỏi Khả Vân đã làm gì ở đây vào giờ này, không phải hôm nay cô có một công việc khác thay vì đuổi theo anh sao? Cô vội vàng tiếp cận anh với ánh mắt không hài lòng.
"Khả Vân,cô làm gì ở đây vào giờ này?" Anh hỏi với sự khó chịu thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, nhưng Khả Vân không quan tâm vì cô cần làm rõ với anh một việc quan trọng hơn bất cứ điều gì ngay bây giờ.
"Dương Dương có thật là Trịnh Sảng đã trở về không?" Cô sốt ruột hỏi và lo lắng,tin tức mà cô đã nghe được từ Trương Phong ngày hôm qua gần như làm cô ngất đi đặc biệt khi anh nói rằng Dương Dương sẽ kết hôn với con chó cái đó,sau khi Trịnh Sảng rời bỏ anh đau khổ một mình trong năm năm trước, bây giờ cô trở lại và muốn lấy Dương Dương từ cô! Mặc dù cô không bao giờ thành công trong việc biến Dương Dương thành của mình nhưng cô cũng không thể để Trịnh Sảng có được anh.
"Đúng vậy,cô ấy đã trở lại!" Anh gật đầu với tiếng thở dài phát ra từ cổ họng, từ biểu hiện của anh,cô biết rằng anh không hề chào đón sự trở lại của Trịnh Sảng.
"Vậy có thật là anh sẽ lấy cô ta làm vợ?" Khả Vân cắn môi vì sự sợ hãi và lo lắng khi cô nghĩ rằng mình sẽ thua Trịnh Sảng một lần nữa,cô đã thua một lần khi Dương Dương tuyên bố mối quan hệ tình yêu của anh với Trịnh Sảng trước mặt cô và các thành viên của anh, điều mà cô không thể làm gì để khiến Dương Dương trở lại cho đến khi cô đột nhiên biến mất nhiều năm trước.
"Chúng tôi sẽ không kết hôn!" Anh khịt mũi khi nghĩ rằng tin tức này đã được lan truyền nhanh như thế nào và anh sẽ không ngạc nhiên nếu Khả Vân phát hiện ra điều này, lắng nghe câu trả lời của anh Khả Vân không thể kìm nén nụ cười hình thành trên môi cô.
"Thật sự Dương Dương,anh sẽ không kết hôn với cô ta?" Nụ cười trở nên rộng hơn khi anh trả lời bằng cách gật đầu , Khả Vân thật khó tin rằng anh sẵn sàng từ bỏ sự giàu có của mình cho Trịnh Sảng bằng cách từ chối kết hôn với cô, nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc,cô không quan tâm nếu anh không có một xu nào trong tài khoản, vì cô chỉ muốn có anh trong đời, chỉ có anh.
Tuy nhiên Khả Vân chúng tôi đã kết hôn, bây giờ cô ấy là vợ tôi" nụ cười rộng của cô ngay lập tức biến mất ngay khi anh rút tay trái ra khỏi túi và đưa nhẫn cưới cho cô ấy, mặc dù Dương Dương vẫn ghét Trịnh Sảng vì những gì cô đã làm với anh, nhưng anh không biết tại sao,anh đột nhiên cảm thấy tự hào khi khoe khoang rằng cô là của anh với mọi người. Khả Vân khịt mũi hoài nghi khi cô không nói được lời nào vào lúc đó, vì Dương Dương đã lừa cô vừa nãy.
Để cô một mình ở đó, Dương Dương tiếp tục bước vào tòa nhà cho đến khi anh đến văn phòng của mình, vứt chiếc cặp xuống ghế,sau đó anh ngồi trên ghế xoay nó để đối mặt với bức tường kính lớn phía sau, từ đây anh có thể nhìn thấy khung cảnh đẹp của thành phố A cũng như bầu trời xanh chắc chắn sẽ làm dịu lại trái tim đau đớn của anh, nhưng nó không hoạt động cho ngày hôm nay, hình ảnh của Trịnh Sảng bước ra từ tòa nhà với một người đàn ông khiến anh khó chịu và nó trở nên ghen tị sau khi nhìn thấy nụ cười của cô dành cho người đàn ông đó.
Anh đã đến nơi làm việc của cô để kiểm tra tình trạng của cô,anh không vào trong tòa nhà anh chỉ nhìn cô từ trong xe và chút lo lắng bên trong anh hoàn toàn bị thay thế bởi sự ghen tuông và tức giận khi đôi mắt anh bắt gặp cô bước đi hạnh phúc với người đàn ông bên cạnh, Dương Dương không thể nhìn rõ anh ta và máu anh sôi lên sau khi thấy cô hài lòng như thế nào khi anh chàng đó mở xe cho cô.
"Chết tiệt" anh nguyền rủa một cách giận dữ khi cảnh đó diễn ra không ngừng trong tâm trí anh, bất cứ ai có ý nghĩa với cô,anh đều không thích nó,cô thuộc về anh, chỉ có anh.
**
Đêm được chào đón với sự im lặng trong nhà của Dương gia, ngoài trừ tiếng ồn của bếp. Tối nay bên trong ngôi nhà lớn này Trịnh Sảng đã ở một mình với chồng khi ông bà Dương đang tham dự một sự kiện nhỏ của bạn bè họ, những người hầu đã về nhà khi màn đêm buông xuống, vì vậy Trịnh Sảng là người duy nhất còn lại để chuẩn bị bữa ăn cho Dương Dương, trong khi cô đang bận rộn chuẩn bị các món ăn, Dương Dương lặng lẽ đứng nhìn cô từ một góc.
Anh không nhìn chằm chằm vào cô với khát khao, tình yêu hay bất cứ điều gì. Đó là một ánh mắt trống rỗng từ anh, nhìn bóng dáng cô từ đầu đến chân, bây giờ tầm nhìn của anh rơi xuống vết thương trên bắp chân cô, đó là một vết thương do anh gây ra và anh lập tức rời khỏi nó trước khi vào bếp với khuôn mặt nghiêm túc, Trịnh Sảng giật mình một chút khi cô quay lại và thấy Dương Dương đang ở đây nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn mà không nói một lời nào.
Sau khi bữa ăn đã sẵn sàng,cô đã cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, nhất là khi ánh mắt sắc bén của anh hiện lên trên cô,anh nhìn cô bằng đôi mắt của kẻ săn mồi đã theo dõi mục tiêu của nó, điều đó làm cô hơi kinh hoàng,bỏ ánh mắt khỏi cô Dương Dương lấy một chiếc đĩa và đưa nó vào mũi anh, ngửi nó trước khi anh bất ngờ thả nó xuống sàn, tiếng đĩa vỡ vang vọng trong không gian yên tĩnh, làm Trịnh Sảng giật mình khi anh với lấy một cái khác.
"Dương Dương, dừng lại đi,anh đang làm gì vậy? Nếu anh không muốn ăn nó thì đừng làm như thế,đừng lãng phí nó" Trịnh Sảng nắm lấy cổ tay anh và ngăn anh lại, hành động của cô khiến anh bật cười thích thú,đẩy cô ra trước khi anh giận dữ ném đồ ăn xuống sàn, Dương Dương dán mắt vào khuôn mặt tái nhợt của cô, đôi mắt cô ướt đẫm nước mắt nhưng cô không khóc khi cố gắng kìm nén nó.
"Lãng phí? Chúng ta có rất nhiều tiền phải không? Tại sao cô vẫn hành động như một người nghèo,cô không có nhiều tiền trong tài khoản của mình à? " Anh nói với giọng điệu mỉa mai, từng chữ đâm vào trái tim đau nhói của cô
"Với điều đó chúng ta có thể mua được rất nhiều thực phẩm ngon và vệ sinh rất đáng tin cậy, những thực phẩm này có thể chứa các chất độc vì chúng được tạo ra bởi bàn tay bẩn thỉu của ai đó" anh nói thêm vào với giọng điệu điên loạn và Trịnh Sảng ngay lập tức ngăn anh lại khi anh lại bắt đầu hành động điên rồ của mình.
"Đủ rồi Dương Dương,dừng lại đi" cô nói với giọng hơi cao và Dương Dương giữ chặt vai cô cho đến khi cơ thể cô kéo về phía trước khi anh kéo cô lại gần hơn.
"Hey,nghe này Trịnh Sảng, tôi lấy cô làm vợ không phải vì tôi vẫn yêu cô, vì vậy hãy ngừng giả vờ là một người vợ tốt và chăm chỉ bởi vì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận loại người bẩn thỉu như cô trong cuộc sống của tôi, không bao giờ!!" Anh hét lên với cô mà từng lời xúc phạm của anh khiến nước mắt cô tuôn rơi như dòng sông.
Cô không khóc vì điều đó vì cô biết rằng mình đáng bị xúc phạm như vậy,cô đã khóc vì quá đau đớn khi nhìn thấy nỗi đau và sự tức giận trong đôi mắt của anh, nhìn sâu vào mắt cô với nỗi đau, Dương Dương nắm chặt vai cô một chút buông lỏng khi anh nhìn thấy sự hối tiếc bên trong đôi mắt đó, ánh mắt giận dữ bắt đầu dịu xuống,nhất là khi tiếng nức nở nhỏ dần chiếm lấy khoảng không gian im lặng giữa họ.
"Anh có ghét em không Dương Dương?" Cô hỏi với đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh,khi anh không trả lời cô,cô hỏi thêm một lần nữa với giọng run run khiến anh lập tức buông cô ra, Dương Dương quay lại khi anh cảm thấy nỗi đau bất chợt trong lòng và nó trở nên tồi tệ hơn khi những tiếng nức nở từ phía sau đâm vào trái tim yếu đuối của anh một cách vô tâm, Trịnh Sảng nhìn Dương Dương bỏ lại câu hỏi của cô đi ra từ nhà bếp và đi lên tầng trên.
Cô rơi nước mắt khi trái tim cô hét lên một cách đau đớn, đặt biệt là khi cô có thể thấy lòng căm thù của anh đối với cô sâu sắc như thế nào,mãi mãi cô không bao giờ có thể chữa lành vết thương cho anh mặc dù cô đã trở về bên cạnh anh, Trịnh Sảng đã chấp nhận cuộc hôn nhân này đó là bởi vì đó là cái giá mà cô phải trả khi rời xa anh, và đối với Dương Dương cô không khác gì con chó cái đã thất hứa và khao khát sự giàu có của anh.
Dương Dương đóng sầm cửa một cách điên cuồng với hơi thở nông cạn, sức mạnh dường như đã biến mất ngay bây giờ và anh không biết tại sao anh đột nhiên biến thứ yếu đuối chết tiệt này ngay trước mặt cô, sự tức giận và lòng thù hận mà anh giữ trong năm năm nay dường như biến mất ngay lúc cô khóc vì đau đớn, tại sao anh lại cảm thấy như vậy? Tay anh đặt lên ngực, nơi anh có thể cảm thấy đau nhói trong đó,anh nên cảm thấy hài lòng khi đối xử với cô như vậy, nhưng tất cả những gì anh chỉ cảm thấy.... là đau.a
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro