Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4:Anh ghét em


Hồi tưởng
Dương Dương nằm dưới góc cây râm mát với cái đầu tựa vào lòng Trịnh Sảng,ánh mắt anh đan xen với cô khi đôi môi anh nở nụ cười hạnh phúc trước nụ hôn từ trên trán của cô,nắm chặt bàn tay mềm mại của cô rồi anh đưa nó lại gần môi mình mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài của cô tỏa sáng tuyệt đẹp dưới ánh nắng mặt trời, hình dáng của nó hoàn toàn phù hợp với anh vì đó là chiếc nhẫn đôi anh tặng cô trong lễ kỷ niệm 100 ngày của cả hai, thời gian trôi qua nhanh và họ đã có mối quan hệ ngọt ngào hơn một năm.
"Hôm nay chúng ta nên làm gì?" Những ngón tay anh đan xen với cô khi ánh mắt anh vẫn còn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Trịnh Sảng hơi mím môi và mỉm cười rộng rãi trước khi đưa ra ý tưởng.
"Chúng ta sẽ dành cả ngày của chúng ta tại bãi biển" cô đề nghị một cách hào hứng và nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời.
"Bãi biển, ngày hôm nay?" Anh ngạc nhiên ngước mặt lên và nhìn thấy Trịnh Sảng gật đầu xác nhận điều đó,anh biết rằng Trịnh Sảng yêu bãi biển rất nhiều khiến anh cười toe toét khi nhìn thấy nụ cười đẹp trên môi cô.
"Đúng vậy, hôm nay là một ngày hoàn hảo để đi đến đó,em muốn chơi với nước biển" Trịnh Sảng với tiếng thở dài phấn khích thoát ra khỏi cổ họng, hình ảnh bãi biển tuyệt đẹp hiện lên trong tâm trí của cô,cô muốn cảm nhận làn gió nhẹ trên làn da mình,cô muốn tận hưởng sự ấm áp của nước biển nhưng ngày hôm nay sẽ trở nên hoàn hảo nếu có Dương Dương ở bên cạnh.
"Nếu em muốn như vậy thì chúng ta sẽ đến bãi biển, nhưng em phải thưởng cho anh một thứ gì đó vì anh rất tốt bụng khi đưa em đến đó" anh nhìn cô với ánh mắt nghịch ngợm và một nụ cười lớn, Trịnh Sảng cười khúc khích khi cô biết anh muốn loại phần thưởng nào, hạ đầu cô xuống để thu hẹp khoảng cách giữa họ, đôi mắt anh dần khép lại khi hơi thở ấm áp của cô lướt qua mũi anh trước khi đôi môi mềm mại của cô áp vào anh.
"Phần thưởng này có đủ không anh Dương Dương?" Giọng nói thì thầm của cô chào đón thính giác của anh khi đôi môi họ hé mở, Dương Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đó một cách trìu mến và không trả lời cô,anh nhẹ nhàng nắm lấy gáy cô, Trịnh Sảng cúi xuống cơ thể anh với đôi mắt vô tình nhắm lại khi đôi môi cô bị niêm phong bởi nụ hôn ấm áp từ anh.
***
"Hãy nhìn vào biển nó thật đẹp" Trịnh Sảng hét lên phấn khích khi cô chạy về phía biển với hai cánh tay dang rộng, Dương Dương theo phía sau và cười khúc khích khi anh thấy thích thú với phản ứng trẻ con của cô. Hôm nay cô có vẻ phấn khích và trong tâm trạng lãng mạn đặt biệt là cô không bao giờ buông tay anh và nhìn chằm chằm vào anh suốt dọc đường đến đây.
"Dương, đến đây nhanh lên" Dương Dương thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình và thấy cô vẫy tay với anh,cô hét lên tên anh vô tận trước khi bước xuống biển một cách thận trọng.
"Hãy cẩn thận Bảo bối em không biết bơi" anh trêu chọc cô,anh tăng tốc chạy đến cô sau khi thấy Trịnh Sảng cố gắng đi thật xa nhưng cô đã dừng lại khi nước chạm tới đầu gối, đó là giới hạn mà Dương Dương cho phép cô đi và cô có thể vượt qua điểm đó khi Dương Dương ở bên cạnh cô. Giả vờ khó chịu Dương Dương tiếp cận cô bạn gái hờn dỗi của mình vì anh biết chắt chắn biết rằng cô không thích khi anh trêu chọc sự yếu đuối của cô.
Khi cách cô vài inch Trịnh Sảng làm anh ngạc nhiên khi đẩy mạnh cơ thể anh xuống nước, nháy mắt vài lần Dương Dương chỉ sau đó mới nhận ra anh hoàn toàn ướt đẫm nước biển khi tiếng cười của cô chọc thủng màng nhĩ, Trịnh Sảng ấn bụng đau và tay kia lau nước mắt ở khóe mắt.
"Này, thật không công bằng em đang chơi anh à" chú ý đến giọng nói của anh Trịnh Sảng nhanh chóng xa lánh ánh nhưng Dương Dương đã nhanh hơn cô , nắm lấy vòng eo thon thả của cô. Cô hét lên khi cơ thể nhẹ nhàng của cô lơ lửng trên không trung khi anh nâng qua vai anh.
"Dương.. đặt em xuống...em xin lỗi...em ah..." phớt lờ sự cầu xin của cô anh ném nhẹ cơ thể cô xuống nước. Hài lòng sau khi thấy cơ thể ướt át của cô Dương Dương nhìn cô cúi xuống với đôi bàn tay phủi đầy cát trên vùng mông trước khi ánh mắt họ gặp nhau.
"Hãy xem anh đã làm gì với em, hôm nay em không mang theo quần áo dự phòng" cô nói với giọng hơi giận nhưng anh biết cô không cảm thấy như vậy đó chỉ là một sự giả vờ và chơi cùng trò chơi với cô,anh cúi xuống sát tai cô.
"Không sao đâu Bảo bối có rất nhiều khách sạn ở đây, chúng ta có nên đến đó không?" Anh thì thầm quyến rũ khiến cô lùi lại với khuôn mặt ửng hồng.
"Này Dương Dương anh đang nghĩ gì vậy" cô khoanh tay trước ngực và anh cười trước lời nói của cô.
"Em đang tưởng tượng quá nhiều Bảo bối, ý anh là chúng ta nên đến đó để phơi đồ, tại sao em đang nghĩ gì khác à?" Anh trả lời trêu chọc khiến cô cắn môi,ai sẽ không hiểu lầm nếu anh đề cập tới vấn đề ở trong khách sạn với giọng điệu quyến rũ.
Cười thầm khi anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu của cô, Dương Dương nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô và nghiêng nó lên,họ nhìn chằm chằm vào nhau và loá mắt với niềm đam mê thể hiện trong đôi mắt của họ. Cả hai đều ở trong phiên bản thiên đường của mình khi đôi môi mím lại và vuốt ve nhau. Thể hiện tình yêu và tình cảm của họ thông qua nụ hôn.
***
Lau khô mái tóc ướt của mình khi bước ra từ phòng tắm với chiếc áo choàng tắm trên người Dương Dương bắt gặp Trịnh Sảng đang nhìn chằm chằm vào mặt trăng với vòng tay ôm lấy dáng người mảnh khảnh của cô với ánh trăng chiếu vào cô như một lời chúc phúc từ chúa, thậm chí từ phía sau anh phát hiện ra mình bị choáng ngợp với vẻ đẹp của cô và đó là điều xấu hổ của anh với cô nếu cô phát hiện ra anh đang nhìn cô lúc này.
"Bảo bối em đang nghĩ gì vậy? " Trịnh Sảng nhìn qua vai cô khi nghe thấy một giọng nói từ phía sau trước khi cánh tay anh vòng qua eo cô. Nghiêng người về phía sau khi cô cố gắng tìm kiếm sự ấm áp trong vòng tay anh,cô thở dài trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em chỉ đang nghĩ về tương lai của chúng ta"cô nói một cách yếu ớt điều đó khiến Dương Dương nhăn mặt khi một Trịnh Sảng năng động và vui tươi tối nay lại thay đổi tính cách một cách đột ngột.
"Cái đó thật tốt, khi chúng ta kết hôn em muốn cho anh bao nhiêu đứa con? Anh cá rằng tên con của chúng ta cũng phải ở trong đầu em ngay bây giờ" anh nhìn cô khi anh nói với giọng điệu vui tươi nhưng anh thật sự có ý đó mặc dù họ chỉ mới 24 tuổi và còn nhiều điều để tìm hiểu về cuộc sống, Dương Dương đã quyết định rằng chỉ với người phụ nữ này,anh muốn dành cả đời cho đến hơi thở cuối cùng.
"Dương à anh nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu?" Cơ thể cô siết chặt khi Dương Duongw siết chặt vòng tay quanh cô và cô hoàn toàn thích thú khi anh làm như vậy, một tiếng thở dài thoát ra khỏi cổ họng anh khi anh yêu cầu cô giải thích.
"Câu hỏi đó có ý nghĩa gì?"
"Chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai, có lẽ em không định ở bên cạnh anh mãi mãi" cô trả lời khiến Dương Dương nới lỏng cái ôm và quay mặt lại đối mặt với cô,anh không thích những lời cô vừa nói không anh thực sự ghét nó! Khẽ ôm lấy hai bên mặt cô Dương Dương nhìn sâu vào đôi mắt nâu của cô đang chảy nước mắt.
"Hãy đừng nói thế bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai thì bàn tay này anh sẽ không để nó đi, hãy hứa với anh em sẽ không buông tay anh" anh đã nhấn giọng và cô mỉm cười khi nghe anh nói như vậy,sau đó Trịnh Sảng nhanh chóng gục mặt xuống để che giấu những giọt nước mắt nhưng tiếng nức nở của cô rõ ràng đã nói cho Dương Dương biết rằng cô đang khóc.
Hey,hey...em đang khóc vì điều gì? có phải anh đang đòi hỏi quá nhiều không? Ngẩng mặt lên anh dịu dàng hỏi với đôi mắt đan xen với đôi mắt ướt đẫm của cô má của cô ướt đẫm nước mắt anh nhanh chóng gạt chúng ta bằng môi ý định xoa dịu cô bằng nụ hôn của anh khiến cô càng khóc to hơn, buộc anh phải dừng lại với đôi mắt vẫn dán vào mặt cô.
"Bảo bối..!" Trước khi anh có thể nói điều gì nữa, cô nhanh chóng nhấn ngón tay trỏ lên môi anh, vì cô không muốn nghe nhiều hơn từ anh.
"Không có vấn đề gì cả, nhưng xin hãy nhớ rằng em yêu anh... Dương... luôn luôn yêu anh" ngay khi cô nói xong Trịnh Sảng áp môi mình lên môi anh, đó không phải là nụ hôn nồng nàn hay đòi hỏi, chỉ là anh không biết mô tả nó như thế nào,khi cô phá vỡ nụ hôn, Trịnh Sảng nhìn sâu vào đôi mắt anh, trước khi mí mắt cô khép lại chờ đợi nụ hôn từ anh và cô có thể cảm nhận lại anh vài giây sau đó.
Đổ tất cả niềm đam mê và tình yêu vào nụ hôn của họ, Dương Dương kéo cô lại gần hơn khi anh dịu dàng thưởng thức đôi môi gợi cảm của cô,sau đó nó dọc theo xương hàm của cô, xuống cổ họng, và Trịnh Sảng nắm chặt vai anh để được hỗ trợ, nghiêng lại gần anh cô để mình tan chảy dưới những cú chạm ma thuật của anh, dưới giọng nói thì thầm của anh và lần đầu tiên cô chìm sâu vào tình yêu nồng cháy của anh.
*
Đôi mắt Dương Dương lúng túng trong vài giây khi tay anh chạm vào Trịnh Sảng bên cạnh anh, nhưng anh chỉ có thể cảm nhận chỗ trống trên tấm nệm lạnh lẽo đó. Lăn trên lưng trước khi đôi mắt dần mở ra,anh quét căn phòng mờ trước khi anh với lấy chiếc đồng hồ đeo tay trên đầu giường, lúc này là 4 giờ sáng và Trịnh Sảng đã đi đâu vào giờ này.
Khi anh định tìm cô,tầm nhìn của anh vô tình bắt gặp một dải vòng tròn lấp lánh được đặt trên mảnh giấy nhỏ gần đèn, đôi mắt của anh mở to vì ngạc nhiên sau khi nhận thấy đó là một chiếc nhẫn. Đó là nhẫn của Sảng! Nhặt chiếc nhẫn và mảnh giấy nhỏ, Dương Dương nhanh chóng đọc những gì đã được viết trên tấm giấy đó
Dương Dương
Em xin lỗi vì đây là lần cuối cùng em dành thời gian cho anh,em sẽ không gặp anh kể từ ngày hôm nay trở đi,em không thể ở bên cạnh anh và xin vui lòng có một cuộc sống tốt, chiếc nhẫn này em trao nó lại cho anh vì em không có quyền gì để giữ nó cả. Tạm biệt
Trịnh Sảng.
Ngay khi đọc xong Dương Dương lập tức thu dọn quần áo trên sàn và vội vàng mặc vào, anh tìm cô trong phòng khách sạn khi anh gọi tên cô bằng giọng run run. Điều đó có nghĩa gì khi đây là lần cuối cùng cô dành thời gian cho anh.
"Trịnh Sảng, em đang ở đâu?" Nước mắt sợ hãi bắt đầu trào ra,anh vội vã rời khỏi phòng để tìm cô,anh đi xuống sảnh vào phòng nghỉ và mọi nơi anh có thể tìm thấy cô bên trong tòa khách sạn này và anh lờ đi ánh mắt của mọi người khi anh chạy xung quanh vào giờ này trong khi khóc vì gọi tên cô, cơ thể của anh đã ướt đẫm mồ hôi và đôi chân anh bắt đầu mệt mỏi khi anh chạy không ngừng nhưng anh vẫn nhìn quanh để tìm kiếm Trịnh Sảng, khóc như một đứa trẻ đã mất mẹ,anh gọi tên cô trong vô tận khi anh chạy dọc bãi biển.
"Bảo bối, điều này không vui chút nào,em ở đâu?" Má anh ướt đẫm mồ hôi và nước mắt nhưng rồi anh vấp xuống bãi cát lạnh lẽo khi anh vô tình va phải cái phình to của sóng trước mặt anh.
"Tiểu Sảng! Đừng rời xa anh!" Dương Dương đã khóc nức nở khi anh không tìm thấy cô,cô ấy đã đi đâu? Anh đã cố gọi điện thoại cho cô nhiều lần nhưng cô không nhấc máy , Trịnh Sảng điều đó có nghĩa là gì khi em không gặp anh từ ngày này trở đi? Tất cả sự nhầm lẫn này đều xảy ra ngoài màu xanh, khiến anh không thể hiểu việc cô rời xa anh mà không cần một lý do nào cả.
**
Bà Dương cũng như ông Dương tự động đứng dậy khi nhìn thấy đứa con trai duy nhất của họ trở về nhà mà không có linh hồn mắt anh sưng lên vì anh đã khóc quá nhiều, bà Dương lập tức tiếp cận anh một cách lo lắng đặt biệt là khi ngày hôm qua anh trong tình trạng cực kỳ tốt, Dương Dương vừa trở về từ ngôi nhà thuê của Trịnh Sảng và làm anh ngạc nhiên khi nó thực sự bị bỏ trống từ một tuần trước, bà Dương ôm mặt anh và nhìn ông Jung, người cũng ngạc nhiên về tình trạng của anh.
"Dương có chuyện gì không ổn xảy ra với con nói cho ta biết,con trong rất ổn vào ngày hôm qua?" Bà Dương hỏi khi bà nhìn từ trên xuống dưới cơ thể anh không có bất kỳ thương tích nào. Dương Dương vẫn im lặng vì anh không thể tin rằng Trịnh Sảng đã lên kế hoạch rời xa anh mà anh không biết.
"Tiểu Sảng..." đó là những gì mà anh có thể nói ra vì sức mạnh của anh hoàn toàn biến mất vào thời điểm đó.
"Con trai... có chuyện gì xấu xảy ra với con bé?"
"Tiểu Sảng,cô ấy đã đi...cô ấy bỏ con mà không có lý do gì...cô ấy...bỏ con.. mẹ ơi" từng lời của Dương Dương nói hoàn toàn gây ngạc nhiên cho bà Dương và ông Dương,Dương Dương lại bắt đầu khóc nhưng lần này là trong vòng tay của mẹ anh, nghe tiếng anh nức nở trong phòng khách bà Tử Hồng, bà của anh bước ra khỏi phòng.
"Ta biết cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến" sự gián đoạn đột ngột từ phía sau khiến Dương Dương ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên, bà Tử Hồng bình tĩnh nhìn mặt họ trước khi mắt bà tập trung vào đứa cháu yêu dấu đang tiếp cận bà với khuôn mặt không tin.
"Điều đó có nghĩa là gì bà nội?" Anh sốt ruột hỏi khiến bố mẹ anh háo hức muốn biết về nó.
"Cô ấy đáng thương đó, cô ấy đã đến văn phòng trước đó, để xin tiền một cách xấu hổ,ta không thể tin rằng cô ấy có thể can đảm để làm điều đó, Dương  cô ấy yêu thích sự giàu có của chúng ta,cô ấy không yêu con" từng lời nói của bà làm trái tim anh ngừng đập vì ngạc nhiên bố mẹ anh cũng ở đó và như vậy,sau đó anh ngồi phịch xuống sàn với những nắm tay siết chặt,khi anh cố gắng từ chối tất cả những gì anh vừa nghe thấy.
"Không, điều đó là không thể...cô ấy yêu con...con không tin vào điều đó... bà đang nói dối bà nội " giọng anh run rẩy vì đau và lắc đầu dữ dội, bà Tử Hồng đã yêu cầu xác nhận của bà, và bà cũng tuyên bố bằng cách đưa tên Lý , trợ lý cá nhân của bà làm nhân chứng.
"Con có thể hỏi trợ lý của ta nếu con không tin" trước đây ta đã đề cập rằng cô ấy không phải là một cô gái phù hợp với Dương Dương, nhưng con lại phản đối ta một cách bướng bỉnh, hãy nhìn cô ấy đã làm gì với con? "Bà Tử Hồng nói với con trai bà với giọng điệu tức giận trước khi ánh mắt dịu lại đặt lên mắt của Dương Dương.
"Không con không tin điều đó...cô ấy khác với những người phụ nữ khác..cô ấy là.." giọng nói của anh đột nhiên bị cắt ngang bởi vì giọng nói chắc nịch của bà Tử Hồng.
"Dương Dương, hãy giữ lại bình tĩnh, dù con có cố gắng từ chối đến mức nào nhưng thực tế là cô ấy đã lấy tiền và để con ở đây,con cần phải chấp nhận thực tế khắc nghiệt này,cô ấy không bao giờ yêu con chân thành" những lời nói đau đớn của bà Tử Hồng, đã xuyên qua màng nhĩ của anh và anh nhanh chóng che nó bằng cả hai tay, anh không muốn nghe thêm về cô, nhìn con trai khóc đau đớn ở đó bà Dương nhanh chóng ôm chầm lấy anh từ phía sau để chia sẻ nỗi đau cùng với anh
Vào lúc đó mọi thứ về Trịnh Sảng được chạy qua trong tâm trí anh như một bộ phim, từ ngày đầu tiên anh gặp cô,cho đến khi họ lãng mạn ngọt ngào, và đêm qua những kỷ niệm đẹp, tất cả chỉ là diễn xuất?có phải cô chưa bao giờ yêu anh như những gì anh đã được bà tuyên bố? Trái tim anh bị đâm sâu bởi thanh kiếm sắc bén khi lời nói của bà Tử Hồng cuối cùng cũng thành công trong việc kích động tâm trí anh.
Trịnh Sảng không yêu anh,cô thực sự yêu sự giàu có của anh, không có lý do cô rời xa anh sau khi lừa tình yêu của anh đối với cô,anh yêu cô hết lòng, nhưng cô đáp lại anh bằng sự phản bội đau đớn mà anh không bao giờ có thể tưởng tượng để nhận được,anh ghét cô,anh ghét cô,anh hét lên những lời đau đớn trong lòng với những giọt nước mắt đau đớn liên tục làm ướt má anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #face